Huyền Lục
Chương 18: Ngàn năm sống uổng
Nguồn nước là căn nguyên của việc lây lan bệnh dịch, đêm qua sau khi xác định được là có trùng, Điền đại phu liền gọi luôn là ‘dịch trùng’.
Dịch trùng này tuy lây lan rất tùy ý không có quy luật nhưng kiểm tra cũng không thừa. Điền đại phu vốn không định kiểm tra nguồn nước vì trùng này hút nước để lớn. Con trùng lớn như thế xâm nhập vào người ai mà không biết được, như vậy quá lộ liễu
Khương Hy đã thuyết phục lão, hắn biết loại trùng này gọi là Thực Thủy trùng. Để giải thích cho Điền đại phu, Khương Hy đã nói dối rằng lúc làm kỹ nam hắn từng nghe khách nhân nói về loại trùng này.
Điền đại phu đương nhiên là tin, kỹ viện vốn là một nơi thông tin hỗn loạn, thậm chí trong cơn say, thông tin tuyệt mật cũng có thể bị tuồn ra như chơi.
Đặc điểm của Thực Thủy trùng đó là nó có kén hộ thân, chỉ khi hút nước nó mới phá kén mà ra. Kén này cực nhỏ, nhỏ như phù du, mắt thường đương nhiên không thấy được. Nếu có người tính toán được thời gian trùng thoát kén thì việc truyền dịch qua nguồn nước vẫn có khả năng.
Khoảng nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng lại. Trung niên nhân quay đầu vén màn nói:
“Điền đại phu, chúng ta đến rồi”
“Ừ, xuống thôi”, Điền đại phu đáp.
Khương Hy xuống trước rồi đỡ Điền đại phu xuống. Ngoài trời vẫn còn tương đối tối, xung quanh nhà dân cũng lờ mờ bóng đèn sáng lên. Người dân đương nhiên dậy sớm để chuẩn bị cho một ngày mới.
Có nhà bắt đầu nướng bánh, có nhà thì sắp xếp đồ đạc lên xe kéo để mang ra chợ sáng. Dù đang có dịch bệnh nhưng trông bọn họ lại phấn chấn không ít.
Một phụ nhân đang chuẩn bị đồ để ra chợ bỗng trông thấy hai người Khương Hy liền chạy đến chào hỏi:
“Khương đại phu, Điền đại phu, chào buổi sáng”
Khương Hy nhận ra phụ nhân này, phụ nhân này hôm qua là người ôm đứa con nhỏ mà cãi nhau với mấy người bệnh khác. Hắn gật đầu coi như chào hỏi.
Tiếng của phụ nhân không lớn nhưng không gian xung quanh vốn cũng không ồn, rất nhanh những người khác cũng nhận ra sự hiện diện của hai người. Họ liền nhao nhao lại đến chào hỏi.
Một số người Khương Hy không biết, hẳn là người nhà bệnh nhân Điền đại phu khám. Một trung niên nhân hiếu kỳ hỏi thăm:
“Hai vị đại phu sáng sớm đến đây không biết có chuyện gì?”
Điền đại phu cười đáp:
“Lão phu đến để kiểm tra nguồn nước, xem thử có mầm bệnh hay không”
“Nguồn nước?… Xem ra hai vị liền trắng tay rồi”, vị phụ nhân kia đáp.
“Đại thẩm giải đáp như thế nào?”, Khương Hy hỏi.
“Nhà của ta ngày nào cũng lấy nước ở đây để dùng nhưng cả nhà chỉ có tiểu nhi tử là bị bệnh. Không nói đâu xa, những người xung quanh đây cũng dùng chung nguồn nước nhưng mỗi nhà cũng chỉ có một hoặc hai người bị thôi… Có nhà còn không có người bệnh nào”
“Đúng đấy, nếu nguồn bệnh ở trong nước thì cả trấn này đều bị bệnh hết rồi”.
Khương Hy trầm mặc, đưa một tay lên chống cằm đăm chiêu. Điền đại phu nhìn qua hắn, chuyến đi sáng nay lão để Khương Hy làm chủ, đương nhiên sẽ không can thiệp. Lão nhìn qua đám người rồi cười có chút tự hào.
Tại sao lại là tự hào?
Lúc Khương Hy đang suy nghĩ thì những người xung quanh cũng đang nhìn hắn, trong lòng khen ngợi không ngớt:
“Khương đại phu lớn lên thật đẹp trai nha”
“Khương đại phu thật đẹp”
“Ta vốn nghĩ Lâm thiếu gia đã đẹp rồi, nhưng không sánh nổi với Khương đại phu nha”
“Không những giỏi mà còn đẹp, thiên lý ở đâu đây”
“Con trai ta được một phần của Khương đại phu thì quá tốt”
“…”
Điền đại phu nhìn thấy cảnh này hiển nhiên phải tự hào rồi. Lão âm thầm tự nhủ may mắn, ngày đó “nhặt” Khương Hy về là quyết định đúng. Lão không chỉ có được truyền nhân mà còn được thêm “một đứa con”.
Mặc dù Khương Hy chỉ mới ở với Điền đại phu có hai tháng thôi nhưng lão nhân này là thật tâm đối đãi hắn như con. Chỉ là Khương Hy có để ý ra hay không thôi.
…
Trầm mặc không bao lâu, Khương Hy hỏi:
“Hôm qua tương đối đông, ta không hỏi kỹ được. Người bệnh trước khi xuất hiện triệu chứng thì tiếp xúc với ai nhiều nhất ngoài người thân?”
Phụ nhân suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Trước lúc bị bệnh thì tiểu nhi tử của ta có qua chơi với Thanh tiểu thư, không lẽ… Khương đại phu… nghi ngờ nàng?”
Khương Hy nói:
“Ta không nói gì hết”
“Không đâu, ta chắc chắn không phải tiểu thư, phu nhân của ta trước khi bị bệnh chỉ có đến Thanh y quán mua vài thang thuốc bổ cho mẫu thân nàng mà thôi”, trung niên nhân lắc đầu nói.
Sau lưng trung niên nhân, một người khác từ từ đưa tay lên, ấp úng mà nói:
“Kỳ thật… hôm nương tử của ngươi đi Thanh y quán, ta cũng đi. Hôm đó, Thanh tiểu thư… là ở sau quầy thuốc”.
Nghe vậy, trung niên nhân sắc mặt liền có chút khó coi.
“Thực ra nhi nữ ta cũng có chơi… với Thanh tiểu thư”, một người khác nói thêm
Mỗi người đều nói ra tình huống của người nhà, không biết là vô tình hay cố ý, người nào cũng đều dính dáng đến vị Thanh tiểu thư kia. Sau khi nhìn nhận ra điểm hoài nghi, phụ nhân nói:
“Tất cả… đều liên quan đến Thanh tiểu thư a”.
“Sẽ không đâu, mọi người đều biết Thanh tiểu thư là người như thế nào mà”.
“Đúng đấy, từ lúc dịch bệnh nổ ra, Thanh tiểu thư xuất lực rất nhiều, đừng hoài nghi tiểu thư”
“Đúng đấy, đúng đấy”
Trong lòng phụ nhân có chút buồn bực, nàng rõ ràng là chỉ tổng hợp lại nghi vấn mà thôi, đám người này lại làm như thể nàng đang quy lỗi cho Thanh tiểu thư. Thiên lý để ở đâu cơ chứ.
Khương Hy cười nói:
“Được rồi, được rồi. Chỉ là nghi vấn thôi, mọi người đừng tưởng là thật… Mọi người đừng đem chuyện này kể ra ngoài, ảnh hưởng đến thanh danh của Thanh cô nương. Mặt khác… “
“Ta vẫn cần kiểm tra nguồn nước, để cho chắc chắn”
“Khương đại phu yên tâm, bọn ta sẽ không để thanh danh của tiểu thư bị bôi nhọ. Còn chuyện nguồn nước… phiền đại phu rồi”, trung niên nhân cười đáp.
Khương Hy gật đầu rồi sau đó đến cái giếng ở giữa giao lộ. Cái giếng này có miệng giếng rất to, đường kính cũng phải ba mét. Đây là nguồn nước sinh hoạt chính của Linh Vân trấn.
Khương Hy nhìn cái giếng một lát rồi quay sang Điền đại phu gật đầu, Điền đại phu hiểu ý gật đầu lại, từ trong áo lấy ra Thấu Thể Kính gắn lên trước mắt. Lão quan sát không bao lâu ánh mắt liền trở nên ngưng trọng.
Nhìn thấy biểu hiện này ánh mắt Khương Hy cũng có chút khép hờ lại. Điền đại phu quan sát xong liền tháo kính xuống, tự nói:
“Thật nguy hiểm”
Khương Hy ngồi xuống mở hộp thuốc ra, lấy ra một cái chén, cái chén này khá thấp nhưng miệng tương đối rộng, rất phù hợp để quan sát từ phía trên. Điền đại phu nhắc nhở:
“Đại nhãn tử, cẩn thận”
Khương Hy gật đầu, cẩn thận dùng cái chén đó múc một ít nước từ giếng. Sau đó hắn lấy một cái bình sứ và một hộp gỗ đen.
Bình sứ chứa nước được sắc từ Huyết Tinh thảo, hộp gỗ đen chứa Huyền Hàn cao. Bản chất của hai loại này là một nóng một lạnh. Thực Thủy trùng có thể chịu nóng và chịu lạnh nhưng lại không thể chịu đựng hai loại cảm giác luân phiên liên tục được.
Hắn nhỏ vài giọt từ bình sứ vào chiếc chén chứa nước rồi lấy một ít Huyền Hàn cao pha loãng rồi nhỏ vào.
Chén nước giao thoa hai màu đỏ và xanh ngọc mà không hòa tan với nhau. Khương Hy cùng Điền đại phu chăm chú nhìn vào đó.
Những người khác từ lúc thấy biểu hiện ngưng trọng của hai người làm họ liền khẩn trương, không dám về nhà chuẩn bị mà ở lại chờ đợi kết quả.
Một lát sau, dị biến xảy ra.
Trong chén nước, từng điểm trắng đột nhiên xuất hiện rồi phình to ra, chúng chính là kén.
Kén to ra rồi vỡ.
Kén vỡ trùng hiện.
Chỉ là con trùng này chết rồi, nó còn nhỏ, chỉ bằng sợi chỉ nhưng dùng mắt thường là đủ thấy.
Điền đại phu thở dài, Khương Hy trầm mặc.
Trung niên nhân kia thấy tình cảnh này nhịn không được mà hỏi:
“Hai vị đại phu… không sao chứ?”
Điền đại phu nghĩ nghĩ gì đó, đeo lại Thấu Thể Kính mà nhìn trung niên. Lão cẩn thận mà dò xét, một lát sau lão thở dài, nói:
“Ngươi cũng bị nhiễm rồi”
“Cái gì”, trung niên nhân chấn kinh, không tin những gì mà tai hắn nghe được.
“Ý của hai vị đại phu là thế nào?”, một người khác lo lắng nói
Khương Hy lúc này đứng dậy, nghiêm túc nhìn bọn họ nói:
“Dịch bệnh này không phải lây lan ngẫu nhiên mà nó vốn đã lây lan hết trấn rồi”
Sau đó hắn đưa cái chén nước ra.
“Đây là nguồn gốc của dịch bệnh”
Mọi người nhìn vào cái chén, thấy những con trùng nhìn như giun, chúng nhỏ như sợi chỉ nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Sắc mặt mọi người liền tái trắng lại, không còn vẻ phấn chấn như lúc trước nữa. Bọn họ không ngờ rằng, dịch bệnh thực chất đã lây lan ra hết cả trấn rồi. Có người tuyệt vọng mà ngồi thụp xuống, có người liền đứng không vững mà dựa vào người bên cạnh. Có người hai tay ôm đầu mà lẩm bẩm:
“Không thể… không thể…”
Khương Hy nói tiếp:
“Chân tướng về con trùng này hiện tại ta chưa thể công bố nhưng bệnh này… lão bá chữa được”.
“Đúng vậy, bệnh này lão phu chữa được, lão phu sẽ thông tri sớm cho Lâm đại nhân để ngài chuẩn bị”, Điền đại phu lúc này mới lên tiếng trấn an.
Phụ nhân đang tuyệt vọng ngồi dưới đất nghe được lời này liền gắng gượng đứng lên, khó khăn nói ra:
“Hai vị… nói thật chứ?”
Điền đại phu hòa ái mà nói:
“Tin tưởng ở lão phu, bệnh này lão phu nắm chắc”
Phụ nhân hít một hơi sâu, quỳ xuống mà vái:
“Trông cậy vào hai vị đại phu”
Những người khác thấy vậy cũng quỳ xuống mà nói:
“Trông cậy vào hai vị đại phu”
“Trông cậy vào hai vị đại phu”.
…
…
“Lộc cộc, lộc cộc”
Xe ngựa chạy trên đường với tốc độ tương đối chậm, trong xe Điền đại phu đang đun một nồi thuốc nhỏ. Khương Hy không rõ Điền đại phu đang làm gì, hắn liền bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Điền đại phu thấy vậy liền cười nói:
“Chúng ta đã dùng nước của trấn này, chắc chắn loại trùng này đã vào cơ thể rồi. Thuốc này là dùng để… diệt loại trùng kia khi chúng còn trong kén”.
Khương Hy ngạc nhiên nói:
“Có loại thuốc đó?”
Điền đại phu gật đầu đáp:
“Đương nhiên là có, chẳng qua đơn thuốc này… chỉ mỗi lão già ta biết mà thôi”
Nồi thuốc vừa sôi, Khương Hy cẩn thận đổ ra ba chén. Một chén cho Điền đại phu, một chén cho hắn, một chén cho trung niên mặt sẹo.
Nước thuốc có màu đen, mùi có chút hắc. Căn bản là khó ngửi, vị có lẽ… nằm ngoài ngũ vị rồi.
Khương Hy bưng chén thuốc lên, thổi nhẹ cho bớt nóng rồi uống. Hắn cau mày.
“Khó uống như vậy?”
Miễn cưỡng nuốt hết chỗ thuốc rồi hắn bắt đầu thu dọn. Xe ngựa ngày càng chạy nhanh hơn. Điền đại phu nhắm mắt nghỉ ngơi. Khương Hy khoanh chân đả tọa, bên ngoài trông không có gì nhưng trong lòng hắn đã chấn kinh.
Khương Hy bị dọa rồi.
Một “lão quái vật” sống hơn ngàn năm bị một lão nhân không quá trăm tuổi dọa sợ rồi.
Chén thuốc kia mới uống vào thì không có chuyện gì, một lúc sau hắn dùng linh thức kiểm tra cơ thể mới biết được. Đám kén trong người hắn đang bị nước thuốc tiêu trừ đi.
Là tiêu trừ chứ không phải diệt trừ.
Cái gì gọi là chết không toàn thây, cái này mới gọi là chết không toàn thây.
Khương Hy cảm thấy hắn sống hơn ngàn năm liền uổng công vô ích rồi. Bình thường Thực Thùy trùng muốn trừ đi một là dùng linh lực đi diệt, hai là dùng linh đan diệu dược.
Nhưng Điền đại phu là phàm nhân, lão không có hai thứ đó. Vậy thì lão sử dụng cái gì?
Lão chỉ dùng mỗi phàm dược mà đã trừ đi cái tai họa ngầm này. Đây là loại kiến thức gì, Khương Hy chưa bao giờ nghe qua, cũng chưa bao giờ đọc qua.
Đây là thủ đoạn đỉnh cao của phàm nhân, thủ đoạn mà tu sĩ không bao giờ biết đến.
Khương Hy nhớ lại lão nhân Điền Y từng nói với hắn rằng có muốn học “chân chính” y thuật hay không.
“Lẽ nào…”, Khương Hy tự hỏi
“Dừng”.
Đột nhiên, trung niên mặt sẹo kêu một tiếng, tay ghìm dây cương thật chặt, kéo ra phía sau. Xe ngựa dừng lại, Khương Hy có chút tỉnh hồn. Ổn định cảm xúc một chút rồi đưa tay vén rèm ô cửa sổ. Trước mặt là một tòa phủ đệ kinh người, trên đó có tấm biển ghi hai chữ.
Thanh gia.
…
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!