Tùng Hoa - Chương 26-4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Tùng Hoa


Chương 26-4


Trong gian mật thất trống trải, Đại Đế cố gắng vẫy vùng để thoát khỏi những mảnh kim loại đang giữ chặt lấy mình. Lần gần nhất người đàn bà kia xuất hiện đã nói rằng Thần Quân sẽ mau chóng xuất binh và Vệ Nữ sẽ có một kết thúc hợp lý trước Thần Tộc. Thời gian trôi qua đã bao lâu Đại Đế không rõ, chỉ biết rằng dù cố gắng bao nhiêu lần cũng không thể bẻ gãy được những thứ gọng kìm xung quanh. Đại Đế tức giận vì ký ức có được khi chỉ là đứa trẻ vài ngày tuổi quá rời rạc và ít ỏi, không giúp người biết được sự thật sớm hơn.

Cánh cửa đá mở ra và Thần Mẫu xuất hiện. Người chầm chậm đi đến gần bệ đá, ánh mắt da diết nhìn Đại Đế vẫn đang vùng vẫy trong bất lực. Thần Mẫu nói với một giọng nói êm đềm:

– Thần Quân đã xuất binh, tất cả đã an bài. Chàng hãy suy nghĩ lại mà trở về bên ta.

Đại Đế thở mạnh vì mệt, vì căm giận, liếc nhìn nhánh cây trên tay người kia.

– Ngươi vẫn thường giam giữ người mà ngươi yêu như thế này sao?

Thần Mẫu nhẹ cười, đưa bàn tay đến gần lớp ánh sáng màu đỏ.

– Bây giờ chưa phải lúc. Ta biết chàng vẫn còn hận ta. Ta sẽ cho chàng thời gian để bình tâm, một nghìn năm, một vạn năm đều có thể.

Nói xong, Thần Mẫu lại bước chầm chậm xung quanh bệ đá, khi đã đủ một vòng thì ngồi xuống, im lặng ngắm nhìn Đại Đế. Thần Mẫu bỗng giật mình khi cánh cửa đá lại mở ra và một người xuất hiện. Ánh mắt hai người chạm nhau nảy lửa.

– Ngài làm sao vào được đây?

Thần Mẫu đứng dậy, đứng đối diện người kia, ánh mắt hồ nghi. Người kia cũng không rời mắt khỏi Thần Mẫu, giọng nói âm trầm cất lên rõ từng lời:

– Bao nhiêu năm là một Lão Thần, cũng phải có chút bản lĩnh.

– Nhưng ngài không được phép đến đây. Làm như vậy là ngài đã phạm tội với Chính Điện.

– Chính Điện là ai? Là Thần Mẫu? Là đám người trong Hội Đồng Lớn hay là Thần Quân? Ta cũng muốn biết Chính Điện thực sự là gì?

Thần mẫu vẻ mặt khó xử, ánh mắt u uất nói:

– Ngài cùng Bát Thần Bộ và Vệ Nữ đã thất bại trong nhiệm vụ tiêu diệt Đại Đế. May mắn chúng ta có thể áp chế được hắn, ta không muốn ngài buồn và tự trách nên vẫn chưa nói cho ngài biết chuyện này. Ta đã rất khó xử nhưng vì Thần Tộc ta không có sự lựa chọn.

– Bây giờ ta đã biết, Thần Mẫu nghĩ ta sẽ cảm thấy thế nào?

Advertisement / Quảng cáo

– Tất Nhạ! Đây chưa phải lúc thích hợp để ngài tham gia vào việc này. Ngài phải tin ta, dù ta làm gì cũng chỉ vì bảo vệ Thần Tộc và Đại Vân Đình. Dù khó khăn thế nào chúng ta cũng sẽ cố gắng để tìm cách tiêu diệt Đại Đế.

Lão Thần Tất Nhạ gật gật đầu, thở dài buồn bã. Thần Mẫu bước đến gần, ân cần an ủi:

– Ngài yên tâm! Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra cách. Chúng ta luôn chấp nhận hy sinh vì nền hòa bình này mà đúng không? Mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết.

– Xem ra ta đã quá nóng nảy khi cho rằng đã bị giấu giếm chuyện này. Thần Mẫu vẫn như ngày xưa. Ta còn nhớ ngày Thần Mẫu đến Bắc điện nhận Thần Lệnh, trước đó chúng ta đã cùng nhau ở đại điện ngắm nhìn cây Trường Sinh, lúc đó Thần Mẫu cũng đã nói những điều như vậy. Bao nhiêu năm qua, tấm lòng vì Thần Tộc của Thần Mẫu không thay đổi.

Thần Mẫu mỉm cười, ánh mắt như đang hoài niệm quá khứ.

– Ta vẫn là ta của ngày đó, chưa bao giờ bớt lo nghĩ cho tương lai của Thần Tộc.

Tất Nhạ tay siết lấy thanh gươm, cúi đầu hối lỗi:

– Nhưng bây giờ ta đã phạm tội, không còn tư cách làm Lão Thần và thành viên của Hội Đồng Lớn nữa rồi. Ta sẽ về Chính Điện chịu tội.

– Ta sẽ cố gắng giảm nhẹ tội cho ngài. Chúng ta cùng về Chính Điện thôi.

Thần Mẫu mở cánh cửa đá hình tròn để cùng Tất Nhạ rời khỏi mật đạo. Cánh cửa mở ra, bất ngờ có một lực đánh từ phía sau khiến Thần Mẫu vì bất ngờ mà ngã khỏi gian phòng phía trên, rơi xuống sàn đá phía dưới. Thần Mẫu ngẩng mặt nhìn lên thì cánh cửa liền khép lại, đôi mắt màu xanh lá nhìn xuống từ trên cao đầy nỗi u buồn và uất hận.

– Tất Nhạ! Ngài hãy mở cửa ra! Ngài không được phạm thêm sai lầm nữa!

Thần Mẫu đứng dậy, phát hiện Thần Lệnh đã không còn nằm trên tay nữa. Người dùng lực thật mạnh để mở cánh cửa ra nhưng không được. Thần Mẫu cố gắng thêm vài lần thì phía trên có âm thanh ầm ầm vọng xuống, trần cao rung chuyển, những vết nứt hiện ra và lan rộng dần. Thần Mẫu lùi về phía lối đi thẳng tắp, vừa lúc đó cánh cửa trên cao nổ tung, đất đá rơi xuống, bụi tung mù mịt. Từ trên cao, hai dáng người bay xuống, đứng lên trên đống đổ nát, một đôi mắt màu xanh lá, một đôi mắt màu đỏ thẫm và hoa văn Ấn Ký rực sáng.

– Ngài cũng như Vệ Nữ đều đã bị Nhân Tộc làm cho ngu muội. Đại Đế thoát ra ngoài sẽ gây hại cho Thần Tộc. Tại sao ngài lại phản bội Thần Tộc? Tại sao lại phản bội ta?

Thần Mẫu nhìn Tất Nhạ với ánh mắt đầy thất vọng. Tất Nhạ bật cười, nhìn thẳng Thần Mẫu mà nói:

– Ngươi không phải Túc Ấn.

– Ta không phải Túc Ấn? Ta có thể là ai được chứ? Ngài điên rồi!

– Ngày Túc Ấn đến Bắc điện nhận Thần Lệnh chưa bao giờ gặp ta ở đại điện. Lúc đó ta đang ở quân doanh cách Chính Điện hàng trăm dặm. Chúng ta chưa bao giờ có cuộc gặp nào như thế.

Thần Mẫu chớp chớp mắt, một nụ cười nhạt nhẽo hiện ra. Ánh mắt chuyển sang nhìn Đại Đế, khẩn thiết van xin:

– Cư Thiêng! Chàng hãy ở bên ta. Chúng ta sẽ cùng nhau thống trị thế gian này mãi mãi, không có ai đủ khả năng chống lại nếu chúng ta hợp lực.

Đại Đế nhìn Thần Mẫu với ánh mắt khinh miệt.

– Ta là Kì Sa! Là con của Đại Đế đời trước.

Thần Mẫu lắc lắc đầu, không chấp nhận được điều vừa nghe thấy.

– Là con? Con của Cư Thiêng sao? Cư Thiêng từ bỏ cơ hội để được chuyển sinh và trao nó cho một dị chủng do ả đàn bà đó sinh ra sao? Không thể nào!

– Khi đó ta chỉ vừa được vài ngày tuổi. Cha ta đã dùng máu của ông ấy hoàn tất lời nguyền và thấm máu của ta vào Mật Lệnh. Mẹ của ta vì che chở cho ta đã bị vùi thân trong núi tuyết. Thần Tộc đã ra tay tàn sát Nhân Tộc. Dị chủng? Thần Tộc tự cho mình cái quyền xem bản thân là cao cấp và những kẻ khác là thấp kém. Nhưng để níu kéo năng lực siêu năng, giữ cho Tùng Hoa hoạt động, Thần Tộc đã tạo ra cây Trường Sinh và Biển Bóng Tối và nguyên liệu nuôi dưỡng chính là xương máu của Nhân Tộc. Các ngươi có tư cách tự cho mình là cao cấp sao? Nếu đã vậy, thì để xem cuộc chiến này Thần Tộc và Nhân Tộc ai sẽ thắng.

Đại Đế gầm lên tức giận. Mật đạo rung chuyển dữ dội. Thần Mẫu vội vàng bay ra khỏi mật đạo, té xuống sân ngoài. Thần Quân ùa đến bủa vây bảo vệ Thần Mẫu. Khói bụi bay ra từ trong mật đạo khi cánh cổng lớn bị đánh sập. Hai người xuất hiện là Đại Đế và Lão Thần Tất Nhạ, trên tay Lão Thần là Thần Lệnh đã cướp được từ tay Thần Mẫu.

– Đại Đế đã hồi sinh, phải tiêu diệt hắn để bảo vệ Thần Tộc. Lão Thần Tất Nhạ đã bị Nhân Tộc mê hoặc và phản bội Đại Vân Đình, giết không tha!

Thần Mẫu đứng giữa đông đảo Thần Quân chỉ tay về phía Tất Nhạ. Tất Nhạ đứng cạnh Đại Đế, bật cười khanh khách. Thần Quân nhận lệnh ào đến tấn công. Thần Mẫu thừa lúc này bay về Chính Điện. Đại Đế và Tất Nhạ xông đến đánh trả Thần Quân. Bản nhạc thanh bình đã bị tiếng đánh nhau huyên náo cả vùng rừng núi làm tan vỡ.

*

Thần Quân rầm rập chạy trên khắp hành lang Chính Điện. Hội Đồng Lớn và Thần Mẫu đã tập trung ở đại điện bảo vệ cây Trường Sinh. Thần Nhân khắp Đại Vân Đình hoảng loạn vì Đại Đế bỗng nhiên hồi sinh nhờ sự giúp đỡ của Lão Thần Tất Nhạ. Nhiều Thần Nhân mang binh khí đến bảo vệ Chính Điện, nhiều người khác quá sợ hãi đã trốn trong nhà, họ hy vọng Thần Quân và Hội Đồng Lớn sẽ giải quyết được chuyện này.

Mộc Ang ở trong gian phòng luôn luôn khóa kín. Hành lang bên ngoài có nhiều Thần Quân canh giữ. Bỗng nhiên bên ngoài trở nên ồn ào, Mộc Ang đến cửa ra vào nghe ngóng. Chính Điện cho điều khá nhiều Thần Quân rời đi. Mộc Ang cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra, lại chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống. Bên ngoài, từng tốp Thần Quân chạy nhanh về phía Đại Điện.

Cửa ra vào bật tung, Mộc Ang quay lại thì nhìn thấy Nhan Trác, gương mặt nàng ấy khá căng thẳng. Mộc Ang chau mày, chạy nhanh đến khi nghe Nhan Trác giục nàng đi theo. Bên ngoài hành lang là Tuy Hing và Uỷ Các đang đánh nhau với Thần Quân. Nhan Trác và Mộc Ang liền đến tiếp ứng. Số lượng Thần Quân còn lại ở đây không nhiều nên không quá khó cho các thành viên của Bát Thần Bộ thoát ra ngoài. Trên đường chạy đi, Mộc Ang muốn biết chuyện gì đang xảy ra nên kéo tay Nhan Trác lại hỏi han:

– Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao mọi người dám làm chuyện này?

Nhan Trác nhìn Mộc Ang, nét mặt nữa vui nữa buồn.

– Lão Thần Tất Nhạ đã cứu Đại Đế ra ngoài. Chúng tôi làm theo kế hoạch nhân lúc Thần Quân còn lại không bao nhiêu xông vào cứu Vệ Nữ.

– Các người biết hết rồi sao? Các người tin ta à?

Uỷ Các quay lại nhìn Mộc Ang và nói:

– Chuyện lớn như vậy rất khó chấp nhận được, nhưng Lão Thần Tất Nhạ là người trung thành như thế nào với Thần Mẫu cũng đã tin Vệ Nữ, hơn nữa chúng tôi đều đã nhìn thấy binh khí Đại Đế dùng.

– Các người nói nhiều quá rồi đó. Mau đến điểm hẹn theo lời Lão Thần dặn, Thần Quân đã đến Nhân Tộc không ít nhưng số còn lại ở Chính Điện vẫn còn rất nhiều, chần chừ ở đây sẽ chết hết đấy.

Bốn người bay thẳng về phía quảng trường phía đông theo lời hẹn với Tất Nhạ. Quảng trường rộng lớn nhưng chỉ còn vài tốp Thần Quân nhỏ canh gác, có lẽ phần lớn cũng đã được điều đến đại điện. Nhóm người của Mộc Ang nép mình trên một ngọn đồi phía xa chờ đợi.

Nhan Trác chạy lại gần Tuy Hing khi phát hiện tay hắn đã bị thương. Tuy Hing thu tay lại cằn nhằn:

– Vết thương nhỏ thôi, ta không sao đâu.

Uỷ Các nhìn về phía quảng trường ở phía xa rồi lại nhìn về phía tòa Chính Điện. Hắn nhớ đến ngày trước khi vào Bát Thần Bộ, cũng ở khu thi đấu gần quảng trường này dốc sức mấy ngày đêm liên tục để giành được vị trí tôn quý đó. Hành trình đến Nhân Tộc đã cướp mất người chị gái lúc nào cũng yêu thương hắn. Hắn từng muốn giết Mộc Ang vì đã phản bội Thần Tộc, đem lòng yêu Đại Đế. Ngay lúc này đây, Uỷ Các vẫn chưa hiểu vì sao lại lao vào nguy hiểm này, đối đầu với Thần Tộc và những gì nên làm tiếp theo hắn cũng không biết rõ.

– Tất cả những kẻ phản bội Thần Tộc đều phải chết! Bắt lấy bọn chúng!

Giọng nói của một Lão Thần vang lên, cùng lúc rất nhiều Thần Quân xuất hiện các phía bao vây bốn người đang trốn trên đồi.

Nhóm của Mộc Ang cố gắng phá vòng vây để trốn thoát nhưng Thần Quân quá đông không thể chống đỡ được, cả bốn người đều bị thương. Cuối cùng, Thần Quân đã khống chế được nhóm người của Vệ Nữ và áp giải đến quảng trường theo lệnh của Thần Mẫu trước đó.

Tuy Hing tức giận nói:

Advertisement / Quảng cáo

– Tại sao họ lại đến nhanh như vậy chứ? Chẳng phải tất cả lúc này phải bảo vệ đại điện sao?

Mộc Ang nghĩ ngợi, sau lại cười chua xót:

– Vì bà ta cần một lý do hợp lý để loại bỏ tất cả chúng ta.

*

Đại Đế và Lão Thần Tất Nhạ đến quảng trường phía đông thì trước mắt đã là một cảnh đông đúc, náo nhiệt. Thần Quân bủa vây khắp nơi và ở giữa quảng trường có một nhóm người đang bị xích lại với nhau. Hội Đồng Lớn còn lại sáu người ngoài Lão Thần Phi Khả đã dẫn Thần Quân đến Nhân Tộc và Lão Thần Tất Nhạ đã phản bội Đại Vân Đình đều có mặt. Cục diện trước mắt, Tất Nhạ và các thành viên còn lại đã không còn đường lui và càng thuyết phục được Thần Tộc rằng tất cả họ đều đã bị Nhân Tộc ảnh hưởng vì thời gian lưu lại Nhân Tộc khá lâu.

– Mộc Ang không có ở đây!

Đại Đế nói với Tất Nhạ khi không thấy Mộc Ang ở cùng với ba người còn lại. Thần Mẫu cũng không thấy xuất hiện.

– Chúng ta không có thời gian. Thần Quân lúc này có lẽ đã tấn công Nhân Tộc, nếu chúng ta còn ở lại đây sẽ không theo kịp, chỉ e lúc đến đó Nhân Tộc đã chẳng còn lại bao nhiêu người.

Đại Đế tức giận, Ấn Ký rực sáng chuẩn bị tấn công. Một Lão Thần bước lên một bước nói lớn:

– Tất Nhạ! Hãy trả lại Thần Lệnh cho Chính Điện, các người đã bị Nhân Tộc làm cho mê muội, hôm nay dù thế nào cũng không ai thoát được. Ngài muốn bao nhiêu Thần Nhân phải chết dưới tay Đại Đế đây hả?

Tất Nhạ nhìn nhánh cây trong tay, tiến lên phía trước.

– Ta không muốn hại Thần Tộc nhưng cũng không muốn Nhân Tộc bị tàn sát. Chỉ cần Chính Điện rút quân thì ta sẽ trả lại Thần Lệnh và về chịu tội trước Hội Đồng.

– Cuộc chiến này diễn ra chẳng phải do lỗi của ngài và Bát Thần Bộ, có cả lỗi của Vệ Nữ nên tên Đại Đế tồn tại được đến bây giờ. Tại sao lúc đầu không cố gắng và vững lòng hơn? Một người như ngài vẫn bị Nhân Tộc làm biến đổi thì Nhân Tộc không nên được tự do phát triển. Tất cả cũng là vì bảo vệ Thần Tộc.

– Các người có nhiều điều chưa biết, Thần Mẫu là…

– Thần Mẫu ta sẽ vì Thần Tộc mà làm tất cả. Ta sẽ không để Đại Vân Đình sụp đổ trong tay những kẻ phản bội.

Thần Mẫu bay đến, tay kéo theo một người đang bị trói và có vẻ đã bị thương. Đại Đế liếc nhìn, mắt chợt mở to khi nhận ra đó là Mộc Ang.

– Trả nàng ấy lại cho ta!

Đại Đế đánh bật một tốp Thần Quân trong cơn tức giận. Thần Mẫu nói lớn:

– Ngươi muốn có được Vệ Nữ thì hãy đưa lại Thần Lệnh cho ta. Nếu không thì Vệ Nữ sẽ chết.

Thần Mẫu kéo Mộc Ang đến gần, bàn tay siết lấy cổ nàng. Trong tình thế nguy cấp này, Hội Đồng Lớn cũng không cảm thấy khó chịu với hành động dứt khoát và lạnh lùng của Thần Mẫu.

Đại Đế dang tay kéo Mộc Ang về phía mình nhưng Thần Mẫu và Hội Đồng Lớn đã hợp lực ngăn cản. Hai bên giằng co lại khiến Mộc Ang càng đau đớn hơn. Tất Nhạ nhìn thấy khả năng Mộc Ang bị tổn hại ngày càng nặng hơn thì không thể làm gì khác được.

– Đổi Thần Lệnh với Vệ Nữ và cả các thành viên của Bát Thần Bộ.

Thần Mẫu khẽ cười rồi nói:

– Được thôi!

Lần lượt từng người trong Bát Thần Bộ được Thần Mẫu nâng lên rồi ném về phía Tất Nhạ. Đại Đế dùng sức đỡ lấy từng người một và bẻ gãy dây xích đang trói họ. Ba người kia lần lượt từng người tiến đến bên cạnh Đại Đế. Lúc này, trong tay Thần Mẫu chỉ còn lại Mộc Ang.

– Chúng ta bắt đầu trao đổi chứ, Tất Nhạ?

Thần Mẫu lại bay lên, xoè bàn tay về phía trước chờ đợi. Tất Nhạ cảm thấy Thần Lệnh trong tay mình khẽ động liền siết tay lại giữ chặt. Thần Mẫu cau mày, kéo Mộc Ang lên và ném thật mạnh về phía Tất Nhạ. Tất Nhạ bất ngờ, bàn tay nới lỏng, Thần Lệnh lập tức bay về tay Thần Mẫu. Đại Đế rất nhanh bay theo Mộc Ang, dùng lực kéo nàng lại. Mộc Ang đang bị xích trói chặt, lại đang bị thương nên không thể làm gì được, cả nói chuyện cũng không còn sức. Lão Thần Tất Nhạ và ba người còn lại bay theo đến chỗ Đại Đế. Thần Quân cũng đang đuổi theo sau họ đến gần.

Đại Đế dang tay đón lấy Mộc Ang và ôm chặt, đáp xuống ngọn đồi phía dưới chân, lay mạnh vai nàng. Mộc Ang cố mở mắt nhìn lên gương mặt quen thuộc mà nàng vẫn không ngừng nghĩ đến, nhưng rồi nàng lại lắc đầu.

– Ngươi… không phải chàng… không phải…

Đại Đế đưa tay chạm vào gương mặt mệt mỏi của Mộc Ang, gấp gáp nói:

– Là ta! Đại Đế là ta! Kì Sa là ta! Kha Lang cũng là ta! Từ đầu đến cuối ta vẫn chỉ là ta thôi, dù ta không thể nhớ khoảng thời gian của ta và nàng nhưng dù thế nào ta cũng biết rằng trong lòng ta vẫn chỉ yêu một mình nàng.

– Thật sao? Là chàng… thật sao?

– Là ta! Chúng ta sẽ đi cứu Nhân Tộc, sẽ tìm con của chúng ta. Nàng phải cố gắng lên!

Đại Đế ôm chặt lấy Mộc Ang. Mộc Ang ho mấy tiếng, mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ đến viễn cảnh mà Đại Đế vừa nói. Thì ra, kể từ lúc Mộc Ang đặt chân đến Nhân Tộc đã định rằng cuộc đời của nàng sẽ vì Nhân Tộc mà xả thân.

– Ta bị thương rồi, sẽ là vật cản đường của mọi người mà thôi.

– Tại sao Vệ Nữ lại bị thương nặng như vậy?

Uỷ Các ra chiều khó hiểu. Tuy Hing và Tất Nhạ khẩn trương cảnh giới xung quanh. Nhan Trác xót xa lại gần nhìn Mộc Ang. Mộc Ang nhìn Nhác Trác khẽ lắc đầu.

– Chỉ là… Thần Mẫu… muốn dạy dỗ ta đó mà. Bà ấy không thể giết ta mà không có sự chứng kiến của nhiều người, nhưng… như thế này thì có thể.

– Ôm chặt lấy ta! Ta sẽ không bao giờ buông tay nàng ra lần nào nữa, dù sống, dù chết.

Mộc Ang nhìn thấy vẻ bướng bỉnh của Đại Đế lúc này không khác gì ngày trước lúc vẫn chỉ là Kha Lang, là một Nhân Tộc đơn thuần.

– Đúng là chàng rồi.

Đại Đế ôm lấy Mộc Ang và bay lên. Mộc Ang vòng tay ôm lấy Đại Đế. Đại Đế xoay người lại nói với những người kia:

– Ta sẽ đến mở cổng, khi nghe thấy động tĩnh hãy nhanh đến đó. Chúng ta không còn thời gian.

Bốn người đang bay lơ lửng thành một hàng ngang đồng loạt gật đầu. Đại Đế sau đó bay vút lên cao để đến chỗ cánh cổng Vạn Dặm Vân Quan.

*

Đại Đế đứng trước tốp Thần Quân đang canh giữ Vạn Dặm Vân Quan, Ấn Ký đỏ rực, một tay ôm chặt Mộc Ang bên cạnh. Thần Quân đồng loạt tiến lên tấn công. Quầng sáng màu đỏ hiện lên ập đến Thần Quân, tất cả bị đánh tan tác. Không để mất thêm thời gian, Đại Đế dồn lực đánh vào vách núi, lớp cửa đầu tiên rạn nứt và đổ sụp. Đại Đế tiến đến, dùng lực đánh vào từng lớp cửa kế tiếp, âm thanh gầm vang cả một góc trời.

Advertisement / Quảng cáo

Hội Đồng Lớn và Thần Quân bao vây tiêu diệt Bát Thần Bộ trong khu rừng trên ngọn đồi ở phía xa. Đột nhiên nghe thấy âm thanh vang dội phát ra từ phía dãy Thiên Cổ Vân Sơn.

– Cánh cổng!

Thần Quân lại kéo nhau bay về phía cánh cổng đang bị phá sập. Những thành viên Bát Thần Bộ lẩn trốn xung quanh kéo dài thời gian lúc này tập hợp lại bay về phía cánh cổng.

Đại Đế vẫn đang liên tục đánh sập từng lớp cửa đá. Thần Quân đã đến ở phía sau, đồng loạt tấn công vào. Bát Thần Bộ vừa kịp lúc xuất hiện, bay vào trong đánh trả Thần Quân để yểm trợ cho Đại Đế.

Thần Quân đông đảo nên khi đánh trực diện Bát Thần Bộ không đủ sức chống lại. Hội Đồng Lớn khả năng không hề thua kém Bát Thần Bộ, khi họ hợp lực lại thì rất mạnh.

Đại Đế quay lại, lướt qua phía trước Bát Thần Bộ, đánh một lực mạnh về phía Thần Quân để đỡ lực tấn công đồng loạt của họ. Nhiều Thần Quân bị đánh bật về phía sau. Lối đi đầy đá vỡ rung chuyển, phía trên nhiều tảng đá vỡ ra rơi xuống. Đại Đế gầm lên, dang tay kéo lớp đá vỡ lại để che lấp lối đi phía sau để kéo dài một ít thời gian.

Tất Nhạ hiểu ý định của Đại Đế nên ra hiệu cho những người kia hợp lực hỗ trợ. Khi lối đi tạm bị lấp lại, Bát Thần Bộ cố gắng giữ chặt, ngăn không cho Thần Quân tiến đến. Đại Đế lại bắt đầu đánh vỡ từng lớp cửa.

Lớp đá bắt đầu rung chuyển, không thể giữ được lâu hơn nữa. Tuy Hing hét lớn:

– Không thể trụ nổi nữa! Đại Đế! Ngươi hãy nhanh hơn nữa đi!

Uỷ Các đã mồ hôi đầm đìa, quay sang nhìn Tất Nhạ nói:

– Lão Thần! Làm Bát Thần Bộ… quả thật… không dễ dàng…

Tất Nhạ bật cười, đảo mắt nhìn một lượt mấy đứa trẻ tội nghiệp. Ngay từ lúc quyết định tin vào Mộc Ang, Tất Nhạ đã biết họ sẽ không tránh khỏi ngày này.

– Mang gánh nặng cả thế giới trên vai… dĩ nhiên… là không dễ.

Khi lớp cửa cuối cùng sắp bị đánh vỡ, Thần Quân cũng đánh bật được lớp đá chắn lối đi. Bát Thần Bộ bị đánh bật ra xa, té ngã mỗi người một nơi lăn lóc. Tất Nhạ cố gắng ngồi dậy thật nhanh vì Thần Quân đang tiến tới. Thần Quân muốn một lần tiêu diệt cả Bát Thần Bộ nên dồn lực tấn công. Tất Nhạ chống đỡ và bị đánh văng ra phía xa hơn những người kia. Lúc này, Đại Đế lại tiến đến đánh lùi Thần Quân sau khi lớp cửa cuối cùng vỡ ra.

– Ta sẽ cản đường họ, các người hãy ra ngoài trước.

Uỷ Các chạy lại đỡ Lão Thần Tất Nhạ, Tuy Hing đỡ lấy Nhan Trác và bay ra ngoài lẫn vào biển mây trắng. Đại Đế nhìn thấy Bát Thần Bộ đã thoát liền ôm chặt Mộc Ang hơn rồi bay ra ngoài. Thần Quân bay theo ra ngoài thì không thấy Đại Đế và Bát Thần Bộ đâu vì rừng trụ đá cao bên ngoài cản trở tầm nhìn. Hội Đồng Lớn ra lệnh cho Thần Quân quay lại, lực lượng cuối cùng bảo vệ Chính Điện không thể đến Nhân Tộc được. Vạn Dặm Vân Quan đã bị phá, Chính Điện có nhiều việc phải đau đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN