Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể
Chương 34
Đúng lúc này, Hứa Chiêu vươn tay lấy nửa khối trong gói, lại bẻ tiếp một nửa, đưa cho Hứa Phàm, nói: “Ăn đi.”
Hứa Phàm lập tức vui vẻ nhận lấy, ăn liền một hơi, cái miệng nhỏ nhắn chop chép nhai.
Bà chủ tóc quăn thấy thế, mỉm cười, yên tâm ăn bánh trung thu trong tay, vừa mới cắn một miếng đã lập tức nếm được mùi vị của bánh trung thu, giật mình nhìn về phía Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu đã thử qua cả bốn vị bánh trung thu, tuy có kém chút so với hương vị tinh xảo của thế kỉ 21, nhưng lại thắng ở nguyên liệu tự nhiên, mới mẻ, cho nên hương vị thanh tân, nồng đậm, ngay cả Hứa Kiến Quốc cũng phải khen đây là loại bánh trung thu ngon nhất ông từng ăn.
Bà chủ tóc quăn chắc chắn cũng nghĩ như thế.
Nhưng, xuất phát từ thói quen của người làm ăn, bà chủ sẽ không nói thẳng với cậu là ngon, nếu không sẽ không ép được giá.
Quả nhiên, bà chủ rất nhanh thu hồi kinh ngạc, chậm rãi nhấm nháp, một chốc đã ăn hết nửa miếng bánh trung thu trong tay, lúc này mới nhìn Hứa Chiêu, nhẹ nhàng mà nói mấy chữ: “Cũng không tệ lắm.”
Hứa Chiêu nói: “Còn có một vị nhân khác, chị có muốn nếm thử không?”
Bà chủ hỏi: “Còn có vị khác? Cậu nói thử xem.”
Hứa Chiêu đáp: “Hiện tại có nhân ngũ vị và khoai môn trứng muối.”
“Không ngờ còn có nhiều loại.” Bà chủ vì nửa miếng bánh trung thu mà ánh mắt nhìn Hứa Chiêu rõ ràng thân mật, hòa ái hơn nhiều, cô không định thử tiếp nữa mà muốn trực tiếp mua hàng, nhưng khi cô vừa nghe thấy một cái bánh trung thu giá hai hào tám, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, hỏi: “Sao lại đắt như vậy? Năm ngoái một cái bánh chỉ có hai hào.”
“Giá cả tăng cao mà.” Hứa Chiêu cười nói.
Đúng, giá cả quả thật gia tăng, điểm ấy bà chủ hiểu rõ nhất, nhưng hai hào tám cho một cái bánh trung thu có phải hơi đắt không?
Nhưng, bánh trung thu ăn thực sự rất ngon, không chỉ nhân mềm, ngay cả vỏ bánh cũng ngon, ngọt mà không ngấy, mềm mịn tan trong miệng, ngay cả cô là người không thích ăn bánh trung thu cũng hối hận vừa rồi không nên để lại nửa miếng cho nhóc béo ăn, làm cô ăn không đủ, nói cách khác, nếu nhập loại bánh này, có thể bán gấp đôi năm ngoái.
Nhưng, một cái bánh trung thu đã hai hào tám, cô lấy lãi chỗ nào?
Bà chủ tóc quăn nhìn Hứa Chiêu từ trên xuống dưới, hỏi: “Giảm giá chút, giảm giá thì tôi sẽ mua một ít về bán thử.”
Hứa Chiêu cười nói: “Không thể giám giá, nhưng cũng không bắt chị chịu phí tổn.”
Bà chủ kinh ngạc hỏi: “Không để tôi phải xuất tiền?”
Hứa Chiêu nói: “Dạ.”
Bà chủ tóc quăn hỏi: “Vậy cậu tới làm gì?”
“Tôi tới là giúp chị kiếm tiền.”
Bà chủ hào hứng, hỏi lại: “Thế nào gọi là giúp tôi kiếm tiền?”
Hứa Chiêu cười: “Chính là đặt bánh trung thu ở chỗ chị đây bán, mỗi phần bánh bán ra, chị được nhân ba phần tiền gọi là trích phần tram, không cần chị xuất tiền vốn mua bánh trung thu.”
Bà chủ lại hỏi: “Vậy nếu không bán được thì sao?”
“Không bán được thì trả lại cho tôi, chị không thiệt hại bất cứ cái gì.”
“Còn có như vậy? Vậy cậu muốn cái gì?”
“Muốn lãi ít nhưng tiêu thụ mạnh.” Kỳ thật lãi cũng không mỏng đâu.
Lãi ít tiêu thụ mạnh –
Bà chủ tóc quăn đương nhiên hiểu ý nghĩa bốn chữ này, quả thật lãi ít tiêu thụ mạnh là tác phong trước sau như một của một ít nhà máy.
Chị vẫn đang cân nhắc trong lòng rốt cuộc bán bánh trung thu lời hơn, hay giúp bán bánh trung thu lời hơn. Phía trước có thể đơn độc kiếm được nhiều tiền, nhưng bán lại không được nhiều như phía sau. Dù sao bánh ngon, còn có chiêu bài là đồ của nhà máy thực phẩm Tây Châu, thực khiến người yên tâm mà.
Bà chủ tự hỏi đến tự hỏi đi, giữa việc lựa chọn hai phương pháp, thôi thì chọn cả hai phương pháp, vào mùa nhập bánh trung thu về bán, thuận tiện giúp Hứa Chiêu bán bánh trung thu, cái nào kiếm được nhiều hơn thì chọn cái đó, vì thế nói: “Được, tôi giúp cậu bán.”
“Được ạ?” Hứa Chiêu hỏi.
“Được.”
“Vậy chúng ta viết thỏa thuận được không?”
Bà chủ tóc quăn trêu: “Ôi nha tiểu tử, cậu còn hiểu cả thỏa thuận cơ à, bằng cấp cao nha.”
Hứa Chiêu ngượng ngùng mà cưới nói: “Hiểu một chút, chủ yếu là giấy trắng mực đen, công bằng công chính, mọi người đều yên tâm.”
“Được, vậy viết thỏa thuận.”
“Dạ.”
Hứa Chiêu cùng bà chủ tóc quăn lại thương lượng thêm một ít chi tiết, toàn bộ đều viết lên bản thỏa thuận, tiếp đó Hứa Chiêu lại cho bà chủ thêm một cái bánh trung thu, rồi dắt Hứa Phàm ra khỏi cửa hàng, lúc này Hứa Phàm đã ăn xong nửa miếng bánh trung thu, ngẩng khuôn mặt nhỏ: “Ba ba, con chưa ăn no.”
Hứa Chiêu nói: “Cái này không để ăn, chỉ để nếm thử hương vị thôi.”
Hứa Phàm lại nói: “Vậy, vậy con chờ một lát sẽ lại được ăn bánh trung thu tiếp sao?”
“Ừ, nhưng trước tiên chúng ta phải đi làm trước đã.”
“Làm gì ạ?”
“Bán bánh trung thu đó con.”
“Con cũng bán bánh trung thu.”
“Được, đi.”
“Đi.”
Hứa Chiêu một tay xách theo túi to đựng bánh trung thu, một tay nắm tay nhỏ của Hứa Phàm, hai cha con vẫn đi dưới bóng cây, vừa đi vừa tán gẫu, nhìn thấy cửa hàng liền dừng lại, sau đó Hứa Chiêu lấy ra sổ nhỏ khảo sát trước kia, lần nữa đọc lại, tiếp tục mang Hứa Phàm vào trong hỏi ý kiến, gần như mỗi nhà đều đồng ý với phương pháp “kiếm tiền” của Hứa Chiêu, viết bản thỏa thuận.
Ngay cả Hứa Chiêu cũng phải kinh ngạc, nghĩ lại vẫn cảm tạ niên đại này, bởi vì mới phát triển, chưa xuất hiện kẻ lừa đảo, bán hàng đa cấp, cho nên cậu tới cửa phục vụ như vậy không tính là quá gian nan, nghe trách móc, ngược lại, bởi vì cậu cầm chiêu bài nhà máy thực phẩm Tây Châu, văn bản thỏa thuận ký nhanh chóng ngoài ý muốn.
Dù sao, ai cũng muốn “kiếm tiền”, đương nhiên là bánh trung thu của cậu cũng ăn rất ngon.
Đi liên tiếp mấy nhà, Hứa Chiêu đi mệt, Hứa Phàm cũng mệt, hai cha con bỏ ra năm phần tiền mua một bát nước ngọt mát lớn ngồi dưới tán cây uống, Hứa Chiêu uống một ngụm hết hơn phân nửa, tay nhỏ Hứa Phàm bưng bát sứ, kiên quyết để bát che hết mặt, mới uống hết nước trong bát, sau đó còn đánh ợ một cái.
“Ba ba, con uống xong rồi.” Hứa Phàm nói.
Hứa Chiêu chỉ vào quầy đồ uống bên cạnh nói: “Đem tới cửa hàng trả bát đi con.”
Hứa Phàm nhanh chóng nhấc chân ngắn chạy bạch bạch tới quầy trả bát, sau đó chạy về ngồi bên người Hứa Chiêu, Hứa Chiêu xoa mặt đầy thịt của Hứa Phàm, đứa nhỏ này thực sự chịu được khổ, tuy rằng cậu dắt Hứa Phàm đi một đoạn dài, nhưng Hứa Phàm không kêu mệt cũng không làm loạn, vẫn luôn bắn sức sống ra bốn phía.
Hứa Chiêu hỏi: “Có đói bụng không?”
Hứa Phàm đáp: “Không có, con vừa uống thật nhiều nước ngọt.”
Hứa Chiêu lấy ngữ khí thương lượng nói chuyện với Hứa Phàm, hỏi: “Chúng ta bây giờ đi tới cửa hàng của Tam gia trước, sau đó đi ăn cơm được không?”
Hứa Phàm hỏi lại: “Ăn cơm gì ạ?”
“Vậy con muốn ăn cái gì?”
“Con muốn ăn mì sợi, mì có thật nhiều thịt thịt.”
“Được, được, chúng ta phải làm việc trước nha.”
“Làm việc trước nha!” Hứa Phàm đặc biệt ngưỡng mộ nhại theo Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu lại dắt Hứa Phàm tới chuỗi cửa hàng của Tam gia, trong đó có một cửa hàng từ chối cậu, nhưng cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng không ít hộ đồng ý, có thể nói nửa ngày hôm nay thu hoạch được tương đối phong phú, sau khi hoàn thành, Hứa Chiêu dắt Hứa Phàm vào một quán mì, cố ý gọi một bát mì thịt bò lớn, bỏ thêm một quả trứng chần, ba hào một bát, có thể nói là vô cùng xa xỉ.
Chỉ là tới lúc mang lên, Hứa Phàm, Hứa Chiêu đều bị dọa sợ rồi, bát lớn, nhiều mì, nhiều thịt, siêu cấp đáng giá, đủ cho hai cha con ăn no.
Hứa Chiêu gắp mì ra bát nhỏ cho Hứa Phàm.
Hứa Phàm vươn tay ra bốc.
Hứa Chiêu nhanh chóng hỏi: “Hứa Phàm con làm gì vậy?”
Hứa Phàm nói: “Con ăn mì sợi ạ.”
“Sao lại không dùng đũa?”
“Nhưng, nhưng, nhưng con không muốn dùng đũa.”
Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm nói: “Sao lại không dùng đũa? Con sắp ba tuổi rồi đó.”
Hứa Phàm: “Nhưng con dùng đũa không tốt.”
“Sẽ tốt.” Hứa Chiêu đưa đôi đũa cho Hứa Phàm: “Ăn đi.”
Hứa Phàm không nhận đôi đũa, nhìn Hứa Chiêu nghiêm trang chững chạc mà nói: “Dùng đũa, dùng đũa… Con ăn không đủ no.”
Hứa Chiêu: “…”
Hứa Chiêu thực sự lần đầu nghe nói, dùng đũa ăn không đủ no… Đây là lí do gì thế, Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm dùng đôi mắt tủi thân nhìn ba ba, nhịn không được lui bước, nói: “Dùng đũa ăn đi, khi nào ăn no chúng ta mới về nhà, được không?”
Hứa Phàm kiên trì nói: “Con ăn không đủ no.”
Hứa Chiêu kiên nhẫn mà nói: “Sao lại như vậy, ba ba cảm thấy con sẽ ăn no.”
“Ăn không đủ no.”
“Nếu không, con ăn thử xem, nếu ăn không no, dùng tay ăn, được không nào?”
Hứa Phàm nghĩ nghĩ, cảm thấy chủ ý này tốt, vì thế gật gật đầu, tay nhỏ mậm mạp nắm chặt đũa, thay vì nói là dùng đũa ăn mì, chính xác phải là khều mì, mì ở đây làm thật ngon, mì dai, nước dùng đậm vị, Hứa Phàm úp cả mặt vào bát, căn bản quên mất chuyện “dùng đũa ăn không đủ no”, chẳng những ăn hơn nửa bát mì, còn ăn nhiều thịt bò, ăn thêm quả trứng chần, cái miệng nhỏ ăn đến bóng nhẫy.
“Ăn no không?” Ăn xong, Hứa Chiêu hỏi.
“Ăn no.” Hứa Phàm cười hì hì.
Hứa Chiêu cũng không nhắc lại chuyện dùng tay ăn vừa nãy, lau sạch mỡ trên miệng Hứa Phàm, nói: “Chúng ta về nhà đi.”
Hứa Phàm đáp lại: “Chúng ta về nhà.” Nói xong liền chạy về phía trước.
Hứa Chiêu nhắc nhở: “Chậm một chút, đừng chạy, vừa ăn xong không được chạy.”
Hứa Phàm quay đầu lại nói: “Con muốn tìm Thôi Nhị gia.”
“Thôi Nhị gia của con về nhà rồi, chúng ta đi ô tô siêu lớn luôn nào.”
“Ô tô siêu lớn?”
Sau đó Hứa Chiêu liền đắt Hứa Phàm lên xe bus về huyện Giang Bình.
Xe bus lại càng to hơn so với xe của Thôi Định Sâm, lại vừa qua buổi trưa, cho nên người không có nhiều, xe bus lại càng thêm rộng lớn, khiến Hứa Phàm kích động không thôi, vẫn luôn hô “Ô tô siêu lớn”, dù sao trong mắt của Hứa Phàm không có ô tô nhỏ, Hứa Chiêu cũng không sửa lại cho đúng, đợi lớn lên một chút, Hứa Phàm sẽ tự khắc phân biệt được rõ ràng, giờ này phút này để cho Hứa Phàm vui vẻ vì những chiếc ô tô.
Nhưng hưng phấn cũng chỉ trong chốc lại, Hứa Phàm bây giờ đang ngủ trong ngực Hứa Chiêu, nhóc con này thực sự là béo, trên người thịt chắc nịch, ôm hơi nặng tay, nhưng có vẻ đáng yêu hơn rất nhiều.
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm ngồi bên cửa sổ, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, trong lòng nghĩ chuyện bánh trung thu, những cửa hàng đã kí thỏa thuận, vậy là còn xưởng thép của Vân tỷ, cùng xưởng thuốc lá chồng Vân tỷ, cả hai nhà xưởng này nhất định phải kí kết được, ít nhất sẽ bán được một ngàn chiếc bánh, một ngàn cái đó, lập tức khiến cậu từ nghèo rớt thành giàu có.
(Vì bây giờ mình đã có công cụ check raw, nên mình xin phép sửa lại nơi làm việc của Vân tỷ từ “cương xưởng” sang “xưởng thép”, các chương trước sẽ được sửa lại sau. Xin lỗi mọi người vì sự sai sót này ☹)
Vì thế cậu phải suy nghĩ cách nào có thể thuyết phục được Vân tỷ, nghĩ nghĩ tới tận khi về tới thị trấn, lúc này Hứa Phàm vẫn còn chưa tỉnh, Hứa Chiêu vỗ nhẹ lên khuôn mặt Hứa Phàm, nói: “Tỉnh tỉnh, chúng ta về nhà rồi.”
Hứa Phàm rầm rì đẩy tay Hứa Chiêu, không muốn dậy.
Hứa Chiêu nói: “Đừng ngủ, xuống dưới đi mấy bước, không buổi tối lại không ngủ được.”
Hứa Phàm ánh mắt chớp chớp hai cái, muốn ngủ, không muốn đi về.
Hứa Chiêu đành phải nói: “Tam oa tử, con để ô tô lớn của con ở đâu rồi?”
Hứa Phàm lập tức mở to mắt, nhìn trong ngực, sau đó hỏi: “Ô tô lớn của con đâu?”
Hứa Chiêu hỏi lại: “Đúng vậy, ô tô lớn của con đâu rồi?”
Hứa Phàm lập tức nhìn khắp nơi, vẻ mặt mờ mịt
Hứa Chiêu nói: “Con nhanh xuống xe, xuống rồi chúng ta cùng tìm ô tô lớn ở chỗ nào nhé?”
Hứa Phàm lập tức chạy xuống, vội vàng nhìn vào trong túi đựng bánh trung thu của Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu từ trong túi lấy ra chiếc xe, nói: “Ôi trời, hóa ra là ở chỗ này.”
Hứa Phàm lập tức vươn tay nhỏ nói: “Ba đưa con với.”
Hứa Chiêu cười nói: “Cho con, đi, về nhà.”
Hứa Phàm rốt cục tỉnh, một tay ôm xe lớn, một tay nắm tay Hứa Chiêu, đi về hướng Phàm Tiểu Điếm, tới nơi thì cơn buồn ngủ biến mất hết, lại sinh long hoạt hổ mà gọi ông bà, khoe mình được ngồi ô tô lớn với ô tô siêu lớn, chạy vù vù.
Cha Hứa nghe xong cười rộ lên ha ha, vươn tay xoa đầu nhỏ Hứa Phàm.
Mẹ Hứa lại cười mất tự nhiên, như trong lòng đang giấu điều gì.
Hứa Chiêu nhìn Hứa mẫu, cảm giác có điều lạ, mở miệng hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!