Ngoại Cảm - Chương 61: Anh ta chỉ là một người bình thường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Ngoại Cảm


Chương 61: Anh ta chỉ là một người bình thường


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngự Chi Tuyệt

Tổng đạo diễn kiêm nhà sản xuất của《Thế giới kỳ nhân》tên là Tống Ôn Noãn, bối cảnh gia thế vô cùng hùng hậu, chỉ vì ghi hình một chương trình chiếu mạng không thịnh hành về những người bình thường, mà đã sắp xếp hẳn trường quay sang trọng nhất của đài Lemon. Lúc này, cô đang bận bịu chuẩn bị mọi việc, mãi mới được rảnh tay, nhưng vẫn còn chuyện phải lo liệu, cô ôm một tia hy vọng cuối cùng mà gọi điện cho anh họ nhà mình.

“Anh ơi, giang hồ cứu nguy anh ơi! Chương trình của em có thuận lợi quay xong hay không đều nhờ hết vào anh đó! Ngoại hình của anh, khí chất của anh, vừa đứng trước màn ảnh thôi, bảo đảm sẽ bùng cháy luôn! Vả lại anh không biết đâu! Những người đăng ký dự thi toàn là quái nhân không à, em căn bản là hold không nổi, chỉ có anh mới giúp em trấn sân được thôi!”

Một giọng nói lạnh băng không chút thương tiếc mà từ chối cô: “Anh phải viết một bài luận văn rất quan trọng, không có thời gian.”

“Đừng mà, luận văn thì viết lúc nào chả được? Chương trình của em sắp ghi hình tới nơi rồi. Anh tới đi mà, tới đi tới đi tới đi, em xin anh á! Không có anh làm chuyên gia cố vấn, bọn em căn bản là không kiểm soát được cục diện. Mấy tuyển thủ đó kỳ quái lắm, em nghi là đa số bọn họ đều có bệnh thần kinh hết đó! Anh là người có uy tín trong lĩnh vực này, có thể giúp bọn em phòng ngừa rất nhiều điều bất trắc. Nếu không có anh, hiện trường thi tuyển sẽ hỗn loạn thành nồi cám heo luôn á.” – Tống Ôn Noãn thiếu điều quỳ xuống xin anh họ.

“Anh không rảnh, em tự nghĩ cách đi. Lúc ở giai đoạn chuẩn bị thì em phải nghĩ đến việc chương trình này sẽ thu hút kiểu người gì đến rồi chứ.” – Người ở đầu bên kia vẫn lạnh lùng từ chối như cũ.

Advertisement / Quảng cáo

Tống Ôn Noãn gấp đến toát mồ hôi hột, nhưng lại không thể làm gì được anh họ. Y trông thì dịu dàng khiêm tốn, nhưng thật ra luôn đóng cửa lòng mình với tất cả mọi người, có đôi khi Tống Ôn Noãn thậm chí còn cảm thấy y khá khủng bố, bởi y chưa từng yêu ai, cũng chưa từng hận ai, càng chưa từng nhớ ai, ở trong mắt y, tất cả mọi người đều là có cũng được mà không có cũng được.

Tống Ôn Noãn nhớ lại cảnh anh họ mình vào hôm bác trai bác gái chết thảm, không nhịn được mà rùng mình một cái.

Đúng vào lúc này, một nhân viên hào hứng chạy tới, hô to nói: “Phạn Già La tới rồi, cậu ta thật sự tới tham gia thi tuyển đó!”

“Hả? Cậu ta tới á?” – Tống Ôn Noãn nhìn đồng hồ đeo tay, thấy vừa đúng 6 giờ rưỡi, không sớm cũng không muộn, có dư thời gian để chuẩn bị cho cuộc thi, có thể thấy người nọ không phải chỉ nói chơi, mà là nghiêm túc với công việc này.

“Tôi còn tưởng cậu ta sẽ không tới chứ, dù sao thì cậu ta cũng là minh tinh mà, giá trị con người và địa vị không giống nhau. Cậu nói với người đại diện của cậu ta, chương trình của chúng ta là chân thật 100%, tuyệt đối không dàn dựng giúp cậu ta gian lận! Nếu cậu ta có bản lĩnh thật sự thì ở lại, còn không thì nhân lúc còn sớm mà rời đi đi, đỡ phải bị mất mặt trước máy quay. Cậu ta càng ê chề thì tôi càng muốn phát sóng đấy, vì rating chuyện gì tôi cũng làm được, và đừng có tìm Triệu Văn Ngạn xin tôi bỏ qua, tôi sẽ không nể mặt Triệu Văn Ngạn đâu!”

Nhà họ Tống làm về chính trị, hơn nữa hậu bối trường giang sóng sau xô sóng trước, không giống những thế gia làm kinh doanh bình thường khác, nói chuyện dĩ nhiên có sức nặng hơn.

Nhân viên đáp một tiếng rồi chạy đi ngay, cảnh cáo Tào Hiểu Huy trước mặt mọi người một phen, cũng không suy xét đến vấn đề mặt mũi của Phạn Già La.

Tống Ôn Noãn vừa nói xong, liếc nhìn điện thoại một cái, kinh ngạc phát hiện lần này anh họ không có vội vã cúp điện thoại, ngược lại vẫn luôn im lặng lắng nghe.

“Anh ơi, anh còn ở đó hả?” – Tống Ôn Noãn không dám tin mà hỏi một câu.

“Anh đây.” – Thế mà y vẫn còn nghe máy, chứ không phải đắm chìm trong luận văn rồi quên mất cuộc gọi này, đã vậy còn lần đầu tiên chủ động hỏi một câu: “Phạn Già La đăng ký tham gia buổi thi tuyển của em à?”

“Đúng vậy, cậu ta đã đến trường quay rồi. Chẳng phải trước đây cậu ta từng nói bản thân là nhà ngoại cảm để tẩy trắng sao? Thế là bọn em gửi thư mời cậu ta tới ghi hình chương trình. Lúc đầu cậu ta từ chối, sau đó không biết thế nào lại đồng ý, chắc là nghĩ em cũng giống mấy nhà sản xuất khác, chỉ cần góp vốn vào ekip là muốn làm gì thì làm. Gần đây cậu ta hot lắm, Triệu Văn Ngạn tìm kiếm tài nguyên cao cấp cho cậu ta khắp nơi, ông Triệu Quốc An cũng lên tiếng, nói phải nâng đỡ cậu ta bằng bất cứ giá nào, thật sự không biết hai người họ bị trúng bùa gì nữa. Em đã tránh nói lời thô tục rồi, nếu cậu ta muốn lợi dụng em để dàn dựng hình tượng nhà ngoại cảm cho cậu ta, thì chuyện đó là không thể nào, em không phát sóng trò hề của cậu ta là đã từ bi lắm rồi…”

Tống Ôn Noãn không ngừng lảm nhảm than phiền, cô không ưa nhất chính là loại người đã không có bản lĩnh mà còn thích làm ra vẻ như Phạn Già La. Muốn lấy chương trình của cô làm đá kê chân cũng không nghĩ xem bản thân mình có kí lô!

Cô còn chưa dứt lời thì đã nghe anh họ dặn dò một cách nhanh gọn: “Anh sẽ đến trong vòng 20 phút, em để vị trí giám khảo cho anh.”

Cuộc gọi đã kết thúc, nhưng Tống Ôn Noãn vẫn đang ngơ ngác cầm điện thoại, không biết chuyện gì vừa xảy ra. Sao người anh họ chưa bao giờ vì người khác van xin mà thay đổi hành vi của cô lại thay đổi quyết định? MOSHI MOSHI? Cô không nghe nhầm chứ? ——

Các máy quay đều đã vào vị trí, hàng chục ánh đèn từ mọi hướng chiếu thẳng vào sân khấu, rọi sáng mọi ngóc ngách. Tống Ôn Noãn đảm nhiệm vai trò host*, cô mặc một chiếc đầm cocktail màu vàng sáng, đứng trước máy quay giới thiệu: “Chào mừng toàn thể quý vị khán giả đang đến với chương trình《 Thế giới kỳ nhân 》. Mỗi mùa chúng tôi sẽ thiết lập một chủ đề khác nhau, ví dụ như người thông linh, người năng lực, người có dị năng vân vân. Chủ đề của mùa 1 là người thông linh, đã có hàng trăm người tự xưng là có khả năng thông linh tề tụ về cuộc thi của chúng tôi. Lời bọn họ nói rốt cuộc là thật hay giả? Liệu hiện tượng linh dị có thật sự tồn tại trên thế giới hay không? Chương trình của chúng tôi sẽ tiết lộ sự thật cho bạn.”

*Host: Người chủ trì, tôi để tiếng Anh cho nó sang:))

Tống Ôn Noãn nghiêng người sang một bên, để lộ những vị giám khảo chuyên môn đang ngồi trên những chiếc ghế nóng quyền lực, một người trong đó đặc biệt bắt mắt, gần như được các máy quay đồng loạt bắt trúng ngay lập tức. Y đang cau mày nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, ánh mắt liên tục lóe lên, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Trong bộ suit 3 mảnh haute couture (*), y mang đến cảm giác kiêu căng và lạnh lùng độc nhất vô nhị của giới quý tộc, ánh nhìn thỉnh thoảng không mang theo nhiệt độ, khiến tay của người quay phim không nhịn được mà run rẩy.

Đó là một người đàn ông tuấn mỹ nhưng lại lạnh như băng, y càng chói mắt thì càng khiến người khác không dám đến gần. Ba vị giám khảo ngồi bên cạnh y đều có chút không được tự nhiên, liên tục nhích ghế, sửa sang lại dáng vẻ.

Tống Ôn Noãn lần lượt giới thiệu các vị giám khảo, theo thứ tự từ trái sang phải là tiến sĩ Âu Dương – một nhà xã hội học, tiến sĩ Gia Lâm – một nhà huyền học, tiến sĩ Tiền – một nhà triết học, lúc giới thiệu đến người đàn ông nổi bật nhất, cô nói lớn hơn: “Vị này chính là tiến sĩ Tống Duệ, nhà tâm lý học nổi tiếng thế giới. Anh ấy có hai bằng thạc sĩ triết học, ba bằng tiến sĩ tâm lý học, ba bằng tiến sĩ tài chính và một bằng tiến sĩ kỹ thuật, từng đảm nhiệm vai trò cố vấn cao cấp của các tập đoàn tài chính đa quốc gia như Lampson, Walton, Renault, McCaith, từng chỉ đạo rất nhiều thương vụ sáp nhập kinh điển, đồng thời đảm nhiệm chức vụ giáo sư thỉnh giảng của Đại học B. Lúc rảnh rỗi thì anh ấy làm cố vấn cho cảnh sát, từng bắt được những tội phạm tàn bạo khét tiếng như sát thủ Silver hay kẻ giết người liên hoàn Rainy Butcher. Nghe nói anh ấy có năng lực nhìn thấu lòng người, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể vạch trần mọi lời nói dối của bạn. Vậy thì liệu những người thông linh trong chương trình của chúng ta có tránh được pháp nhãn của anh ấy hay không? Chúng ta hãy cùng chờ xem!”

Lý lịch và chiến tích của Tống Duệ thật sự quá huy hoàng, ekip sản xuất có thể mời y tới thì như được mạ thêm một lớp vàng, lập tức trông có sức nặng hơn rất nhiều. Huống hồ, nếu đặt ngoại hình của y trong giới giải trí người đẹp như mây thì cũng thuộc hàng đỉnh cao, đây chính là sự bảo đảm cho rating của chương trình.

Advertisement / Quảng cáo

Tống Ôn Noãn vui vẻ cười tươi rói, ngồi bắt chéo chân ở bên cạnh anh họ, giới thiệu: “Các vị giám khảo đã nhìn thấy loạt màn hình trước mặt mình rồi chứ? Các vị có thể âm thầm quan sát các tuyển thủ của chúng ta thông qua chúng và đưa ra nhận xét về ấn tượng đầu tiên đối với họ. Các vị coi trọng ai hay không coi trọng ai thì đều có thể nói ra, chúng ta dự đoán về kết quả của cuộc so tài trước.”

“Dự đoán thì không dám, chỉ bình luận một chút thôi, dù sao thì chúng tôi cũng không thông linh được.” – Tiến sĩ Tiền vén mái tóc quăn, nói bằng chất giọng khàn khàn đặc biệt.

“Đúng vậy, quan sát tình hình các tuyển thủ một chút đi.” – Tiến sĩ Âu Dương và tiến sĩ Lâm vội hùa theo.

Tống Duệ không nói câu nào, chỉ chống má, thờ ơ liếc những khuôn mặt xa lạ trong màn hình theo dõi. Trong mắt y, những người này đều giống hệt nhau, hai con mắt, hai cái lỗ mũi, một cái miệng, giống như một cái bảng trắng khoét năm cái lỗ vậy, tầm thường đến cùng cực, và cũng nhạt nhẽo đến cùng cực.

Tất cả các tuyển thủ đều được tập trung lại ở một khán phòng, đối diện với sân khấu trống trải bị một tấm màn rất dày che lại. Bọn họ hoặc túm năm tụm ba nói chuyện, hoặc ngồi thiền trên những hàng ghế, hoặc khua chân múa tay vận công, khung cảnh hết sức hỗn loạn. Trên giàn không gian trên đầu họ, mấy trăm camera quan sát đang ghi lại từng cử chỉ, từng hành động của bọn họ từ mọi góc độ.

MC hậu trường chọn ngẫu nhiên vài tuyển thủ trông thuận mắt để phỏng vấn, một người trong số đó hít mũi, nói: “Tôi có thể ngửi được mùi hương của bọn họ, thông qua đó tôi sẽ đánh giá được họ có mạnh hay không.”

Vì thế MC hậu trường hỏi ngay: “Vậy anh cảm thấy người thông linh mạnh nhất là ai?”

Nhìn tới đây, mí mắt hơi rũ của Tống Duệ chợt nâng lên, con ngươi thâm thúy di chuyển theo chuyển động của máy quay, nhưng không nhìn thấy khuôn mặt đặc biệt nhất mà mình mong đợi.

Máy quay theo ngón tay của tuyển thủ nọ mà lia tới một gương mặt tang thương, sau đó là một câu khẳng định chắc nịch: “Là anh ta, người đàn ông trung niên mặc trường bào màu đen ngồi trong góc đó. Mùi hương của anh ta tràn đầy năng lượng ác liệt, anh ta rất mạnh!”

Người đàn ông trung niên vẫn đang nhắm mắt ngồi thiền, không hề để ý những ồn ào xung quanh, quả thật rất ra dáng cao nhân đắc đạo.

MC hậu trường lại hỏi: “Ngoại trừ anh ta thì anh còn coi trọng ai nữa?”

Tuyển thủ đưa mắt nhìn xung quanh, do dự chọn ra ba người: “Cô gái đó, anh ta, cô ta, năng lượng của họ cũng khá mạnh, dù cách rất xa nhưng tôi vẫn ngửi được.”

Máy quay tìm kiếm ba người mạnh trong lời đồn nọ, người thứ nhất là một cô gái, đang phờ phạc dựa vào lòng một người phụ nữ trung niên, có vẻ đang rất khó chịu; người thứ hai là một chàng trai mặc đạo bào, đang cười nói với người kế bên, tính cách có vẻ rất hoạt bát; người thứ ba là một cô gái có ngoại hình xinh đẹp, dáng người cao gầy, cô đang khoanh tay trước ngực, đôi mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, khí thế rất mạnh mẽ.

MC hậu trường muốn tạo nhiều điểm nhấn hơn, bèn rướn cổ lên tìm một hồi, sau đó chỉ vào thanh niên đang ngồi một góc u ám, hỏi: “Còn anh ta thì sao? Anh thấy năng lực của anh ta như thế nào? Anh có ngửi được mùi hương của anh ta không?”

“Anh ta?” – Tuyển thủ nọ nhìn theo ngón tay của MC hậu trường, miệng lưỡi lanh lẹ bỗng cứng lại. Bởi người ngồi trong góc nọ khi không bị phát hiện thì không sao, một khi bị nhìn thấy thì tựa như pháo hoa sáng chói, rực rỡ trong đêm tối. Nền vải đen tuyền tôn lên làn da trắng đến trong suốt, trắng đến phát sáng, tựa như một viên ngọc thượng hạng của hắn; nhưng đôi ngươi của hắn lại đen đến thuần khiết, đen đến nồng đậm, giống như một vực thẳm không nhìn thấy đáy. Đầu hắn hơi rũ xuống, sống lưng thẳng tắp, hai tay đan lại đặt dưới hàm, yên tĩnh chờ đợi như một cây tùng bên sườn núi, chưa từng lo lắng, chưa từng hốt hoảng, càng chưa từng nhìn xung quanh.

Trong mắt hắn là một thế giới khép kín, khiến mọi người xung quanh hoặc tự giác hoặc vô thức mà tránh xa.

Vị tuyển thủ có thể thông linh nhờ khứu giác nọ lắp ba lắp bắp nói: “Anh ta, anh ta có đi nhầm trường quay không vậy? Chỗ này là《Thế giới kỳ nhân》mà, đâu phải《Sáng tạo 101》? Đúng không? A, anh ta trông quen quá, có phải là minh tinh không?”

MC hậu trường không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh có thể ngửi được mùi của anh ta không? Anh ta có mạnh hay không?”

Tuyển thủ lập tức quên đi nghi hoặc lúc nãy, lắc đầu nói: “Không ngửi thấy, không ngửi thấy chút mùi nào cả, anh ta chỉ là một người bình thường thôi.”

“Thật sao? Vậy tôi nói cho anh biết, anh ta là Phạn Già La, là minh tinh nhà ngoại cảm từng gây xôn xao khắp Internet trước đây, nghe nói cái chết của Cao Nhất Trạch là do anh ta dự đoán.” – MC hậu trường rốt cuộc cũng công bố đáp án.

Advertisement / Quảng cáo

Tuyển thủ nọ bừng tỉnh hiểu ra, gãi ót ngây ngốc nói: “Quả nhiên là minh tinh! Khó trách ngoại hình đẹp như vậy!”

Cùng lúc đó, mấy người quay phim đang chuyên chú bắt cận mặt Phạn Già La. Hắn vốn yên tĩnh chờ đợi nhưng dường như đã bị sự rình mò trong im lặng này làm khó chịu, hắn chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng qua. Ánh mắt trộn lẫn ánh sáng và bóng tối, tràn đầy nhuệ khí lập tức xuyên qua giữa màn hình như một lưỡi dao sắc bén, đập vào mắt các vị giám khảo, khiến họ không tự chủ được mà khẽ hô.

Một giây trước, có vài người vốn còn phản đối sự xuất hiện của Phạn Già La, nhưng vào giờ phút này lại cảm nhận được một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, giống như cả linh hồn đều bị giam giữ chặt chẽ.

Tống Duệ đã sớm có chuẩn bị tâm lý, đương nhiên không thất thố, nhưng hô hấp vẫn chững lại trong giây lát. Y chăm chú nhìn thanh niên trong màn hình, rồi ngạc nhiên phát hiện đối phương cũng đang xuyên qua máy quay, phá vỡ cách trở thời không, nhìn thẳng vào y, đôi môi đỏ mọng chợt hé mở, không phát ra tiếng mà nói —— Chúng ta lại gặp nhau rồi.

“… Tôi rất mong chờ lần gặp mặt kế tiếp của chúng ta đấy.” – Trong lúc nội tâm rung động dữ dội, Tống Duệ chợt nhớ lại những lời này của thanh niên, sau đó lấy tay che mặt, che giấu khóe môi đang cong lên.

Hóa ra cậu đã sớm thấy trước cuộc hội ngộ này.

_________________________

(*) Suit 3 mảnh (Three-piece suit): Gồm áo khoác (suit jacket), quần âu (dress trousers) và áo gilet (tiếng Pháp) hay còn gọi là áo waistcoat (tiếng Anh) ở giữa áo sơ mi và vest. Đồ haute couture: Đồ may đo cao cấp, là những trang phục thời trang được đặt may riêng do các hãng nổi tiếng thực hiện, được xem như thứ hàng xa xỉ bậc nhất.

Đồ haute couture Đồ may đo cao cấp là những trang phục thời trang được đặt may riêng do các hãng nổi ting thực hiện được xem như thứ hàng xa xỉ bậc nhất

Đồ haute couture Đồ may đo cao cấp là những trang phục thời trang được đặt may riêng do các hãng nổi ting thực hiện được xem như thứ hàng xa xỉ bậc nhất

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN