Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở - Chương 21: Qua lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở


Chương 21: Qua lại


Trong nhà Ngôn Diệc Quân trang trí theo phong cách phục cổ tao nhã, sáng sủa sạch sẽ, gia cụ trang hoàng đa số bằng gỗ, dựa vào mặt phía tường bắc là giá cổ hoàng hoa lê mộc nghiêm chỉnh, có một số đồ sứ tráng men trắng và những chậu cây nhỏ được đặt theo cặp.

TV trên tường trái ngược lại càng giống như để trang trí, cái ổ cắm rỗng tuếch, cảm giác như luôn không có điện chạy qua. Bên cạnh cửa sổ sát đất đặt một bể cá, mấy cái đuôi trân châu cẩm lý thảnh thơi bơi qua.

Vừa nói chuyện, Ngôn Diệc Quân vừa để người nằm ngang ra, hai ba lần cắt bỏ quần áo, để lộ vết thương sau lưng.

Trong nhà y, dụng cụ khám chữa phổ thông đều có đầy đủ, thậm chí hầm chuyên để xe cũng giống một cái phòng khám tư nhân nhỏ. Nhưng với chấn thương nhỏ này thì cũng chẳng cần thiết.

Ngôn Diệc Quân đã khử trùng, tinh tế kiểm tra vết thương, cũng không hỏi người kia là ai, như thế nào bị thương, chỉ bình tĩnh nói: “Vết thương không sâu, độ dài không vượt quá 3 centimet, không bị thương chỗ nguy hiểm, chủ yếu là thương ngoài da, mất máu nhiều, tuy nhiên đã được xử lý sớm, máu đã ngưng chảy, bây giờ tôi sẽ tiêm thuốc tê để khâu lại. Nếu như bị dụng cụ trong nhà đâm bị thương, cần chú ý uống thuốc đề phòng bệnh uốn ván.”

“Vết thương ngoài da mà thôi?” Đoạn Hồi Xuyên có chút bất ngờ, mà nghĩ lại thì, Hứa Thần dù sao tuổi nhỏ, khí lực không lớn, nhất thời căng thẳng kích động, còn cách quần áo nữa, chỉ là nhói nhẹ một cái cũng rất bình thường, lúc đó tư duy hỗn loạn, chỉ cố động viên em trai, tâm tình cũng trầm trọng theo, càng không chú ý chi tiết nhỏ này.

Nghĩ như thế, hắn hơi nhăn mày lại: “Nếu chỉ là vết thương nhỏ, vì sao hôn mê bất tỉnh?”

Ngôn Diệc Quân động tác tay ngừng lại, giương mắt thoáng nhìn vào dấu ngón tay trên cổ, chọn lời giải thích, nói lời uyển chuyển: “Có lẽ bởi vì, bị khó thở, hoặc là gặp chuyện kinh hãi, hoặc cả hai.”

Advertisement / Quảng cáo

“…” Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên ý thức được chính mình hỏi một cái vấn đề ngu xuẩn, nhất thời không có gì để nói.

Tiếng mưa rơi nhỏ dần, lôi vân tựa cũng thấy thỏa rồi nên di chuyển tứ tán.

Ngôn Diệc Quân xử lý xong vết thương, thu xếp người tại phòng khách, cuối cùng rửa tay, lúc này mới đi nhìn về phía hắn.

“Không cần lo lắng.” Lời Ngôn Diệc Quân tràn ngập ôn hòa và kiên trì, như một lương y đang an ủi người nhà bệnh nhân: “Ông ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi, thương thế không nghiêm trọng lắm, tu dưỡng chút thời gian là không sao.”

“Không phải tôi lo lắng cho tên này…” Đoạn Hồi Xuyên khổ não lắc đầu cười.

“Ồ?” Ngôn Diệc Quân nhướng đầu lông mày, phun ra một âm tiết nghi hoặc, thấy Đoạn Hồi Xuyên muốn nói lại thôi, nên mỉm cười bổ sung một câu: “Không cần trả lời dù sao cũng không liên quan.”

Đoạn Hồi Xuyên trầm mặc chốc lát, nhàn nhạt mở miệng: “Kỳ thực người này, cùng tôi có chút liên hệ máu mủ.”

Ngôn Diệc Quân sững sờ, nghiêng đầu sang nhìn kỹ Hứa Vĩnh một chút, lộ ra biểu tình hơi kinh ngạc: “Trái lại là không thấy đúng lắm, ông ta không phải cha của anh chứ?”

“Tự nhiên không phải.”Chữ ‘cha’ đâm vào tai, đâm đến hắn nhíu mày, hắn chậm chạp giải thích: “Ông ta là anh của mẹ tôi.”

Ngôn Diệc Quân không hỏi vì sao không trực tiếp gọi “cậu”, chuyển lệch đề tài: “Em trai của anh họ Hứa đi, không cùng họ tên với anh, chắc là anh em họ, chẳng lẽ là con trai của người nọ?”

Đoạn Hồi Xuyên kinh ngạc vì y nhạy cảm với việc hắn cho là việc nhỏ không đáng kể, gật gật đầu: “Không sai… Lúc nhỏ ông ta từng nhận nuôi tôi mấy năm, khi đó Tiểu Thần vừa ra đời không lâu, ông ta vô học, suốt ngày du thủ du thực, ở bên ngoài ăn chơi cờ bạc, trong nhà chẳng còn gì, mẹ của Tiểu Thần đã bỏ nhà đi.”

Ngôn Diệc Quân từ trong đôi câu vài lời ngắn ngủi này, phẩm ra một tia ý vị sâu xa: “Hiện tại Hứa Thần cùng anh sinh hoạt, nói như vậy, là anh nuôi em mình?”

“Ai bảo nó sinh ra trong một gia đình chẳng thể dựa vào được.” Đoạn Hồi Xuyên khóe miệng ngậm lấy một tia cười trào phúng, cũng không biết đang cười ai: “Anh trai như cha, nếu như tôi không quản nó, đứa nhỏ này sẽ chết đói mất.”

“Khó trách hai người tình cảm tốt như vậy.” Ngôn Diệc Quân rũ lông mi xuống cười nhạt: “Nếu từ lâu không phải người một nhà, người này hôm nay đến đây, chắc chắn không phải đến thăm người thân?”

Đoạn Hồi Xuyên trầm mặc một thời gian dài hơn chút, theo bản năng luồn vào trong túi lại không mò thấy hộp thuốc lá, trái lại Ngôn Diệc Quân đã đưa một hộp lại đây, là nhãn hiệu hắn quen dùng.

Hắn lúng túng nói tiếng cám ơn, nhen lửa một điếu trong miệng, mùi vị nicotin mơ hồ du tẩu trong môi lưỡi, huân ra một luồng cay đắng khó có thể diễn tả bằng lời.

Hắn kỳ quái nhìn Ngôn Diệc Quân liếc mắt một cái: “Anh không hút sao?”

Cách làn khói trắng, nụ cười Ngôn Diệc Quân điềm tĩnh đến không rõ ràng: “Tôi không có thói quen hút thuốc.”

Đoạn Hồi Xuyên cúi xuống thấy bao thuốc lá đã bị hủy bỏ, nhất thời không biết nên nói cái gì. Hắn đương nhiên không có ngu xuẩn hỏi lại gì đó như là không hút thì mua làm gì, mà hời hợt nói về chuyện hôm nay.

“Lão tới chỗ của tôi, xưa nay chỉ vì một việc.” Đoạn Hồi Xuyên khinh thường câu lên khóe miệng, hai mảnh môi mỏng trên dưới khép mở, nhẹ nhàng phun ra hai chữ khinh bỉ: “Xin cơm.”

Ngôn Diệc Quân nhìn chán ghét cùng miệt thị không hề che giấu trên mặt hắn, lắc đầu bật cười.

“Cái lúc mà hắn nhận nuôi tôi, là vì muốn phí nuôi dưỡng, ban đầu thì chưa có quá phận, tôi và Tiểu Thần dưới một tuổi còn có cơm ăn. Đáng tiếc, không quá mấy năm đã hiện nguyên hình, các khoản nợ so với trước đây càng nhiều hơn, ban ngày ở bên ngoài uống rượu bài bạc, thua cuộc, buổi tối trở về lại đánh chúng tôi, thể chất tôi cường tráng cũng đành, Tiểu Thần là cốt nhục của lão, còn nhỏ như vậy, lão lại cũng hạ thủ được.”

Advertisement / Quảng cáo

Đoạn Hồi Xuyên thở ra một miệng khói sương mù, trước mắt một mảnh xám xịt, hắn nhắm mắt, mưu toan muốn xóa đi, chốc lát, hắn lại nhàn nhạt nói tiếp: “Rốt cục có một ngày không chịu đựng nổi nữa, thế là tôi mang theo Tiểu Thần rời khỏi nơi đó, từ đấy về sau, cõi đời này chỉ còn hai người chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau.”

Lúc nói đến bốn chữ nương tựa lẫn nhau, hắn dường như nở nụ cười.

Điếu thuốc dần bị lửa đỏ tươi cắn thành tro tàn, trong nháy mắt nát tan thành bụi, rơi vào trong cái gạt tàn thuốc.

Hắn lãnh đạm hờ hững nói về gian nan trong dĩ vãng, e rằng ở trong mắt hắn, điểm đau khổ ấy xưa nay vẫn chẳng đáng chú ý như vậy.

Ít nhất so với huyết mạch ma quỷ đang chảy trong hắn, những cái khác cũng chỉ là trong khổ nạn tô điểm thêm chút thôi.

Thậm chí còn có mấy phần vui mừng, lúc bị coi như yêu ma đuổi ra khỏi nhà, bị người nhà vứt bỏ và lãng quên, trong thế giới to lớn không chỗ để về, hắn lại vui mừng vì còn có một người thân làm bạn, mà không phải bước đi cô độc dưới trời đất bao la.

Ngôn Diệc Quân mải chuyên chú nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy như lắng đọng rất nhiều hàm súc, không thể nói rõ, tưởng như dù phải xuyên qua làn khói mịt mờ lẫn lớp ngụy trang xa cách, cũng phải nhìn hết đáy lòng của hắn.

Mưa rào ngoài cửa sổ chẳng biết từ lúc nào đã chậm rãi ngừng lại, chỉ còn tí tách vài giọt gõ lên song cửa sổ, trời quang mây tạnh dần, ánh tà dương từ trong tầng mây xé ra, hạ xuống một tia màu đỏ vàng sáng cả trời.

Tia sáng kia xua tan mây đen bồi hồi, rực rỡ bày xuống, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu xuống lưng Ngôn Diệc Quân, màu sắc nhàn nhạt kia miêu tả ra một thân thanh hoa cao ngạo.

Đoạn Hồi Xuyên cứ như vậy trong một mảnh nắng chiều nhìn y, nhìn y không kìm lòng được nâng tay lên, hết sức chậm rãi, hướng về mặt của mình đưa qua, lúc sắp chạm tới da dẻ, như bị cái gì thức tỉnh bỗng nhiên thu tay về.

Không biết có đúng hay không vì hào quang quá mức rực rỡ, càng làm nổi bật sắc mặt có mấy phần tái nhợt của Ngôn Diệc Quân, trong một cái nháy mắt, Đoạn Hồi Xuyên cơ hồ có thể xác thực từ đáy mắt y đọc ra một loại cảm xúc thương tiếc, không phải là đồng tình thương hại, cũng không phải giả vờ ngụy trang.

Nhưng y rõ ràng cùng mình mới quen biết không lâu, y đến tột cùng là thương tiếc cái gì?

Hắn muốn nhìn lại rõ ràng hơn chút, nhưng mà đối phương đã rất nhanh thu liễm tất cả kẽ hở, một lần nữa nhặt lên thói quen nhĩ nhã, lộ ra một vệt ý cười thoả đáng đúng mực.

Đoạn Hồi Xuyên cảm thấy được trong lòng một sợi tơ vội thoáng qua tựa hồ chẳng thể xác thực.

“… Dù như thế nào, đã qua rồi.” Im lặng một lúc lâu, Ngôn Diệc Quân nhẹ nhàng nói một câu như vậy.

Đúng, vết tích đã khép lại rồi, dù cho nó rất sâu, đã hòa cùng huyết cốt, không thể khép hẳn lại, chỉ cần lơ đãng đụng vào, đều là thương cân động cốt.

Đoạn Hồi Xuyên đáp lời cười cười, dùng giọng điệu thoải mái tiếp tục kể: “Sau đó, tôi loanh quanh nghĩ cách kiếm tiền, qua rất nhiều năm, trải thêm nhiều việc, tôi dùng toàn bộ tích trữ mua nhà mở văn phòng. Cuối cùng cũng coi như có một chỗ dung thân.”

Phảng phất đoán được tiếp đó sẽ phát sinh cái gì, Ngôn Diệc Quân thay hắn tiếp lời nói: “Sau đó người này dai như đỉa đói mà tìm tới?”

“Không sai.” Đoạn Hồi Xuyên cười một tiếng lành lạnh: “Lúc trước ít đi hai đứa con ghẻ, lão tự nhiên là vui mừng, nhưng ngày qua ngày, lão bị lãi suất cao làm cho cùng đường mạt lộ, lại nghĩ tới tôi, bèn đánh chủ ý, thông qua tôi tìm… tìm ông ba tôi đòi tiền, cũng có thể là lão chưa tới, lão thấy tôi mở văn phòng này, vì vậy đến gõ lên người tôi.”

Ngôn Diệc Quân ánh mắt trầm tĩnh: “Anh đưa cho lão?”

“Hai mươi vạn.” Đoạn Hồi Xuyên duỗi ra hai ngón tay, tự giễu bất đắc dĩ cười khổ: “Dùng để trao đổi quyền giám hộ Tiểu Thần.”

Ngôn Diệc Quân không hề động mà nhìn hắn, cau mày nói: “Đi vay?”

Advertisement / Quảng cáo

Đoạn Hồi Xuyên không biết nên hay không nên khen đối phương thấy rõ như vậy: “Là bởi vì, lúc đó căn bản tôi không bỏ ra nổi một khoản tiền lớn như thế, cũng may có mấy bằng hữu, giúp tôi gom góp.”

“Vị Trương Bàn Trương đại sư kia?”

“Ừm, hắn tính là một.”

Ngôn Diệc Quân hơi nhíu mày sao: “Anh đi theo anh ta làm trợ thủ, là bởi vì nợ tiền anh ta? Nếu như anh vẫn còn nợ nần, tôi có thể —— “

“Hả, cũng không phải, tôi đã trả sạch rồi.” Đoạn Hồi Xuyên uyển cự ý tốt của y: “Tôi từ trước đến giờ không thích thiếu người nhân tình.”

Ngôn Diệc Quân biết nghe lời phải mà bỏ qua cái đề tài này: “Như vậy, người này bây giờ lại tới uy hiếp anh đòi tiền?”

Nhớ tới Hứa Vĩnh luôn mồm luôn miệng nói lời áp chế ác độc ngu xuẩn, ánh mắt Đoạn Hồi Xuyên trầm xuống, nửa ngày mới chậm rãi nói: “Năm xưa, nếu không phải xem lão là cha của Tiểu Thần, tôi sớm nên —— “

Sớm nên bóp chết con chuột tanh tưởi này trong cống ngầm!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN