Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ
Chương 72: Ngoại truyện: Nhật kí năm mười tuổi của Thỏ Thỏ…
Đây là tổng kết của tôi về gia đình trong mười năm qua.
Mẹ tôi rấy yêu thích những loài động vật nhỏ, cho nên trong ngà tôi có rất nhiều động vật, rõ ràng chú khỉ lông vàng gọi là Tiểu Hoàng nhưng mỗi lần mẹ đều gọi nó là tiểu Tiểu Kim. Mỗi lần tôi nhắc mẹ, Tiểu Hoàng chứ không phải là Tiểu Kim, phải gọi nó là Tiểu Hoàng, mẹ luôn cười nói với tôi: “Mẹ biết rồi, nhớ rồi.” Nhưng mà lần tiếp theo mẹ vẫn sẽ gọi Tiểu Hoàng thành Tiểu Kim.
Tôi thừa nhận y thuật của mẹ tôi rất cao minh, bất kể những con động vật nhỏ kia có thương tổn gì đi nữa thì mẹ tôi đều có thể chữa trị cho chúng thật tốt. Nhưng trí nhớ của mẹ quả thật là vấn đề khiến tôi lo lắng, nếu như có một ngày mẹ đi ra ngoài mua đồ ăn rồi lạc đường không về nhà được thì sao.
Mẹ có một căn cứ bí mật.
Cái căn cứ kia tên là “Rào đất”, chỉ cần mẹ đi vào bên trong thì cho dù tôi có gào khóc thế nào, nháo đến như thế nào, mẹ cũng sẽ không đi ra.
Nhưng mà có một biện pháp có thể khiến cho mẹ đi ra khỏi căn cứ “Rào đất’’ của mẹ.
Chỉ cần đứng ở cửa hô lớn: “Ba đã trở về.”
Không đến vài giấy nhất định mẹ sẽ mở cửa đi ra, nhìn ra hướng cửa, thật lâu mới phát hiện ra không có động tĩnh gì, mới một lần nữa trở lại khu căn cứ của mẹ.
Mẹ quả thực ngốc vô cùng, rõ ràng đã bị lừa gạt rất nhiều lần, nhưng mỗi lần sau đó mẹ lại vẫn mắc mưu như cũ.
Mỗi lần, mỗi lần chỉ cần tôi và em trai, em gái hô câu này, nhất định mẹ sẽ đi ra nhìn xung quanh.
Ba bề bộn nhiều công việc, vội vàng đến mức một năm không được mấy lần trở về nhà.
Mỗi lần cũng đều là vội vàng về, rồi lại vội vàng đi.
Ba bề bộn nhiều công việc, mỗi lần về nhà đều vội vàng vào phòng ngủ với mẹ, ngủ rất lâu, lâu đến mức quên nấu cơm cho ba anh em chúng tôi.
Ba bề bộn nhiều công việc, bởi vì mẹ rất ngốc, luôn vứt đồ đạc lung tung, ba liền đi theo sau lưng mẹ giúp mẹ thu dọn cục diện rối rắm phía sau.
Ba luôn rất vội vàng, đôi khi việc nhà còn chưa xử lí xong, ba lại đi đánh piano với tiếng đàn lung tung lộn xộn, còn mẹ tôi thì kéo violon ở bên cạnh, mỗi khi như thế này chúng tôi luôn tự gọi điện mua đồ ăn bên ngoài, bởi vì lúc này ba sẽ làm cho mẹ vội vàng theo nên đêm nay sẽ không thể nấu cơm rồi.
Thật ra tôi rất muốn nói, ba ơi, ba đừng bận rộn, tiếng đàn piano của ba còn không bằng một phần mười tiếng đàn của một đứa trẻ, thực sự là không cần phải phí công sức.
Nhưng trong nhà, tôi rất hiểu biết mọi người, cho nên, tôi không thể kích thích ba tôi, nếu không khẳng định ba tôi sẽ rất đau lòng.
Em trai tôi thì cả ngày chỉ biết gây rắc rối.
Rõ ràng một gương mặt đáng yêu xinh đẹp, thế nhưng lại nghịch ngợm đến vô cùng.
“Keng~~~” Khẳng định em trai tôi lại phá hỏng thứ gì đó.
“Oa oa oa… Hu hu” Tiểu Bạch lại đang khóc, chắc là em trai tôi lại chọc ghẹo nó rồi.
Ngẫu nhiên đi qua mặt cỏ nát bươm trong bụi hoa, sẽ thấy một gương mặt như thiên sứ đang nở nụ cười tà ác.
Em trai à, thực sự không cần để anh nhìn thấy em xông ra, anh thực sự bị em làm cho phiền vô cùng rồi.
Em gái tôi rất ngốc.
Gọi em ấy, phải gọi đến hai, ba lần em ấy mới từ từ quay lại hỏi: “Anh ơi, anh đang gọi em sao?” Tôi coi như không có gì, bởi gì tôi biết hai lần trước bởi vì tư tưởng của em tôi còn đang đi du lịch chưa kịp trở về.
Mẹ và em gái rửa bát trong phòng bếp, nhưng rửa chưa được một nửa thì em ất đã làm vỡ hơn chục cái rồi.
Mẹ ngốc nghếch ở một bên vẫn nói, không sao cả, không sao, em gái vụng về cũng không sao, sau đó em gái tôi sẽ tặng mẹ tôi một nụ cười ngơ ngác.
Ai, nhà tôi chính là cần tôi quan tâm cả ba, mẹ, em trai và em gái, tôi là anh cả trong gia đình, trọng trách rất lớn nha. Nhưng mà tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của tôi, sẽ dạy dỗ thật tốt nhũng người nhà không hiểu biết kia.
~~~~~~~~~~~~HẾT TRỌN BỘ~~~~~~~~~~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!