Anh Về Bên Ấy
Phần 31
ANH VỀ BÊN ẤY 3.1
Kể từ hôm đó chúng tôi không nói chuyện với nhau. Tôi giận anh vì không chịu tìm hiểu nguyên nhân. Còn anh giận tôi vì gì tôi cũng không biết nữa.
Khi hôn nhân rơi vào bế tắc, chúng ta lựa chọn giải pháp im lặng để giải quyết vấn đề chính là cách đẩy chúng ta ra xa nhau hơn. Không ngồi lại , không đưa ra những câu hỏi cho nguyên nhân và cùng nhau tìm ra giải pháp… càng ngày càng khiến tình yêu xa vời hơn. Thay vào đó là những giận hờn, là những sự lạnh nhạt. Là những tổn thương, những ám ảnh thật khó mà cảm thông thêm lần nữa.
Tôi ngồi mông lung trong phòng làm việc. cuộc gọi video của chị dâu gọi đến. tôi mở lên. chưa kịp trả lời đã nghe tiếng mẹ chồng tôi bên đầu dây. Là bà ấy đang đến xin lỗi chị dâu tôi trong khi người đánh con bà ấy là chị ấy. thật buồn cười. cái giọng nói ngọt ngào khác hẳn với thái độ lồi lõm với tôi mấy hôm trước. tôi ngồi im nghe. Tiếng bà ấy nỉ non xin xỏ, liên tục nhận lỗi về con trai. Liên tục hứa hẹn sẽ thay đổi. tôi chợt cười nhạt… đáng ra tôi nên ghi âm lại những gì bà ấy nói với tôi… có lẽ sau khi nghe xong chị dâu tôi sẽ rất sốc vì hai con người nhưng lại sống chung trong một hình hài.
Thật là đáng buồn cười lắm chứ. Chính bà ấy dạy tôi một bài học để đời về giá trị con người. rằng người không có tiền nói gì cũng sai , còn người có tiền nói sai cũng thành đúng. Và khi chúng ta có tiền, chúng ta nói gì cũng đúng hết các bạn ạ.
-con đã rất nhiều lần nhắc anh ấy… giờ vợ chồng phải tôn trọng nhau. nhưng anh ấy không tôn trọng con.
-mẹ biết, mẹ đã mắng nó rồi. con bỏ quá cho nó. đàn ông ra ngoài cám dỗ nhiều lắm., nó có lầm đường lạc bước thì con bớt nóng giận lôi nó về giúp mẹ. Đạo nó là thằng biết nghĩ cho gia đình.
-vâng, anh ý biết nghĩ còn đã không làm thế.
-mẹ biết con không muốn thế. mẹ biết là có người xui con.
-không có ai xui con hết. Con đủ lớn để biết con nên làm gì. Hôm đó con đưa Thím Khánh đi cùng. Thím ấy có can nhưng do anh Đạo không chịu hối lỗi nên con làm thế.
-ôi… con đừng nhắc đến con bé đấy. nó ngoài miệng ăn nói tốt đẹp thôi., chuyện nhà mình biết chuyện nhà mình. đừng để người ngoài chen vào.
-mẹ… thím ấy cũng là người nhà.
-nó chả coi mình là người nhà đâu. hôm đấy con út nó nói mà nó đánh cả con út.
-đánh ạ. Mẹ buồn cười. cô út nhà mẹ to gấp đôi nó mà đánh được nó.
Tôi ngồi im nghe mẹ chồng tôi mang tôi ra so sánh với chị ấy. cứ cho là tôi ko bằng đi, nhưng có nhất thiết phải mang tôi ra làm chuyện làm quà không?
Tôi tủi thân quá. tắt máy ngồi ấm ức rơi nước mắt. Đúng lúc anh Tôn đi vào.
-Khánh, em sao đấy?
-em không sao?
-sao lại khóc. Dạo này em mệt mỏi lắm đấy. Hai đứa lại cãi nhau à?
-không anh ạ. Không có chuyện gì cả.
-đừng nói thế. khánh có chuyện gì anh biết hết.
-anh Đăng nói với anh à?
-có nói nhưng không nhiều.
-anh ấy nói gì ạ.
-nó nói chuyện em với mẹ chồng.
-chuyện gì.
-thì chuyện gây nhau ý. Mẹ chồng nàng dâu nào chả thế. em chịu được mẹ chồng là tốt chứ mẹ anh sợ quá về mất rồi kìa kìa.
Tôi cười buồn.
-là em không tốt thôi.
-Khánh đừng tự ti thế chứ.
Tôi vẫn ngồi im. Anh Tôn đứng nhìn tôi một lúc rồi hỏi.
-Đăng đêm qua nó không về à?
-em không biết.
– giờ đến nó đi không về em cũng không quan tâm nữa chứng tỏ…
– em sai đúng không?
-sao lại nghĩ như thế. sai hay đúng thì đó cũng là nhà, không thể vì giận nhau mà không về được, không có vợ thì còn có con.
Nhắc đến con tôi càng tủi thân. Tôi cúi xuống.
-Khánh… anh hỏi thật… hai đứa dạo này hay cãi nhau lắm đúng không?
-vâng
Tôi gật
-là do đăng nó không quan tâm em à?
-cũng do nhiều nguyên nhân. Một phần do em.
-em cí nghi ngờ gì nó không?
-em nghĩ anh ấy là người đan ông tốt… em nghĩ chắc là…
-là em vẫn tin nó.
-vợ chồng nên tin nhau.
-em nhẹ dạ quá
-ý anh là gì?
-không có gì. Đứng lên đi, đến giờ ăn trưa rồi.
-em không đói anh ạ. Anh có chuyện gì cần nói với em đúng không?
Tôi nhìn anh khó hiểu. anh Tôn nhìn tôi cười cười.
-em muốn nghe đúng không?
-vâng.
-vậy đứng lên đi ăn đi rồi anh nói cho mà biết.
Anh kéo tay tôi. tôi vì tò mò mà đứng lên đi theo anh ấy ra ngoài.
Anh Tôn chở tôi đến quán ăn cách khá xa văn phòng nơi tôi làm việc. chúng tôi ngồi xuống. anh Tôn gọi vài món ra cho tôi ăn.
-ăn gần công ty cũng được. chạy ra tận đây vừa xa vừa đắt tiền.
-có gì đâu. em muốn nghe anh nói thì cũng cần có không gian đàng hoàng ngồi chứ.
Anh Tôn cười lém lỉnh. tôi không ngẩng lên mà khẽ cau mày.
-người ta nhìn thấy lại hiểu lầm là chúng ta…
-mỗi người ngồi một ghế, không cầm tay cầm chân thì ai nghĩ gì kệ họ. cùng lắm có đứa từ bụng ta suy ra bụng người.
Anh Tôn trả lời thản nhiên. Tôi ngồi đó chẳng biết nói gì. Đành cúi xuống ăn cho hết bữa.
-Khánh…
-dạ
-Đăng nó có đối xử tốt vơi em không?
-tốt ạ.
-là thế nào?
-thì trước đây anh thế nào thì anh ấy cũng thế.
-thế là trước đây là. Còn giờ.
-ai rồi cũng khác thôi. còn bận kiếm tiền mà.
-vậy em nghĩ chỉ là kiếm tiền thôi sao?
-anh hỏi thật…
-dạ
Tôi ngẩng lên.
-tối nó có hay đi qua đêm không?
-cũng có nhưng ít. Chủ yếu anh ấy hay về muộn.
-nó có nói em nó đi đâu không?
-em có hỏi nhưng dạo này anh ấy toàn cáu thôi
Tôi cũng thật thà.
-có bao giờ em nghĩ…
-không… em không nghĩ anh ấy làm thế với em.
Tôi cho dù bắt đầu cảm nhận sự bất an trong lòng mình nhưng cũng cố gắng để trấn an nó. tôi không dám tin và cũng không muốn tin điều đó là sự thật.
-em tin nó thế à?
-vợ chồng phải tin nhau chứ.
-đúng… vợ chồng phải tin nhau. anh cũng mong có một người vợ tin anh như khánh.
Anh Tôn nhìn tôi.
-Khánh biết không? Khánh là mơ ước của bao nhiêu người đan ông đấy.
-muộn rồi.
-còn lâu mới muộn. nhiều khi anh thấy cũng buồn cười nhở. trong mắt đàn ông vợ mình có lẽ chẳng bao giờ tốt, vậy mà trong mắt đàn ông khác đó lại là một thứ đáng mơ ước. nhiều khi anh thấy vợ anh khó ưa lắm… vậy mà cô ấy lại có người theo đuổi mới hay.
-chuyện đó với anh bình thường vậy ạ.
anh Tôn cười nhìn tôi
-bọn anh mới ly hôn rồi.
Tôi giật mình.
-lý do là gì? mà sao nhanh và bất ngờ vậy.
-trước sau gì cũng không chung tiếng nói được. thì kết thúc cho nhanh đi.
-nhưng sao lại phũ phàng như thế chứ.
-cô ấy có người đàn ông khác.
-thế còn anh…
-thì anh cũng có người nhơ thương của mình.
-thế giờ chị ấy ở đâu. còn bé con nữa.
-cô ấy nhận nuôi con, hai mẹ con chuyển về bà ngoại. anh vẫn ở trên nhà.
Tôi nghe vậy thì thở dài.
-chúng ta lớn rồi… đừng thích là làm, còn phải nghĩ cho con
-nếu cứ sống bên nhau, rồi tranh cãi, mệt mỏi tổn thương nhau thì thà chia tay cho con cái nó khỏi khổ. Giải thoát cho nhau anh thấy nhẹ lòng. Cô ấy cũng vui vẻ bên người khác.
-thế giờ anh tính thế nào?
-thì ổn định lại công việc. ôn định lại tinh thần rồi sau này có ai thương mình thì mình làm lại.
Anh tôn buồn buồn.
-Vậy mà cả công ty không ai biết.
-Đăng nó còn không biết. Dạo này nó có mối bận tâm khác rồi.
-bận tậm gì ạ?
Tôi ngẩng lên hỏi thì thấy anh Tôn cũng ngẩng lên nhìn. Tôi quay lại phía sau, người đàn ông đanh tiến đến gần chỗ chúng tôi là anh . trên người chồng tôi vẫn bận bộ quần áo rất chỉn chu. Tôi thấy anh bước nhanh. đôi mày cau lại.
-a… chào ông bạn.
-hai người làm gì ở đây thế.
-mấy hôm nay Khánh không chịu ăn nên giờ mời đi ăn một bữa.
-vợ tao dạo này có vẻ dễ tính với mày.
-tao là bạn mày, đồng nghiệp của Khánh thì Khánh nhận lời chứ sợ nhất những người dễ tính với người ngoài còn khó tính vơi người nhà ý.
Tôi quay lại nhìn chồng mình. anh giận tôi đến mức lườm tôi rồi quay đi.
-hai người ăn đi nhé. Chiều về công ty họp triển khai.
Chồng tôi quay đi, tôi đứng bật dậy hỏi
-anh đi đâu.
Tôi hỏi vơi theo.
-anh đi có chút việc.
-mấy giờ anh về công ty.
-khoảng hơn hai giờ. Em ăn xong về đi. chiều lo đón con cho sớm
Tôi đứng nhìn theo anh. anh đi lại chỗ cái xe và đi vào. Thoang thoáng tôi thấy ghế bên có một người ngồi trên đó. tôi cố nhìn, hình như đó là một cô gái. Tôi thấy sau khi chồng tôi ngồi vào, tay cô ta đưa sang chạm lên đầu anh ấy. hành động này không hề giống hành động của bạn bè bình thường chút nào. trai tim tôi tự nhiên nghẹn lại.
-Khánh… em sao thế Khánh.
Anh Tôn cũng đứng lên kéo tay tôi. tôi quay lại nhìn anh ấy, hai mắt đỏ ngầu lên
-có phải hôm nay anh đưa em đến đây… là vì chuyện này.
-vì chuyện gì?
-chuyện của anh Đăng và người đang ngồi trong xe.
-trong xe có ai… anh có nhìn thấy gì đâu.
Tôi nghẹn ngào tóm tay anh Tôn nắm chặt
-anh đừng giả vờ với em nữa. anh biết những gì anh nói ra đi.
-Khánh… đây là chuyện nhà em… anh không thể nào … mang tiếng là phá vỡ cuộc hôn nhân nhà em. nếu em muốn biết. Anh nghĩ em nên để tâm tìm hiểu.
-anh nói đi , đừng úp mở thế.
-ngồi xuống bình tĩnh đi khánh.
-em không bình tĩnh được.
Tôi khóc.
-vậy đứng lên.
Anh Tôn đứng dậy kéo tay tôi.
Anh định đưa em đi đâu.
-thì đi… không ăn được ngồi đây khóc cho người ta tưởng anh trêu em à?
Anh Tôn kéo tay tôi ra xe mở cửa cho tôi ngồi vào rồi phóng đi. đưa tôi về công ty, nhưng không cho tôi xuống. tôi quay sang nhìn.
-Anh bỏ tay ra.
-không… cho đến khi nào em bình tĩnh lại.
-nếu chồng anh có người khác anh có bình tĩnh được không?
-vợ anh có người khác Khánh à?
-anh cũng có người khác cơ mà. Hòa nhau.
-vậy em có người khác đi, em sẽ thấy chuyện đó thật ra rất đơn giản. nếu người ta không cần mình…vẫn còn những người khác.
-anh nói cái gì vậy. bỏ tay em ra.
-Khánh… Đăng nó không cần em.. nhưng anh nghĩ, có người còn thương em nhiều lắm, và từ lâu rồi. em đừng vì người không cần mình… mà bỏ qua những người đang quan tâm em.
Tôi bất ngờ… tôi không biết nói gì. Chỉ biết kéo tay anh Tôn rời khỏi tay tôi rồi bước vào bên trong. Lòng tôi bắt đầu dậy sóng. Tôi cần yên tĩnh ngay lúc này để nghĩ ra những câu hỏi sẽ hỏi chồng mình về người ngồi trong xe kia, và để chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất.
Chồng tôi… không còn là anh của trước kia nữa rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!