Huyền Lục
Chương 6: Trong lòng mỗi người đều có Ma
“Đại nhãn tử, bốc thuốc cho lão thái bà này”.
Điền đại phu nói, trông có vẻ không kiên nhẫn với bệnh nhân trước mặt. Đối diện lão là một lão bà đã ngoài sáu mươi, đôi mắt vẫn đục, hậm hực nhìn Điền đại phu. Tay lão bà nắm chặt quải trượng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể vung lên đánh người. Lão bà hừ một tiếng:
“Lão thất phu, lang băm, sao lại chẩn đoán bừa bãi như thế?”
“Lão thái bà, ta nói bao nhiêu lần rồi, ngươi căn bản không có bệnh gì hết”, Điền đại phu lay lay ấn đường, có chút bực tức nói.
“Sao lại không có, rõ ràng ta thấy mệt trong người, đi đứng không vững, thi thoảng còn bị choáng. Rõ ràng là có bênh, hơn nữa còn rất nguy hiểm”, lão bà không phục đáp
“Lão thái bà, ngươi nhìn lại mình xem, ngần này tuổi có ai không bị như vậy”
“Cái gì, lão thất phu, ngươi dám chê ta già”
“…”
Lão bà tức giận phản bác, Điền đại phu cũng không chịu yếu thế. Hai người cãi qua cãi lại không ai chịu nhường ai, cãi đến độ mắng nhau, càng mắng càng hăng.
Nhìn thấy cảnh này, Khương Hy lắc đầu thở dài. Lão bà kia căn bản là do lớn tuổi, máu lưu thông không tốt nên mới có những triệu chứng kia. Lão lại lo lắng quá độ, sợ chết nên cứ cách vài ngày là lại đến đây khám. Mỗi lần đến là kết quả đều như cảnh trước mặt, làm người người ngán ngẩm không thôi.
“Tiểu Hy tử, mặc xác hai người họ đi”, một giọng nói vang lên.
Chủ nhân của giọng nói này là một phụ nhân có tuổi, thấy hắn thở dài nhìn hai người kia, vị phụ nhân mới không nhịn được mà lên tiếng. Xung quanh, một vài vị phụ nhân khác cũng lên tiếng:
“Đúng đấy”
“Đúng đấy”
“Tiểu Hy tử đừng nghe bọn họ”
Từ khi Khương Hy bắt đầu làm tại tiệm thuốc của Điền đại phu, khách nhân ngày càng đông, hầu hết là mấy vị phụ nhân trước mặt đây. Hắn hay gọi bọn họ là đại thẩm. Bọn họ không gọi Khương Hy là đại nhãn tử như Điền đại phu, lão Hoàng hay Tứ nương mà gọi là tiểu Hy tử. Bọn họ cho rằng ‘đại nhãn tử’ cái danh xưng này quá thô bỉ, đang gọi con nít hay là gọi thiếu niên đây, ‘tiểu Hy tử’ nghe thuận tai hơn nhiều.
Một vị phụ nhân khác đứng cạnh quan sát Khương Hy, không nhịn được hỏi:
“Tiểu Hy tử, ngươi làm như thế nào vậy? Da ngươi… thật mịn màng”
Vị phụ nhân này suýt xoa không thôi, tay không ngừng đụng chạm vào hắn mà cảm nhận làn da. Những người khác nghe được cũng chạm thử.
“Thật mịn”
“Thật trắng”
Mấy vị phụ nhân này thay phiên nhau sờ soạng hắn, cảm thán không thôi.
Bị công khai sờ mó như vậy Khương Hy đương nhiên không mấy thoải mái nhưng hắn cũng không thể hiện ra ngoài. Hắn nghe mấy vị phụ nhân nói vậy liền cười đáp:
“Thẩm thẩm, ta chỉ dùng dược liệu để ngâm nước tắm thôi”
Hắn dừng một lát, nghĩ gì đó rồi bổ sung:
“Ta dùng dược liệu cũ không bán được”.
Hắn nhấn mạnh ở dược liệu cũ để tránh cho Điền đại phu hiểu lầm. Nếu một ngày nào đó dược liệu của lão bị hao hụt, hắn lại phải cõng cái nồi này mất.
Mấy vị phụ nhân nghe vậy cũng âm thầm gật đầu, tiền nào của nấy a. Dược liệu dù là phàm dược giá cũng không rẻ, chỉ khi bệnh họ mới cần. Mua về để ngâm nước tắm thì… bỏ đi, bọn họ làm không nổi.
Bỗng nhiên, một vị phụ nhân áo xanh nhìn Khương Hy chằm chằm rồi cười có chút ý vị nói:
“Tiểu Hy tử… ngươi có cô nương nào chưa?”
Lời vừa ra, mấy vị phụ nhân khác ánh mắt liền không lành, thầm mắng trong lòng mất cảnh giác rồi. Bề ngoài vẫn làm vẻ tươi cười hưởng ứng:
“Đúng đấy tiểu Hy tử, ngươi đã có cô nương nào chưa?”
“Tiểu Hy tử cả ngày bận rộn, làm sao có thời gian yêu đương được chứ, hay để ta giới thiệu con gái của ta cho nhé”, vị phụ nhân áo tím nói
“Hừ, con gái của ngươi suốt ngày ham chơi lười biếng, làm sao hợp với tiểu Hy tử được”, vị phụ nhân áo lục bĩu môi lên tiếng, sau quay qua Khương Hy cười nói:
“Tiểu Hy tử, ngươi thấy tiểu Hinh nhà ta thế nào?”
“Con gái nhà ngươi không phải mới vài ngày trước bị người ruồng bỏ, khóc lóc làm ầm hết lên sao”, phụ nhân áo tím phản kích.
“Người nói gì cơ?”, phụ nhân áo lục nổi giận, quay qua mắng chửi.
Một lát sau, tình cảnh ở đây còn “nhộn nhịp” hơn bên Điền đại phu. Ở chỗ Điền đại phu, lão bà trực tiếp cầm luôn quải trượng đánh vào chân lão Điền một cái, hậm hực đi về. Khi ra ngoài cửa, tiếng của lão còn vọng vào:
“Lão thất phu, bữa sau đừng hòng ta đến chỗ này”.
“Lão thái bà, ngươi nhớ lấy”, Điền đại phu cười ha hả nói, xem ra vừa rồi là lão thắng.
Lão cười không được bao lâu liền nhíu mày, nhìn sang chỗ Khương Hy, nơi đó náo nhiệt vô cùng. Thế cuộc đã không còn là cuộc chiến giữa phụ nhân áo tím và áo lục nữa mà thành hỗn chiến rồi. Quang cảnh này không khác gì cảnh chợ sáng cả.
Khương Hy một mặt vô tội nhìn lão, ý bảo không phải tại ta.
Lão Điền mặt đen lại, thầm mắng còn không vì ngươi?
Điền đại phu đau đầu, dùng tay lay lay ấn đường, mở miệng quát:
“Mắng chửi đủ chưa, đi ra cho lão phu còn khám bệnh!!!”
Mấy vị phụ nhân thấy Điền đại phu nổi giận liền ngưng lại, kéo nhau đi về, trước khi đi còn không quên nhắc nhở:
“Tiểu Hy tử, nhớ suy nghĩ nhé”
Khương Hy mặt như nằm mơ, ta suy nghĩ cái gì, nãy giờ các ngươi toàn mắng chửi nhau. Ta nói được mấy câu?
“Ài, nhân sinh a… thật phức tạp”, hắn thở dài trong lòng.
Mấy phụ nhân nhiều chuyện rời đi hết, tiệm thuốc liền an tĩnh trở lại. Điền đại phu híp mắt nhìn hắn mà nói:
“Đại nhãn tử, nổi tiếng có tư vị như thế nào?”
“Lão bá, người lại nói đùa rồi”, Khương Hy cười nói, rồi lại nhìn vào cái chân bị đánh của lão mà nói:
“Lão bá, chân của người không sao chứ?”
“Không vấn đề gì”
Điền đại phu lắc đầu nhìn hắn, trầm mặc một hồi liền mở miệng:
“Ngươi mau thu dọn đồ đạc rồi mang mấy hộp thuốc đi theo ta”.
“Lão bá, chúng ta đi đâu vậy?”, Khương Hy hỏi.
Trong lòng hắn bỗng nhớ đến hôm qua Điền đại phu cũng đi chữa bệnh bên ngoài, sẽ không liên quan chứ. Để Điền đại phu tự thân ra ngoài, thật không dễ a.
“Đi rồi sẽ biết”, Điền đại phu ôn tồn đáp.
Khương Hy biết không thể moi được gì từ lão Điền nữa. Hắn liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đầy đủ mấy loại thuốc bôi, băng, dược liệu đã được luyện chế. Ở một bên, Điền đại phu âm thầm gật đầu, nói:
“Không tệ”.
…
…
Một lát sau, cả hai người đều đã an vị trên một chiếc xe ngựa đã được gọi sẵn. Phu xe là một trung niên nhân có gương mặt chữ điền với bộ râu quai nón. Trên mặt có một vết sẹo dài kéo dọc một bên má trông rất dữ tợn. Trung niên nhân thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén đủ để dọa người.
Nhìn trung niên nhân, Điền đại phu mở miệng nói:
“Ngươi thật không định chữa vết sẹo kia?”
Trung niên nhân nghe vậy cười sảng khoái nói:
“Điền đại phu, không hề gì. Như thế này rất tốt… đủ để dọa mấy tiểu tử không yên phận”
Điền đại phu nghe vậy liền không hỏi nữa, khẽ thở dài. Một bên, Khương Hy âm thầm nhìn cả hai người, xem ra giữa bọn họ có chuyện. Nhưng rất nhanh hắn liền không để ý nữa, hắn không có ý định xen vào chuyện giữa họ.
Khương Hy chống cằm nhìn ra ngoài ô cửa. Ngoài đường thật đông người, thật ồn ào. Ở bên đường, hắn thấy được những cô nương trẻ đang thử trang sức rồi khoe với nhau trông thật vui vẻ, thấy đại thẩm cố gắng trả giá cho bó rau khiến người chủ bất đắc dĩ không thôi, thấy những đứa trẻ kì kèo đòi mẹ mua cho bằng được cây kẹo đường. Thấy những lão niên ngồi đánh chơi đánh cờ trước thềm những căn nhà bên vệ đường.
“A, chiếu bí rồi”, hắn thì thào nói.
Ngàn năm qua, hắn chỉ chăm lo tu hành, không tu hành thì ở trong lâu đọc sách, hắn đã sớm từ bỏ các thú vui của phàm nhân. Hắn từng nghe các đệ tử trẻ hạ sơn bắt đầu hồng trần lịch luyện, đi trừ yêu diệt ác. Khương Hy cũng từng trải qua nhưng lịch luyện càng nhiều hắn càng không cho như thế là đúng.
Hắn cho rằng, trừ yêu diệt ác là trách nhiệm của chính đạo, thân là đệ tử chính đạo, đó là nghĩa vụ. Hồng trần lịch luyện không phải đi trừ yêu diệt ác gì kia, mà là trừ ma trong lòng. Trong lòng mỗi người đều có ma.
Điền đại phu có ma không? Có, không phải thế, mỗi tối lão đã không một mình uống rượu ngâm khúc.
Tứ nương có ma không? Có, nhân gia rời khỏi Đông thành không phải vì vị phu quân quá cố kia?
Lão Hoàng có ma không? Có, một đời lừa gạt khắp Bắc Thành, lão rảnh rỗi đến thế sao?
…
Lộc cộc, lộc cộc.
Tiếng xe ngựa di chuyển đều đều không nhanh không chậm về phía trước. Mặt trời đã dần lên cao, Khương Hy nhíu mày, hắn cảm nhận được ‘hơi thở’ quen thuộc ở nơi này.
Ngoài xe, người càng ngày càng đông, kiến trúc tầng lầu xuất hiện càng lúc càng nhiều. Khương Hy nhìn ra ngoài ô cửa, đập vào mắt hắn là một tửu lâu lớn ba tầng, khách ngồi kín hết cả chỗ. Gần đó có rất nhiều khách điếm lẫn tửu lâu mọc san sát. Ở Bắc Thành, kiến trúc thế này không nhiều.
Đột nhiên, cả người hắn ngã ra phía sau… đây là xe ngựa đang lên cầu. Cầu này rất rộng, cầu được bắc qua con sông lớn nhất chảy qua Nguyệt Hải Thành, tên là Tịch Hà. Hai bên đầu cầu là hàng hoa anh đào, hiện nay chỉ là nụ nhưng sớm sẽ nở thôi.
Lòng Khương Hy liền trầm xuống, hắn biết nơi này.
Nam Thành.
Qua cây cầu này chính là Kỹ viện.
Kỹ viện Nam Thành không có tên nhưng nó lại vô cùng nổi danh. Ở Nam Thành, nó là đệ nhất… đã là đệ nhất thì không cần tên.
Xe ngựa dừng lại trước kỹ viện, Điền đại phu cùng Khương Hy xuống xe, hắn mang theo mấy hộp thuốc bên người nhìn hình ảnh trước mặt.
Kỹ viện rất lớn, gồm năm tầng lầu, khối kiến trúc này đặt ở Nam Thành là đã rất hiếm thấy, chưa kể bên trong còn rất rộng. Bên ngoài được trang trí bởi rất nhiều đèn hoa. Phía trên cửa lớn có một tấm bảng hiệu chỉ đề hai chữ “Kỹ viện”.
Khương Hy nhíu mày, hắn và Điền đại phu đi tức là đi chữa bệnh… hơn nữa là cho rất nhiều người. Trước cửa kỹ viện có hai người đứng gác, trên thân mang giáp, hông đeo đại đao. Khương Hy liền nhận ra.
Lính quan phủ.
“Kỹ viện gặp chuyện gì rồi?”, Khương Hy thầm nói
“Đừng đứng đó nữa, chúng ta vào thôi”, Điền đại phu nói.
Nghe vậy hắn liền theo Điền đại phu đi vào. Vừa vào cửa, đập vào mắt hắn là các cô nương ở kỹ viện, có người nằm ở trên bàn, có người ngồi trên ghế. Trên người đầy vết bầm tím, có người cắn răng chịu đau, có người ôm mặt khóc thút thít. Quang cảnh này… quá trái ngược với ký ức của Khương Hy rồi.
Từ hậu viện, hai người lính khác mang một chiếc cáng đi ra, trên cáng có người, ở trên phủ một lớp vải trắng. Kế bên có cô gái khóc nức nở, liên tục lay người ở trên cáng, gọi liên tục:
“Tiểu Hồng, tiểu Hồng…”
Tiểu Hồng đó không đáp lại, cả người không có một chút phản ứng nào.
Chết rồi. Tiểu Hồng đó chết rồi.
Những người khác thấy chiếc cáng được mang ra, có người thì khóc rống lên, có người thì vô lực không đứng được, có người thì lại kéo cô nương đang níu kéo thi thể kia lại. Trong lòng các cô nương ở đây đều dâng lên một nỗi sợ hãi.
Bỗng nhiên một vị phụ nhân từ xa chạy lại chỗ Điền đại phu và hắn, phụ nhân này dù lớn tuổi nhưng lại đẹp cực kỳ. Khương Hy nhận ra vị phụ nhân này, là Tú bà – Tổng quản của Kỹ viện, mọi người thường hay gọi là Ma ma.
“Điền đại phu, ngài tới rồi”, phụ nhân vui mừng nói
Sau đó liền đảo mắt qua thấy Khương Hy, nụ cười của ma ma liền cứng lại, nét mặt có chút không tự nhiên mà nói:
“Tiểu Khương… cũng đến rồi à”.
Hắn không để tâm đến vị phụ nhân này lắm, chỉ cho một gật đầu coi như chào hỏi.
Tuy nhiên, câu đó của ma ma không phải chỉ để Khương Hy nghe. Nghe được câu đó, các cô nương bây giờ mới nhận thức được sự tồn tại của bọn hắn. Bọn họ trực tiếp bỏ qua Điền đại phu mà nhìn về phía Khương Hy, vẻ mặt đầy oán hận. Một cô nương xinh đẹp mang phục trang màu tím tức giận, chỉ tay về phía hắn mà nói:
“Ngươi còn dám đến đây!”
Một cô nương khác bi phẫn mà chen vào:
“Đều tại ngươi, tất cả đều tại ngươi”
“Quân giết người, trả mạng lại cho tiểu Hồng… Ô… ô”, cô nương níu kéo tiểu Hồng lúc nãy vừa khóc vừa oán hận lao về phía Khương Hy nhưng rất nhanh lại bị lính gác chặn lại. Các cô nương khác cũng bắt đầu lên tiếng, lời lẽ có chút không tốt.
Tình huống rất lộn xộn, Khương Hy hiện tại là trung tâm của chỉ trích. Hắn nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ma ma ở bên cũng có chút khó xử, len lén nhìn Điền đại phu, xem thử lão nhân này có phát hỏa hay không. Bất ngờ thay, Điền đại phu không có biểu hiện gì cả, lão chỉ kiên nhẫn đứng đợi mà thôi.
Giữa lúc lộn xộn này, một tiếng quát vang lên:
“Tất cả im miệng”
Khương Hy nhìn về phía âm thanh phát ra. m thanh phát ra từ một cô nương đang bước xuống cầu thang, một thân phục trang màu vàng nổi bật, chân váy xẻ dọc để lộ đôi chân dài miên man không tỳ vết. Dung mạo xuất thần, quốc sắc thiên hương. Ánh mắt câu hồn, nhìn về phía Khương Hy, khẽ gật đầu. Lại nhìn các cô nương khác, nói:
“Mắng đủ chưa, không thấy Điền đại phu đang đứng đây sao?”
Dường như biết nàng đang nổi giận, mọi người nhao nhao hành lễ chào Điền đại phu. Cô nương phục trang màu tím kia không nhịn được, bất mãn nói:
“Nan tỷ, sao tỷ lại bao che cho hắn?”
Cô nương phục trang vàng với dung mạo xinh đẹp đó là đệ nhất mỹ nhân Nam Thành, Kim bài kỹ viện – Chiêu Hồng Nan.
Nàng đáp:
“Bao che?”, nàng lắc đầu, sau đó liền nói tiếp:
“Các tỷ muội đều biết người nào hại chúng ta ra nông nỗi này mà”
“Có trách, cũng chỉ trách chúng ta vô lực mà thôi”.
Cô nương phục trang tím vẫn không phục nói:
“Nhưng người kia nói…”
“Phẩm hạnh của hắn… muội tin được sao?”, Chiêu Hồng Nan ngắt lời.
Cô nương kia liền không nói gì nữa. Chiêu Hồng Nan thở dài, nói tiếp:
“Đừng loạn nữa, để Điền đại phu chữa trị thôi”
Sau đó nàng quay sang Điền đại phu cười nói:
“Phiền đại phu”
“Chiêu cô nương khách khí”, Điền đại phu phất tay cười nói, rồi lão quay sang lấy hộp thuốc ở trong tay Khương Hy, bắt đầu chữa trị.
Khương Hy nhìn vị cô nương gọi Nan tỷ này đang đứng trước mặt mình, trong ký ức, Chiêu Hồng Nan rất thân thiết với hắn. Lúc trước, khi hắn thành kỹ nam, Chiêu Hồng Nan đã nhiều lần ngăn cản khách nhân giúp hắn. Hắn đưa tay hành lễ, cười nói:
“Nan tỷ, đa tạ”
“Tiểu Khương, không cần đa lễ”, Chiêu Hồng Nan cười nói
Sau đó nàng đưa tay ra dắt Khương Hy đến một cái bàn trống ngồi xuống. Chiêu Hồng Nan cao hơn Khương Hy không ít, hắn chỉ đứng ngang tai nàng mà thôi. Nhìn đối phương cao hơn mình, trong lòng Khương Hy liền cười khổ không thôi.
Ngồi trên ghế, Nan tỷ vẻ mặt đột nhiên ai oán mà nhìn hắn. Hắn có chút giật mình, thầm nghĩ người này thay đổi… có chút nhanh. Hắn nói:
“Nan tỷ, có chuyện gì vậy?”
“Còn biết gọi ta là Nan tỷ”, Chiêu Hồng Nan nhìn hắn, sau nói tiếp
“Lúc đệ ở đây thì không tên không tuổi… lúc đi rồi thì hay lắm”.
“Hôm đó Điền đại phu không đến chuộc thân cho đệ e rằng người làm tỷ này còn không biết… họ đệ là Khương đấy”, Chiêu Hồng Nan vừa nói, ngón tay trỏ vừa gõ lên mặt bàn.
“Đây… là hưng sư vấn tội đi,” Khương Hy thầm nghĩ.
Kỳ thực trong quá khứ, Khương Hy cũng không phải không có tên gọi. Không có tên thì làm sao mà gọi nhau được, thời điểm đó người ta hay gọi hắn là tiểu Soái. Danh xưng này đa phần cũng là từ ngoại hình của hắn mà ra.
Hắn lúng túng đưa tay lên miệng giả vờ ho khụ khụ vài tiếng, nhìn Chiêu Hồng Nan, cười nói:
“Nan tỷ, đệ họ Khương, tên gọi là Hy. Tỷ gọi đệ là tiểu Hy là được rồi”.
Chiêu Hồng Nan lúc này liền đưa tay che miệng cười hài lòng, một nụ cười động lòng, thu hút vô cùng. Nhìn hình ảnh mỹ lệ trước mặt, Khương Hy cười nhạt. Bỗng dưng hắn trầm mặc một hồi rồi nói:
“Nan tỷ, cho đệ xem vai của tỷ”.
Chiêu Hồng Nan liền khựng lại, nàng hiểu ý của hắn là gì. Nàng dự tính trêu chọc Khương Hy một chút nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nàng liền thở dài. Chiêu Hồng Nan xoay người lại, tháo sợi dây buộc eo ra, cởi phần phục trang phía trên ra để lộ đôi vai trần trắng như ngọc. Tiếc thay ở trên vai phải có một vết bầm lớn màu tím đen.
Nàng lấy tay vén mái tóc dài qua một bên, tay Khương Hy khẽ chạm vào vết bầm, Chiêu Hồng Nan chợt run lên nhè nhẹ, trông thật khiến người thương tiếc.
Khương Hy thở dài, hắn mở hộp thuốc ra, lấy một bình sứ nhỏ màu lục, rắc nhẹ lên vết bầm. Sau đó lấy một hộp thuốc cao, bắt đầu bôi lên.
“Nan tỷ, chịu đựng một chút”, Khương Hy khẽ giọng nói.
“Ừm”, Nan tỷ đáp.
Cao vừa chạm vết bầm, Chiêu Hồng Nan liền nhíu mày. Nóng, thuốc cao rất nóng, mỗi một lần Khương Hy bôi lên, nàng liền cắn chặt răng lại. Rất đau a.
Bôi thuốc xong, hắn lấy băng ra. Đương nhiên người băng là Chiêu Hồng Nan, hẳn chỉ hỗ trợ cố định phía sau mà thôi. Mỗi lần băng được vòng ra sau, hắn lại chạm lên tấm lưng trần của nàng.
“Thật mịn”. Khương Hy nghĩ.
Mỗi lần Khương Hy chạm vào, mặt Chiêu Hồng Nan liền ửng hồng lên. Thầm mắng:
“Tiểu dâm tặc… có cần phải chạm lâu đến thế không?”.
Băng bó xong, Chiêu Hồng Nan liền điều chỉnh phục trang của mình lại, sau đó nàng quay lại nhìn thấy Khương Hy đang cúi đầu suy tư. Nàng liền nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt mình. Khương Hy trầm mặc một hồi, hắn là đang nhớ lại lời của các cô nương trước đó. Chuyện này tám chín phần có liên quan đến hắn, hắn ngẩng đầu lên, nói:
“Nan tỷ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Chiêu Hồng Nan nghe vậy liền thở dài, đưa tay ra cầm tách trà lên lắc lắc. Ở trong không có trà, nàng liền đặt xuống mà nói:
“Là Thẩm Minh, hắn hôm qua đến đây rồi trực tiếp… cưỡng chế giao hoan với mấy tỷ muội. Những người phản kháng thì bị hắn đánh”, bỗng dưng nàng dừng một chút, dường như đang suy nghĩ gì đó rồi mới nói tiếp:
“Hắn nói nếu có trách thì hãy trách đệ”.
“Tiểu Hồng hôm qua phản kháng quá mạnh mẽ liền bị hắn đánh đập rồi bị làm nhục ngay giữa đại sảnh. Kết quả, sáng nay liền… treo cổ tự vẫn rồi.”
Nói đến đây, lòng Chiêu Hồng Nan liền trầm xuống, có chút tự trách. Các tỷ muội ở kỹ viện đều lấy nàng làm đầu, mọi sự đều nghe ở nàng. Nay, tiểu Hồng chết rồi, nàng tự hỏi mình có xứng với vị trí này không.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Nan tỷ có chút chán nản, Khương Hy thở dài, nắm lấy bàn tay của nàng, vỗ nhè nhẹ lên đó, nói:
“Tỷ đã làm rất tốt… Chuyện còn lại đệ sẽ lo”
Mặt Chiêu Hồng Nan ửng hồng lên, sau đó nở nụ cười nhìn Khương Hy, miệng mở khẩu âm mà đáp.
Cảm ơn đệ!
…
Tạm chia tay Chiêu Hồng Nan, Khương Hy còn có nghĩa vụ phải chữa trị cho những người khác nữa. Vừa chữa trị cho họ, hắn vừa suy nghĩ. Hắn nghĩ tới Thẩm Minh, kỹ viện gặp nạn đúng là vì hắn. Khương Hy từng nghĩ làm thế nào để giết Thẩm Minh, may mắn thay… Thẩm Minh đã tự tạo giúp hắn một cái cớ. Một cái cớ hoàn hảo đủ để qua mặt Thẩm gia.
“Cho ngươi nhảy nhót thêm vài ngày”, Khương Hy âm thầm nghĩ.
Băng bó cho cô nương trước mặt xong, Khương Hy liền nhìn quanh xem còn ai nữa không. Ánh mắt hắn liền dừng lại ở vị cô nương phục trang tím kia. Vị cô nương kia có ác ý với hắn không ít. Từ lúc hắn bước vào liền bị nàng xem là cái người đáng ghét, hai người ánh mắt chạm nhau, cô nương kia liền hừ một tiếng, không nhìn hắn nữa. Khương Hy nghĩ nghĩ một lát rồi cầm theo hộp thuốc tiến về phía cô nương.
“Ngươi đến đây làm gì?”, Vị cô nương kia nói, ngữ khí như muốn đuổi người.
“Liên tỷ, tỷ ghét đệ sao?”, Khương Hy nói. Hắn ngồi xuống rồi lấy thuốc ra. Vị cô nương phục trang tím kia họ Liên.
Nghe thấy vậy, Liên cô nương không trả lời hắn, nàng định đứng dậy đi đến chỗ Điền đại phu thì một tay liền bị Khương Hy giữ lại.
“Điền đại phu còn nhiều người lắm, vết thương của tỷ không thể để lâu… sẽ xấu đấy”, Khương Hy nói.
Nghe đến ‘xấu’, Liên cô nương liền hoảng hốt, ngồi xuống để Khương Hy chữa trị. Đối với nữ nhân, ngoại hình vốn dĩ rất quan trọng, mạng chưa chắc đã lớn hơn. Khương Hy cảm khái vô cùng trước loại thuyết ngôn này, không sai chút nào.
Khương Hy làm rất thuần thục. Rất nhanh, hắn đã giải quyết xong xuôi vết thương. Liên cô nương nhìn hắn, ánh mắt có chút do dự, dường như muốn nói gì đó. Khương Hy kiên nhẫn đợi, mặt ngoài vẫn giả vờ như không để ý mà cất thuốc vào hộp.
Một lát sau, Liên cô nương mở miệng, có chút ngượng ngùng:
“Ngươi… sống có tốt không?”
Tay Khương Hy liên dừng lại, hắn có chút ngạc nhiên. Trong ký ức, hắn và Liên cô nương hầu như không nói lời nào với nhau, câu hỏi này có chút… ngoài ý muốn. Trầm mặc một hồi, hắn nói:
“Điền đại phu rất tốt”
“Vậy sao”, Liên cô nương có chút thất lạc.
Cũng phải, phận làm kỹ nữ, có ai không mong muốn một ngày được chuộc thân. Liên cô nương tỏ thái độ gay gắt với Khương Hy chẳng qua cũng vì ghen tỵ, nàng bị ‘giam’ ở chốn ngục tù này quá lâu rồi. Nàng nhìn về hướng con sông Tịch Hà.
Kỹ viện được xây dựng bên cạnh sông Tịch Hà. Tịch trong Thất Tịch, hằng năm Ngưu Lang và Chức Nữ sẽ gặp nhau vào lễ Thất Tịch. Còn những cô nương ở kỹ viện, bọn họ không biết đến bao giờ mới gặp được người chân thành yêu mình, không biết khi nào mới là “tịch” của mình.
Nàng quay lại nhìn Khương Hy, ánh mắt có chút ước ao. Một lát sau, nàng mở miệng:
“Tiểu Khương, xin lỗi!”
…
…
Chiều tà.
Xe ngựa lộc cộc chạy đến dừng trước cửa kỹ viện. Chiêu Hồng Nan tự thân tiễn Điền đại phu và Khương Hy ra cửa. Ma ma đang sắp xếp chỉnh đốn lại ở trong, không thể ra tiễn, đành cáo lỗi với hai người họ.
“Đa tạ Điền đại phu, đa tạ tiểu Hy”, Chiêu Hồng Nan hành lễ nói
“Không có gì, Chiêu cô nương không cần đa lễ”, Điền đại phu cười đáp
Lão phất tay, phỏng chừng như chuyện rất nhỏ nhặt. Chữa bệnh hết cả buổi chiều, Điền đại phu dường như vẫn còn phấn chấn lắm, không có dấu hiệu chút mệt mỏi nào.
Chiêu Hồng Nan quay sang Khương Hy, suy nghĩ một hồi, liền giang hai tay ôm hắn. Khương Hy ngửi được một mùi hương thơm nhè nhẹ từ nàng, không tự chủ mà ôm lại. Khương Hy thấp hơn Chiều Hồng Nan, mặt hắn liền chạm vào vai trái nàng. Bầu ngực của nàng chạm vào yết hầu của Khương Hy làm hắn có chút khó thở. Chiêu Hồng Nan mỉm cười, nói nhỏ bên tai hắn:
“Tiểu Hy, đệ lớn rồi”.
Hai người ôm nhau quả thực tạo ra cái gọi là mỹ cảnh. Người qua đường còn không nhịn được mà nhìn một chút. Một phần vì Chiêu Hồng Nan rất nổi danh, một phần là vì đối phương được Chiêu Hồng Nan ôm tựa hồ cũng rất đẹp mà cũng… rất quen.
Không bao lâu sau, cả hai đều buông ra. Chiêu Hồng Nan trao cho Khương Hy cái nhìn đầy ý vị rồi cáo biệt, trở lại trong kỹ viện. Khương Hy đứng yên một chỗ, nhìn về phía cửa, không biết đang nghĩ gì. Điền đại phu ở một bên cố gắng nhón chân lên, đưa tay khẽ xoa đầu hắn. Khương Hy quay lại, lão cười nói:
“Đại nhãn tử, chúng ta về thôi”
“Vâng”, Khương Hy khẽ cười đáp.
Sông Tịch Hà bị ánh mặt trời nhuộm đỏ, bóng của hắn trải dài trên mặt đất, tưởng như vô tận. Hắn lại nghĩ về ma.
Khương Hy có ma không? Đương nhiên là có.
…
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!