Phòng Anh Chia Em Một Nửa
Chương 7: Trần Gia của ông đúng là Trần Gia đó (1)
– Buôn chuyện lúc trước cậu đá Trần Ân Tứ.
Tần Kiết tựa như không nghe rõ lời Dung Dữ nói, nhịp nhàng ăn cơm.
Dung Dữ:
– Tiểu Cửu nói lý do chia tay liệu có phải do Trần Ân Tứ đội nón xanh cho cậu.
Dung Dữ còn chưa nói xong đã bị Đường Cửu đạp một cái.
Bầu không khí lại tiếp tục đông cứng. Vài giây sau Đường Cử nơm nớp lo sợ nhìn sang Tần Kiết:
– Lão Đại, em…
Tần Kiết ăn xong cơm hộp, rút khăn giấy lau miệng, rồi nhấc mí mắt liếc Đường Cửu một cái.
Lúc này Đường Cửu cũng không dám vòng vo giải thích:
– Em sai rồi…
Tần Kiết cười xì, không nhanh không chậm để hộp cơm lên bàn, đứng dậy:
– Ý kiến hay, thưởng cuối năm mỗi người một trăm cái nón xanh.
Giọng nói sạch sẽ cùng ngữ điệu của hắn lười nhác và uể oải.
Dung Dữ và Đường Cửu nghẹn họng nói không ra lời: “… “
Tần Kiết không tiếp tục đá xéo hai người mà nhấc chân đi về phía máy tính. Chưa được hai bước, Dung Dữ hướng về bóng Tần Kiết lên tiếng:
– Tần cẩu, nick chính của Trần Ân Tứ oán cậu… Oán ba tin liên tiếp. Trần Ân Tứ nói, cả đời này cô ấy cũng chẳng thèm quay lại, vì Trần Gia “ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng”. Trần Gia của tôi đúng là Trần Gia đó. Người ta đẹp thảm cường, còn cô ấy là đẹp cường thế.
Tần Kiết như không nghe được lời Dung Dữ, rảo bước nhanh tới máy tính ngồi xuống, tắt tai nghe, đẩy nhanh tốc độ gõ phím.
Dung Dữ nhìn người đối diện đang cực kỳ chuyên tâm, không chút dao động, khó tin tự lẩm bẩm một câu:
– Không thể nào, vì sao một chút phản ứng cũng chẳng có?
Đường Cửu không nghe được lời hắn lầm bầm, tiến đến tò mò hỏi:
– Chuyện gì mà đẹp thảm cường với đẹp kiên cường?
Dung Dữ liếc mắt sang Đường Cửu, lấy giọng điệu như cha dạy con, dùng lời nói thấm thía giải thích:
– Lớn lên xinh đẹp, có thực lực mà cảnh ngộ bi thảm gọi là đẹp thảm cường. Lớn lên xinh đẹp, thực lực kiên cường, tính cách lại đủ cương*, đây gọi là đẹp cương cường.
(Cương trong cương trực, cứng rắn.)
Đường Cửu:
– Trần Ân Tứ rất cương trực sao? Em còn nghĩ cô ấy là loại người một mặt…
Dung Dữ:
– Kiến thức cậu hạn hẹp quá rồi, hai chữ Trần Gia không phải để gọi chơi. Lúc đầu trong giới chúng ta có hai Gia, Gia đầu tiên đang gõ phím trước mặt cậu (Kiết Gia 🙂), Gia còn lại là Trần Ân Tứ.
Đường Cửu:
– Anh nói như thế, em lại càng thắc mắc vì sao họ chia tay!
Dung Dữ:
– Chính xác! Ông đây cũng thắc mắc. Hay là chú em đi hiến thân xem có tra được đáp án gì không?
Bên kia Dung Dữ và Đường Cửu không ngừng bàn luận, tiếng gõ bàn phím của Tần Kiết bên này cũng nhỏ dần, cuối cùng chẳng còn âm thanh gì nữa. Anh nhìn vào màn hình đen chi chít số liệu một lát, sau đó chuyển sang trang mạng, gõ từ khóa: “Weibo Trần Ân Tứ.”
Giao diện xuất hiện, tin đầu tiên bay ra, nhấn vào, Tần Kiết nhìn thấy ba bài chia sẻ liên tiếp cách nhau không quá hai mươi giây đăng năm tiếng trước.
“Tôi và vị Tần tiên sinh kia không thể quay lại! “
“Cả đời này cũng không thể quay lại!!!”
“Đừng hỏi tôi vì sao? Một câu nói chính là: Trần Gia tôi – ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ! ”
Mặt Tần Kiết vô cảm nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, chợt phát ra tiếng.
Mấy năm không gặp, vẫn như cũ… Lại bị chỉnh.
( Đội nón xanh: tương tự như bị cắm sừng)
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC 🍃
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!