Nợ Em Cả Một Đời (18+)
Chương 4 : Nhận lời
– D…dạ đúng ạ… – Rachel hít một hơi thật sâu rồi gắng kìm mình lại để trả lời, nghe được lời nói ấy của cô, Ryan liền thở dài nhẹ nhõm, cô đã tinh tế nghe thấy được tiếng cười nhẹ nhàng của anh qua đầu dây điện thoại.
– Anh là người đã cho em mượn sạc dự phòng chiều hôm nay, không quên chứ? – Anh vẫn giở giọng bông đùa mà trêu chọc cô.
Từng lời nói của anh, dù chỉ là trêu đùa, vô tình hay cố ý thì cũng khiến đầu óc cô trở nên rối bời, cổ họng cô nghẹn cứng lại mỗi khi nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đàn ông ấy.
– Em nhớ ạ… anh Ryan… em quên mất không trả lại cho anh… – Rachel lúng túng thỏ thẻ vào chiếc điện thoại, toàn thân run lên vì mất bình tĩnh.
– Anh xin lỗi vì đã làm phiền em vào lúc tối muộn thế này, tại sáng mai anh có chuyện gấp cần tới cục sạc đó, nên mới… – Anh từ từ giải thích.
– Dạ để sáng mai em trả lại cho anh! Em xin lỗi vì đã quên mất ạ…! – Rachel cuống hết cả lên, liền nhanh nhảu đáp lại mà trong chốc lát lại quên mất anh không giống như cô, việc gặp được anh đâu có dễ dàng như vậy.
– Ừm… sáng mai 8 giờ kém là anh cần đến rồi, anh có thể đến trường em. – Ryan lẩm bẩm tính toán rồi cũng nói ra lịch trình và kế hoạch của mình cho cô biết.
– Vậy 7 rưỡi em có thể… à nhưng mà lúc đó cũng đông sinh viên rồi, liệu anh có sao không…? – Cô hí hửng lên tiếng nhưng rồi ngữ điệu dần thay đổi. Việc anh chủ động liên hệ và nói chuyện như không có khoảng cách thế này khiến cô trong chốc lát liền nghĩ anh giống như một người bạn của mình, nhưng rồi liền về với thực tế, anh là ngôi sao hàng đầu của nền giải trí nước nhà.
– Ừm… anh có thể tới sớm hơn, nhưng chỉ sợ em không thể dậy sớm được. – Anh cười nhẹ qua đầu dây điện thoại mà nói với vẻ bông đùa.
– Bình thường em hay đi tập thể dục lúc 5 giờ sáng, lúc đó quanh trường cũng vắng lắm… – Rachel ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng nêu ý kiến, cổ họng của Ryan chợt nghẹn cứng lại, ý cô là anh có thể tới vào giờ đó để lấy cục sạc dự phòng. Có những hôm anh có lịch quay từ sáng sớm nên việc dậy vào giờ đó cũng không phải quá khó khăn, nhưng sáng mai anh được nghỉ, đó là ngày mà anh có thể ngủ nướng bao lâu tùy thích giữa chuỗi ngày bận rộn, vậy mà…
Nhận được một sự im lặng khá lâu sau khi nói ra câu đó, Rachel liền bặm môi lại mà thấy khó xử, chắc điều đó làm khó anh lắm.. để phá vỡ bầu không khí đầy ngại ngùng ấy, Rachel cuối cùng cũng ấp úng mà nói được vài chữ.
– Không thì em có thể…
– Vậy thì 5 giờ ở cổng trường, anh chờ em. – Ryan bặm môi đưa ra quyết định rồi trả lời một cách thẳng thừng, quyết đoán khiến Rachel tròn mắt ngạc nhiên, đôi môi mọng nước mấp máy không nên lời.
– Thôi cũng muộn rồi, em ngủ đi. – Anh nhẹ nhàng cất tiếng.
– D… dạ vâng…! Anh cũng ngủ sớm đi ạ…! Anh ngủ ngon… – Cô ấp úng đầy ngại ngùng, hai tay run lên cầm vào chiếc điện thoại đang áp vào tai, bản thân cảm tưởng như chẳng thể đứng vững được nữa, liền tựa lưng vào cửa nhà tắm.
– Ừm. – Ryan mím môi lại rồi đáp trong vô thức, đồng thời tắt máy ngay sau đó, thanh âm trầm ấm ấy nhẹ nhàng lọt vào trong tai cô qua đường dây điện thoại, con tim của cô khó lòng nào mà chịu đựng được, toàn thân như mềm nhũn ra, hai đầu gối trùng xuống, Rachel ngồi thụp xuống đất, mặt ngẩng lên trần nhà mà cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim đang vô cùng bất ổn của mình, cả mặt cô đỏ ửng hết lên, trong đầu ngẫm nghĩ lại một lúc rồi lập tức đưa hai tay lên che kín mặt, hét lớn trong lòng.
Ryan đứng khoanh hai tay trước tấm gương lớn trong phòng tắm, đôi mày chau lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào bản thân mình với dáng vẻ ngẫm nghĩ ở trong gương, sau đó liền ngửa màn hình điện thoại lên rồi tiếp tục tìm kiếm trong danh bạ.
Một lát sau, đầu dây bên kia liền nói vọng lại bằng một giọng khàn khàn của một người đàn ông.
– Alo?
– Anh Mike, ngày mai lịch thu âm của Nat là vào 8 giờ sáng đúng không? – Ryan hỏi.
– Ừ. Cậu gọi cho tôi vào giờ này chỉ để xác minh lại điều đó thôi à? Cậu giữ bạn gái kĩ quá đấy. – Quản lí Mike nhoẻn miệng chọc ghẹo anh, một phần cũng cảm thấy khó hiểu trước cuộc gọi này.
– Không phải…! Vậy mai mấy giờ anh đến? – Ryan lập tức chối bay chối biến, ngữ điệu dò hỏi cũng dần trở nên ngập ngừng, khó nói
– Khoảng 7 giờ 15, sao? – Mike vẫn còn tỏ ra hoài nghi trước thái độ khác thường này của chàng ca sĩ.
– Ừm… sáng mai đặt chuông 4 rưỡi đi, đi tập thể dục với em. – Ryan hít một hơi thật sâu rồi thẳng thừng “ra lệnh”.
– Gì? Tập thể dục á? Sao hôm nay tự dưng lại..? – Mike giật bắn mình, không kìm nổi mà liền thốt lên đầy bất ngờ trước quyết định vội vàng ấy.
– Tại gần đây nhiều lịch trình quá nên em muốn đi hít thở không khí trong lành vào lúc sáng sớm một chút, cho khỏe người. – Anh hắng giọng bao biện, ánh mắt cũng đảo xung quanh nhìn căn phòng tắm.
Nhân lúc người quản lí của mình còn đang ngập ngừng vì ngạc nhiên, Ryan đã nhanh chóng lên tiếng phủ đầu.
– Thôi chốt thế nhé, em đi ngủ đây. – Ryan nói với giọng vội vàng rồi cũng cúp máy ngay tức khắc, Michael cố nói thêm vài câu cũng không được.
– Này! Ryan! – Michael thốt lên nhưng chỉ nhận lại được tiếng “tút, tút”, liền thở dài ngao ngán.
– Cái thằng này… chỉ giỏi hành mình thôi! – Anh chẹp miệng một cái rồi cũng bất lực đặt chuông báo thức trên điện thoại.
Ryan mở cửa phòng tắm rồi trở ra ngoài thật nhẹ nhàng, anh khẽ đưa mắt nhìn về phía chiếc giường lớn được kê giữa phòng, sát với tường, Natasha đang nằm trên đó và ngủ rất say, điều đó khiến anh càng phải dặn lòng mình phải cử động nhẹ nhàng hơn nữa, cố gắng không phát ra tiếng động làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô. Anh nhẹ nhàng tiến tới rồi ngồi xuống mép giường, ánh mắt dịu dàng quan sát từng đường nét trên gương mặt cô, khi cô ngủ trông thật yên bình, nhẹ nhàng. Anh bất giác cười tủm tỉm, mỗi khi ngắm nhìn cô thế này, mọi sự mệt mỏi, muộn phiền trong anh đều sẽ được xua tan hết.
Đã gần 10 năm trôi qua anh có cô ở bên cạnh, một thời gian dài như thế đã khiến nhiều người ngờ vực vào tình cảm của anh dành cho cô, họ cứ nghĩ rằng khi cả hai người họ đã cùng nhau trải qua thời thanh xuân quý giá ấy thì đến một ngày nào đó, Ryan sẽ cảm thấy chán, nhưng họ đã sai, bởi càng ngày anh càng yêu cô sâu đậm hơn, cảm tưởng như nếu không có cô, anh sẽ giống như một cái xác vô hồn. Ryan nhẹ cúi người xuống, hôn nhẹ vào trán của cô bạn gái rồi đồng thời nằm xuống bên cạnh cô. Cảm nhận được sự chuyển động cạnh mình, Natasha mơ màng tỉnh giấc, Ryan thấy vậy liền nhanh chóng kéo cô vào sát người mình, để đầu cô gối lên cánh tay rắn chắc, tay kia vòng qua người mà ôm lấy cô. Một mùi hương nam tính quen thuộc nhẹ nhàng phả vào cánh mũi khiến cô dễ chịu, đôi mắt lại khẽ nhằm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
____
Chuông báo thức từ điện thoại vừa reo lên một hồi, Rachel đã bật dậy ngay lập tức, tay với ra bấm tắt chuông rồi nhanh chóng đặt chân xuống đất, chạy một mạch vào phòng tắm. Nghe tiếng động, Tiffany liền dùng tay kéo miếng bịt mắt ngủ xuống, nheo nhắm nhìn sang bên chiếc giường đối diện đã vắng bóng người, đèn phòng tắm thì đang sáng, Tiffany thở dài một tiếng đầy mệt mỏi, đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ để bàn.
– Mới 4 rưỡi sáng mà cậu đã dậy rồi sao? – Tiffany cất giọng điệu ngái ngủ mà hỏi vọng vào nhà tắm, mắt nhắm chặt lại ra vẻ khó chịu.
– Ừm, mình ra ngoài tập thể dục! – Rachel vừa đánh răng, miệng vừa ú ớ trả lời câu hỏi của cô bạn còn đang ngái ngủ, tay còn lại thì liền sờ lên mái tóc đang rối tung lên sau một giấc ngủ.
Chợt hành động Rachel dừng khựng lại, hai mắt cô mở to nhìn thẳng vào tấm gương trước mặt, tay sờ đi sờ lại mái tóc ấy, trong đầu không khỏi băn khoăn.
“Có cần gội đầu không nhỉ?” Rachel chau mày đầy lưỡng lự, lát sau liền mở chiếc điện thoại ra, giờ đã là 4 giờ 36 rồi, nếu cô không nhanh thì sẽ không kịp đúng giờ. Rachel chợt trở nên luống cuống, cô cố gắng đánh răng thật nhanh rồi bắt đầu mở vòi nước ra và tắm gội, cảnh tượng trong phòng tắm lúc này đang diễn ra thật hỗn loạn, trái ngược hoàn toàn với đằng sau cánh cửa phòng tắm, Tiffany vẫn đang ngủ rất ngon.
Cô đã phải băn khoăn một hồi rất lâu để có thể chọn ra bộ trang phục bắt mắt nhất, cuối cùng thì cũng có thể mặc vào người một chiếc áo ba lỗ màu đen bên trong, khoác ngoài là một chiếc áo màu hồng với các đường sọc màu trắng dọc hai cánh tay bởi đi tập thể dục vào lúc sáng sớm thế này thời tiết có phần se se lạnh, phần thân dưới cô mặc một chiếc quần bó lửng màu đen dài tới ngang đầu gối.
Rachel sấy mái tóc của mình, đồng thời nghiêng đầu hết bên này sang bên kia để cho tóc khô nhanh, sau đó thì cũng quyết định buộc cao mái tóc màu nâu vàng của mình lên, để thừa ra phía trước hai cọng tóc mai hơi xoăn nhẹ. Cô chọn cho mình màu son cam đào nhẹ nhàng, làm tôn lên vẻ đẹp trong trẻo, ngây ngô của mình. Rachel không thể ngừng ngắm nghía mình thật kĩ lưỡng trong gương, cô muốn mình có một vẻ ngoài được chăm chút tốt nhất khi xuất hiện trước mặt của Ryan. Nhưng đến khi đưa mắt nhìn xuống chiếc điện thoại, giờ đã là 5 giờ 5 phút, Rachel tròn mắt bàng hoàng, lập tức cuống cuồng chạy ra ngoài, vớ tay cầm lấy cục sạc dự phòng được đặt trên mặt bàn rồi nhanh chóng chạy ra khỏi khu kí túc xá cho sinh viên.
Ryan và Mike đều đang ngồi trong chiếc xe 7 chỗ màu đen được đỗ ở ngay gần cổng trường đại học sân khấu điện ảnh. Michael ngồi đặt hai tay lên chiếc vô lăng rồi không ngừng đánh mắt nhìn sang Ryan đang ngồi cạnh mình với một thái độ đầy ngờ vực, anh đã gọi Mike tới đón mình từ lúc 5 giờ kém với lí do là đi tập thể dục, nhưng giờ lại đang đỗ xe ở trước cổng trường đại học. Trong lúc Mike còn đang bất bình vì phần nào còn chưa hiểu được hết ý đồ của Ryan thì chàng diễn viên ấy vẫn đang giữ nguyên thái độ thản nhiên, trên người mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái, ánh mắt hướng ra ngoài cửa kính.
– Lúc đầu cậu nói tôi tới đón cậu bằng xe là tôi đã nghi rồi, ai đời lại đi tập thể dục bằng ô tô? Giờ lại còn đòi đỗ xe ở đây, rốt cuộc cậu muốn vào đó tập thể dục hay là gì? – Mike chau mày nhìn sang Ryan rồi nói với ngữ điệu tra hỏi.
Ryan nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay của mình, giờ đã là 5 giờ 10 phút, rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe với vẻ kiên nhẫn, không quên an ủi người quản lí của mình.
– Chờ chút nữa thôi. – Ryan bặm môi nói, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa kính ô tô, chợt một dáng người nhỏ nhắn xuất hiện, chạy ra từ bên trong trường. Cô gái với mái tóc được buộc cao lên, cách ăn vận giản dị trong chớp nhoáng đã thu hút được toàn bộ sự chú ý của anh. Cô đứng trước cổng trường và đưa mắt nhìn xung quanh, ở gần đây cũng có rất nhiều xe ô tô được đỗ nên cô vừa thở hổn hển vừa bối rối, quay hết bên này sang bên kia.
Chiếc điện thoại đang nằm trong túi áo liền rung lên, Rachel nhanh chóng lấy nó ra, tên người gọi tới liền hiện lên trên màn hình, Rachel bặm môi lại hít thở thật sâu rồi mới bấm nghe máy.
– Alo ạ?
– Hướng 8 giờ của em. – Chất giọng trầm ấm của anh cất lên nhẹ nhàng, Rachel nghe xong liền quay ngoắt mặt về hướng đó, một chiếc xe bảy chỗ màu đen được đỗ bên lề đường với hai chiếc đèn pha phía trước đang nháy lên như ra hiệu.
Rachel liền quay mặt nhìn sang hai bên để quan sát xe cộ trên đường, sau đó liền từ từ bước về phía chiếc xe của anh. Cánh cửa kính ở ghế trước liền được hạ xuống một cách chậm rãi, gương mặt điển trai, nam tính của anh hiện ra ngay trước mắt của cô với một khoảng cách thật gần, Rachel chỉ biết cố gắng giữ cho trái tim đang đập loạn lên của mình không bị nhảy ra khỏi lồng ngực, ánh mắt cũng nhìn anh mà đầy bối rối.
– Em… em chào anh ạ… Chào anh ạ… – Rachel ngập ngừng cúi đầu rất lễ phép, sau đó lại tiếp tục cất lời chào với cả người đàn ông đang cầm tay lái khi cô bắt gặp anh ta đang ngó mặt ra mà nhìn cô với một ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
– Làm phiền em lúc sáng sớm rồi. – Ryan mỉm cười nhẹ nhàng, trong lòng cũng có phần cảm thấy ái ngại khi đối mặt với cô gái với vẻ ngoài trẻ trung và nhí nhảnh ấy.
– Không sao đâu ạ…! Là do em quên không trả đồ cho anh… Của anh đây ạ… – Rachel lúng túng rồi đưa cục sạc dự phòng cho anh.
Mike nhướn mày nhìn hành động trao trả đó diễn ra rồi cũng hiểu ra được ý định tập thể dục vào lúc 5 giờ sáng của Ryan, anh vẫn giữ im lặng, ánh mắt cũng liếc nhẹ sang nhìn chàng ca sĩ này rồi đầu hơi gật gù.
– Cảm ơn em nhé. – Ryan gật đầu nhận lại đồ, không quên kèm theo một nụ cười dịu dàng như tia nắng sớm, Rachel dĩ nhiên bị hút hồn, nhưng rồi cũng gắng gượng chống cự lại.
– Ừm… vậy… em đi tập thể dục đây ạ…! – Rachel cắn môi đầy bối rối, miệng cũng ấp úng thốt lên, ánh mắt đảo xung quanh đầy vẻ ngượng ngùng.
– Ừ, được rồi. – Anh cũng thản nhiên đáp lại, Rachel cũng mỉm cười nhẹ nhàng rồi quay lưng bước đi, chợt anh chau mày lại như nhớ ra điều gì đó, liền cất giọng gọi với lại.
– À này! – Anh thốt lên, Rachel ngơ ngác dừng chân, từ từ quay mặt lại, ánh mắt tròn xoe hướng về phía anh.
– Dạ?
– Hy vọng chúng ta có dịp được hợp tác cùng nhau. – Anh cất giọng như một lời nhắn nhủ.
Rachel đứng hình, câu nói này của anh không phải liên quan tới cuộc thử vai của cô ngày hôm qua chứ? Nếu vậy… anh thật sự góp mặt trong bộ phim đó hay sao?
– Vậy có nghĩa là anh… sẽ có mặt trong dự án phim đó sao ạ…? – Rachel ấp úng nói, trong thâm tâm vẫn còn đang rất bất ngờ.
Ryan khẽ nhíu mày lại mà cười mỉm trước câu hỏi ngây ngô ấy của cô sinh viên trường sân khấu điện ảnh, nếu là những người khác, khi họ bắt gặp một ca sĩ, diễn viên nổi tiếng với những lịch trình bận rộn như anh tại một cuộc thử vai thì có lẽ phần nào đó cũng đã đoán ra rồi, nhưng nhìn dáng vẻ này của Rachel, cô ngây ngô tới vậy sao?
Chàng ca sĩ không thể nhịn nổi mình, liền bật cười tủm tỉm, đầu lắc nhẹ rồi ngước mắt lên nhìn cô gái đang đứng kia với một vẻ mặt không thể bàng hoàng hơn được nữa. Anh không biết cô gái này đã nhận dự án phim này chưa, nếu chưa thì anh cũng muốn thuyết phục cho cô đồng ý, bởi với một cô sinh viên trẻ tuổi mà có một lối diễn xuất xuất thần thế này, quả thật là một tài năng không thể bỏ phí.
– Hãy là một cặp bài trùng nhé! – Ryan cười tươi rồi nói như một lời khẳng định về vị trí của mình trong dự án phim đó, cánh cửa kính cũng được kéo lên từ từ, khuôn mặt anh khuất lấp dần sau tấm kính đen, chiếc xe cũng lăn bánh rồi đi ngang qua trước mắt cô. Rachel vẫn đứng ở đó, ngơ ngác, hai mắt mở to, Ryan thật sự sẽ đảm nhiệm vai nam chính trong dự án phim đó sao? Nếu cô nhận lời thì có nghĩa, hai người…
Chỉ mới nghĩ tới đó, cả khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng cả lên, tim cũng đập nhanh hơn, loạn nhịp, đầu óc thì rối bời, những chuyện bất ngờ như vậy cứ ập đến một cách bất ngờ, dồn dập khiến cô gái nhỏ bé này khó mà chịu được.
Michael cầm lái, mắt đôi lúc nhìn liếc sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, đôi mày hơi chau lại. Ryan nhìn ngắm cục sạc dự phòng trên tay rồi gật đầu đầy hài lòng.
– Vậy là cậu lặn lội tới tận đây vào lúc 5 giờ sáng chỉ để lấy lại cục sạc dự phòng đó? – Michael hỏi với ngữ điệu hoài nghi.
– Tại Nat muốn mượn của em. Hôm qua cô ấy đã hỏi rồi, nhưng em không nhớ nên bảo là anh cầm. Mà dù gì sáng nay anh chẳng phải đưa cô ấy tới công ty để thu âm sản phẩm mới, lúc đó lộ ra thì… – Ryan bĩu môi kể lại đầy sợ hãi.
– Thế sao không đính chính lại là không phải anh cầm? – Mike nói.
– Thôi, anh cũng biết tính Nat mà, hay suy nghĩ linh tinh lắm. Dạo này cô ấy cũng căng thẳng nhiều chuyện nữa, em không muốn thế. – Ryan đáp lại nhẹ nhàng.
– Thế nên giờ cậu lấy được rồi thì lại muốn tôi đưa cậu về khu nhà cậu để tập thể dục? – Mike vẫn tiếp tục cái ngữ điệu mệt mỏi ấy.
– Tập xong lên ăn sáng rồi đưa Nat tới công ty luôn, không phải quá hợp lí sao? – Ryan nhướn mày rồi nói với giọng điệu vừa bông đùa, vừa như khiêu khích người quản lí của mình. Mike nhìn dáng vẻ trêu ngươi ấy của Ryan mà cũng chỉ biết nhẫn nại, dù gì thì anh cũng đã sát cánh bên Ryan đã được 8 năm rồi.
Sau khi chạy bộ mấy vòng dưới sân chung cư, hai người đàn ông ấy mướt mát mồ hôi trong bộ quần áo thể thao thoải mái bước ra khỏi thang máy, miệng vẫn còn thở hổn hển. Ryan tra thẻ vào ổ khóa điện tử rồi mở mạnh cánh cửa vào trong. Ánh đèn bật lên theo từng bước chân anh đi, chẳng nói chẳng rằng, Mike đã ngồi thụp xuống chiếc ghế sofa cỡ lớn ở phòng khách, miệng thở dài đầy mệt nhọc, từng giọt mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt.
– Cà phê không? – Ryan đứng trong bếp nói vọng ra, vừa dứt lời, tay anh nhanh chóng mở nắp chai nước lạnh trong tủ lạnh ra và uống một ngụm lớn.
– Ít sữa nhé. – Mike giơ tay lên rồi nói, ngữ điệu vẫn còn chút ngắt quãng, miệng thở hổn hển.
Ryan gật gù rồi cũng bắt tay vào mà pha một cốc cà phê cho người quản lí của mình bằng chiếc máy pha cà phê được đặt trên mặt bàn bếp. Nghe tiếng lục đục và trò chuyện từ phòng bếp, Natasha từ trong phòng ngủ cũng bước ra, vẻ mặt tươi tỉnh, vài giọt nước còn đọng lại trên làn da mịn màng ấy, có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Michael ngồi đó.
– Sao anh đến sớm thế? Lại còn nhễ nhại mồ hôi như vậy? – Natasha nhíu mày nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt đầy bất ngờ.
– Nếu không vì bạn trai em hành anh dậy từ sớm để đi tập thể dục thì anh cũng không phải khổ thế này đâu. – Mike thở dài đầy mệt nhọc, mắt đồng thời liếc sang chàng trai đang đứng chỗ quầy bar trong bếp mà lườm nhẹ.
Natasha nghe Michael nói vậy rồi cũng nhoẻn miệng cười nhẹ nhìn sang Ryan, chàng ca sĩ nhướn mày đầy khiêu khích với người quản lí rồi lại đánh mắt nhìn về phía cô, ngữ điệu cũng điều chỉnh trở nên dịu dàng hơn.
– Em uống cam vắt nhé? Anh vắt cho em. – Ryan nói với một giọng điệu hết sức ôn nhu.
– Để em tự vắt được rồi, anh ra ngồi nghỉ một chút đi rồi còn đi tắm nữa. – Cô nhẹ nhàng đáp lại.
– Thôi, để anh làm cho rồi đi tắm luôn. – Ryan nhíu mày dành việc với cô rồi mở cánh cửa tủ lạnh, lấy ra một túi cam tươi.
– À, sạc dự phòng của em đây. – Anh như chợt nhớ ra, liền lấy ra từ trong túi áo cục sạc dự phòng rồi đưa nó cho cô.
– Cảm ơn anh, để em cất luôn vào túi không tí nữa quên mất! – Natasha vui vẻ cầm lấy rồi cũng mang nó vào phòng ngủ của Ryan. Ngay khi cô vừa đi, Mike đã quay sang lườm nguýt chàng ca sĩ ấy, Ryan chỉ tủm tỉm cười rồi tiếp tục cắt cam ra và vắt lấy nước.
Ngay sau khi Natasha trở ra từ phòng ngủ và ngồi xuống chiếc ghế sofa, tay cầm điều khiển bấm mở tivi kênh bản tin buổi sáng, Ryan đã mang đến một ly nước cam tươi và đưa nó cho cô, tay cũng vuốt nhẹ má cô rồi đi vào nhà tắm trong phòng ngủ.
Chừng 30 phút sau, anh trở ra ngoài với một bộ trang phục thoải mái, giản dị nhưng cũng không kém phần bảnh bao, anh chọn cho mình một chiếc áo phông màu trắng, phối đơn giản với chiếc quần đùi màu đen đầy năng động.
Anh tiến gần đến sau chiếc ghế sofa nơi Natasha đang ngồi cạnh người quản lí Michael của mình, đôi mày khẽ chau lại, ngữ điệu cất lên với vẻ trêu chọc.
– Em uống hết nước cam mà không để lại cho anh một ít à? – Anh nói rồi đánh mắt nhìn sang cốc nước cam còn lại một ít đang được cô cầm trên tay.
Nữ ca sĩ ngơ ngác trước câu hỏi của bạn trai mình, liền lúng túng nhìn cốc nước cam rồi ngoái cổ lại phía sau định đưa nó cho anh.
– Còn một ít này… – Cô cất giọng nhẹ nhàng lên nhưng hành động của Ryan đã nhanh hơn.
– Thôi được rồi. – Anh bước đến ngay sau lưng cô, hai tay đặt nhẹ vào hai bên má cô gái ấy rồi nâng lên thật dịu dàng, Natasha ngơ ngác ngẩng mặt nhìn lên trên, Ryan đồng thời cũng nhẹ nhàng cúi người xuống, một nụ hôn nhẹ nhàng đáp lên cánh môi cô, quá đỗi ngọt ngào vào sáng sớm.
Michael chau mày nhìn sang bên cạnh mình, cảnh tượng mùi mẫn ấy hiện ra trước mắt anh trong một khoảng cách rất gần, trong lòng người quản lý này có chút gợn lên, cảm tưởng như mình là kì đà cản mũi vậy.
Ngay sau nụ hôn nhẹ nhàng đó, Ryan vuốt nhẹ lấy làn da mịn màng ở hai bên má cô, đồng thời mỉm cười đầy ôn nhu khi ngắm nhìn gương mặt ấy, nhưng khi quay mặt sang nhìn người quản lí đang nhăn nhó mặt mày ấy mà không nhịn nổi liền bật cười đầy gượng gạo.
– Sao? – Ryan nhoẻn miệng cười đầy vô tư.
– Tôi phát điên mất, cảnh tượng này diễn ra gần 10 năm rồi đấy trời đất ạ! – Michael dùng tay vuốt mặt một cái rồi than thở đầy bất lực, có lẽ vì làm quản lý chung cho cặp đôi tiên đồng ngọc nữ nổi nhất giới giải trí hiện nay khiến anh không ít lần lâm vào tình cảnh khó xử thế này.
– Anh cũng có mà, bao giờ thì định cưới thế? – Ryan chau mày hỏi vặn lại.
– Chắc cũng phải cuối năm nay, đầu năm sau đấy, tại anh với Melanie còn phải lo vài chuyện nữa. – Michael bặm môi lại mà ngẫm nghĩ.
– Lo gì thì lo chứ không cần lo tìm phù dâu phù rể đâu! – Câu nói đầy vô tư ấy của Ryan đã nhận lại được cái lườm nhẹ của Mike.
– Thôi đi tắm đi rồi tới công ty nữa, bốc mùi! – Ryan nhăn mặt trêu chọc người quản lý, Michael vì lời nói ấy mà như cố ý muốn được đà lấn tới, liền nhướn người về phía hai người họ, vẻ mặt đầy khiêu khích.
Ryan bật cười thành tiếng, một tay che đi mũi của Natasha, một tay đẩy Mike ra xa.
– Đi tắm đi!
____
Vừa mới mở mắt ra, cả hai tay của cô dang rộng ra mà vươn lên trên đầu, vươn vai một cái đầy mệt mỏi, một tay nhẹ nhàng kéo miếng bịt mắt xuống, đôi mắt nheo nhắm trước ánh sáng của mặt trời đã rọi chiếu vào căn phòng nhỏ, một bóng dáng dần hiện lên trong mắt cô, Tiffany nhăn nhó mặt mày, liền dùng tay dụi mắt để nhìn được rõ hơn, ra là Rachel đang ngồi thất thần ở trên ghế trước bàn học.
– Sao đi tập thể dục xong về lại như người trên mây thế? Sáng còn hồ hởi lắm cơ mà? – Tiffany cất giọng ngái ngủ của mình lên mà hỏi cô bạn với vẻ đầy ngạc nhiên.
Nghe thấy câu hỏi đó, Rachel như được kéo về thực tại, mặt từ từ ngoái sang mà nhìn cô bạn vẫn còn đang nằm ườn trên giường, môi cô bỗng bĩu lại với vẻ phụng phịu, lập tức nhảy thoắt lên trên chiếc giường đơn của cô bạn, cả thân người bé nhỏ của Rachel nằm đè lên Tiffany, hai tay ôm chầm lấy người cô bạn cùng phòng, miệng không ngừng rên rỉ ca thán.
– Tiff, tất cả chuyện này có phải mơ không? – Cô áp má vào ngực cô bạn rồi nói với ngữ điệu nũng nịu, dường như vẫn chưa thể tin mọi chuyện.
– Sao thế? Vẫn chưa tỉnh ra hả? Vậy để mình nhắc lại cho cậu nhớ, những chuyện hôm qua đã xảy ra đều là sự thật, không phải mơ. – Tiffany nheo mày lại rồi nói, tay đồng thời xoa nhẹ cánh tay Rachel đang ôm lấy mình.
– Không phải chuyện hôm qua… mà là mới sáng nay thôi cơ… – Ngữ điệu của cô cất lên run run khiến Tiffany có chút bất ngờ, cô bạn cùng phòng này liền ngồi bật dậy, kéo theo cả Rachel, hai tay cô đặt sang hai bên vai rồi nhìn thẳng vào mắt cô gái với sắc mặt phụng phịu kia bằng cái nhìn đầy vẻ hoài nghi, đôi mày hơi chau lại.
– Lại có chuyện gì nữa?!
Sau khi được Rachel kể lại câu chuyện hồi sáng nay, Tiffany tỉnh hẳn ngủ, hai mắt trợn tròn lên.
– Thật á?! Kiếp trước cậu đã đi cứu thế giới đấy à? – Tiffany không thể giấu nổi sự bất ngờ của mình mà thốt lên.
Rachel không biết phải nói thế nào, chỉ lặng lẽ đặt hai tay lên đôi má đang đỏ ửng của mình mà xoa nhẹ, trong đầu lại nghĩ ngợi một hồi.
– Cậu có nghĩ anh ấy là người thủ vai nam chính không? – Rachel cất giọng thỏ thẻ hỏi.
– Anh ấy đã nói thế thì chắc chắn là vậy rồi, hơn nữa ngoài anh ấy ra thì còn ai hợp với vai đó nữa chứ? – Tiff nhướn mày đáp lại, tay cũng đồng thời gấp chăn lại cho ngay ngắn.
Nhìn cô bạn vẫn ngồi bần thần trên giường như đang suy nghĩ ấy, Tiffany lại tiếp tục hỏi.
– Sao? Thế cậu có định nhận lời tham gia không? Là tớ là tớ đã nhận luôn rồi đấy, tớ có tu 9 kiếp cũng không có được diễm phúc như cậu. – Cô bĩu môi nói với cô bạn mình rồi thẳng chân bước vào phòng tắm, bỏ mặc Rachel vẫn còn đắn đo suy nghĩ thật kĩ lưỡng.
– Tớ cũng chưa biết thế nào… cậu cũng biết phần nội dung trong tiểu thuyết gốc rồi, những cảnh nóng đó lên phim thì chắc chắn sẽ có rất nhiều tranh cãi đấy…! – Rachel chau mày lại, ngữ điệu cất lên hơi run vì lo sợ.
– Ôi dào, sợ gì! Xã hội bây giờ đang thịnh hành mấy phim kiểu này lắm, mà kể cả người ta bàn tán càng nhiều thì càng được nhiều sự chú ý à? – Tiffany thẳng thắn chia sẻ suy nghĩ của cá nhân mình.
Nghe những lời đó, Rachel cũng ậm ừ mà đồng tình bởi cũng có điều đúng, cô lặng lẽ thở dài một tiếng, ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn sang chiếc điện thoại của mình vừa được bỏ ra từ túi quần, giờ thì đang nằm lăn lóc trên ga giường.
____
Ryan cùng với Natasha tay trong tay bước xuống khỏi chiếc xe bảy chỗ màu đen tuyền được đỗ ở ngay trước cổng công ty giải trí hàng đầu RV, bên cạnh họ còn có người quản lí Michael và hai vệ sĩ khác theo sát. Họ nhanh chóng di chuyển lên phòng thu âm nằm ở tầng 6 để thực hiện buổi thu âm cho bài hát mới của Natasha. Lần này cô ca sĩ quyết định trở lại với một bản ballad nhẹ nhàng, trầm buồn, một sáng tác đầy tinh tế của chính bạn trai mình, lại một lần nữa anh làm một việc dường như đã trở thành một thói quen, các ca khúc gây được tiếng vang lớn cho cô hầu hết đều là các sáng tác của anh.
Cô đứng bên trong phòng thu âm cách biệt hoàn toàn với bên ngoài, hai tay đặt lên chiếc tai nghe, người lắc lư nhẹ theo điệu nhạc du dương.
“Nước mắt em lại rơi rồi, chỉ mỗi khi nghĩ tới anh thôi…
Em không thể chịu đựng được nữa, em đã mất anh thật rồi.
Giá như đây chỉ là giấc mộng, để sớm mai em tỉnh giấc, anh vẫn sẽ ở đây, sẽ ôm lấy em, sẽ vỗ về, yêu thương…
Sao anh lại như thế? Hãy nói cho em nghe đi.
Sao anh lại nỡ quên đi hết những năm tháng ta đã có nhau, đã cùng cười nói vui vẻ?
Sao lại làm như ta là người xa lạ, khi hôm qua vừa mới trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào nhất?
Xin đừng biến em thành kẻ điên, tự đắm chìm vào trong những hoài niệm về tình yêu đã chết ấy.
Hãy nói với em, tất cả chỉ là giấc mộng thôi…”
Giọng ca trong trẻo ấy cất lên khiến vị đạo diễn phụ trách phần thu âm nhắm mắt lại mà đắm chìm vào trong thế giới âm nhạc của cô ca sĩ, đầu gật nhẹ đầy hài lòng. Ryan ngồi ở chiếc ghế sofa được đặt ngoài phòng thu, ánh mắt nhìn đắm đuối vào dáng vẻ say mê của cô qua tấm kính, các ngón tay gõ nhẹ vào đầu gối theo từng nhịp. Sau bao năm trôi qua, rốt cuộc thì vẫn chỉ có giọng hát của cô mới làm tâm hồn anh trở nên thanh thản tới vậy.
– Được rồi, nhưng đoạn điệp khúc anh muốn em luyến láy và lên cao giọng thêm một chút nữa, như vậy sẽ hay hơn, em nghỉ một chút đi! – Vị đạo diễn phụ trách phần thu âm nói qua chiếc micro được để trước mặt để truyền âm thanh vào trong cho Natasha, cô nghe vậy liền gật đầu tiếp thu, sau đó cũng nhẹ nhàng tháo tai nghe ra rồi trở ra ngoài.
Ryan dang rộng tay ra như ngỏ ý muốn đón cô vào trong vòng tay của mình, Natasha thấy vậy cũng khẽ nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng ngồi thụp xuống bên cạnh anh, đầu khẽ tựa vào bờ vai vững chắc ấy. Ryan cũng với tay lấy chai nước ép được đặt trên bàn rồi mở nắp, đưa cho cô.
– Mệt lắm không? Hôm nay em làm tốt lắm, mới thu có hai lần mà đã được rồi. – Anh hỏi han nhẹ nhàng.
– Không mệt đâu, em muốn nó phải thật hoàn hảo, phải thu thêm lần nữa mới được! – Nat uống một ngụm nước ép rồi nói, nhìn dáng vẻ quyết tâm đến thế này của cô, Ryan chợt bật cười tủm tỉm, một tay cũng vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, ánh mắt rõ sự ôn nhu đang quan sát từng cử chỉ nhỏ nhặt của cô bạn gái.
– À, em nghe Mike nói Teddy về rồi đấy, đang ở trong phòng tập nhảy. – Nat nhướn mày nói như vừa sực nhớ ra.
– Thế á? – Ryan ngạc nhiên thốt lên, mắt đảo xung quanh tìm kiếm hình bóng người quản lí để xác minh lại nhưng lúc này anh ta đã ra ngoài nghe điện thoại.
– Ừm, Mike vừa nói với em vậy mà. – Natasha gật đầu.
– Thật không? – Anh nhướn mày hỏi nhỏ, ánh mắt thể hiện rõ sự mong chờ, thật sự muốn kiểm định lại lần nữa.
– Anh không tin thì đi hỏi Mike ấy, không thì xuống đó tìm thử xem. – Natasha chau mày nhìn bạn trai mình.
Khóe môi anh nhếch lên, nở một nụ cười tủm tỉm, cô nói cũng có lí, nhưng bây giờ anh đang ngồi nghỉ cùng cô sau những lần cô thu âm đầy mệt mỏi, nếu tự nhiên đứng dậy bỏ đi thì thật không phải. Nhìn dáng vẻ đó của Ryan, cô cũng không lạ gì nữa, ít nhiều họ cũng đã gắn bó với nhau gân một thâp kỉ, tính cách và suy nghĩ của anh, chẳng nhẽ cô lại không hiểu sao?
– Đi đi, em vào thu âm tiếp đây. – Cô nói một cách nhẹ nhàng rồi chủ động đứng dậy khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
– Thế… anh xuống dưới xem thế nào nhé? – Ryan ngập ngừng mở lời.
Natasha không nói gì mà chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi gật đầu, ngay sau đó cũng liền quay lưng trở vào phòng thu. Khi cô bạn gái của mình vừa đeo tai nghe lên, Ryan mới yên tâm mà đi ra khỏi phòng thu âm. Anh nhanh chóng chạy thật nhanh ra thang máy và bấm xuống tầng 3, nơi có phòng tập nhảy cho các nghệ sĩ của RV.
Cánh cửa phòng tập nhảy đang được đóng hờ lại, Ryan rón rén bước từng bước đến bên, dỏng tai nghe thấy tiếng nhạc bên trong, dúng là đang có người ở đây, anh liền ngó mặt vào trong và nhìn. Một người đàn ông trẻ tuổi với phong cách ăn mặc có phần bụi bặm và phá cách, chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ được đội ngược lại, anh mặc một chiếc áo ba lỗ màu be với hình mặt trước, kết hợp với một chiếc quần jeans rách tả tơi, một phong cách ăn mặc thoải mái và tương đối quen thuộc với Ryan trong vài lần lên sân khấu, có lẽ vì đã thân thiết nhiề năm nên phong cách ăn mặc của họ đã ảnh hưởng nhau không it. Nhận ra dáng người quen thuộc ấy, Ryan không còn ngần ngại mà liền dùng tay đẩy cánh cửa rồi bước vào.
Người biên đạo động tác khi nghe thấy tiếng cửa mở liền đưa mắt về đó, khóe môi cũng nhếch lên nhẹ nhàng. Người đàn ông kia chau mày khó hiểu khi thấy người biên đạo múa có vẻ mặt đó, cô tá sau đó cũng nhướn mày hất mặt về phía cánh cửa, anh khẽ quay ngoắt mặt về phía sau.
Ryan đứng đó nhìn người bạn thân của mình mà như không kìm được cảm xúc, lạp tức bật cười, Teddy cũng không khỏi bất ngờ, anh vốn dĩ muốn tối nay mới tới gặp Ryan để tạo sự bất ngờ nhưng không ngờ lại bị cậu bạn “vác xác” tới trước. Đôi chân lập tức rảo bước nhanh tới, Teddy không nghĩ ngợi gì mà chỉ lập tức vòng một tay qua vai cậu bạn thân, tay còn lại không quên xoa đầu Ryan kịch liệt đầy vẻ thân thiết, dù gì họ cũng đã hơn 1 tháng không gặp bởi Teddy vừa đi vòng quanh khắp Châu Âu để chuẩn bị cho tour diễn sắp tới của mình.
– Sao biết tôi ở đây mà đã vác mặt đến rồi?! – Teddy cười rạng rỡ thấy rõ khi bắt gặp cậu bạn một cách bất ngờ thế này.
– Là tôi tới cùng Nat, hôm nay cô ấy thu âm cho bài hát mới! – Ryan cười tít mắt lại rồi cố găng thoát khỏi vòng tay của Teddy đang ghì lấy cổ mình xuống.
– Mà sao rapper mà lại đi tập nhảy thế này bao giờ? – Ryan đứng thẳng dậy, tay vuốt vuốt lại tóc rồi nhìn Teddy mà châm chọc cậu bạn thân.
– Thì cũng chỉ là tập một chút để chiều fan thôi. – Teddy gãi đầu ngại ngùng nói, tuy miệng nói là chỉ tập qua loa để chiều fan nhưng nhìn những giọt mồ hôi trên gương mặt anh, Ryan cũng đủ hiểu anh ta đã cố gắng nhiều thế nào.
– Nhảy bài gì? – Ryan nhướn mày, hai tay đút vào túi quần mà hỏi.
– “1999” của Lyanne.
– Sao không lấy bài “F1N” của tôi mà Lizzie remix lại ấy? Fan không đổ đứ đừ mới là lạ. – Ryan vừa nói vừa tủm tỉm cười, Teddy lúc này mới chau mày ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, nhưng anh chưa kịp mở miệng đáp lại thì người biên đạo múa Nana đã lên tiếng.
– Nói đến “F1N”, cậu đã thuộc động tác chưa đấy Norwood? – Nana đứng tựa lưng vào bức tường ở đầu kia của căn phòng cách âm, ánh mắt hơi nheo lại nhìn thẳng về phía cậu ca sĩ điển trai kia mà hỏi.
– À… – Ryan chột dạ, miệng liền ậm ờ lúng túng, chỉ vì một giây phút vạ miệng mà anh đã như tự rước họa vào thân, bài nhảy với những động tác khỏe khoắn nhưng cũng mang tính vô cùng khiêu gợi của “F1N” là do một tay Nana dựng lên, anh đã học động tác mới chưa được gânf một tuần, giờ mà nói chưa thuộc thì có lẽ Nana sẽ xé xác anh ngay tại đây mất.
Nhìn dáng vé đó của anh, Nana cũng đã biết thừa câu trả lời mà không cần đến anh phải mở miệng ra. Cánh môi anh tách ra định thốt nên lời, loa được lắp ở trên trần liền phát lớn nhạc, một giai điệu quen thuộc vang lên với những tiếng nhạc điện tử mở đầu. Teddy sau khi xác định được đó là bài hát gì liền vỗ tay cổ vũ cậu bạn của mình rồi ra đứng cạnh nữ biên đạo, ánh mắt của hai người đó hướng thẳng vào chàng ca sĩ đang đứng bối rối ở giữa phòng tập nhảy.
– Xem cậu thuộc bài tới thế nào Norwood. – Nana nhếch mày nói với anh, đúng lúc này, một giọng nam trầm cất lên đầy sức quyến rũ, mê hoặc lòng người cùng với những ca từ đầy khiêu gợi.
“Anh không muốn bất lịch sự nhưng cho anh hỏi em tên là gì?
Đó thật sự là họ của em sao?
Em có phiền không nếu đổi sang một cái họ khác dễ nhớ hơn?
Norwood chẳng hạn?”
Ryan đã bắt nhạc rất nhanh và lập tức cử động cơ thể theo từng nhịp, anh tập trung vào việc thực hiện các động tác thật khỏe khoắn, nét mặt cũng vô thức phiêu theo điệu nhạc nên cũng không để ý thấy rằng Teddy đã quay lại một đoạn video ngắn, không những vậy còn nhanh chóng chia sẻ nó lên trang cá nhân của mình.
May mắn thay, Ryan đã nhớ được các động tác đã học, Nana bĩu môi chấp thuận, lúc này Teddy liền tiến đến gần cậu bạn của mình, tay vỗ vào vai anh vài cái.
– Thôi lên xem Nat thế nào đi, tôi tập tiếp đã, hẹn hôm nào đi ăn một bữa, tụ tập, cậu gọi thêm cả mấy người nữa đi. – Teddy cười cợt rồi nói.
– Tối nay rảnh không thì đi luôn? Cậu còn phải khao bọn tôi về thành tích lần này đấy, tour diễn vòng quanh Châu Âu sắp tới mới mở bán vé được nửa ngày đã hết sạch rồi! – Ryan cười tít mắt tự hào vi người bạn của mình.
– Nhưng vẫn sao có thể phá được kỉ lục của cậu cơ chứ? 3 phút đã hết vé. – Teddy lườm huýt lại cậu bạn thân với ánh mắt đầy ẩn ý.
– Thôi tập đi, lát nữa Nat thu âm xong bọn tôi có qua phòng Tony nữa nên có gì tôi rủ anh ấy luôn. – Ryan bắt đầu lùi chân lại ra phía cửa.
– Được, có gì thì chiều tôi gọi điện báo cho. – Teddy cũng hẹn rõ rồi lại bắt tay vào việc tập nhảy, còn Ryan thì nhanh chóng chạy lên phòng thu âm nằm trên tầng 6 cùng với cô bạn gái của mình.
____
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Rachel và Tiffany cùng nhau rời khỏi căn phòng kí túc của mình, nhưng ngay khi vừa tới gần cửa của tòa kí túc xá nữ, Tiffany mới chợt giật bắn mình khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người con trai ấy đang đứng chờ ở cửa, bỗng chợt cô dừng khựng người lại, mắt mở to, cổ nhướn lên để nhìn ra xa như để xác minh lại. Thấy thái độ kì lạ của cô bạn cùng phòng, Rachel cũng ngơ ngác không hiểu chuyện.
– Sao thế? – Rachel ngơ ngác hỏi, đôi mày hơi nhíu lại nhìn cô bạn đang cố gắng núp sau lưng mình.
– Kia là Harry phải không? Cậu ấy làm gì ở đây?! – Tiffany tròn mắt ngạc nhiên, miệng hỏi với vẻ ngỡ ngàng.
– Thì tớ rủ cậu ấy cùng tới nhà ăn để ăn sáng. – Rachel thản nhiên trả lời, chẳng một chút mảy may suy nghĩ gì, nhưng Tiffany lại có một thái độ đối lập hoàn toàn, cô giãy nảy lên, bỗng chốc lại nhìn xuống bộ trang phục có phần lôi thôi của mình.
– Sao cậu không nói cho tớ biết?! – Tiffany hoàn toàn bối rối, lập tức chạy vào phòng kí túc thật nhanh, không quên gọi vọng ra mà ra lệnh cho Rachel:”Chờ tớ một lát!”
Rachel chỉ khẽ chau mày rồi nhún vai, chân cũng chậm rãi bước ra trước cửa của khu kí túc, nơi mà Harry đã đứng chờ sẵn. Nghe thấy tiếng người ra, Harry cũng ngoái mặt nhìn sang, khi biết đó là Rachel, anh liền đút chiếc điện thoại vào lại trong túi quần rồi sẵn sàng bước đi.
– Đi thôi. – Anh cất giọng.
– Chờ Tiff một chút. – Cô hất mặt vào trong mà ra hiệu, Harry cũng hiểu rồi đành đứng im đó cạnh cô.
Rachel đưa mắt nhìn lên cậu bạn thân của mình rồi dùng tay đánh nhẹ vào cánh tay anh, Harry ngạc nhiên, quay ngoắt mặt xuống nhìn cô, ánh mắt có phần khó hiểu trước hành động ấy.
– Sao hôm trước đang yên đang lành tự nhiên lại chạy đi đâu mất tăm mất tích?! – Rachel bĩu môi vừa trách móc, vừa trêu chọc anh đầy vẻ dễ thương. Harry chau mày hồi tưởng, hẳn là cô đang hỏi về cái lúc anh đột nhiên bỏ đi sau khi cô từ trong phòng thử vai trở ra, sắc mặt của anh lúc này có chút thay đổi, vẻ mặt xị xuống đầy u ám.
– Không có gì. Mà về bộ phim đó… cậu chưa chắc sẽ đồng ý phải không? Dù gì cậu cũng cần phải suy nghĩ kĩ lại mà… – Harry ngập ngừng đề cập lại vấn đề đó, thực lòng mà nói thì anh không hề thấy dễ chịu chút nào nếu cô đồng ý thủ vai trong bộ phim chuyển thể đó, mặc dù đó là một cơ hội rất tốt, tất cả các sinh viên
khoa sân khấu điện ảnh có ai là không ao ước được một lần có được thứ cơ hội ngàn vàng ấy cơ chứ, nhưng giữa hàng ngàn thể loại phim, tại sao cứu nhất quyết phải là loại phim đó?
– Tớ đã nhận lời rồi. – Chẳng để anh nói hết câu, Rachel đã thẳng thắn chia sẻ với một giọng điệu không thể nào thản nhiên hơn. Harry trợn tròn mắt ngạc nhiên, cô…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!