Mối Tình Đầu Của Siêu Sao
Chương 12: Thẩm Gia Thụy
Vì giọng Kỷ Thư Tề rất lớn nên nhất thời, người ở cả trong lẫn ngoài phòng nghỉ đều đổ dồn mắt về phía Thẩm Gia Thụy.
Buổi tối phải tập luyện nên xong việc ở đài truyền hình, Thẩm Gia Thụy về thẳng công ty.
Ở đẳng cấp của họ, tất nhiên đi đâu cũng có ekip riêng, từ thợ trang điểm, stylist cho đến trợ lý, chỉ khi là người của mình thì làm việc mới yên tâm, đồng thời nhà đài cũng không phải lo lắng không tiếp đãi chu đáo nghệ sĩ lớn mà họ chỉ cần sắp xếp một phòng nghỉ riêng, vậy là hai bên đều vui vẻ.
Mà thợ trang điểm của họ vô cùng tận tâm, có thể nói thợ trang điểm còn giữ gìn mặt nghệ sĩ hơn mặt mình nữa. Thẩm Gia Thụy vừa kết thúc ghi hình, thợ trang điểm lập tức kéo họ đi tẩy trang, bôi kem dưỡng da, tuy là đàn ông gần ba mươi tuổi nhưng ngày nào cũng được chăm sóc da cẩn thận nên da dẻ rất mịn màng, ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy. Vì thế cũng khó trách mấy thẳng nam ung thư loser(1) thấy các cô gái si mê Burning gần như phát điên thì phải chửi mấy câu “đồ bê đê”, “trai bao” mới hả giận.
(1) Thẳng nam ung thư loser: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ những người thuộc phái nam gia trưởng, bảo thủ một cách thái quá.
Thẩm Gia Thụy rất đẹp trai, phù hợp với mọi phong cách nhưng thích trang điểm theo kiểu mắt mèo, đôi mắt dài được tô vẽ đậm vừa ma mị vừa menly, fans cũng yêu điên cuồng tạo hình kinh điển này của anh.
Thẩm Gia Thụy tẩy trang, không còn khí chất mạnh mẽ và ngông cuồng, đường nét sắc sảo, khuôn mặt nhỏ nhắn khiến anh thoạt trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, nhưng khuôn mặt trẻ không có nghĩa là non nớt, bất kể là trên sân khấu hay dưới sân khấu, Thẩm Gia Thụy đều là trưởng nhóm thực thụ, có tất cả trong tay, theo như lời fans nói là “Khí chất của nam thần nhà em cao 2m8”.
Trưởng nhóm vô cùng uy nghiêm, ngay cả cậu em út được cưng chiều nhất cũng phải kiêng dè trước mặt anh. Lúc đại ca không vui, tuyệt đối đừng sờ mông cọp, nếu không e rằng tháng sau sẽ không có ngày nào được yên thân, vì trưởng nhóm của họ là thành viên kỳ cựu của câu lạc bộ “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”, thù dai vô cùng.
Giống như bây giờ, mặc dù đại ca không nói gì nhưng môi mím chặt, mắt gườm gườm, gương mặt ghi rõ bốn chữ “Tôi rất không vui”.
Giang Vân Hạo và Kỷ Thư Tề nhìn nhau, Giang Vân Hạo dùng ánh mắt hỏi Kỷ Thư Tề rằng ai đã chọc giận đại ca, Kỷ Thư Tề trả lời Giang Vân Hạo bằng ánh mắt vô tội, sao anh biết được đại ca khó chịu ở đâu, rõ ràng lúc từ đài truyền hình về vẫn còn vui vẻ mà.
Trưởng nhóm không nói gì mà đứng chặn ở cửa, mấy người đi theo sau không nhìn thấy sắc mặt của anh, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn tiến lên hỏi: “Thẩm ca còn việc gì ạ?”
Thẩm Gia Thụy khẽ nheo mắt, lấy lại tinh thần, trước ánh mắt tò mò và khó hiểu của các thành viên, lòng anh thầm thấy ảo não, rõ ràng đã quên từ lâu rồi, nhưng mỗi lần nghe chuyện gì liên quan đến người đó, anh vẫn sẽ ngơ ngác. Tựa như cho dù trưởng thành bao nhiêu đi nữa, chỉ cần nhắc đến người đó, anh sẽ lại ngây ngô như hồi mười tám tuổi. Thẩm Gia Thụy không thích cảm giác này, nói đúng hơn là không người đàn ông nào thích cảm giác này.
Bây giờ anh có sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành, người theo đuổi anh xếp hàng dài ngoài công ty, việc gì anh phải nhớ lại quãng thời gian ngu ngốc trong quá khứ, suốt ngày đắm mình vào hồi ức?
Thẩm Gia Thụy nhanh chóng che giấu sự khác thường của mình, thứ mà anh giỏi nhất chính là giả vờ như không có gì, ngay đến người nhạy cảm như Giang Vân Hạo cũng không phát hiện. Thẩm Gia Thụy đi vào phòng nghỉ, nhìn Giang Vân Hạo: “Mới về à?”
Giang Vân Hạo gật đầu: “Ở đó cũng không làm gì, tối nay có buổi tập nên về luôn.”
Thẩm Gia Thụy cười, không nói gì nữa.
Kỷ Thư Tề thấy đại ca cười, biết nguy hiểm đã qua nên tiếp tục chủ đề lúc trước, chồm người tới sát Giang Vân Hạo: “Ông anh, em nghe rồi đó, Tiểu Tần nói Ngôn cái gì đó Âm, nghe là biết tên con gái, cậu ấy còn bảo anh giữ khoảng cách với cô gái đó để tránh tạo scandal… Nữ nghệ sĩ có tin đồn hẹn hò dạo này mà mang họ Ngôn… Sao nghe quen thế nhỉ? Có phải là Ngôn Sơ Âm của đài Bắc Kinh không?”
Không cần ai trả lời, Kỷ Thư Tề tự hỏi tự đáp, nhìn Giang Vân Hạo đầy mờ ám: “Ông anh à, thảo nào cả năm nay anh thường xuyên đi Bắc Kinh, giữ bí mật ghê thật đấy, ngay cả bọn em mà cũng giấu!”
Trong khi hai người nói qua nói lại, Thẩm Gia Thụy ngồi xuống sofa, dù nhắm mắt nhưng vẫn dỏng tai nghe đồng đội nói chuyện. Thẩm Gia Thụy trề môi thầm mỉa mai, người khác thì anh không biết thế nào chứ Ngôn Sơ Âm và Vân Hạo thành đôi sao được?
Lúc trước cô gái đó đã thề son sắt, chắc như đinh đóng cột rằng sẽ không bao giờ hẹn hò với người trong giới giải trí. Những chuyện khác thì không biết, chứ một khi đã nói ra thì cô rất kiên định, cho dù chính cô cũng bước chân vào làng giải trí nhưng bao năm qua, vẫn không có tin tức xác thực nào rằng cô hẹn hò với người trong giới.
Tiếng cười mỉa nho nhỏ của Thẩm Gia Thụy bị che lấp bởi sự xuất hiện của Tống Thừa Vũ. Tống Thừa Vũ hào hứng hỏi Giang Vân Hạo và Kỷ Thư Tề: “Mọi người đang nói gì mà vui thế?”
“Thừa Vũ, anh tới đúng lúc lắm!” Vì trưởng nhóm không tám chuyện với mình nên khi nhìn thấy người đồng đội còn lại, Kỷ Thư Thề lập tức lôi kéo anh mình tham gia câu chuyện: “Anh Vân Hạo hẹn hò với MC Ngôn Sơ Âm của đài Bắc Kinh đấy, nhưng anh ấy không thừa nhận. Mỗi lần em hẹn hò với ai đều nói cho các anh biết mà.”
Giang Vân Hạo mắng: “Lúc em nói có hỏi trước là bọn anh thích nghe hay không chưa?”
Kỷ Thư Tề trợn mắt tức giận. Anh ta nhỏ tuổi nhất nhóm, gương mặt rất đáng yêu khiến fans chịu không nổi, vì vậy luôn được cưng chiều. Cũng vì được chiều quá nên đâm ra tính cách anh ta hơi “làm giá”, lúc này đang hếch mặt lên án Giang Vân Hạo, “Em mặc kệ, anh xấu tính lắm!”
“Em nói này.” Tống Thừa Vũ mất kiên nhẫn cắt ngang lời họ: “Ngôn Sơ Âm là ai?”
“Anh không nhớ hả? Là bạn gái tin đồn của Trương Nhiên đó, lúc trước lên hotsearch, em còn chỉ cho anh xem mà.” Kỷ Thư Tề xuất thân là ca sĩ nhưng cũng rất thích đóng phim, hình tượng tốt, diễn xuất không tồi, cộng thêm lượng fans khổng lồ của Burning, nhà sản xuất rất thích mời anh ta đóng phim.
Bộ phim điện ảnh được công chiếu vào tháng trước của Trương Nhiên cũng có sự tham gia của Kỷ Thư Tề với vai đồng nam chính, hơn nữa đó không phải là lần đầu tiên hai người họ hợp tác nên coi như có chút giao tình, vì thế Kỷ Thư Tề cũng chú ý tới scandal của Trương Nhiên.
“Hotsearch gì ta?” Tống Thừa Vũ lắc đầu chịu thua, “Theo như lời em nói, cô MC đó cũng là bạn gái của anh Vân Hạo, thế là bắt cá hai tay?”
“Ờ ha.” Kỷ Thư Tề gật đầu tán thành, tỏ ra khó hiểu, “Tiểu Tần nhắc anh Vân Hạo chú ý ảnh hưởng có nghĩa là khẳng định quan hệ của anh Vân Hạo và Ngôn Sơ Âm, nhưng Ngôn Sơ Âm cũng thân thiết với Trương Nhiên, trong tiết mục Trương Nhiên còn ôm vai, giải vây giúp cô ấy. Em quen Trương Nhiên hai, ba năm rồi, bình thường mặc kệ ở nơi công cộng hay riêng tư, em chưa từng thấy cậu ấy quan tâm, chăm sóc các diễn viên nữ.”
Thẩm Gia Thụy đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết nghĩ tới cái gì mà bỗng mở mắt, sau đó lại nhắm mắt như không có gì.
Không ai nhận ra điểm khác thường của trưởng nhóm, Giang Vân Hạo đầu hàng, “Anh và cô Ngôn thực sự không có gì. Vì trên máy bay có trò chuyện đôi câu nên thấy chân cô ấy bị thương lúc lấy hành lý, anh mới đỡ cô ấy đi ra ngoài, Tiểu Tần trông thấy nên hiểu lầm bọn anh có quan hệ gì đó.”
Vừa nói, Giang Vân Hạo vừa nghĩ tới phản ứng của Ngôn Sơ Âm khi nghe anh nhắc đến trưởng nhóm, anh nhìn thoáng qua sofa, thầm nghĩ nếu trưởng nhóm và cô ấy có chuyện gì thì khi nghe cô ấy bị thương, chắc hẳn trưởng nhóm sẽ có phản ứng gì đó nhỉ?
Giang Vân Hạo cố tình không nói rõ cô ấy bị thương thế nào, anh quan sát phản ứng của trưởng nhóm nhưng chỉ thấy Thẩm Gia Thụy vẫn nhắm mắt nằm im, vì khoảng cách hơi xa nên Giang Vân Hạo không nhìn thấy đôi hàng mi khẽ động đậy của trưởng nhóm, anh còn tưởng mình nghĩ nhiều, vậy là dời tầm mắt.
Vốn tưởng có chuyện để hóng hớt, nào ngờ nghe Giang Vân Hạo giải thích xong, Kỷ Thư tề chán nản trề môi, ngả người dựa vào lưng ghế: “Nếu chưa tập thì em ngủ một lát đây. Anh Vân Hạo, cho em mượn đôi kính râm của anh với, chói mắt quá, em không ngủ được.”
Giang Vân Hạo thò tay vào túi nhưng không thấy kính đâu, lúc này mới nhớ ra ở sân bay anh đã đưa kính cho Ngôn Sơ Âm.
“Không có hả?” Tống Thừa Vũ nhìn thấy vẻ mặt của Giang Vân Hạo thì đưa kính của mình cho Kỷ Thư Tề, “Lấy của anh nè.”
Giang Vân Hạo cười, “Chắc là anh để đâu rồi, để về nhà tìm xem sao.”
***
Tập nhảy xong đã là mười một giờ tối, vì chỉ có Tống Thừa Vũ lái xe tới công ty nên lúc về, ba người kia cũng leo lên xe anh về nhà trọ.
Nói là nhà trọ nhưng thật ra là ký túc xá của công ty, lúc mới ra mắt Burning đã ở đây, tuy sau khi thành danh, mọi người có điều kiện nên lần lượt mua nhà nhưng vẫn giữ lại phòng ở ký túc xá, chỉ cần nhóm có hoạt động chung là cả bọn đều về ký túc xá.
Dạo này Thẩm Gia Thụy phát hành album solo, các thành viên còn lại ít nhiều sẽ cùng đi tuyên truyền. Đây là truyền thống của ban nhạc Burning, nếu có thành viên phát hành album solo, các thành viên còn lại sẽ giúp tuyên truyền, như vậy cũng coi như là hoạt động nhóm.
Điều kiện ở ký túc xá không tồi, lúc Burning mới ra mắt, giá nhà không cao, công ty lại coi trọng ban nhạc, hơn nữa người quản lý ban nhạc chính là ông chủ của công ty nên ban nhạc có được đãi ngộ tốt nhất trong đám người mới lúc bấy giờ. Ban nhạc được cấp một phòng trọ được bày trí xinh đẹp, trang thiết bị đầy đủ.
Bốn phòng ngủ rất rộng, mỗi người một phòng, mỗi phòng đều có phòng tắm và phòng để quần áo riêng, thậm chí còn có cả thiết bị chuyên nghiệp để làm nhạc, vô cùng tiện lợi nên họ không nỡ trả phòng.
Vì phải luyện vũ đạo cả đêm, lượng vận động quá lớn nên ai cũng mệt nhoài, vừa về ký túc xá, ai về phòng nấy tắm rửa ngủ nghỉ.
Thẩm Gia Thụy không hiểu vì sao, rõ ràng cơ thể mệt rã rời nhưng cứ lăn lộn mãi mà không ngủ được, vậy là anh quyết định ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách rất im ắng, những người khác đều đóng chặt cửa phòng ngủ, ắt hẳn đã ngủ say cả rồi. Cách âm của căn hộ này rất tốt, Thẩm Gia Thụy không sợ quấy rầy họ mà mở ti vi lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!