Black dog (Hắc khuyển)
Chương 45 Muko
– Chắc là cô đang thắc mắc vì sao mình vẫn còn sống?
Cô mệt nhọc đưa mắt nhìn hắn.
– Tính ra thì cô đã thực sự chết rồi. Nhưng Zen đã thay tim cho cô, thứ đang đập trong lồng ngực kia là của anh ta đấy.
Trong tâm trí Kikyo hiện lên nhiều dòng suy nghĩ, điều mà cô muốn biết, điều mà cô muốn hỏi hiện tại là quá nhiều, nhiều đến nỗi cô cũng không biết mình nên bắt đầu từ đâu. Những hình ảnh trong giấc mơ kia liệu có phải là sự thật và tại sao cô lại thấy được chúng. Zen, hắn đang ở đâu. Tại sao lại cố giết cô rồi lại làm tất cả để cứu cô. Kikyo chỉ còn cách cố gắng thốt lên một cái tên:
– So… ra.
– Ồ, dù ta biết thông qua ghép tạng mà cô thấy được kí ức của Zen, nhưng tọc mạnh vào quá khứ của người khác thì không hay đâu.
Shun quay người ra nhìn màn hình của máy móc một lần nữa, cẩn thận điều chỉnh những nút bấm trên bàn điều khiển.
– Yên tâm đi, ta chỉ truyền thêm cho cô một chút thuốc mà thôi, nếu là yêu quái thì đã không phức tạp như thế này. Nhưng cô lại có pha trộn với dòng máu loài người nên xuất hiện một số triệu chứng đào thải. Tuy nhiên khả năng tái tạo và phục hồi của khuyển yêu lúc nào cũng làm ta bất ngờ, nếu như có số liệu của “tên kia” nữa thì tuyệt vời mà cái tên kiêu ngạo đó lại không chịu hợp tác.
– Ngài có thể ép buộc hắn mà. – Sayo ở bên cạnh lên tiếng.
– Không, không như vậy mối quan hệ của bọn ta sẽ xấu đi, sau này hợp tác sẽ càng khó khăn hơn.
– Thuộc hạ xin lỗi, thuộc hạ đã quá nông cạn.
– Ta biết là cô ghét hắn mà.
Shun trở lại đến bên thành giường, ánh mắt của hắn lúc này đã trở nên nghiêm túc và sắc lạnh hơn gấp trăm lần. Ngón tay lạnh lẽo vuốt lên khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt đang nằm trên đó.
– Bây giờ ta sẽ nói thẳng vào vấn đề. Zen lại mất tích rồi. Ta muốn cô đi tìm anh ta. Tất nhiên là cô không có quyền từ chối, dù cho bản thân đã chết với lí do như thế nào nhưng cô nên biết bây giờ mình vẫn còn sống là nhờ vào ai. Nếu ta biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này, có lẽ ta sẽ không để cô sống đến bây giờ.
Càng về sau Shun càng gằn giọng, sát khí căn phòng đột ngột tăng lên khiến cho hai người phụ nữ cảm thấy khiếp sợ nhưng nó cũng rất nhanh chóng biến mất. Shun lại nở một nụ cười thường thấy của thương nhân, điều đó khiến Kikyo cảm thấy ớn lạnh. Cô nhớ đến nụ cười rạng rỡ của đứa trẻ sáu tuổi kia khi ở trong giấc mơ. Điều gì đã khiến cho những đứa trẻ ấy trở nên tàn độc như thế này, thế giới này liệu có quá nhẫn tâm khi tước mất sự đơn thuần của chúng khi còn quá nhỏ.
Nói xong Shun và Sayo cùng rời đi, để Kikyo ở lại với những tiếng ngân dài đều đặn của thứ máy móc vô tri. Khi chỉ có một mình, Kikyo bắt đầu suy nghĩ về ranh giới giữa người xấu và người tốt. Liệu ai mới là người có đủ khả năng để phán xét chúng, là gia đình hay là xã hội mà họ đang sống, hoặc chỉ cần chính mình cảm thấy như thế nào là đủ rồi. Nếu một người trở nên xấu xa vì bị tổn thương trong quá khứ, họ có xứng đáng được tha thứ. Những bộ xương trắng trải dài, những tiếng quạ kêu ở bãi tha ma, ranh giới giữa thiện và ác chỉ cách nhau bằng một đường chỉ mỏng manh.
Cơn buồn ngủ theo tác dụng phụ của thuốc ngấm dần vào hệ thần kinh, mọi thứ lại rơi vào trì trệ. Giữa những tầng kí ức mơ hồ vang vọng lại từ bên kia của giấc mơ, dường như có một người nào đó đang gào thét gọi tên cô. Âm thanh giọng nói của người ấy mỗi lúc một rõ ràng, như nhấn chìm cô vào giấc mộng của chính mình, nơi những kí ức đau thương vẫn luôn hiện lên mà không có hồi kết.
Những ngày sau đó Kikyo hồi phục nhanh chóng, Shun lại tới gặp cô, lần này người đi cùng hắn không phải là Sayo mà là một người con trai ăn mặc khá xuề xoà.
– Tên này là Tadashi, ta sẽ để hắn theo cô trong lúc cô đi tìm Zen.
– Là sợ tôi bỏ trốn?
– Tất nhiên là ta sợ chứ.
Shun cười thảo mai, nhiều lúc như vậy không ai biết là hắn đang nói thật hay nói giỡn.
– Tôi có thể hỏi anh một số câu không?
– Được hỏi đi.
Shun ngồi lên ghế bắt chéo chân lại nghiêm túc nhìn Kikyo.
– Căn bệnh của Zen mà anh nói lúc trước, là bị bệnh gì vậy?
– Cô có kí ức của Zen rồi mà vẫn không biết sao?
– Những kí ức đó đều vụn vặt và chắp vá, nên tôi vẫn chưa thể xác định được.
– Mỗi khi Zen gặp một chuyện nào đó khiến tâm lý trở nên không ổn định, anh ta sẽ tự tách biệt mình với môi trường xung quanh. Mất dần ý thức và sinh ra một hoặc một số ý thức mới. Những ý thức đó chỉ là những phần rời rạc, mang một phần cảm xúc, mong ước và kí ức. Theo như cách con người gọi thì đó là bệnh rối loạn đa nhân cách. Nhưng khác với loài người, những ý thức của Zen sẽ có xác thịt được biến đổi tương ứng cho phù hợp với mình. Và chỉ khi giết chết chúng thì Zen mới có thể quay trở lại được.
– Vậy Kou và Rei cũng là…
– Là hai trong số các nhân cách đã từng xuất hiện của anh ta. Kou chết khi bảo vệ cô khỏi thuộc hạ của em gái ta, còn Rei do có liên kết sinh mệnh nên con bé đó cũng chết theo.
Đôi mắt Kikyo bắt đầu đỏ hoe, cuối cùng cũng đã có người kể cho cô nghe về cái đêm đó.
– Ta muốn cô cứu Zen khỏi căn bệnh đó. Là “Zen thật” chứ không phải là kẻ đã bắt cô mang về đây.
Kikyo ngạc nhiên thốt lên:
– Anh cũng biết chuyện đó!?
Shun nghiên đầu cười mỉm:
– Có gì khiến cô bất ngờ à?
Người đàn ông trước mặt cô không hề đơn giản, cô đáng lí ra phải nhận ra điều khi hắn ta đã sống qua được đêm thanh lọc đó dù chỉ mới sáu tuổi. Cô phải cẩn thận hơn nữa, nếu để hắn biết được yếu điểm của mình, cô sẽ mãi mãi phải chịu sự sai khiến của kẻ này.
– Sức mạnh của nhân cách kia lớn như thế, anh chịu để mất sao?
– Zen vẫn là Zen, sức mạnh dù có giảm đi thì vẫn là kẻ mạnh nhất trong bọn ta. Nhưng nếu để tên kia cứ như vậy thì một lúc nào đó có thể hắn sẽ bất ngờ đổi phe, chuyển sang bên cho hắn sự giết chóc nhiều hơn. Và ta cũng không muốn mạo hiểm để Zen cứ hoán đổi nhân cách như vậy, nếu chẳng may lại chết vì yêu khí xung đột khi các nhân cách tranh nhau xuất hiện, như thế kế hoạch của ta sẽ trở nên công cốc.
Kikyo nắm chặt lấy hai bàn tay, ánh mắt trùng xuống.
– Anh nghĩ một người như tôi có thể cứu Zen sao?
– Phải, ít nhất thì hiện tại cô là người có tiềm năng nhất. Nãy giờ hỏi cũng hỏi rồi, nên bắt đầu tìm Zen ở đâu thì ta nghĩ rằng cô cũng đã biết. Nếu có thể đưa Zen trở lại bình thường, ta hứa sẽ cho cô trở về nhà.
– Còn một câu nữa thôi, tôi mong anh có thể trả lời.
– Còn gì thì hỏi đi, ta không có rảnh để ngồi chỉ tường tận mọi thứ cho cô đâu.
Kikyo có chút ngần ngại nhưng cuối cùng cũng cắn môi dứt khoát thốt ra.
– Sora… chị ấy đâu rồi?
Sát khí ngay lập tức nè nặng lên mọi sinh vật sống trong căn phòng. Giọng hắn giận dữ như ngàn con mãnh thú gào thét.
– Ta nhớ đã từng nói không nên tọc mạch vào quá khứ của người khác mà phải không?
Kikyo dù sợ hãi nhưng vẫn thu hết can đảm nhìn thẳng vào Shun, cô biết đó là điều mình không nên hỏi nhưng bản thân vẫn làm vậy. Hắn bình thường không bao giờ muốn nhắc tới chuyện này, bởi vì nó là hố đen trong thâm tâm hắn. Nhưng đứng trước một người mang kí ức của Zen, có lẽ biết đâu hắn sẽ tìm thấy được thứ gì đó có thể khoả lấp nó. Khuôn mặt tức giận dần dãn ra, giọng nói trầm bổng kia dù đã cố gắng trở lại bình thường, nhưng đâu đó vẫn còn vài thanh âm mang nỗi buồn bã và đau đớn.
– Chị ấy chết rồi. Bị moi tim rồi ném xuống hố với những thi thể khác. Chính là ở cái đêm mà bọn ta phải tự tàn sát lẫn nhau.
Kikyo đau lòng siết chặt đôi tay lại, kết quả này cô nên biết từ trước, chỉ là vẫn hy vọng.
– Chị ấy, đã được trả thù chưa?
– Vẫn chưa.
Shun trả lời nhưng trong lời nói ấy lại không có sự thù hằn nên có, mà nó giống như đang chứa đựng một sự bất lực và tuyệt vọng hơn.
– Cô có biết vì sao, ta vẫn chưa giết được kẻ đó không?
– Kẻ đó mạnh hơn anh?
– Không, vì kẻ giết chị ấy chính là ta.
Shun lạnh lùng đáp rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
– Chị ấy! – Kikyo hét lớn ngăn Shun lại. – Chị ấy đã ra đi với gương mặt như thế nào?
Người con trai kia trùng chân một lát nhưng vẫn không quay đầu lại, hắn ngẩn người ra như thể đang nhớ về một đoạn kí ức. Đôi môi hơi run rẩy, lưỡng lự mở ra sau đó lại khép lại, hắn không nói gì nữa rồi bỏ đi.
– Ngươi quả là có gan lắm mới chọc ngài ấy tức đến như vậy.
– Xin lỗi vì đã chào hỏi muộn anh Tadashi, tôi là Kikyo. – Kikyo quay qua chào hỏi người con trai bên cạnh.
– Đừng có cố làm thân với ta, ta với anh của ngươi có một mối thù khá sâu đấy.
– Anh biết anh trai tôi sao?
– Chậc, ta không có thời gian để tán nhảm đâu. Bây giờ ta với ngươi sẽ phải đi tìm ngài Zen.
– Anh Tadashi!
– Cái gì? Có gì nói thì nói lẹ đi. – Hắn cục cằng.
– Anh có thể đưa tôi đến chỗ dinh thự cũ của tộc Tsukumo được chứ.
– Nơi đó cách chỗ này khá xa. Ngươi đến đó để làm gì?
– Tôi có linh cảm, Zen đang ở đó.
Kikyo nhanh chóng thay bộ đồ bệnh nhân thành một bộ đồ thường, do cô không được phép xuất hiện ở những nơi có con người nên phải ngồi trên lưng Tadashi trong hình dáng đã biến thành quạ để di chuyển. Con đường nhanh nhất là đường chim bay nên cả hai chỉ mất một lúc đã tới được dinh thự cổ. Nó bây giờ chẳng còn tráng lệ và xa hoa như những hình ảnh bên trong kí ức của Zen. Dinh thự chỉ còn là đống phế liệu tồi tàn, đổ nát hệt như đã bị phá huỷ bởi môt con dã thú điên cuồng, dù vậy nó vẫn là cấm địa của gia tộc Tsukumo. Kikyo không có ý định bước vào vì chắc chắn đây là nơi Zen căm ghét nhất.
Kikyo lấy dinh thự làm dấu mốc mường tượng lại vị trí của căn nhà gỗ bị che giấu giữa cánh đồng hoa. Bước chân của cô càng lúc càng nhanh, một cảm giác rất quen thuộc ngấm vào từng tế bào trong cơ thể hệt như chỉ đang đi trên con đường về nhà hằng ngày. Nhưng rồi cô bất chợp dừng lại, mọi thứ theo thời gian đã thay đổi rất nhiều, khu rừng trong quá khứ từng xanh tươi biết bao nhiêu mà giờ cũng đã khô héo đến đáng sợ. Oán khí trong đêm đó dù đã trải qua hàng trăm năm vẫn còn dày đặc, chúng làm cho các chồi non vừa mới ló ra khởi lớp vỏ đã bị chết ngột.
– Này, ngươi đi chầm chậm thôi, có chuyện gì ta không cứu đâu đấy.
– Anh Tadashi! nơi này thay đổi nhiều quá, tôi không còn nhớ được đường đi nữa, anh có thể đưa tôi bay lên cao quan sát không?
Tadashi nhìn vào chướng khí đang bao phủ ở trên đầu mình, hắn có chút do dự, nhưng rồi cũng làm theo. Kikyo phát hiện ra được một bãi đất trống khá lớn nên muốn tới đó. Khi cả hai đáp xuống Tadashi có vẻ khó chịu trong người nhưng không nói ra. Lúc đến gần người con gái nhìn thấy ở dưới đất có một hình tròn màu đen với bán kính hơn mười mét. Dù khu rừng bị khô héo thì những cái cây tính ra chúng vẫn còn sống, và xung quanh bãi đất trống vẫn có một số ít cỏ dại mọc lên, nhưng tuyệt nhiên phần đất bên trong hình tròn đen đó không hề có bất cứ một thứ gì tồn tại.
Những ngón tay thanh mảnh tò mò chạm vào, đột nhiên trái tim Kikyo như bị ai đó thắt lại, nước mắt cứ thế trào ra lăn trên gò má mà rơi xuống không thể ngăn lại. Cô đã đến đúng nơi rồi, chỉ là căn nhà và cánh đồng hoa đã không còn nữa, Zen cũng không ở đây. Tadashi mất dần kiên nhẫn lên tiếng.
– Ngươi còn định khóc đến khi nào, nơi đây không phải là nơi nên ở lâu.
– Còn hai chỗ nữa thôi? Chúng ta sẽ đến cái hang trước.
Để tiết kiệm thời gian Tadashi bế Kikyo bay lên dọc theo vách đá, bị lớp chướng khí che đi tầm mắt, cả hai xuýt nữa đã không tìm ra được cái hang nhỏ. Bên trong đó cũng không có gì cả, cái giường bằng cành cây khô Zen hay ngủ nay đã rục thành đất. Mọi thứ trống hoác âm u và lạnh lẽo.
– Không có gì thì đi thôi.
– Ừm.
Kikyo đinh đi xuống vách đá để đến cái hốc nơi Shun từng sống, có lẽ ở đó cũng sẽ không tìm thấy được Zen nhưng dù sao cũng phải thử. Đột nhiên sắc mặt của Tadashi có chút bất ổn, mồ hôi đổ dần ra ướt đẫm trán.
– Anh Tadashi, anh có sao không?
– Cơ thể ta không thể chịu được chướng khí của ngọn núi này nữa, chúng ta phải đi thôi, ngày mai rồi quay lại tìm tiếp.
– Tôi xin lỗi vì đã kéo anh lên đây.
– Ta nói là ngươi đừng có nói chuyện kiểu đó nữa, chúng ta không đủ thân thiết đến vậy đâu.
Kikyo hiểu, nhưng đó là cách nói lịch sự mà cô đã được cha mẹ dạy từ bé, nó cũng giống như thói quen của con người, rất khó để sửa.
– Khoan đã! Anh có nghe thấy tiếng gì không?
– Ta không nghe thấy gì hết. – Hắn đáp qua loa để nhanh chóng rời khỏi.
– Có, tôi chắc chắn ở đây ngoài tôi với anh ra vẫn còn có thứ gì đó.
Cả hai nhìn nhau cùng một lúc, trên mặt có thoáng một chút sợ hãi.
– Là ngài ấy sao?
– Tôi không biết đó là ai.
– Hay là do cô tưởng tượng.
– Suỵt!
Kikyo đưa tay ra hiệu cho Tadashi im lặng. Cả hang động nhỏ bé bắt đầu vang lên những tiếng thở yếu ớt. Cô đi dần sâu vào bên trong, đến phía sau một tảng đá nhỏ.
– Anh Tadashi! Có một cô bé ở đây.
Hắn ngạc nhiên, vội đi vào theo. Quả thật có một đứa bé gái đang ngồi co quắp đằng sau vách đá, trông chỉ bốn năm tuổi. Cả cơ thể gầy sộc, bốc mùi hôi thối, mái tóc nó màu nâu nhạt dài xoã xuống rũ rượi. Hai con mắt hõm sâu vào trong, nó đang chết dần vì đói. Kikyo đến gần mà nó chẳng có bất cứ phản ứng nào, để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Khi cô vừa mới vén mái tóc của bé gái lên thì một lưỡi dao bất ngờ từ sau lưng đâm tới. Kikyo giật mình nói lớn:
– Anh đang làm cái gì vậy?
– Nó phải chết.
– Anh điên rồi!
– Ngươi tránh ra, không thì ta cũng sẽ giết luôn đấy.
– Không, vậy anh giết rôi luôn đi. Tôi sẽ không để cho anh làm hại đứa trẻ này đâu.
– Được thôi, vậy để nó tự chết đói ở đây cũng được.
– Tôi sẽ cứu con bé.
– Giờ ngươi mới là kẻ điên, ngươi biết nó là ai không?
– Tôi biết. Nhìn thấy ấn kí đó là tôi đã biết rồi.
– Vậy thì tránh ra, đừng có làm trễ việc của bọn ta.
Tadashi lao tới hắn chém một đường vào lòng bàn tay Kikyo để cô thấy đau mà tránh ra, rồi nhanh nhẹn luồn lách ra đằng sau, không do dự với ý định sẽ kết liễu đứa bé kia. Nhưng Kikyo cũng kịp thời nắm lại lớp áo khoác bên ngoài kéo mạnh Tadashi về, hắn đột nhiên mất thăng bằng liền bị dội ngược lên tường rồi rơi xuống đất. Kikyo không ngờ lực kéo của mình lại lớn đến thế, đây chắc chắn không phải là sức mạnh vốn có của cô. Sau một lúc Tadashi mới tỉnh dậy, hắn thấy mình vẫn còn bên trong hang đá, vội vàng nhìn xung quanh kiểm tra, bực mình gắt gỏng:
– Thật là, cả hai anh em nhà ngươi đều khiến ta phát tiết lên!
Kikyo ngồi ở đối diện không nói gì, mặt cô tái nhợt nhưng nhìn chung vẫn ổn. Còn đứa trẻ giờ đã lặng yên ngủ ở bên cạnh, không còn vẻ đói khát vật vờ như lúc đầu nữa, ít nhất thì hắn cũng cảm nhận được hơi thở của nó đã rõ ràng hơn.
– Ngươi cho nó uống máu mình?
– Ừm.
Hắn tạch lưỡi chán trường:
– Ta ngất đi bao lâu rồi?
– Anh ngất đi mới khoảng một lúc thôi.
Tadashi bất ngờ vì cảm thấy cơ thể khoẻ bỗng lên, hắn liền phát hiện ra ở gần cửa hang có vài vết máu dưới đất, nó đang thanh lọc không khí của hang động. Điều này thật kì lạ, là cô gái kia làm. Mình nên làm thế nào, có nên giết cô ta ngay tại đây?
– Anh Tadashi! Nếu anh tỉnh rồi thì chúng ta đi thôi.
– Đừng có ra lệnh cho ta.
Cả hai thoát ra ngọn núi, nhưng Tadashi đột nhiên đổi hướng bay không trở về căn biệt thự. Hắn tìm đến bốt điện thoại công cộng gọi cho ai đó, cẩn thận đặt một kết giới để không cho ai nghe thấy cuộc trò chuyện, đặc biệt là Kikyo.
– Ngài Shun đã thuê một căn nhà, ngươi, ta và đứa bé sẽ cùng nhau ở đó cho tới khi được nhận mệnh lệnh tiếp theo.
Tadashi dẫn Kikyo đến một căn hộ khá cũ ở trong khu chung cư sắp bị giải toả. Cô bắt đầu lau người cho đứa trẻ trước rồi sau đó dọn dẹp lại đồ đạc cho gọn gàng. Nơi này trông như đã lâu rồi không được ai sử dụng. Kikyo không được đi ra bên ngoài nên cô nhờ Tadashi đi mua thức ăn để nấu. Cô rõ ràng có ghi trên tờ giấy tên của một số loại rau nhưng hắn chỉ mua toàn đồ hộp, thậm chí còn không có gạo dù cô đã cố gắng dặn kĩ.
– Tờ giấy tôi đưa cho anh, anh không đọc nó sao?
Tadashi đặt túi đồ lên bàn thản nhiên nói:
– Ta làm mất nó rồi.
– Vậy cho tôi xem thứ ở trong túi áo anh đi.
– Tại sao ta phải làm vậy?
– Anh nói xạo, anh mua đồ hộp thay vì những thứ tôi nhờ chỉ vì anh thính ăn chúng thôi đúng chứ?
– Ta nói mất rồi ngươi không tin thì thôi.
Kikyo định với tay ra lục túi áo của Tadashi, nhưng do đột ngột di chuyển, tầm mắt của cô liền bị chao đảo ngã xuống sàn. Tadashi theo quán tính vội đỡ ôm lấy. Kikyo bị thiếu máu, nên muốn mua một vài thứ để bổ sung sắt cho cơ thể nhưng tên kia chỉ toàn mua đồ hộp vì sở thích cá nhân. Tadashi bế Kikyo lên giường, đặt cạnh đứa bé gái, hắn nhìn vào hình xăm nhện gần sau gáy nó một lúc rồi bỏ đi. Cơ thể cô cứ thế mệt nhọc mà dần dần thiếp đi. Bên tai Kikyo bỗng nghe thấy có một tiếng động mỗi lúc lại rõ ràng và lớn dần thêm, là tiếng người đang rượt đuổi. Một đứa bé trai mặt một bộ quần áo thời Taishou với khuôn mặt hốt hoảng, đang cố gắng chạy trốn khỏi thứ gì đó ở phía sau mình qua những toà nhà.
Tại sao bọn họ lại đuổi theo mình? Tại sao bọn họ lại muốn giết mình? Zen là ai, tại sao bọn họ lại gọi mình như vậy? Mình là Matarou mà.
Đám người phía sau cuối cùng cũng bắt được cậu, họ tranh nhau đè cậu xuống đất, một kẻ trong số đó giơ lên cây rìu không một chút nhân tính giáng xuống. Kikyo bật tỉnh dậy, mồ hôi trên trán cô đổ ra ướt đẫm, cô nhìn vào đứa trẻ đang nằm ngủ bên cạnh mình, cắn môi dưới rồi đi ra ngoài phòng khách. Sáng ra Kikyo đã thấy những thứ đồ mình cần ở trên bàn, có lẽ hắn vẫn còn lại một chút lương tâm.
– Anh Tadashi!
– Gì nữa? – Người con trai nằm trên ghế sofa bực dọc đáp lại.
– Tôi quên mất chúng ta không có gì để nấu hết, bếp không có ga.
– Vậy thì ăn sống đi.
– Anh đi mua giúp tôi một cái bếp ga mini nhé hay là bếp điện cũng được.
– Ta không phải là chân sai vặt cho ngươi. Có đồ hộp của ta đó, ăn đỡ đi.
– Nhưng mà con bé không có ăn được mấy thứ đó.
– Ngươi vẫy gọi người đó là con bé sao?
Kikyo trầm mặc một lúc rồi đi tới trước mặt Tadashi ngồi xuống, cô nở một nụ cười tiếp tục nói.
– Anh mua dùm tôi đi mà.
Cô nhóc đó cần gì thì ngươi cứ làm cho cô ta, trong khả năng cho phép là được.
Tadashi nhớ đến lời dặn của Shun, hắn tặc lưỡi rồi thờ dài một cái. Cuối cùng cũng đi mua cho cô một cái bếp ga mini. Đứa trẻ được Kikyo chăm sóc dần khoẻ lại, nhưng nó hình như nó không có khả năng nói chuyện, suốt ngày chỉ bám chặt lấy chân của cô và nhìn mọi thứ xung quanh với đôi mắt sợ hãi, đặc biệt là Tadashi. Kikyo gọi con bé là Muko lấy từ chữ Mugon trong từ vô ngôn. Những ngày sau đó trôi đi lại khá êm đềm, cứ như Shun đang để mặc mọi thứ thuận theo tự nhiên nhưng hắn không phải là loại người ấy.
– Này, mỗi buổi tối ngươi có thể dắt đứa trẻ kia đi dạo.
– Tôi được phép sao?
– Miễn là trong tầm mắt của ta thì được.
Kikyo vui mừng nhấc bổng Muko lên, con bé có chút sợ hãi nhắm tịt mắt lại nhưng vì đó là Kikyo nên nó không chống cự.
– Vậy đêm nay, chúng ta đi luôn nhé.
– Tuỳ ngươi thôi.
Cô đi ra khoảng sân của khu chung cư, vì là đêm khuya nên chẳng có ai. Mọi người đều đã ngủ hết, chỉ còn vài căn phòng có ánh đèn hắt ra bên ngoài. Kikyo đã lâu rồi không cảm nhận được cuộc sống của loài người, nước mắt cô khẽ lăn trên gò má lấp lánh dưới ánh trăng. Muko đi tới kéo nhẹ chân Kikyo nhìn cô lo lắng.
– Không sao đâu, chỉ là có bụi rơi vào mắt thôi.
Kikyo ngồi lên trên mặt ghế đá lạnh lẽo, sương đã rơi xuống khiến nó bị ướt. Muko vẫn còn sợ mọi thứ nên chui vào lòng cô rồi mới dám nhìn ra thế giới xa lạ. Cô biết đứa trẻ này là Zen nhưng lại không nỡ tổn hại đến nó. Cứ tiếp tục như thế này, cô sẽ không thể quay trở về nhà được. Nội tâm trong cô giằng xé giữa nhân tính và khát khao của bản thân.
Kikyo lại nằm mơ, cô thấy “Zen” đứng giữa một đống xác chết loang lổ máu tươi bên trong một cái hẻm nhỏ, bộ mặt của những kẻ bị giết trông khiếp đảm và tởm lợm. Hắn nhìn lướt qua mọi thứ rồi cười nửa miệng thoả mãn với đôi mắt đỏ rực. Bộ dạng ác quỷ ấy khiến cho toàn bộ ý thức và nhịp đập mạch máu trong cơ thể Kikyo trở nên hỗn loạn. Cảm giác toàn bộ trái tim cô rung lên đau nhói. Cô nhận ra những kẻ kia là những người đã giết đứa bé tên Matarou, đó chỉ là trả thù. Những đêm tiếp theo Kikyo cũng chỉ đều mơ những mộng cảnh giống như vậy. Con người hay yêu quái bên trong kí ức mà cô thấy, tất cả bọn họ đều có một điểm chung là đều truy giết những nhân cách của Zen. Chìm sâu vào tận cùng của cơn ác mộng thứ đẹp đẽ nhất lại chính là diện mạo giết chóc của hắn. Bị giết, rồi quay trở lại để giết, cái vòng lặp ấy kéo dài đau đớn và kinh hãi đến nỗi Kikyo không còn muốn ngủ nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!