Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi - Chương 29: Chào sân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi


Chương 29: Chào sân


Yên Huy đài từ sáng sớm hôm nay đã chật kín người.

Được vào trong võ đài theo dõi thi đấu là những tu sĩ đến từ các môn phái cổ vũ, dĩ nhiên Liêm GIản phái chiếm số đông.

Trên hàng ghê của khán giả chỉ liếc đại vài cái cũng bắt trúng một nữ đệ tử Liêm Giản phái.

Có những tán tu hay dân cư Ngọc Hồi thành không chiếm được chỗ phải ngay lập tức bao nguyên các lâu các bao xung quanh Yên Huy đài.

Phải ngồi ở tầng cao nhất thì may ra mới quan sát được trận đấu.

Ngày hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên của vòng hai Dạ Minh hội.

Sẽ diễn ra ba trận đấu. Hai trận là của tu sĩ, trận còn lại là của luyện đan sư.

Để khiến người ta phải nô nức tới xem như vậy đó là vì trận đấu đầu tiên là một trong những trận đấu đang mong đợi nhất: Khúc Diệu – Bùi Tranh.

Một người là đệ tử thân truyền của chưởng môn Bạch Phong phái.

Một người nằm trong thất đại thiên tài trẻ tuổi Bạch Phong phái khi Kết đan ở tuổi hai mươi ba.

Cả hai đều Kim Đan hậu kì, hứa hẹn sẽ là một trận đấu ngang tài ngang sức hấp dẫn.

Trận đấu thứ hai là giữa Tần Thiên Dật và Thích Ái Dạ Các- đệ tử của Phật môn.

Hôm nay Bạc Cẩn Du và Thẩm Huyền Vũ không phải thi đấu nên chỉ lặng lẽ đứng sau Tiêu Vũ, vị trí được hoạch định ban đầu của Bạch Phong phái.

Tần Thiên Dật đứng cùng Khúc Diệu tại vị trí của những người chuẩn bị thi, nét mặt vẫn dương dương tự đắc như mọi ngày.

Advertisement / Quảng cáo

– Khúc sư huynh, huynh xem kìa, đại sư huynh không thèm xem huynh thi đấu đã về phái luôn rồi! Thật tiếc quá!

Khúc Diệu nghe vậy thoáng có chút tiếc nuối, nhưng ngay lập tức vực dậy tinh thần, lạc quan nói, tay không quên “đập đập” vai Tần Thiên Dật mấy cái:

– Yên tâm! Sư huynh vẫn sẽ chiến thắng cho đệ xem.

Tần Thiên Dật bị cú đập không nội lực của Khúc Diệu làm cho có cảm giác vỡ lồng ngực, “ khục “ một cái rồi lùi lại mấy bước.

Thu hút sự chú ý của tất cả mọi người khi vị trưởng lão Liêm Giản phái tuyên bố trận đấu đầu tiên sắp sửa bắt đầu.

Nhảy vọt lên khán đài là Khúc Diệu, đuôi tóc phất phới sau gáy, ánh mắt linh hoạt nhìn Bùi Tranh chậm rãi đi tới.

Bùi Tranh nhỏ hơn Khúc Diệu bốn tuổi, tầm khoảng bốn mươi, nhưng khuôn mặt y kiên định vô cùng.

Thân hình cao ráo, mặc một thân hắc y đối lập với sự trắng sáng của Khúc Diệu.

Nữ đệ tử chấp sự của Liêm Giản phái thét lên thật vang:

– Trận đấu đầu tiên: Khúc Diệu – Bạch Phong phái và Bùi Tranh của Thương Đổng phái! – Âm thanh đầy nội lực dường như vang tới tất cả mọi người có hay không có mặt trong Yên Huy đài, truyền đến tới tận tĩnh tâm, khiến cho khán đài cũng như người đã theo dõi ở các lâu bên ngoài cũng náo nhiệt lên không ít.

Bùi Tranh cúi người hành lễ với Khúc Diệu.

– Xin được chỉ giáo.

Khúc Diệu cũng phất phất tay đáp lại, lặp một câu tương tự. Lúc này linh kiếm của cả hai đã được triệu hồi.

Linh kiếm của Khúc Diệu tên là Lam Thủy, một cái tên tương đối “lừa tình” khi linh căn của chính chủ lại là hỏa linh căn. Nói về thủy linh căn thì Bùi Tranh mới là chân chính, linh kiếm Tương Thủy.

Xét linh căn đã thấy thủy khắc hỏa, hiển nhiên Khúc Diệu biết mình đang ở thế bất lợi.

Khoảnh khắc Khúc Diệu ngẩng lên sau cái cúi chào, linh kiếm Bùi Tranh rời khỏi vỏ, cùng thời lúc ấy một luồng ánh kiếm quang xẹt một đường trên lôi đài, xé rách cả không khí khiến vang lên âm thanh chói tai nhức óc.

Khúc Diệu nheo mắt nhích người sang trái, nhưng phát hiện trên má mình đã có một vết máu chảy.

– Nhanh quá! Bùi Tranh ra đòn quá nhanh! – Tiếng kinh hô của người xem vang vọng cả Yên Huy đài.

Dường như mọi người đã dần nhận ra được thế nào gọi là thất đại thiên tài!

Khúc Diệu hoàn toàn không có tâm trạng mà nghe những lời hô hoán đó, thân hình bạch y nọ liên tục di chuyển trên sân thi đấu để tránh những nhát chém nhanh như cắt từ Tương Thủy kiếm vung ra.

Bùi Tranh xuất kiếm liên tục, khuôn mặt không một chút biến đổi, dường như linh lực không hề bị bào mòn.

Thẩm Huyền Vũ chăm chú nhìn thế trận trên sân đấu, khẽ cau mày:

– Khúc sư huynh đang bị dồn vào một quy luật.

Bạc Cẩn Du cũng rất tập trung, nhưng có vẻ chưa nhận ra điều này, đưa ánh mắt dò hỏi sang vị sư huynh nhỏ tuổi bên cạnh.

– Từ khi bắt đầu trận đấu, Khúc Diệu đã tránh được bảy mươi sáu nhát kiếm, nhưng lại chỉ di chuyển qua hơn hai mươi vị trí trùng lặp. Bùi Tranh đang dần đem sự né tránh của huynh ấy thành một quy luật, sau đó thì …

Bạc Cẩn Du sáng tỏ, lo ngại nhìn về phía Khúc Diệu vẫn đang miệt mài tránh đòn.

– Yên tâm, ta nghĩ Khúc sư huynh thông minh hơn đệ nghĩ nhiều. – Thẩm Huyền Vũ thấy ánh mắt kia của Bạc Cẩn Du, lạnh nhạt nói.

Quả đúng vậy, Khúc Diệu sớm nhận ra mình đang né tránh rất có quy luật, từ tâm sân tới mé trái, mé phải, hoàn toàn theo một trình tự bị Bùi Tranh thao túng.

Nhưng chính Bùi Tranh lại không tính toán ra được, chính vì Khúc Diệu y di chuyển có quy luật như vậy, mà cách xuất kiếm của Bùi Tranh cũng bị y nắm rõ trong lòng bàn tay.

Bùi Tranh bỗng tăng tốc đường xuất kiếm một cách không tưởng.

Vì tốc độ quá nhanh khiến người khác có thể nhìn thấy một khoảnh khắc hơn hai mươi đường kiếm cùng xuất hiện.

Khúc Diệu nhếch môi, quét ngang Lam Thủy chém đứt cả hai mươi đường, vì những đường kiếm này thiên về tốc độ, phần sức mạnh hoàn toàn bị giảm đi, muốn phá là việc hoàn toàn đơn giản.

Còn về việc vì sao Bùi Tranh giảm đi sức mạnh khi xuất kiếm, đó là vì …

Khi Khúc Diệu vừa mới phá xong hai mười đường Tương Thủy kiếm, tất cả mọi người cuối cùng đã nhận ra Bùi Trành đã hoàn toàn biến mất trong một giây phút họ di dời sự chú ý từ Bùi Tranh sang Khúc Diệu.

Mặt trời đã lên cao, nhưng vẫn ẩn sau hàng mây.

Một thân hình đơn bạc của Khúc Diệu vẫn đứng trên đài thi đấu, tĩnh lặng nhắm mắt.

Biểu tình thập phần bình thản.

Tần Thiên Dật dưới đài thì đâu được bình tĩnh như vậy, khuôn mặt gấp tới chết:

– Khúc sư huynh mau đi tìm hắn đi chứ!!!

Advertisement / Quảng cáo

Bỗng từ lúc nào xuất hiện bên hắn một người mặc áo cà sa, trên tay nắm chuỗi tràng hạt, làn da trắng đến tái nhợt, tưởng chừng như người ta có thể nhìn thấy được từng mạch máu xanh xanh dưới làn da ấy.

– Những gì tới cũng sẽ tự ắt tới, không cần tìm.

Tần Thiên Dật ngờ nghệch mặt:

– Thích … Thích Ái Dạ Các? Ý ngươi là gì?

Thích Ái Dạ Các cười hiền từ, ngón tay không ngừng mân mê chuỗi tràng hạt.

– Tần thí chủ không cần phải lo cho sư huynh của mình.

– …

Không khí trên đài thi đấu đang ngưng đọng.

Mọi người hoàn toàn không chớp mắt nhìn chằm chằm Khúc Diệu.

Đúng lúc này, mặt trời ló khỏi tầng mây, đem ánh nắng gay gắt chiếu xuống, lóa mắt người nhìn.

Không ai nhận ra được, phi thân từ trên không xuống chính là hắc y thân Bùi Tranh.

Cả thân ảnh nọ vừa nửa giây trước không ai biết ở đâu bấy giờ như nhảy ra từ mặt trời, trong tay y cầm Tương Thủy kiếm, mũi chân điểm nhẹ trên không, thân hình theo hướng kiếm lao về hướng Khúc Diệu.

Bùi Tranh đợi thời cơ đâm kiếm này từ rất lâu, ánh mắt cuối cùng cũng bộc lộ chút đắc thắng.

– Hay cho một Bùi Tranh! Quá bất ngờ!

Nhưng ngay lúc này, chuyện càng khiến người ta khiếp sợ xảy ra.

Khúc Diệu ngẩng đầu, từ lúc nào đã chặn lại đường kiếm Bùi Tranh.

Khung cảnh khiến người khác choáng ngợp, bạch y nhân đứng trên mặt đất vung kiếm chặn hắc y đang gần như lơ lửng trên không, sự đối nghịch về màu sắc càng mang tới hiệu quả ấn tượng.

– Làm sao mà … ngươi biết ta …- Bùi Tranh gần như không thể tin, nghi hoặc hỏi. Nhưng y cũng chẳng đợi Khúc Diệu trả lời, dồn lực vào Tương Thủy, muốn lợi dụng sức ép áp Khúc Diệu xuống.

Khúc Diệu đỡ kiếm, hàm răng cắn chặt, cơ mặt có chút nhăn nhưng mắt lại đấy tiếu ý, như muốn ám chỉ rằng “ Đừng cố, ngươi chết chắc rồi”.

Bùi Tranh dĩ nhiên hiểu ánh mắt đó, nhưng y không hiểu rốt cuộc mình mình chết cái gì, người đang ở thế yếu là Khúc Diệu mới đúng.

– Nhìn kìa! – Tiếng la thất thanh của một người trên khán đài hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Bùi Tranh bắt đầu thấy không ổn, y bỗng cảm giác nóng như thiêu như đốt phía sau, khẽ quay đầu lại liền phát hiện ra một thứ chấn động.

Một quả cầu lửa to lớn đang lao về phía y, chỉ cách khoảng ba trượng.

– Đó là Hỏa Diệm Cầu – Tuyệt kĩ của Tiêu Thừa chưởng môn!!!! – Tần Thiên Dật ngay lập tức nhận ra, dù sao từ bé hắn đã luôn thành nạn nhân bị Khúc Diệu đem ra luyện tập tuyệt kĩ này. Nhưng xem ra cái thứ mà hắn dính phải vẫn còn quá bèo bọt so với chân chính Hỏa Diệm Cầu.

Quả cầu lửa như mặt trời rớt xuống đổ ấp vệ phía Bùi Tranh và Khúc Diệu.

Một tiếng ầm ầm vang lên, bụi bay mù mịt cả đài thi đấu.

Mọi người nín thở theo dõi từng giây.

Một vị chấp sự khác của Liêm Giản phái ngay lập tức gọi gió thổi bụi bay đi, trên đài thi đấu gần như đã tan tác dần dần hiện ra một bóng người đang đứng.

Bóng người đó là Bùi Tranh.

– Đỡ … đỡ được rồi sao? – Một người ngơ ngác hỏi.

Nhưng ngay sau đó thân ảnh hắc y nọ đổ ập xuống đất, vang lên một tiếng rầm nặng nề. Người đang nằm trên đài thi đấu là Khúc Diệu thì chật vật ngồi dậy, mặt mũi lấm lem, không ngừng thở hổn hển, cơ hồ vô cùng hao phí sức lực.

Bạch y trên người Khúc Diệu cũng tổn hại không ít, gần như thành màu trắng đen lẫn lộn, y đưa tay lau lau vết bẩn trên má, hé răng cười thật tươi.

Lúc này chấp sự Liêm Giản phái mới hồi thần, vội vang chạy tới xem xét Bùi Tranh, cơ hồ đã bất tỉnh nhân sự.

Chiến thắng đầu tiên đã thuộc về Liêm Giản phái.

Bùi Tranh được người của Thương Đổng phái mang đi, thương tổn cũng không quá lớn do vào phút trót đã kịp xoay người đỡ Hỏa Diệm Cầu.

Chỉ tiếc là sau đó ngay lập tức bị Khúc Diệu phía dưới đã một chưởng áp tới.

Khúc Diệu bên này cũng không mấy thoải mái, linh lực bị hao tổn, người thì đầy thương tích khi tránh Tương Thủy kiếm.

Hàn Duẫn Kì đỡ Khúc Diệu tới địa điểm nghỉ ngơi, mau chóng cho sư huynh ngốc nghếch ăn đan dược và dùng linh lực chữa thương tích ngoài da.

Tiêu Vũ đi cùng Thẩm Huyền Vũ, Bạc Cẩn Du tới.

Advertisement / Quảng cáo

Thẩm Huyền Vũ quan sát Khúc Diệu một cái rồi mở miệng:

– Thật may vì đại sư huynh đã trở về Bạch Phong phái, huynh xem huynh mang mình thành vậy, huynh ấy sẽ lo lắng thế nào đây.

Khúc Diệu cười tinh nghịch, giơ ngón tay trỏ lên chỉ vào mặt mình:

– Đệ không thấy huynh vừa rồi thắng rất soái sao?

– Thê thê thảm thảm như vậy thì soái chỗ nào chứ sư huynh? – Hàn Duẫn Kì vừa dùng khăn ướt lau vết thương trên tay Khúc Diệu vừa chu môi mất hứng.

Khúc Diệu như không tin nổi vào tai mình, giọng nói đầy nghiêm túc:

– Sư muội, huynh càng ngày càng cảm thấy muội không dễ thương như huynh nghĩ rồi đấy!

– SƯ HUYNH! – Hàn Duẫn Kì gằn giọng, lực đạo trên tay tăng đến bất ngờ làm Khúc Diệu la hét thảm thiết, mặc kệ vị sư huynh bên cạnh, Hàn Duẫn Kì dừng một lát rồi nói: – Xem Tần sư đệ như thế nào kìa.

Câu nói chính là mối bận tâm của mọi người.

Bạc Cẩn Du nghi hoặc:

– Liệu tên tiểu tử đó có thể thắng được Thích Ái Dạ Các không?

Khúc Diệu cười:

– Chắc sẽ thắng thôi, dù sao đệ ấy cũng là một bậc thiên tài mà!

Tiêu Vũ cười mỉm, giọng lạnh như băng nói:

– Không thắng được đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN