Anh Về Bên Ấy
Phần 39
ANH VỀ BÊN ẤY 3.9
Sau những ngày mệt mỏi tôi cũng được một giấc ngủ bình yên trong vòng tay anh. chúng tôi thức giấc muộn. khi tôi mở mắt, vòng tay anh vẫn ôm chặt lây tôi. tôi ngước lên nhìn. Đôi mắt anh đã mở, tôi không biết anh vừa tỉnh ngủ hay thức cả đêm qua nhưng thấy tôi thì anh cười. nụ cười đầy chất bình yên. Tôi cũng thấy nỗi giận của mình vơi đi nhiều lắm. tôi quay sang nhìn con.
-sao không đánh thức cho con dậy đi học
Anh tủm tỉm nhìn tôi
-cho con nghỉ một hôm được mà.
-nghỉ nhiều là hổng kiến thức , theo lại vất vả.
-không sao. Anh sẽ kèm con.
-kèm được không?
-được
Anh gật đầu. rồi thơm nhẹ lên trán tôi.
-em dậy vệ sinh đi. anh đưa đi ăn sáng.
Chúng tôi có buổi ăn sáng bình thường như những ngày chưa xảy ra chuyện Tuesday kia. Tôi không phải không nhớ đến nó mà tôi có lẽ nên tạm bỏ qua mà sống bình yên thôi.
Chúng tôi lại hòa nhau… cho dù… trong thâm tâm vết thương này giống như một nhát dao đâm vào tim mà không thể nào nói lành là lành ngay được.
Chúng tôi lại tiếp tục công việc, thấy chúng tôi cùng nhau đến công ty. Mọi người ngước mắt lên nhìn.
-chị hôm nay có gì mà xinh thế.
Tôi ngại chỉ biết cười trừ.
-chắc hôm qua sếp tẩm bổ cho cái gì nên giờ mới tươi đến như vậy.
-thôi… mấy đứa tập trung vào làm đi.
Tiếng anh Tôn quát lên làm cho chúng nó rụt đầu. tôi cũng cúi xuống làm việc. liếc sang phía anh… thấy anh đang nhìn tôi tủm tỉm. mấy hôm tôi không nhìn anh nên giờ thấy anh có vẻ gầy đi nhiều hơn, già hơn nữa.
Tôi thu đống giấy tờ gọn lại. ngẩng lên đã thấy anh Tôn đứng trước mặt.
-nay chúng ta có hẹn với Khách đấy Khánh .
-à…
-ôi… em xin lỗi…em quên.
-anh nói họ cuối giờ chiểu gặp rồi.
Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói nhỏ.
-anh đi một mình được không ạ.
-có chuyện gì.
-em bận chút việc.
-hôm qua về Đăng nó có nói gì em không?
-không anh ạ.
-mọi chuyện ổn chứ.
-cũng ổn rồi ạ.
-em tha thứ cho nó rồi à.
Tôi khẽ cười.
-vâng… vợ chồng… thôi thì chín bỏ làm mười.
Anh Tôn nghe câu nói đó thì cau mày quay đi.
-vậy em nghỉ đi. anh đi một mình cũng được.
Tôi gật đầu . sau khi xong việc anh đến đón tôi cùng về nhà. Chúng tôi cùng nấu cơm. Việc mà đã lâu lắm chúng tôi không cùng làm. Cùng ăn một bữa cơm bình thường. anh lại kể cho tôi nghe những câu chuyện mà ngày hôm nay anh gặp phải. và đã lâu lắm anh mới làm thế. giờ chúng tôi lại giống như trước kia, khi chúng tôi mói lấy nhau, khi chúng tôi còn hòa bình, còn hạnh phúc.
Tôi ngồi chăm chú lắng nghe, thi thoảng chạy qua trong tâm trí dòng suy nghĩ rằng không biết trên cái câu chuyện này. có cắt xén phần nào không? chẳng hạn anh chạy qua chỗ kia gặp cô gái đó. chuyện mà thuê tiền đàn ông cũng chả dám mở miệng khai ra. Tôi vẫn cười nhưng trong thâm tâm không bình yên được.
Tối đến, chúng tôi ngủ chung giường. như tôi từng nói, sau cùng của câu chuyện thì con cái vẫn là chất keo hàn gắn tình cảm của vợ chồng. chồng tôi là một người đàn ông khôn ngoan nên anh đủ hiểu điều đó. con gái quấn quýt lấy chúng tôi. nó nằm lăn bên nọ bên kia, tiếng nói ú ớ… thi thoảng tôi vẫn phải ra hiệu bằng tay cho con hiểu. con gái tôi không thể bình thường như chúng bạn cho nên tôi càng cần cho con có cuộc sống bình thường vui vẻ.
Sau khi cho con ngủ. bàn tay anh đưa sang chạm vào má tôi. như chưa muốn tôi ngủ vội… muốn tôi đợi anh. tôi hé mắt, thấy anh cười thì tủm tỉm cười ngại.
-thôi ngủ đi.
Tôi nói như thờ ơ.
-nằm cạnh hai mẹ con thì ngủ sao được. em buồn ngủ rồi à?
-cũng hơi hơi.
-còn có cả hơi hơi buồn ngủ nữa.
-uh… thì mỏi mắt rồi thì gọi là hơi hơi, khi nào không mở được mắt thì gọi là buồn ngủ.
Anh cười nhéo mũi tôi.
-học được cách lý sự từ lúc nào.
Tôi cười, tự nhiên định nói rằng là anh vô tâm không để ý nhưng lại sợ tổn thương tình cảm vợ chồng nên thôi. anh kéo nhẹ đầu tôi lại, thơm lên trán. Lên má… rồi xuống môi. Tôi vẫn nằm im, khẽ khép mắt đón nhận. nhưng tôi không thấy thoải mái như trước nữa. cho đến khi anh ngồi dậy trèo qua ôm lấy tôi. đặt nụ hôn sâu lên môi tôi, hơi thở đầy ham muốn, bàn tay luồn vào áo bóp ngực tôi. tôi khẽ rùng mình. tôi ngập ngừng… tự nhiên tôi thấy chột dạ… tôi nghĩ đến bàn tay này… đã chạm vào người đàn bà khác… những gì chúng tôi đã làm với nhau… anh cũng làm với người ta… tôi khựng lại. đôi mắt mở to nhìn anh.
-em sao thế?
-em…
Tôi ngập ngừng. anh như hiểu ý. Thơm lên trán tôi. lên môi, rồi khẽ thì thầm .
-anh sẽ không để em bận tâm thêm nữa. mình cùng làm lại em nhé.
Tôi nhìn anh, ánh mắt anh chắc chắn khiến tôi mủi lòng.
-đừng làm em thất vọng nhé.
-anh hứa.
Tôi khẽ cười, khép đôi mắt đón nhận anh. anh cởi áo mình rồi cúi xuống hôn tôi, với tay tắt đèn ngủ, căn phòng tối om. Chúng tôi không dám làm trên giường vì sợ va vào con. hai vợ chồng trải áo ngủ dưới đất. Lần đầu chúng tôi làm chuyện này dưới đất. Anh cho tôi một màn dạo đầu nóng bỏng, khẽ hôn nhẹ lên cổ rồi cắn vào đó.
-kìa… đau em.
-em hư lắm.
-hư chỗ nào.
-chỗ này.
Anh kéo tôi lên trên. Tôi cúi xuống để anh đưa vào. Chúng tôi hòa vào làm một sau nhưng ngày giận hờn. tuy rằng tôi chưa thể toàn tâm toàn ý đặt tâm trí mình ở đây. nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, không muốn con mất cha thì việc bỏ qua cho nhau là việc chắc chắn tôi phải làm.
Cuộc sống của chúng tôi lại tiếp tục trở về trạng thái bình yên như hồi chưa có chuyện gì. Mỗi ngày anh vẫn về sớm với mẹ con tôi. không còn những đêm về muộn hay bất chợt không về. không còn những ngày đi không rõ đi đâu… tôi bắt đầu lại dựng lên cho mình một niềm tin về anh.
Chiều hôm đó ,anh nói anh đi công việc. tôi chạy xe máy đi đón con. nhưng khi đang đợi con ngoài cổng trường thì thấy điện thoại có tin nhắn.
– bệnh viện Phụ Sản
Người đang nhắn tin cho tôi chụp lại tấm hình người đàn ông dẫn một cô gái vào phòng khám. Không khó nhận ra người đàn ông đó là chồng tôi. tôi như rụng rời hết chân tay. Tôi đơ ra… tim tôi như ngừng đập… bao nhiêu niềm tin trong tôi sụp đổ hết… nước mắt tôi trào ra nhưng tôi cố nuốt nó lại vào bên trong… tôi không muốn bị ngần này con người nhìn vào. Sau khi đón con xong tôi đưa con về nhà. Anh vẫn chưa về. tôi ngồi xuống thẫn thờ… tôi bấm điện thoại gọi cho anh
-alo. Anh nghe đây.
-bố sắp về chưa?
Tôi cố nói chuyện như bình thường.
-bố sắp về rồi.mẹ nó chờ bố tí nhé.
-à… không… là cún hỏi. cún có cái này hay lắm đang đòi khoe bố.
-để đó tí bố về rồi bố xem.
-không… muốn khoe luôn cho nóng.
Tôi tắt máy gọi video nhưng đầu dây bên anh không nhận. một lúc sau anh mới nhắn lại cho tôi…
-anh có chút việc, khoảng nửa tiếng nữa anh về.
Tôi không nhắn lại mà ngồi đó… tâm trạng trở nên nẫu nề . nhưng không như lần đầu tôi phát hiện anh ngoại tình. Dường như nỗi đau này đã được gọi là có kinh nghiệm về tổn thương. Mà khi người ta từng trải qua cảm giác đó, người ta trở nên bình thản hơn đúng không?
Đúng là khoảng nửa tiếng sau anh có mặt ở nhà. Tôi vẫn nấu cơm cho anh ăn. Chờ anh kể cho nghe câu chuyện mà hôm nay anh đã làm. Vẫn những câu chuyện đó, nhưng như tôi đã từng nói, bộ phim đã được cắt mất cảnh có cô gái đó đi cùng.
bệnh viện phụ sản. nghe sao… thấy đau lòng. Tôi cố tỏ ra vui vẻ mà khó quá… tôi không cười nụ cười tươi như mọi khi, mà ánh mắt lạnh lùng.
-em… em mệt hả?
-vâng…
-có chuyện gì . em mệt ở đâu?
-em mệt trong người.
-mệt thế nào?
-như là… cún có em ý.
Anh đơ ra nhìn tôi… ánh mắt có chút khó hiểu, có chút bối rối.
-anh tưởng em vẫn kế hoạch cơ mà.
-thì có cũng được chứ sao? Anh không muốn à?
-em nghĩ gì vậy. mừng còn chưa hết, không muốn là không muốn thế nào?
-thế chắc giờ anh mừng lắm.
-mừng gì?
-mừng vì có thêm con.
Anh nhìn tôi khó hiểu rồi hỏi lại.
-em có thật à.
-không…
-sao lại nói thế.
-thì em nghĩ thế… nên em nói thế.
Tôi không ăn mà đứng lên. tâm trạng tệ thế này thì ăn sao được. cả đêm đó tôi lại không ngủ được. anh nằm cạnh mà tôi né ra xa. Anh cũng khó ngủ thì phải. bàn tay chạm lên bụng tôi khiến tôi rùng mình. tôi không muốn gần anh nữa. tôi ngồi dậy
-em đi đâu.
-em sang xem con. sợ con bỏ chăn ra lại lạnh
Tôi nói vậy nhưng tôi sang nằm với con. trong tim tôi đau đến mức tôi không khóc được. sáng hôm sau việc đầu tiên tôi làm khi đến công ty là hẹn anh Tôn ra ngoài.
-có chuyện gì thế Khánh.
-anh có thể cho em biết về cô gái đó được không?
-cô gái nào?
-là…là người tình của chồng em.
Anh Tôn nhìn tôi ngập ngừng.
-lại có chuyện gì?
-là em muốn biết, thật ra… cô ta là ai và là người thứ bao nhiêu rồi.
-nó lại thế à?
-không…
-vậy sao em nhắc làm gì?
-em tò mò thôi.
-tò mò thì hỏi nó chứ anh biết sao được. nó cũng có nói với anh đâu.
-anh nói buồn cười nhỉ. có ai dám thừa nhận mình ngoại tình không?
-câu này anh cũng định nói.
-vậy anh không biết à?
-uh
Anh Tôn nhìn tôi khó hiểu. tôi lặng lẽ đứnglên.
-em về đây.
-anh đừng nói với anh ấy chuyện chúng ta nói với nhau nhé.
-ơ…
Tôi quay đi luôn, bỏ lại ánh mắt khó hiểu của anh Tôn. Và lại chìm vào sự im lặng đáng sợ của mình. không nói với bất cứ ai chuyện này mà một mình tìm hiểu. tôi không biết kẻ đã nhắn tin cho tôi là ai… nhưng sau tin nhắn ấy… môt là họ muốn tôi biết sự thật, hai là họ muốn chúng tôi lục đục với nhau.
Và thay vì tôi điên lên, gào thét và tra hỏi anh xem cô ta là ai… thì tôi im lặng. im lặng không có nghĩa là tôi ngồi đó cho họ diễn trò trước mắt mình. mà tôi lặng lẽ theo anh. tôi muốn một ngày nào đó anh không còn cơ hội để chối cãi về việc mình làm.
Sáng anh đến công ty cùng tôi, rồi ra ngoài có việc. tôi không trực tiếp theo dõi mà theo đúng kinh nghiệm của chị dâu. Tôi cũng thuê người đi theo anh, tôi biết địa chỉ nhà cô ta… đau lòng hơn… tôi biết cô ta có thai… cái thai đã lớn… và chồng tôi một tuần… 2 đến 3 lần ở đó khi thì buổi sáng, lúc thì buổi chiều nhưng quan trọng là không hề vắng mặt ở nhà vào buổi tối.
Cái hay của đàn ông ở chỗ cho dù họ có chung chạ với bất cứ ai nhưng khi về nhà. Họ lại trở nên hết sức bình thường. giống như việc chúng ta mặc cái áo khoác đi ra đường tránh bụi và về nhà thì cởi nó ra.
Có lẽ sự im lặng đến mức bình thường của tôi khiến anh yêu tâm rằng tôi vẫn là con ngốc. rằng chỉ cần về nhà anh cư xử bình thường thì anh vẫn là một người chồng tuyệt vời trong mắt tôi.
Và có lẽ… cái sự bình thường đến mức bất thường của tôi cũng khiến cho người trong cuộc mất bình tĩnh. Tôi ngồi nhìn vào màn hình máy tính, bất ngờ tin nhắn được gửi đến … là tin nhắn của cái người đã gửi ảnh cho tôi… có chuyện gì?
Tôi đọc rõ dòng tin nhắn – ĐYV đã gửi ảnh cho bạn. tay tôi run run mở nó ra… trên màn hình máy tính… hình ảnh người đàn ông cởi trần ôm người đàn bà. Tôi bấm vào cái ảnh đó, cả tấm hình tràn trên màn hình laptop . rõ là chồng tôi. nốt ruồi bên tai không lạc đi đâu được.
Cổ họng tôi nghẹn ứ… tôi nắm chặt lấy tay mình, cảm giác khó chịu cồn cào trong cơ thể. tôi cố kiềm chế để nước mắt không rơi. Tôi quen với nỗi đau này rồi… tôi đã lường trước được nó trong mỗi đêm tôi không ngủ. và giờ cảnh tượng này chỉ là sớm hay muộn để thấy thôi.
Không biết các bạn có bình tĩnh được như tôi nếu trong hoàn cảnh này. nhưng tôi đưa tay lên bàn phím. Bình tĩnh gõ ba chữ.
-có chuyện gì?
-không thấy à?
-có thấy.
-…
-bình thường mà. Một bức hình đẹp.
Có lẽ người đối diện kia không tin tôi có thể lạnh lùng đến như vậy. họ im lặng một lúc sau mới lên tiếng.
– cô là loại không có não.
-thì sao nào?
-anh ta không yêu cô nữa đâu. chỉ vờ sống bên cô để che mắt thiên hạ thôi.
-vì cái gì?
-vì không muốn chia tài sản.
-tôi cũng không muốn chia tài sản nên thôi kệ. Anh ấy muốn đi đâu thì đi. chỉ cần mang tiền về là được. cảm ơn đã nhắc tôi chuyện đó.
Tôi nói như chọc tức . cái kẻ kia vì sự cùn đời của tôi mà im lặng không nói được lời nào. có lẽ người ta đang nghĩ cách làm sao để loại bỏ tôi khỏi cuộc đời anh ta… nhưng đâu có dễ dàng như thế.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!