Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở
Chương 37: Có người nhớ ta?
Hải Nguyên cư sĩ cũng nửa tin nửa ngờ mà nhìn sang, nhưng đã có vết xe đổ, lần này lão không có vội phản bác.
Đoạn Hồi Xuyên thần bí nhếch khóe miệng lên, khẽ mỉm cười: “Nếu Đoạn gia mơ ước phong thủy bảo địa nhà ngài, vậy ngài thẳng thắn bán luôn cho ông ta, năm triệu quá ít, phải đòi mười vạn, còn nữa nhất định phải thêm một điều kiện phụ theo, chính là chỗ đất gặp sự cố của Đoạn gia chỉ cần đóng gói đưa cho ngài.”
Vạn vạn không ngờ tới Đoạn Hồi Xuyên đưa ra cái biện pháp “Trao đổi” như thế, Phương Dĩ Chính thất vọng nhíu lông mày, do dự nói: “Vừa nãy, mấy vị rõ ràng đều nói mảnh đất kia có vấn đề, chẳng lẽ Đoạn đại sư có biện pháp xoay chuyển càn khôn?”
Hải Nguyên cư sĩ vuốt râu không nói, lão có nghĩ tới phương pháp phá cục, nhưng là nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra làm như vậy có ích lợi gì.
Đoạn Hồi Xuyên định liệu trước nói: “Xoay chuyển càn khôn không dám nói, mà dẫn đến phong thuỷ Đoạn gia Tổ Từ chuyển biến xấu, nguyên nhân tuyệt đối không phải là bị nhà ngài hút đi long khí. Nếu như Phương Đổng không tin, tối hôm nay, tôi sẽ nghĩ biện pháp chứng minh cho ngài xem.”
Phương Dĩ Chính cùng Hải Nguyên cư sĩ liếc mắt nhìn nhau, đều là bán tín bán nghi.
Đêm đầu mùa thu mang theo gió nhẹ cảm giác mát mẻ gảy mặt hồ lên vài gợn sóng.
Đối diện khách sạn đèn đuốc sáng choang là một cái viện điều dưỡng mười tầng yên tĩnh đứng lặng bên hồ.
Phòng bệnh đặc biệt của Đoạn gia nằm ở tầng cao nhất viện điều dưỡng, sau khi Đoạn Minh Dương bị tai nạn xe cộ, cậu ta vẫn nằm yên phận trong phòng bệnh này, gian phòng rộng rãi, nhưng cậu chỉ chiếm một tấm giường bệnh nhỏ.
Trong thời gian trở thành người thực vật, cậu bị nhốt trong bóng tối ý thức, mơ hồ cảm nhận được xung quanh các bác sĩ đến rồi đi, ở lại một lúc hoặc không thể ra sức hoặc đồng cảm thương hại than thở.
Bởi hai đứa con trai trước đều không còn dùng được, cha con Đoạn thị từ trước đến giờ đối với lão tam cực kỳ thương yêu, mang nhiều kỳ vọng.
Đoạn Minh Dương từ nhỏ thân thể gầy yếu, cơ hồ quanh năm suốt tháng phần lớn thời gian đều ở viện điều dưỡng, Đoạn Doãn Chính coi như công tác bận rộn, cũng sẽ bớt chút thời gian tự mình đến phòng bệnh làm bạn với đứa con này, khác với Đoạn Hồi Xuyên khi còn bé, dù như thế nào cũng xa không cầu được quan ái.
Đoạn tam gia hết lòng tin theo thuyết phong thuỷ, tin lão tam chính là một tôn tử hiếu thuận, vì cầu tổ tông phù hộ, lão thường mang theo Đoạn Minh Dương đi Tổ Từ cúng tế, hy vọng có thể được long khí tẩm bổ cùng che chở, nhưng là nhiều năm qua đi, vẫn như cũ bất chấp không có khởi sắc.
Vào giờ phút này, Đoạn tam gia cùng Đoạn Doãn Chính hai bên trái phải mà ngồi trên giường bệnh, cõi lòng tràn đầy vui sướng và hoan hỉ nhìn đứa con được sủng ái nhất, mặc dù Đoạn Minh Dương chỉ là từ hôn mê mở mắt ra, chưa nói chuyện được, cũng đủ để làm cho bọn họ mở cờ trong bụng.
Một đám trưởng bối Đoạn gia dồn dập chen vào trong phòng bệnh, đáy lòng không biết giấu tâm tư gì, ít nhất trên mặt đều là một vẻ lão hoài khuây khoả.
“Bác sĩ Ngôn, lần này rõ ràng Dương có thể tỉnh lại, thực sự là nhờ có cậu y thuật cao minh!” Đoạn Doãn Chính thu hồi ánh mắt nhìn nhi tử, chuyển sang Ngôn Diệc Quân đang đứng cạnh cửa sổ im lặng, tự đáy lòng khen một câu.
Ánh đèn khách sạn Ôn Tuyền lộng lẫy tập trung trên mặt hồ, ánh sáng trong trẻo bướng bỉnh mà nhảy múa, Ngôn Diệc Quân rất hứng thú thưởng thức chốc lát, xoay người lại, khách khí xa cách cười nhạt nói: “Không dám, Đoạn tổng quá khen rồi.”
Trong tay y thưởng thức một cái bật lửa hình rồng, cảm xúc lạnh lẽo của kim loại lắng đọng nơi lòng bàn tay, công nghệ chân thực giống như một con rồng con tí hon, xinh đẹp đáng yêu, ở lòng bàn tay xoay quanh như muốn bay.
Ngôn Diệc Quân nhìn chăm chú vào con rồng nhỏ này, không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười.
Dùng vu lực của y, Đoạn Dương sống hay chết, cũng chỉ dựa vào tâm ý của y mà thôi. Hiện tại đã cao hứng, không khỏi quá sớm.
Đoạn Doãn Chính không biết gì về việc này, ông vẫn còn đắm chìm trong niềm vui con trai đã khôi phục, lòng đầy cảm kích và kính phục đối với Ngôn Diệc Quân:
“Bác sĩ Ngôn đừng quá khiêm tốn, nói đến, cậu tuổi còn trẻ đã bước lên hàng ngũ danh y nhất lưu, thật hiếm thấy, huống chi nghiệp giới nghe đồn, tầm nhìn đầu tư của cậu còn giỏi hơn nữa, cơ hồ như chong chóng đón gió, khiến lão già như tôi cũng phải xấu hổ, cũng không ngại hạ thể diện, có lúc tôi thật muốn học hỏi kinh nghiệm từ cậu đấy, ha ha. Hai đứa con trai vô dụng của tôi, được bằng một nửa, mà không, bằng một phần mười ưu tú của cậu thôi, vậy tôi nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh rồi.”
Ngôn Diệc Quân nhếch miệng nhẹ nhàng nở nụ cười, ý vị thâm trường nói: “Đoạn tổng chính trực tráng niên, cố gắng một chút, có lẽ còn có thể sinh thêm đứa thứ ba.”
“Khụ, ha ha, bác sĩ Ngôn thực sự là dí dỏm.” Đoạn Doãn Chính sắc mặt có chút mất tự nhiên cứng đờ, cười ha hả xóa mở đề tài: “Bác sĩ Ngôn có thiên phú về đầu tư như thế, nếu như chăm chú mặt này, sợ là người đứng đầu danh hiệu người đầu tư trẻ nhất cũng phải nhượng lại thôi.”
Ngôn Diệc Quân đương nhiên sẽ không nói cho ông biết, đó là bởi vì y có người thường tiếp xúc với một lượng lớn các thông tin.
“Làm bác sĩ, là sở thích của tôi.” Ngôn Diệc Quân thu hồi bật lửa, một tay tùy ý nhét trong túi quần, nửa gương mặt đẹp trai chiếu rọi trên cửa kinhs, nửa còn lại bị bóng đêm vùi lấp: “Là người đều sẽ bị thương, sinh bệnh, bị bệnh sẽ phải đi bệnh viện, cho nên ở bệnh viện, có thể nhìn thấy rất nhiều người.”
Lời nói này có chút không đầu không đuôi, nhưng nghe vào tai Đoạn Doãn Chính, chỉ cho là y yêu thích cứu người: “Bác sĩ Ngôn thực sự là phẩm chất cao thượng, lý tưởng rộng lớn, ha ha.”
Ngôn Diệc Quân chỉ cười đáp lại.
Đoạn gia lão nhị Đoạn Minh Thần đứng ở góc phòng bệnh, ngay cả ánh đèn cũng bị đoàn người ngăn trở, hãm nửa người cậu ở trong bóng tối.
Người thực vật cũng có thể cứu lại? Lão tam là đụng phải cái đại vận gì vậy?
Cái họ Ngôn này nói cứu có thể cứu, thần thánh như thế sao?
Đợi lão tam triệt để khôi phục, Đoạn gia làm gì còn chỗ đứng cho ta nữa?!
Đoạn Minh Thần xuyên thấu qua mọi người cắn răng nghiến lợi trừng Ngôn Diệc Quân một cái, rồi lặng yên không tiếng động mà ra khỏi phòng bệnh.
Trăng leo giữa trời, lặng yên ngắm nhìn mặt hồ yên tĩnh.
Phòng bệnh cùng phòng họp hai nhóm người dần dần tản đi.
Đoạn Hồi Xuyên đáp ứng Phương gia đêm nay chứng minh chính mình nói không ngoa, hắn mượn Phương Dĩ Chính cái bút máy màu đen luôn mang bên người, không có giải thích quá nhiều, chỉ nói khi nào trở về từ Đoạn gia từ đường gặp mặt sẽ hiểu.
Mấy người đầy bụng ngờ vực, lẽ nào chỉ là một cái bút máy có thể chứng minh vấn đề phong thủy của Đoạn gia?
Đoạn Hồi Xuyên lén lút mượn la bàn của Trương Bàn, ở trong phòng đợi đến nửa đêm, dự định trời tối người yên một mình lên núi, lẻn vào Đoạn gia từ đường, tìm tòi hư thực.
Loại hành vi không thấy được ánh sáng này, hắn đương nhiên không có cách nào nói cho người khác.
Cơ hội chỉ có một lần đêm nay, huống chi Đoạn gia khẳng định vẫn đề phòng mình, nên làm sao tránh né chu vi tai mắt, hắn phải tính toán cho cẩn thận.
Kim giờ vừa qua khỏi chín giờ, Đoạn Hồi Xuyên rất sớm tắt đèn phòng ngủ, một thân một mình dựa vào cửa sổ, mặc cho bóng đêm bao phủ quanh thân. Chỉ có tàn thuốc lập loè màu đỏ tươi, ở trong bóng tối lúc ẩn lúc hiện.
Không sai biệt lắm nên xuất phát…
Đoạn Hồi Xuyên phun ra một miệng khói cuối cùng, ấn diệt tàn thuốc, phía sau bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa!
“Vào lúc này, ai lại tới quấy rầy nhỉ?” Đoạn Hồi Xuyên nhíu mày, chắc là Bạch Giản hoặc Phương Tuấn, trước hết đánh một trận, giáo dục lại bọn họ đạo lí nửa đêm không loạn gõ cửa phòng người khác.
Kéo cửa phòng ra, một thân màu đen âu phục đặt may chủ nhà họ Đoạn mặt không thay đổi đứng ở cửa.
Đoạn Hồi Xuyên bây giờ cái đầu đã vượt qua vị “phụ thân” này, năm xưa dùng ánh mắt lạnh lùng chán ghét nhìn xuống đối phương, bây giờ đổi lại, thời điểm hai người đối diện nhất thời lặng im, Đoạn Doãn Chính bỗng nhiên có chút không thích ứng hiện thực trước mắt này.
Nhưng ông vẫn cảm thấy Đoạn Hồi Xuyên không có tư cách gì cùng ông hò hét, mặc dù đã ôm cái đùi lớn Phương gia cùng Trường Xuân quan.
“Không biết Đoạn tổng đêm khuya tìm tôi có chuyện gì?” Đoạn Hồi Xuyên không mặn không lạt mở miệng.
Đoạn Doãn Chính nhíu nhíu mày, lạnh lùng nhìn về hắn: “Nói đi, ngươi cần bao nhiêu tiền?”
Nói xong, ông ta từ trong túi tiền móc ra một cây bút máy cùng một tờ chi phiếu, chuẩn bị điền lên con số: “Ta rất bận, không có thời gian dây dưa, nếu như ngươi là tưởng trở về nhận tổ quy tông, thỉnh ngươi đừng si tâm vọng tưởng. Ta sẽ không nhận ngươi về, cầm tiền rời khỏi Đoạn gia, mãi mãi không bao giờ trở về, cũng không được tiết lộ quan hệ giữa ngươi và Đoạn gia.”
Đoạn Doãn Chính điền xong chi phiếu, thu hồi bút máy, hai ngón tay kẹp chi phiếu nhẹ nhàng run thẳng đưa tới, hơi khép hai mắt như chặt đinh chém sắt kết luận: “Chúng ta Đoạn gia vĩnh viễn còn lâu mới có đứa con trai như ngươi, thỉnh ngươi nhớ kỹ thân phận chính mình.”
Đoạn Hồi Xuyên rũ mắt xuống, nhìn thấy trên chi phiếu đếm không hết số không, nội tâm không hề gợn sóng, hai tay hắn cắm ở trong túi quần, không hề có ý đưa tay ra tiếp chi phiếu, Đoạn Doãn Chính hơi không kiên nhẫn: “Làm sao, vẫn còn chê ít?”
Đoạn Hồi Xuyên đáng thương buồn cười nhìn ông, ngoẹo cổ đùa cợt nói: “Đúng rồi, 100 triệu nói mua tôi ngậm miệng còn tạm được, dù sao phí ủy thác của tôi rất cao.”
Đoạn Doãn Chính trầm xuống: “Ngươi đang nói đùa sao?”
“Ông nói xem?” Đoạn Hồi Xuyên nhún vai, đầy mắt đều là trào phúng.
“Không cần quá phận.” Đoạn Doãn Chính lạnh lùng kéo kéo khóe miệng, “Ngươi có tin hay không ta có thể dễ dàng khiến ngươi không sống được ở thành phố này nữa?”
“Xem ra ông còn chưa hiểu tình hình.” Đoạn Hồi Xuyên chậm rãi thu liễm ý cười, bước về phía trước một bước, hai hàm răng sắc nhọn nứt ra từ khóe miệng; “Đoạn gia nếu coi ta là quái vật, như vậy các ngươi trên dưới còn sống được đến bây giờ, cần phải cảm tạ quái vật ơn tha chết mới phải!”
Quanh người hắn bỗng nhiên bùng nổ ra một luồng uy thế doạ người, theo mỗi bước tiến như bài sơn đảo hải bức bách tới!
Đoạn Doãn Chính đột nhiên sắc mặt biến đổi, bị cỗ khí thế sắc bén làm kinh sợ lùi lại mấy bước, mãi đến khi lưng đụng vách tường, mới miễn cưỡng ổn định thân hình, không đến nỗi quá mức chật vật.
Dù là như vậy, sắc mặt Đoạn Doãn Chính đã trắng bệch cực kỳ khó coi, bị một nghiệt chủng mình xem thường bức bách, đủ để làm ông lúng túng đến khó chịu, cuống họng ông khô khốc xấu hổ mở miệng sợ hãi, ngoài mạnh trong yếu tê thanh nói: “Ngươi… Ngươi còn dám động thủ với ta hay sao?!”
Đoạn Hồi Xuyên khinh thường khoanh hai tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn từ trên cao xuống đối phương: “Ngươi quá ích kỉ, ngươi cùng nhà các ngươi, không xứng dính líu quan hệ với ta.”
“Ầm” một tiếng cửa phòng đóng lại, Đoạn Doãn Chính và cái cổ họng của ông ta bị ngăn cách ở bên ngoài, đèn hành lang ảm đạm từ đỉnh đầu chiếu xuống dưới, chiếu thảm trải sàn đỏ thắm tối tăm không màu sắc.
Tờ chi phiếu kia chẳng biết từ lúc nào đã bị uy thế cắt thành từng mảnh, ngổn ngang bất lực rơi tán loạn trên mặt đất.
Đoạn Doãn Chính đôi môi rung động, lồng ngực kịch liệt chập trùng một hồi lâu mới một lần nữa thu hồi bình tĩnh, ông nheo mắt sâu sắc liếc nhìn cửa phòng đóng chặt lần cuối, nhớ tới cặp mắt vô tình lạnh lùng của Đoạn Hồi Xuyên, chung quy không có lá gan nói thêm cái gì, quay người đi.
Không lâu sau khi ông ta đi, ở khúc quanh của hành lang, yên lặng dò ra nửa bóng hình Đoạn Minh Thần.
Đoạn đối thoại của hai người, một chữ không rớt xuống đất vừa vặn rơi vào tai cậu đi ngang qua.
Chẳng trách lần đầu nhìn Đoạn Hồi Xuyên thấy quen mắt —— không nghĩ tới, cậu cảm giác không sai! Thật sự là “Đại ca” bị đuổi khỏi nhà năm đó!
Đoạn Minh Thần trước mắt chợt lóe lên hình ảnh Đoạn Hồi Xuyên lộ ra răng nanh khủng bố, hô hấp bỗng dưng cứng lại, gần đây thực sự là bất lợi, lão tam chân trước khôi phục, chân sau xuất hiện một quả bom hẹn giờ, ai biết cái “Đại ca” này có thể vì trả thù mà làm ra việc điên rồ gì hay không?!
Bê bối năm đó, dẫn đến trong nhà phần lớn người hầu cùng bảo an toàn bộ đều phải đổi, đã nhiều năm như vậy, người biết đến nội tình đã chỉ còn rất ít vẫn khoẻ mạnh, mà Đoạn Minh Thần chính là một người trong đó, thậm chí cái cậu biết sợ so với chủ nhà họ Đoạn còn nhiều hơn.
Ký ức từ lâu trong quá khứ mơ hồ đã phai màu, Đoạn Minh Thần chỉ nhớ rõ ước chừng là lúc bảy, tám tuổi, ngẫu nhiên nghe thấy bảo mẫu lén lút nói chuyện phiếm, che che giấu giấu mà nói đến sự kiện “giết mẹ” đã từng làm người nghe kinh hãi ——
Nguyên bản trưởng tôn lúc sinh ra, cũng giống các tiểu hài tử khác, Đoạn gia còn vì thế mà bày buổi tiệc chúc mừng lớn, nhưng đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Đoạn Hồi Xuyên không tới hai tuổi bắt đầu từ từ triển lộ ra “quái bệnh” cùng người bình thường bất đồng.
Khởi điểm là da dẻ bắt đầu mọc vảy lạ dầy đặc, người trong nhà cuống quít đưa đến bệnh viện, nhưng bất kể là trị liệu như thế nào, cũng không thấy tốt hơn, quá một thời gian bỗng nhiên tự lành.
Đương tất cả mọi người cho là quái bệnh lúc kết thúc, trên thực tế, ác mộng vừa mới bắt đầu.
Trưởng tôn mỗi ngày một lớn dần, càng ngày càng nhiều “Quái bệnh” xông ra, lời đồn bắt đầu nổi lên bốn phía, ánh mắt tập trung trên người Đoạn Hồi Xuyên, từ chúc phúc vui vẻ chậm rãi biến thành kiêng kỵ sợ hãi, người khác ở bề ngoài không dám nói gì, sau lưng không biết có bao nhiêu ác độc ngôn ngữ như những lưỡi dao găm lên người một đứa bé hồ đồ.
Ngày đó trời nổi giông tố, Đoạn Hồi Xuyên lại bắt đầu “Phát bệnh”, nhắc tới cũng kỳ, phần lớn thời điểm hắn phát bệnh đều là lúc khí trời giông tố, đám người hầu đều nói, đây là lão thiên gia nguyền rủa với yêu nghiệt.
Lần này “bệnh” tới hung hăng, trên đầu sừng nhọn, vảy trên người đều mọc ra, cả hàm răng cũng sắc bén như quỷ hút máu trong truyền thuyết.
Sợ đến mức bảo mẫu và người hầu không một ai dám tới gần, sợ bị quái vật Đại thiếu gia cắn cổ hút khô máu đi!
Người duy nhất đi vào phòng Đoạn Hồi Xuyên, chỉ có bà mẹ dần tiều tụy hậm hực của hắn.
Nàng cầm trong tay một con dao gọt hoa quả sắc bén, đôi mắt nhìn chằm chằm con trai ở trên giường thống khổ lăn lộn, yêu thương cùng căm hận dấy lên dày đặc dưới đáy mắt nàng—— đúng rồi, diệt trừ đầu nguồn quái bệnh này đi, không phải có thể làm cho mình và nhi tử đồng thời giải thoát rồi sao?
Nàng chậm rãi đến gần bên giường, mái tóc dài màu đen rủ xuống che nửa bên gò má, nguyên bản một gương mặt thập phần mỹ mạo, sau một thời gian dài không vui, bây giờ thấy rõ quầng thâm mắt và vài sợi tóc bạc, làm cho nàng nhìn qua già nua thêm không chỉ mười tuổi.
“Con trai ngoan, lại đây.” Nàng ôn hòa thấp giọng hống dụ: “Con bị bệnh, bệnh rất nặng, mấy lang băm không có cách nào cứu con, bọn họ đều vô dụng, chỉ có mẹ có thể cứu con thôi.”
Đoạn Hồi Xuyên còn nhỏ cũng không có năng lực nhận biết tâm tình, toàn thân hắn đau vô cùng, mồ hôi lạnh chảy xuống làm ướt ga trải giường, dùng hết sức lực mà tới chỗ mẹ mình, hy vọng có thể được mẹ động viên an ủi.
Mẹ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi của hắn, sau đó chậm rãi mò tới cái trán còn non nớt mọc sừng nhọn.
Tiểu Đoạn Hồi Xuyên run rẩy, hơi cà cà tay của mẹ mình, khóc nức nở: “Mẹ, con đau…”
Vành mắt nàng đột nhiên đỏ chót, run run vung dao trong tay lên, run giọng nói: “Rất nhanh sẽ không đau nữa, để mẹ giúp con cắt vật bẩn thỉu này xuống…”
Ánh dao sáng như tuyết thoảng qua gương mặt tái nhợt đầy nước mắt của nàng, một đoạn sừng máu me rơi xuống đất, máu tươi phun ra bắn tóe trên mặt nàng, hai gò má đỏ lên như bị bệnh.
Cảm giác mát mẻ đột ngột làm Đoạn Hồi Xuyên đang nhỏ giọng khóc nức nở im bặt đi, sau đó đau nhức kinh khủng chiếm lấy trái tim của hắn, không gian trong phòng tràn ngập tiếng hắn thống khổ gào khóc!
Mẫu thân chết lặng nắm chặt dao, nhắm ngay vảy trên vai hắn…
Đoạn Hồi Xuyên không có cách nào suy nghĩ tại sao người duy nhất thương yêu mình lại đối xử với hắn như thế.
Gần như phải chịu hình phạt tàn khốc thô bạo thực sự đau đến không cách nào nhịn được, Đoạn Hồi Xuyên còn nhỏ theo bản năng nỗ lực tránh né nguy hiểm, hắn dùng sức điên cuồng giãy dụa trong tay mẹ mình, dùng cả tay chân, ý đồ trốn chạy.
Mặc dù đối phương là phụ nữ nhu nhược, nhưng là nhu nhược đến mức nào, cũng vẫn giữ được một đứa bé đang phản kháng, hai người xô đẩy một lúc, vì vậy hàm răng cũng dùng tới —— Đoạn Hồi Xuyên dùng sức mà cắn mẹ một cái, cắn chỗ cổ tay!
Người hầu ngoài cửa nhìn lén vừa vặn thấy tình cảnh này, nhìn thấy hàm răng kia tràn trề máu tươi, đứng tại chỗ sợ đến ngây người!
“Ngươi cái đứa trẻ hư hỏng này! Mẹ là muốn tốt cho con, làm sao con lại không nghe đây!”
Bị đau, mẹ hắn đã mất đi lý trí, nàng phát rồ giống nhau muốn nắmchặt đứa con đang khong ngừng giãy, giơ dao lên muốn cắt vảy ——
Làm tất cả mọi người bất ngờ chính là, trong lúc xô đẩy cùng giãy dụa, cuối cùng con dao kia cũng không biết sao, ma xui quỷ khiến nàng thất thủ đâm vào lồng ngực của mình!
Đoạn Hồi Xuyên ngơ ngác nhìn mẹ mình ngã xuống, không biết làm sao mà ngập ngừng đôi môi, mắt đỏ chót, mặt đẫm máu, còn có răng dính máu của đối phương, trên trán còn sót lại một cái sừng lẻ loi, trên vai là vết thương do vảy bị rách ra.
Hắn khác nào một con ác ma đẫm máu, không thể nào không làm người kinh hãi.
“A —— Đại thiếu gia giết phu nhân!” Tiếng thét người hầu vang dội toàn bộ Đoạn gia đại trạch…
Trời tối người yên, không kịp chuẩn bị, hồi ức đột ngột bao phủ tới, co kéo trái tim.
Tất cả phòng ngự trong nháy mắt biến thành vô dụng, ngươi không thể tránh mà chỉ có thể bị bắn trúng, sau đó bị bi thương và chua xót lâu dài ăn mòn, cô tịch bao phủ toàn bộ không gian đè ngươi xuống, chúng nó vây quanh ngươi, nhốt ngươi, khiến ngươi không được giải thoát.
Đoạn Hồi Xuyên lại đốt một điếu thuốc, trong cái gạt tàn thuốc đã đựng đầy tàn thuốc, đổ mảng tro tàn ra khỏi gạt tàn thủy tinh, phiêu linh thành một đám bụi trần không đáng chú ý.
Hắn một thân một mình yên lặng không tiếng động nằm trong ghế salon, phảng phất như một hạt bụi trần.
Khói sương mù sặc tại khí quản, Đoạn Hồi Xuyên ho kịch liệt, cơ hồ ho ra nước mắt, hắn dí điếu thuốc đầy tàn cuối cùng xuống, theo bản năng mò tìm điện thoại di động, tay hắn thậm chí có mấy phần run cầm cập —— kỳ thực hắn cũng không muốn ở một mình, đặc biệt là những lúc như thế này.
Nhưng mà Tiểu Thần lúc này cần phải ngủ —— trên thế giới này, còn có ai có thể nghe hắn nói hết những chuyện không muốn người biết này đâu?
“A.” Đoạn Hồi Xuyên như tự giễu mà cười một tiếng, con người vẫn là trong lúc yếu đuối theo bản năng đi tìm an ủi, cứ tự xưng là nội tâm mình đủ kiên cường, bây giờ xem ra, không phải như vậy.
Hắn lắc lắc đầu, chuẩn bị thả điện thoại di động xuống, dọn sạch mấy hồi ức cùng tâm tình không đúng lúc này đi, một lần nữa nhét về cái đáy không thấy ánh mặt trời, đi làm kế hoạch “Chính sự” đêm nay.
— — — bỗng nhiên lúc này điện thoại sáng lên thông báo có tin nhắn.
Ánh sáng từ điện thoại chiếu căn phòng tối đen thành xanh lét.
Đoạn Hồi Xuyên hơi kinh ngạc nhíu mày, một hàng chữ nhỏ cùng tên người gửi, không nói lời gì nhảy vào tầm mắt của hắn.
Ngôn Diệc Quân: Đã ngủ chưa?
Đoạn Hồi Xuyên trượt ngón tay cái, độ sáng màn hình rõ ràng phác hoạ ra khóe miệng hắn lơ đãng mỉm cười, đương lúc hắn ý thức được điểm này, ngón tay đã đi trước đại não một bước, vội vàng nhắn lại một tin: Không có, ngủ không được, muốn tìm người trò chuyện.
“…” Đoạn Hồi Xuyên lăn qua lộn lại đọc ba lần, vỗ trán một cái, cái ngữ khí cô quạnh sắp tràn ra khỏi màn hình này là chuyện gì đây!
Hai ngày nay anh ta nhập vào điện thoại di động rồi hay sao? Mình bình thường cũng không phải kiểu người nói chuyện như vậy, thực sự là kỳ quái mà.
Ngôn Diệc Quân hồi tin nhanh chóng: Mở cửa.
“???” Hả?
Đoạn Hồi Xuyên gãi gãi mái tóc rối như tơ vò, không rõ vì sao đứng dậy ra mở cửa ——
Một hình dáng nam nhân thon dài yên tĩnh đứng ở trước cửa, giày da màu đen, quần tây thẳng tắp, áo vest màu lam đậm tùy ý vắt ngang trên cánh tay, áo sơmi màu trắng như mọi ngày cài kín khuy cổ cao nhất, còn có gương mặt cực kỳ tuấn tú sáng sủa kia nữa, hình ảnh sinh động này dưới ánh đèn như hút hết ánh sáng.
Nam nhân ngây người nhìn chăm chú Đoạn Hồi Xuyên, khóe môi mân ra một nụ cười nhu hòa: “Tôi không có quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?”
Mãi đến tận khi thanh âm trầm thấp thăm hỏi vang vọng ở bên tai nửa ngày, Đoạn Hồi Xuyên mới lấy lại tinh thần, cánh tay không nghe theo lời chủ nhân sai khiến mà trước một bước giữ lại đôi vai gầy gò của người kia, cưỡng ép đặt lên vách tường đối diện.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Đôi mắt đen thâm thúy của Ngôn Diệc Quân phảng phất có một loại ma lực nào đó, vững vàng mà hấp dẫn toàn bộ tầm mắt cùng lực chú ý của Đoạn Hồi Xuyên, chốc lát cũng không nỡ dời đi, hắn kìm lòng không đặng nghiêng người áp sát vào má Ngôn Diệc Quân, hơi ngẩng đầu lên, chóp mũi có thể cọ vào làn da đỏ hồng của y.
Khí tức mùi vị quanh quẩn trên người Ngôn Diệc Quân, làm cho hắn không nhịn được nghĩ đến ngày đó tại tửu trang, thơm ngọt, mê say, cơ hồ làm người bị nghiện.
Đoạn Hồi Xuyên cúi mắt nhìn về phía hai phiến môi đóng mở, đôi môi đẹp đẽ mềm mại trơn bóng, liếc mắt nhìn lại gợi lên xúc cảm muốn chạm vào.
Ngôn Diệc Quân nặng nề cười, khoang ngực phát ra chấn động nhỏ, hơi nghiêng đầu đi —— bình tĩnh đón nhận ánh mắt của đối phương.
“Nghe nói có người nhớ tôi, cho nên mới tới.”
____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn: Tôi không phải tôi không có!
Ngôn: Vậy tôi có
Đoạn:…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!