Không Tin Tà - Quyển 1 - Chương 19: Tám mươi ba (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Không Tin Tà


Quyển 1 - Chương 19: Tám mươi ba (7)


Đối với loại người như Lưu Cường, Ngô Bất Lạc hoàn toàn không có gì băn khoăn.

Dù sao có thể chết một cách thống khoái trong tay hắn còn hơn là rơi vào tay lũ quỷ đó chịu tra tấn.

Vì vậy Ngô Bất Lạc không hề có áp lực tâm lí cắt một đường trên cổ tay Lưu Cường, sau đó lấy ra một cái bình phun sương phun lên miệng vết thương.

Một mùi hôi thối khó ngửi tỏa ra từ cổ tay Lưu Cường.

Con người ngửi thấy mùi hương này chỉ thấy hôi thối nhưng đối với những thứ không phải người kia mùi hương này lại vô cùng thơm ngọt.

Mùi vị con người lúc nào là ngon nhất?

Đáp án chính là lúc sắp chết.

Trong lúc này, linh hồn con người vô cùng yếu ớt, khát vọng, vui buồn, các loại cảm xúc thi nhau bộc phát, đối với loại yêu quái ăn linh hồn mà nói chính là mỹ thực ngon miệng nhất.

Loại sương Ngô Bất Lạc phun cho Lưu Cường đại khái là đồ vật như thế.

Một loại thuốc có thể khiến Lưu Cường trong thời gian ngắn tiến vào trạng thái sắp chết.

Thuốc này xuất phát từ sự dâng hiến của hơn ba trăm kẻ ác ôn trước đó, cảm xúc tiêu cực bùng nổ, có thể ngay lặp tức hấp dẫn vô số quỷ quái.

“Mặc dù đã dùng rất nhiều lần nhưng tôi vẫn muốn nói, cmn thối quá.” Ngô Bất Lạc che mũi, vẻ mặt ghét bỏ, “Sở Nhạc, phương thuốc cổ truyền này của anh có thể sửa đổi một chút không?”

Sở Nhạc lạnh lùng nhìn Ngô Bất Lạc.

Advertisement / Quảng cáo

Thuốc này cần phải có huyết khí trước khi chết của một trăm chín mươi chín kẻ ác khác nhau mới có thể chế thành, ngay cả lúc hắn cường thịnh cũng là thứ hiếm có khó tìm. Lúc trước nói ra hắn không hề trông cậy vào Ngô Bất Lạc có thể chế thành thứ này.

Không ngờ Ngô Bất Lạc lại làm được thật.

Thế giới này kẻ ác rất nhiều, nhưng cơ bản đều là hai kiểu, tàn sát hoặc ích kỉ linh tinh. Muốn tìm được một trăm chín mươi chín kẻ ác không giống nhau nói dễ hơn làm, chỉ cần có một người giống, tâm huyết liền uổng phí.

Một việc khó khăn như thế mà Ngô Bất Lạc có thể nhẹ nhàng hoàn thành, vậy tại sao những đạo thuật đơn giản kia Ngô Bất Lạc lại không học được?

Sở Nhạc hiếm khi thắc mắc.

“Đã nói là phương thuốc cổ truyền thì sao có thể tùy ý sửa. Dùng được là tốt rồi.” Sở Nhạc thu lại thắc mắc trong lòng, thản nhiên nói.

“Này, anh có cần nghiêm túc như thế không? Tôi chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, anh tùy tiện nghe một chút là được rồi.” Ngô Bất Lạc bất đắc dĩ nói, “Tính cách cái gì cũng coi là thật này của anh quá là phiền mà.”

Rốt cuộc là ai phiền phức!

Sở Nhạc trừng mắt nhìn Ngô Bất Lạc.

“Ok, ok, tôi phiền phức, là tôi phiền phức được chưa?” Ngô Bất Lạc thức thời giơ tay đầu hàng, “Kì lạ, sao lâu vậy rồi mà không có con quỷ nào lại đây?”

Vừa dứt lời.

Dị biến phát sinh.

Cả tòa biệt thự bắt đầu lắc lư dữ dội.

“Động…động đất?” Phản ứng đầu tiên của Ngô Bất Lạc chính là cái này.

“Động đất cái gì mà động đất. Biệt thự này chính là con quỷ lớn nhất kia.” Sở Nhạc thét lên.

Hắn hóa thành một đoàn sương khói, cuốn Ngô Bất Lạc bay vọt về phía cửa.

Kẽo kẹt.

Cửa lớn hoàn toàn đóng lại.

Cánh tay Ngô Bất Lạc bị trầy da, nhưng thân thể tốt xấu gì cũng toàn vẹn thoát khỏi biệt thự.

Sở Nhạc thì tương đối thảm, vừa rồi hắn theo bản năng tống Ngô Bất Lạc ra ngoài trước, mà một phần thân thể hắn bị nhốt lại bên trong.

Lúc này đây thật sự là ăn mấy khỏa nhân sâm đều không bù lại được.

Sở Nhạc liếc nhìn Ngô Bất Lạc còn chưa tỉnh hồn bên cạnh, chút khó chịu trong lòng cũng biến mất không còn tung tích.

Quên đi, người này bình an vô sự là tốt rồi.

Chỉ là, bề ngoài còn phải giả bộ không có việc gì, không thể để Ngô Bất Lạc nhìn ra có gì không ổn.

“Sở Nhạc, anh có sao không, vẫn ổn chứ?” Ngô Bất Lạc thấy Sở Nhạc im lặng, nhịn không được hỏi.

“Cậu nên giảm béo, đừng ăn khuya nữa.” Sở Nhạc thở dài nói, “Nếu không phải cậu nặng hơn trước, vừa rồi tôi có thể bay nhanh hơn.”

Mấy lời quan tâm của Ngô Bất Lạc lập tức bị chặn ở cổ họng.

“Tôi có cơ bụng, tôi có! Vóc dáng tôi còn có thể cao thêm, không ăn nhiều hơn làm sao cao lên được?” Ngô Bất Lạc lí lẽ hùng hồn.

Hắn nhất định phải trở thành người đàn ông cao một mét chín, như thế những kẻ xấu có ý đồ với hắn cũng phải xem xem có thể chọc nổi hắn hay không.

Cao lớn cường tráng là giấc mộng nhiều năm qua của Ngô Bất Lạc.

“Haha.” Sở Nhạc chỉ dùng một tiếng như thế đáp lại Ngô Bất Lạc.

Trở lại chuyện chính.

Giờ phút này, trong mắt Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc, ngôi biệt thự này cuối cùng cũng bắt đầu biến hóa.

Nó chậm rãi thay đổi, đến khi hình dạng thật lộ ra hoàn toàn, cư nhiên là một cái đầu người khổng lồ.

Vẻ mặt cái đầu này trắng bệch như màu tường, hốc mắt trống không, nhìn nhiều thêm một lần cũng là ác mộng.

Kỳ thực có thể nhìn ra ngũ quan của cái đầu này không tồi.

Advertisement / Quảng cáo

Nhưng to bất thường như này, dù là đẹp như thiên tiên cũng làm người ta cảm thấy khủng bố, huống hồ tạo hình con quỷ này đã đủ kinh dị.

Nếu có đạo diễn nào có thể tái hiện lại cảnh này, giải Oscar về hóa trang tốt nhất chính là dành cho người đó.

“Này…Đây là thứ gì?” Ngô Bất Lạc chưa từng thấy con quỷ nào to lớn như thế, sự hiếu kì trong lòng nhất thời đánh tan sợ hãi.

“Chính là lệ quỷ mà chúng ta muốn tìm.” Sắc mặt Sở Nhạc có phần ngưng trọng, “Đám quỷ mà chúng ta thấy trước đó rõ ràng đã đi vào biệt thự nhưng vào trong lại không phát hiện ra bất kì con quỷ nào, xem ra đã dung hợp cùng biệt thự này rồi.”

“Vậy…vậy chuyện này rốt cuộc là…”

“Không phải con quỷ nào cũng có thể biến thành lệ quỷ, muốn thành lệ quỷ cần phải có thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhưng đôi khi, nhiều quỷ hồn nhỏ yếu kết hợp lại có thể biến thành một loại khác trên cả lệ quỷ.”

Tám mươi ba người già này cho dù chết đi biến thành quỷ cũng chỉ là loại quỷ bình thường nhất, không thể nào gây ác mộng cho đám nhân viên công ty này được.

Bọn họ không cam lòng buông tha như vậy.

Cho nên từ bỏ bản thân, chọn cách dung hợp.

Dung hợp xong sẽ mất đi ý thức, bởi vì quá to lớn nên rất dễ bị thiên sư phát hiện ra tiêu diệt. Dù vậy vì báo thù, bọn họ bất chấp.

Nhưng dung hợp cũng cần thời gian.

Hai tháng qua, là thời gian bọn họ tra tấn đám người Lưu Cường, đồng thời là thời gian dung hợp.

Đám Lưu Cường bị vây chặt xung quanh biệt thự, chỉ cần muốn sống trở ra thì nhất định sẽ ngoan ngoãn đi vào biệt thự, cũng chính là chui đầu vào lưới.

Bất luận thế nào, bọn họ đều có thể báo thù.

“Vậy…Lưu Cường giờ đã bị nó nuốt rồi, như thế coi như báo thù xong rồi sao?” Ngô Bất Lạc cẩn thận hỏi.

“Đúng vậy.” Sở Nhạc khẳng định nói, “Nhưng cậu nghĩ bộ dạng nó hiện tại sẽ ngoan ngoãn giao đề thi ra sao?”

“QAQ tôi thấy không giống.”

Đâu chỉ là không giao đề thi ra.

Hiện giờ nó đã báo thù xong, đã hoàn toàn trở thành một loại quỷ khác, không còn là những con quỷ nhỏ yếu như trước. Mà Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc quả thực như món ngon từ trên trời rơi xuống, nếu không cắn một cái Sở Nhạc còn phải nghi ngờ xem con quỷ này có vấn đề gì hay không.”

Quả nhiên.

Lệ quỷ đột nhiên há to miệng, dùng sức hút, ý đồ hút cả Ngô Bất Lạc cùng Sở Nhạc vào.

Miệng con quỷ này hôi quá.

Mùi hương so với thuốc hắn làm còn kinh khủng hơn!

Lúc Ngô Bất Lạc bị hút vào còn có thể phân tâm suy nghĩ vấn đề này.

– ———————————

“Thật đáng yêu.” Một bàn tay vuốt ve khuôn mặt Ngô Bất Lạc.

“Hóa ra mình cảm thấy hứng thú với đàn ông sao?” Người này lẩm bẩm, “Chẳng trách mình không hề có chút ý nghĩ nào với phụ nữ.”

“Được, cậu là của tôi.”

Tại đây nói thêm một chút, Ngô Bất Lạc gặp phải kẻ xấu, căn cứ vào phản ứng biểu hiện có thể chia làm vài cấp bậc.

Một, kẻ ác bình thường, ví dụ như tra nam xuất quỹ, khi nam bá nữ ăn chơi trác táng các thứ, dưới điều kiện không làm chết người, chỉ sinh ra chút hảo cảm với Ngô Bất Lạc, cảm thấy hắn vô cùng đẹp trai, là nam thần.

Hai, kẻ ác vừa vừa, loại này thường trong tay có vài mạng người, ví dụ như hỗn hắc bang, buôn bán người và nội tạng, tham quan ô lại gì đó. Ngô Bất Lạc không sai biệt lắm chính là món ăn của họ, thường thường sẽ đưa ra yêu cầu bao dưỡng, muốn ngôi sao không cho ánh trăng.

Ba, kẻ ác cực đoan. Loại người này đối với Ngô Bất Lạc là nhất kiến trung tình, hận không thể thời thời khắc khắc cột Ngô Bất Lạc bên người, nếu có đam mê đặc thù có khi còn muốn dây dưa cả đời, Ngô Bất Lạc đã từng gặp kẻ muốn giết chết hắn sau đó ăn tro cốt để vĩnh viễn không xa rời nhau.

Cơ bản là ba loại này, nhưng trong ba loại đó lại có nhiều mức độ phản ứng khác nhau. Dù sao con người là một loại động vật kì diệu, có vài người ý chí mạnh mẽ có thể khống chế phản ứng của chính mình khiến Ngô Bất Lạc không thể nhận ra được.

Lần này cần Ngô Bất Lạc ra sức dụ dỗ làm đối phương lộ ra đuôi cáo.

Bình thường gặp phải loại thứ nhất hoặc thứ hai, Ngô Bất Lạc coi như có thể tự mình thu phục. Nhưng gặp loại thứ ba, nếu không có Sở Nhạc ở bên thì Ngô Bất Lạc đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

Mà hiện tại, xuất hiện bên cạnh Ngô Bất Lạc không hề nghi ngờ chính là loại thứ ba.

Advertisement / Quảng cáo

Ngô Bất Lạc nhắm mắt giả bộ ngủ gần như thiên y vô phùng[1], kể cả đối phương hết sờ lại nhéo hắn cũng có thể giả bộ không tỉnh một cách ngon lành.

[1] không chê vào đâu được

Cái này hoàn toàn là luyện ra.

Theo kinh nghiệm của Ngô Bất Lạc, trừ phi là người có đam mê đặc thù, người bình thường sẽ không làm gì với người đang hôn mê.

Ngô Bất Lạc đã hít không biết bao nhiêu thứ có tác dụng gây mê nên luyện được một thân thể kháng thuốc mê rất tốt, chỉ mơ màng khoảng vài phút liền nhận ra bên người mình không đúng, thậm trí hũ tro cốt treo trên cổ cũng bị lấy xuống.

Cứ giả bộ chút đã.

Khoảng một tiếng sau, Ngô Bất Lạc cảm thấy mình bây giờ có thể tỉnh rồi nên chậm chạp mở mắt.

Hiện ra trước mắt là một căn phòng âm u, vô cùng giống quỷ trạch trong điện ảnh Hồng Kông ngày xưa.

Căn phòng này rất nhỏ, chỉ đủ đặt một cái giường đơn cùng một bộ bàn ghế. Trên bàn bày đầy các loại chai lọ, mặt bàn còn có màu đen kì lạ.

Ngô Bất Lạc nhìn thấy rõ ràng.

Đó là vết máu.

Không biết đã tích tụ bao lâu mới có thể biến thành màu sắc như vậy?

Mà người ngồi trước bàn kia, mới thật sự không dễ chọc!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN