Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 24: Chỉ có hai người hạnh phúc
“Tôi cũng vậy, chưa biết chừng tôi cũng sẽ thích em cũng nên.”
Cả hai người bọn họ, không có một ai đề cập đến cái tên Y Lan kia nữa, lặng lẽ dấu người con gái kia đi tận sâu trong đáy lòng.
Trần Tấn Nhiên lại bắt đầu trở nên nhiệt tình, anh cúi người xuống hôn cô: d e,n;da.nlze.qu;ydo/nn, “Lần này không được cắt ngang quá trình đâu đấy… Sẽ xảy ra án mạng đấy.”
Động tác của anh thật dịu dàng, Ương Ương liền bắt đầu cười lên khanh khách. Trần Tấn Nhiên cắn môi của cô: “Không cho cười…”
Ương Ương cũng phải rất cực khổ thì mới nén nhịn lại được, nhưng lại bị nghẹn đến khó chịu. Trần Tấn Nhiên nhìn thấy cô như vậy, không khỏi càng ra sức trừng phạt. Ương Ương kêu oai oái thành tiếng, che lại miệng thật nhanh. Trần Tấn Nhiên cười một tiếng đầy vẻ đắc ý, ghé sát người vào ở bên tai cô, mở miệng nói một câu đầy ám muội:. “Em cười nữa đi xem nào… Tôi sẽ làm cho em không thể nào xuống giường được…”
Ương Ương sợ hãi đành ngoan ngoãn câm miệng lại! Thế nhưng Trần Tấn Nhiên thì lại dư thừa tinh lực, cho nên anh vẫn hành hạ cô một hồi lâu mới kết thúc chiến tranh…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ương Ương nhuốm màu đỏ rực, cô vùi mặt ở trong ngực của Trần Tấn Nhiên. Anh thoáng nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, mới một giờ năm phút, ôn anh vẫn còn có thể ngủ cùng với cô được một canh giờ nữa.
Ương Ương ngủ rất say sưa. Giấc ngủ cũng lây sang Trần Tấn Nhiên, cảm thấy sự mệt mỏi cũng đang ập tới, anh liền ôm lấy Ương Ương, cùng cô chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Giấc ngủ trưa của hai người không ngờ lại thật lâu, mãi đến khi thư ký của anh gọi điện thoại tới thì Trần Tấn Nhiên mới tỉnh dậy. Ương Ương vẫn còn chìm trong giấc mộng, khẽ lầu bầu một tiếng, sau đó cô giở mình để lộ ra thân thể trắng nõn với những đường cong duyên dáng. Trần Tấn Nhiên chợt cảm thấy trong cổ họng mình trở nên căng thẳng. Anh cuống quít nhảy xuống giường nhanh chóng đi tắm. Khi ra đến ngoài vẫn thấy Ương Ương còn đang ngủ, anh cũng không đánh thức cô dậy, đắp lại cho cô chiếc chăn, sau đó anh mới đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Thư ký đã ngồi chờ Trần Tấn Nhiên ở tại phòng làm việc được một lúc lâu. Anh lập tức liền vùi đầu nhập vào trong công việc bề bộn, Mải mê bận rộn công việc Trần Tấn Nhiên liền quên mất hết thảy mọi chuyện. Cho đến khi cánh cửa phòng nghỉ ngơi được lặng lẽ mở ra, diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn một bóng dáng nhỏ bé rón rén đi ra ngoài, Trần Tấn Nhiên mới ngẩng đầu lên, liếc cô một cái: “Đứng lại…”
“A… Em phải về nhà mà!” Ương Ương quay mặt lại nhìn anh, trên gương mặt cô vẫn còn đọng lại vẻ ngượng ngùng, len lén ngắm anh.
“Chờ tôi một lúc, hai chúng ta cùng trở về nhà.”
“Không cần đâu…”
“Buổi tối nay em lại muốn tìm kiếm sự vất vả hay sao?” Trần Tấn Nhiên uy hiếp cô. Nhớ lại chuyện ban trưa, Ương Ương thấy thật oán hận anh, nhưng mà vừa nghĩ tới thân thể mình đang đau nhức, cô liền ngoan ngoãn đi vòng trở lại.
Trần Tấn Nhiên cảm thấy thật hài lòng, anh mím miệng cố nén cười. Ương Ương ngồi ở trên ghế sa lon đầy vẻ nhàm chán, cô nhìn vào người đàn ông đang ngồi ngay ngắn ở phía sau chiếc bàn làm việc khổng lồ.
Quả thật, dáng dấp của Trần Tấn Nhiên hết sức đẹp mắt, hơn nữa nhìn dáng vẻ khi anh làm việc thật nghiêm túc thật sự càng thêm mê người. Ương Ương ngồi chống tay vào má nhìn anh, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn bất tri bất giác liền nhìn như bị hút vào, không thể dịch chuyển nổi ánh mắt nữa.
Thỉnh thoảng lại thấy anh cau mày, thỉnh thoảng lại có chút trầm tư, thỉnh thoảng anh lại gọi điện thoại ra bên ngoài, trầm giọng dặn dò mấy câu. Mấy vị thư ký hay quản lý ngành đi vào để báo cáo công việc, hoặc là trình ký tài liệu cho Trần Tấn Nhiên, bộ dáng ai nấy đều rất cung kính. Mà thái độ làm việc của Trần Tấn Nhiên thì cực kỳ nghiêm cẩn, chung quy cách làm việc của anh rất ngắn gọn và cực kỳ tinh chuẩn, chỉ ra luôn những sai lầm ở trong đó hoặc là đưa ra những phương án tốt hơn.
Anh thật sự cực kỳ đẹp trai và tài giỏi! Ở sâu trong đáy lòng, Ương Ương không nén nhịn được mà thốt lên một câu cảm thán, lúc anh xử lý công việc dáng vẻ thật nghiêm túc, quả thực là quá manly rồi!
Tiểu thư thư ký thỉnh thoảng lại đi vào mang cà phê hoặc trà bánh cho anh, nhưng cô ta lại không hề có hảo ý để mắt đến Ương Ương đang ngồi ở đó một chút. Không biết có phải các cô nàng cố ý hay là thật sự đã quên mất cô đang ngồi ở đây hay không! Ương Ương nhìn bộ dáng lúc anh uống cà phê, lại còn ngửi thấy mùi hương cà phê nồng đậm đang lan tỏa, thì không nhịn được nữa, liền cong miệng lên.
Ương Ương đứng lên, trực tiếp chạy đến trước bàn làm việc của Trần Tấn Nhiên, chỉ chỉ ngón tay vào ly cà phê của anh: “Em cũng muốn uống!”
Trần Tấn Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô buồn cười nói: “Em cũng có thể nói với tiểu thư thư ký chuẩn bị cho em một ly mà.”
“Thật xin lỗi, Tổng Giám đốc Trần… Tôi không biết vị tiểu thư này thích gì…”
Tiểu thư thư ký chợt thấy Ương Ương đột ngột đưa ra ý kiến như vậy, không khỏi phiền não lườm sang cô một cái, sau đó vẻ đầy uất ức nhìn về phía Trần Tấn Nhiên giải thích một câu.
“Cô cũng có miệng mà không biết hỏi hay sao?” Trần Tấn Nhiên không nhanh không chậm nói một câu, lời nói cũng không hề trách cứ cô ta, nhưng mà gương mặt của tiểu thư thư ký kia lại là hoàn toàn đỏ lựng lên rồi.
“Cô đi ra ngoài đi. Đi đến phòng tài vụ lĩnh hai tháng tiền lương.” Trần Tấn Nhiên chỉ lành lạnh nói lại một câu. Tiểu thư thư ký sửng sốt, nhưng cũng không dám có lời biện giải thêm nữa, tròng mắt gần như đã dâng đầy nước mắt, xoay người đi ra ngoài. Ương Ương lại cảm thấy mình thật không phải.
“Anh sẽ không đuổi việc cô ấy chứ?”
Ương Ương nằm sấp ở trên mặt bàn nhìn Trần Tấn Nhiên.
“Tôi không cần loại nhân viên mà trong mắt không hề biết thứ tự trên dưới như vậy. Không cần biết em là ai, nếu như em đã ngồi ở trong phòng làm việc của tôi như vậy, việc chuẩn bị chu đáo cho trà bánh cho em chính là lễ nghi phép tắc tối thiểu nhất! Em thử nói xem, một người nhân viên như vậy tôi có cần thiết phải giữ lại hay không?”
Ương Ương suy nghĩ một chút, nghĩ lời Trần Tấn Nhiên vừa nói cũng có đạo lý, dù sao cô cũng là phu nhân của anh, cách đối nhân xử thế với khách như thế này, nếu đổi lại người khác thì thật sự không biết sẽ còn như thế nào nữa…
Chẳng qua là, tiểu thư thư ký mà có kiểu cách như thế này, chỉ e rằng cũng là do anh đã tỏ ra có sự cưng chiều mà thôi.
“Nhưng mà em thấy, nếu như người ta mà dám to gan như vậy, nhất định là do trước kia anh đã quá dung túng cho cô ấy rồi.”
Ương Ương làm một động tác ghé sát vào nhìn sâu vào trong ánh mắt của Trần Tấn Nhiên, cười lên một dài chứa đựng vẻ đắc ý: “Nhưng mà em nghe người ta thường hay nói, người thư ký ở bên cạnh những nhân vật như các anh, về căn bản đều là tình nhân của cấp trên hết…”
Trần Tấn Nhiên liếc nhìn Ương Ương một cái: ” Cái miệng của em có khát hay là không đấy?” Anh đưa luôn cho cô ly cà phê của mình vừa uống còn dư lại một nửa.
Ương Ương lập tức ngậm luôn miệng. Cô ngồi xuống bên cạnh, nâng ly cà phê lên cái miệng nhỏ miệng nhỏ nhấp từng ngụm…
Cho đến khi uống xong, Ương Ương mới buồn bực nhớ ra, đáng ghét, cô vạy mà lại uống luôn cả nước miếng của anh mất rồi.
Lại thêm một lát nữa, Trần Tấn Nhiên đứng lên lấy chiếc áo khoác, sau đó đi đến bên cạnh cô kéo cô đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta tan tầm.”
“Sớm như vậy sao?” Cô nhìn qua chiếc đồng hồ một chút, lúc này bất quá cũng mới có năm giờ thôi mà.
“Buổi tối nay có tiệc xã giao, Trần phu nhân, em có bằng lòng đi cùng tôi đến bữa tiệc hay không?” Anh cười híp mắt, bộ dạng của anh lúc này vô cùng đẹp mắt, quan sát cô.
Ương Ương coi mình giống như một thục nữ đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra cho anh: “Vô cùng vinh hạnh, Trần tiên sinh.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, liền nở nụ cười.
Hai người khoác tay nhau thong dong đi ra thang máy. Sau khi thang máy xuống đến đại sảnh tầng một, thời điểm Trần Tấn Nhiên dắt Ương Ương đi ra ngoài, thì sắc mặt của những tiểu thư lễ tân ở đại sảnh kia đều có chung một vẻ cực kỳ tươi tỉnh, bộ dáng chào hỏi cực kỳ đẹp mắt.
Ương Ương cố nhịn lại nụ cười, bộ dáng giống như một cô vợ nhỏ khéo léo được Trần Tấn Nhiên ôm ở một bên vai, cùng đi ra khỏi buồng thang máy.
Sắc mặt của Trần Tấn Nhiên rất lạnh, khi đi qua trước mặt những tiểu thư lễ tân ở đại sảnh kia, thì ánh mắt uy nghiêm của anh lập tức quét qua mấy người bọn họ. Ương Ương liếc nhìn thấy, lúc này mấy người phụ nữ kia đầu càng cúi xuống thấp hơn, gương mặt tái nhợt đến dọa người.
Cô đưa tay lôi kéo ống tay áo của Trần Tấn Nhiên, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, nhỏ giọng nói với anh: “Đừng đùa giỡn nữa…”
“Từ nay về sau, nếu như phu nhận của tôi có đến nơi này, mọi người có thể trực tiếp đưa cô ấy đến phòng làm việc của tôi, không một người nào được phép ngăn cấm, cản trở cô ấy đi vào.”
“Vâng, thưa Tổng giám đốc Trần…”
“Dạ.”
Mấy tiểu thư lễ tân ở đại sảnh cuống quít đáp lại, lại nhìn vào hai người vẻ mặt đầy bất an.
“Lần này coi như cho qua, nếu như sau này còn phát sinh những chuyện như thế này nữa, mấy người cũng không cần ở lại Thân thị này nưã đâu.”
“Vâng, thưa Tổng giám đốc Trần…”
Đến lúc này, mấy tiểu thư lễ tân ở đại sảnh xem như mới có thể thở phào một hơi thật dài đầy nhẹ nhõm. Dù sao một công việc tốt như thế này, không một người nào muốn buông tay bỏ qua hết.
Lúc này Trần Tấn Nhiên mới khẽ xoa xoa cái cằm vẻ hài lòng, dắt tay Ương Ương đi ra phía bên ngoài.
“Anh cũng không nên quá nghiêm khắc với các cô ấy như vậy! Phụ nữ bao giờ cũng rất thích bát quái (tán gẫu, nói chuyện phiếm), các cô ấy làm như vậy là rất bình thường mà.”
“Em không tức giận sao?”
“Có gì mà phải tức giận chứ! Em thế này cũng giống như những người bình thường khác, đương nhiên các cô ấy sẽ cho rằng em là đang bám vào anh để trèo cao rồi.”
Ương Ương mở cửa xe, bước lên xe, Trần Tấn Nhiên liếc nhìn cô một cái, nhưng không nói thêm gì nữa.
“Vậy tại sao em không nói em chính là phu nhân của anh?”
“À…” Ương Ương lại thè cái đầu lưỡi nhọn hồng hồng ra: “Thật ra thì em cũng có ý nghĩ rất tà ác… Thực sự em cũng muốn thử nhìn một chút xem, khi mà các cô ấy biết được chân tướng thì sẽ có cái vẻ như cục cơm nát thế nào.”
“Ngộ nhỡ tôi không cho em mặt mũi thì biết làm sao đây?”
“Anh mà dám làm như vậy hay sao? Không phải hiện tại quan hệ giữa hai chúng ta đang ấm lên đó sao?” Ương Ương nhìn anh, vẻ mặt giống như một chú mèo nhỏ điềm đạm đáng yêu nhìn sang anh. Trái tim của Trần Tấn Nhiên lập tức trở nên mềm nhũn.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi tổ chức lễ cưới đến giờ, hai người bọn họ mới cùng nhau xuất hiện ở bữa tiệc xã giao.
Trần Tấn Nhiên đưa Ương Ương đến bữa tiệc. Khi Ương Ương ăn mặc rực rỡ nổi bật xuất hiện trong bữa tiệc, thì lập tức đã mưu sát vô số các nhân vật khác một cách tự nhiên.
Ánh đèn loang loáng gần như làm cho ánh mắt của người khác phải choáng váng. Ương Ương có một chút xấu hổ. Cô được Trần Tấn Nhiên vững vàng dắt tay đi xuyên qua đám người ở đó. Bộ dáng anh tuấn khôi ngô của anh, lại thêm khí chất bất phàm của anh nữa, có thể nói là đã hấp dẫn vô số ánh mắt vô cùng ái mộ của các cô gái khác trong hội trường.
Ương Ương không khỏi có chút đắc ý, các người cứ việc ngưỡng mộ đi, cứ việc ghen tỵ đi, cứ việc trơ mắt mà nhìn đi, bất kể như thế nào, hiện tại anh ấy chính là chồng của tôi đấy!
Nghĩ tới đây Ương Ương càng cảm thấy ngọt ngào, cô ôm sát lấy cánh tay của Trần Tấn Nhiên, thậm chí còn len lén áp sát cả gương mặt của mình lên cánh tay của anh…
Bộ dáng thân mật của hai người bọn họ lập tức được nhiều phóng viên chú ý lao tới điên cuồng chụp hình. Ương Ương cười lên một tiếng ngọt ngào. Nhưng đột nhiên, cô bỗng cảm nhận thấy một luồng khí lạnh lẽo từ đáy lòng xông thẳng lên trên. Liệu rằng Y Lan có thể nhìn thấy những tấm hình thân mật giữa cô và Trần Tấn Nhiên, rồi sau đó… sẽ trở lại hay không?
Nếu như Y Lan trở lại, như vậy giữa cô và Trần Tấn Nhiên có còn giữ vững được sự bình thản với nhau như thế này nữa không? Hay là lập tức bắt đầu từ bây giờ sẽ không còn sót lại một chút gì nữa. Ương Ương ôm lấy cánh tay của mình, cảm thấy lúc này sự lạnh lẽo ở bên trong đang tràn ngập, càng ngày càng lợi hại, mà cô lại không thể buông tay anh được nữa rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!