Vạn Kiếp Nhất Mộng - Chương 82: Chia hành lý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Vạn Kiếp Nhất Mộng


Chương 82: Chia hành lý


– Cái x con mẹ nó!Các ngươi…

Diệp Chiến vừa thoáng thấy bọn hắn liền đứng phắt dậy vẻ mặt hung thần ác sát há mồm định nói gì đó nhưng rồi lại mềm nhũn ngồi phịch xuống, bộ dạng suy nhược giống như thiếu nữ vừa trải qua một trận vùi hoa dập liễu khiến người ta cảm thấy xót thương.

Cơ mà khi nhìn vào bản mặt thô một cục của gã thì cái cảm giác xót thương ấy lại ngay lập tức trở thành nực cười rồi.

Dương Phàm chắp tay sau lưng tiến đến trước mặt hắn. Chân mày nghiêm nghị không giận tự uy, ánh mắt hờ hững kiêu ngạo chỉ nhìn xuống chứ quyết không nhìn ngang, toàn thân trên dưới tràn ngập khí chất bá vương khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn quỳ bái, hoặc ít nhất là gã tự nghĩ là như thế.

Chẳng biết có phải do biểu cảm của hắn làm cho cái tôi của Dương Phàm không hài lòng hay vì bước vào môi trường mới nên cảm thấy khó ở, cơ mà cái thái độ bề trên của gã thực sự là không thể ưa nổi:

– Các ngươi tự ý rời đi như vậy có từng nghĩ tới sẽ ảnh hưởng thế nào đến đội ngũ không?

Trước nguy cơ ăn một bài giảng về đạo nghĩa luân lí, hắn vội dùng lời lẽ khẩn thiết chân thành để giải thích:

– Cái này thật ra…

– Im!Ta hỏi ngươi sao?

Dương Phàm lạnh lùng ngắt lời hắn rồi quay sang cau mày nhìn Yasuo Ma Kiếm:

– Hắn vô kỷ luật thì không nói làm gì, nhưng ngay cả ngươi cũng tham gia là sao?Biểu hiện lầm này của ngươi khiến ta rất thất vọng!

Câu này của Dương Phàm ẩn chứa huyền cơ cao thâm mạt trắc khiến hắn dù thánh mẫu đến mấy cũng phải bất mãn kêu lên:

– Này. Mười hai năm ta đều hạnh kiểm tốt đấy, sao qua miệng ngươ lại thành học sinh cá biệt rồi?

Dương Phàm hờ hững liếc nhìn hắn, cười lạnh nói:

– Vậy ai là người ỷ có sư thúc chống lưng nên lười nhác chày bửa?Ai phàm căn phàm thể phàm mệnh nhưng vẫn mặt dày không chịu rời khỏi?Ai y phục xộc xệch chạy khắp nơi gọi “sư nương” như chó nhà có tang, gặp sư huynh cũng không thèm thi lễ?Mới nhập môn chưa đầy một năm mà xú danh của ngươi đã là không ai không biết, cứ tiếp tục thì sớm muộn cũng có ngày thanh danh của Thiên Kiếm Môn bị ngươi làm cho ô uế!

Cảm thấy chưa đủ, gã hơi cúi xuống nhìn trực diện vào mặt hắn, thanh âm lạnh lẽo đến tận xương tủy:

– Sau khi tiếp quản Thiên Kiếm Môn, kẻ đầu tiên ta loại bỏ chính là ngươi!

Hắn đối với mấy lời công kích của Dương Phàm trực tiếp xem như là chó sủa ven đường, cẩu ngữ vào tai bên phải rồi rơi ra tai bên trái, căn bản là không thẩm thấu giác ngộ được gì.

Cơ mà nghe gã nhắc tới ngày đầu tiên hắn trùng sinh qua đây liền cảm thấy thật hoài niệm a. Hôm ấy trong trong lúc nóng vội liền nốc một đống Bồi Nguyên Đan, cũng may là có ý chí chống đỡ chứ không thì đến chín phần là nổ thành thịt vụn rồi.

Lại nói, mặc dù thành công thay đổi vận mệnh của Thanh Dương nhưng không hiểu hắn đã làm sai điều gì mà bây giờ nàng cứ thấy hắn là ngại ngùng tránh né, chẳng bù cho trước đây cả ngày ấp ôm quấn quýt trêu chọc hắn đến đỏ mặt tía tai. Nữ nhân a, cặp kè cả chục vạn năm rồi mà sao vẫn là khó hiểu như vậy?

– Dương huynh đừng nóng giận hại gan, nhìn hắn có vẻ cũng đã biết hối lỗi rồi a. Ngươi!Sao còn không mau đem đầu đuôi mọi chuyện kể cho Dương huynh!?

Diệp Chiến thấy mặt hắn cứ vênh lên thì vội chen miệng vào trước khi Dương Phàm không kìm được đánh hắn hộc máu. Chẳng phải đầu gã có bệnh nên tự dưng tốt bụng đâu, mà là gã sợ hắn yếu quá chịu một đòn của Dương Phàm liền lăn ra chết thôi.

Nếu không phải chưởng môn ra luật loại thẳng tay những đội đánh chết người thì cái loại chuột nhắt như hắn từ lúc vào cửa đến giờ đã chết cả trăm lần.

Hắn đang hồi tưởng lại mấy cảnh cao trào thì bị Diệp Chiến làm cho sực tỉnh, trong lúc tâm trạng không tốt bèn thuận miệng kể cho bọn chúng một câu chuyện nửa thật nửa giả:

– Lúc ấy bọn ta đang đứng hộ pháp thì đám người Diệt Tuyệt Sư Thái đột nhiên từ đâu nhảy ra đòi đánh đòi giết. Ta vì sợ kinh động đến “Dương huynh” nên bất đắc dĩ mới phải chạy thật xa. Như vậy đã hài lòng chưa?

Dương Phàm nghe thấy lạ tai, hỏi lại:

– Diệt Tuyệt Sư Thái?Đệ tử mới?

(Cái gì mà đệ tử mới, con mẹ nó môn phái có vài trăm mống mà còn không biết nhau nữa, tu luyện đến ngu rồi?)

Hắn chửi thầm, tuy nhiên ngoài mặt thì vẫn diễn sâu ôm quyền nói:

– Là biệt danh của Ngạo Long. “Dương huynh” à, chẳng lẽ một điểm kiến thức sơ đẳng như vậy mà ngươi cũng không biết?Thật luôn?

Mở miệng là Dương huynh này Dương huynh nọ, thế nhưng thái độ thiếu tôn trọng của hắn khiến Dương Phàm cảm thấy không thoải mái tý nào. Chẳng lẽ do được sư thúc nuông chiều quá nên dưỡng thành cái tính xấc xược ấy?

Mặc dù rất tin tưởng rằng dưới uy áp của mình thì thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch kia nhất định sẽ không lớn mật đến mức dám nói láo, thế nhưng Dương Phàm vẫn không nhịn được quay sang hỏi người bên cạnh hắn:

– Hắn nói có đúng không?

– …

Yasuo Ma Kiếm nhìn sang hắn thăm dò xem nên nói xạo hay nói thật, lại phát hiện hắn dường như chẳng thèm quan tâm nó khai cái khỉ khô gì.Bí kíp Yasuo yêu cầu người luyện giữ phẩm cách ngay thẳng trung thực, tâm như trăng sáng thì xuất kiếm mới có uy lực, thế nhưng nếu giờ kể là hai đứa khắc khẩu rồi nó giận dỗi bỏ đi rồi bla bla…

– Hắn nói không sai.

Yasuo Ma Kiếm điềm đạm trả lời, ngữ khí trầm ổn đều đặn hoàn toàn không lộ ra chút khả nghi nào. Vừa có tài năng kiếm thuật lại còn sở hữu năng lực diễn xuất bẩm sinh, như vậy dù thần kinh hơi có chút vấn đề thì cũng vẫn lời chán.

Ngạo Long nhìn một lượt thương thế của Yasuo Ma Kiếm rồi nheo mắt hỏi:

– Ngươi đã loại Ngạo Long?

Yasuo Ma Kiếm cố nén khí huyết nhộn nhạo, hổn hển nói:

– Không. Khục khục ~Ta chỉ…

– Nếu Ngạo Long chủ động tấn công thì sao lại thả các ngươi đi?

Dương Phàm xoáy sâu vào điểm vô lý của câu chuyện như đang cố khẳng định trí tuệ của mình. Tất nhiên xét trong một tình huống bình thường với những con người bình thường thì làm gì có chuyện thoát ra khỏi ổ chó hang rắn mà không sứt không rạn như vậy. Nếu không phải hắn xài chút thủ đoạn thì ngay câu đầu tiên đã bị đấm bay dính vào gốc cây rồi.

– Dương huynh, bọn ta phải rất chật vật mới về được a. Huynh xem, thằng bé đã mệt lắm rồi, hay là để nó nghỉ ngơi chút đi.

Dương Phàm lạnh lùng liếc nhìn hắn, nhíu mày nói:

– Lại nữa.Ta hỏi ngươi sao?

– Ok my fault.

– Cẩn thận cái mồm của ngươi!

Dương Phàm hừ lạnh một tiếng rồi trầm tư suy nghĩ:

(Lần cuối gặp Ngạo Long thì tu vi của gãg là Luyện Khí tầng năm đỉnh phong, giờ chắc cũng đã lên tầng sáu. Nếu tên này có thể đấu ngang tay, hoặc cho dù chống đỡ được thời gian ngắn thì cũng là rất hữu dụng rồi. Đáng tiếc…)

Trong thời gian đầu của khảo nghiệm thì chiến thuật tốt nhất là tránh mọi xung đột, giữ cho các thành viên ở trạng thái tốt nhất cho đến sáng ngày hôm sau thì mới bắt đầu tranh đoạt vị trí đệ tử chân truyền. Dương Phàm khinh bỉ nhất là mấy đứa đầu quả nho vai u thịt bắp mới vào đã sầm sập chạy đi đánh nhau, cái loại đấy thì muôn đời không khá lên được.

Trớ trêu thay, hai đồng đội lần này của Dương Phàm lại chính là loại nhân vật ham náo nhiệt mà gã ghét nhất.Ham náo nhiệt không thôi chưa đủ, đã vậy còn lết thân tàn về để gã gánh. Trơ trẽn đến như vậy thì dù có là Phật Tổ cũng không độ được huống chi là một tiên nhân nửa Dương Phàm.

(Thôi đành vậy. Thuyền nát còn được ba cân đinh, chưa kể bỏ chúng lại cũng không tốt cho danh tiếng của ta.)

Dương Phàm suy đi tính lại một lúc lâu, mãi đến khi hắn sắp hết kiên nhẫn định xin rời nhóm thì gã mới làm vẻ mặt chính nghĩa nghiêm từ nói:

– Các ngươi tự ý hành động đã khiến nhóm khởi hành muộn mất nửa canh giờ.Lần sau tuyệt đối không được tái phạm, rõ chưa?

– Nhất định, nhất định. Nếu đã không còn việc gì thì ta xin phép dẫn thằng này đi chỗ khác cho khỏi vướng mắt Dương huynh.

– Đi?

Dương Phàm vươn tay ngăn hắn lại, cười lạnh nói:

– Các ngươi nghĩ còn thời gian để nghỉ ngơi sao?Hướng Tây, lập tức khởi hành!

– Dương huynh, chỗ này mặt trời mặt trăng thay phiên tồn tại, sao trời cũng đều là vẽ lên, làm gì có cái gọi là Đông Tây Nam Bắc.

– Ta nói hướng Tây thì đó là hướng Tây. Không muốn bị bỏ lại thì tác phong nhanh nhẹn lên!

– Nhưng thằng này có đi được đâu. Ngất xỉu rồi a.

Hắn búng vào cái mặt nạ sắt của Yasuo Ma Kiếm. Không phản ứng gì. Chỉ riêng cây kiếm của thằng này thôi đã bằng gần nửa cân nặng của hắn rồi, vác theo nó đi đường núi để mà chết à?

– Đấy là vấn đề của ngươi. Còn nếu muốn nằm trong bụng yêu thú thì cứ ở đấy mà kêu ca.

Dương Phàm để lại một câu rồi chắp tay sau lưng đủng đỉnh rời đi, điệu bộ tiên phong đạo cốt diễn cũng rất giống thật đấy.

– Hành lý…ngươi vác…

Diệp Chiến quàng vào cổ hắn một túi vải nặng chịch rồi khó nhọc lê bước theo Dương Phàm, xem bộ dáng có vẻ như đã mất sạch linh lực rồi.

…………………

Yasuo Ma Kiếm chậm rãi mở mắt, vẻ mặt ngây ngốc nhìn xung quanh. Cảnh vật này…trông có vẻ rất quen thuộc a.

– Ta bất tỉnh bao lâu rồi?

Yasuo Ma Kiếm vội hỏi khi bắt gặp hắn đang ngồi xổm lật qua lật lại một tấm vải có in hình bát quái.

(Dương Phàm đâu?Thế quái nào hai đứa lại ngồi ngốc ở đây? Chẳng lẽ… bị trục xuất rồi?)

Nó hoảng sợ nghĩ thầm. Chuyện vất bỏ thành viên không phải là chưa từng xảy ra, cơ mà cũng chẳng có ai đề nghị hình phạt nào đối với những kẻ bỏ lại thành viên hay nảy sinh tý tẹo cảm giác thương xót nào cho kẻ bị vứt bỏ.

Bởi lẽ trong cái thế giới nhược nhục cường thực…mà thực ra ở thế giới nào cũng vậy thôi. Bị vất bỏ, muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân phế vật đến mức không ai cần.

– Một tháng, một năm, mười năm, ngươi nghĩ ngươi có thể an ổn ngủ khò ở đây trong bao lâu?

Hắn hỏi ngược khiến Yasuo Ma Kiếm cứng họng không biết phải đáp ra làm sao. Nghĩ lại thì câu hỏi của nó quả thực có chút…nhảm nhí, trong thời điểm căng thẳng thế này ai rảnh mà ngồi đếm xem nó ngủ được bao lâu.

Hắn không cần nhìn cũng biết trong đầu thằng này đang nghĩ cái gì, nhàn nhạt nói:

– Hai tên kia đi chưa xa đâu. Chạy hướng kia, may mắn thì sẽ đuổi kịp.

– Thôi khỏi.

– Hử?

Hắn kinh ngạc quay sang nhìn chằm chằm vào Yasuo Ma Kiếm dù biết sẽ chẳng thấy được gì ngoài cái mặt nạ sắt xấu đau xấu đớn. Cơ mà lần này hắn thực sự bị bất ngờ đấy, nhìn nó cũng có giống loại người dễ dàng bỏ cuộc đâu mà sao lại phát ngôn ra mấy câu nhụt chí như vậy?

– Đừng nhìn ta như thế. Hai người ấy không ưa ta, ta lại đang bị thương thế này, đi theo sớm muộn gì cũng bị đuổi thôi.

Nó cười khẽ, đối với chuyện này dường như cảm thấy rất quen thuộc. Bộ giáp cồng kềnh gai góc trùm lên người không một kẽ hở, thế nhưng cũng chẳng ngăn được nỗi cô đơn.

– Ta cũng đâu ưa gì ngươi.

Yasuo Ma Kiếm nghĩ hắn đang đùa, cười khẽ nói:

– Vậy sao?

– Không. Ta nói thật đấy.

– …

Hắn quan sát cẩn thận tấm vải mà Dương Phàm bỏ lại rồi chặc lưỡi:

– Pháp bảo mì ăn liền, thằng này gian lận có đầu tư ra phết. Cơ mà Kim Mộc Thủy Thổ đã đủ, nghĩa la bàn chỉ hướng pháp khí hệ Hỏa. Hỏa khắc Mộc nhưng sinh Thổ, linh khí của Dương Phàm là hệ Mộc, hôm nay thiên tượng rất xấu, chủ động tìm đến Hỏa ắt sẽ gặp họa. Thằng tăng động kia hệ Hỏa, một đốm lửa không đốt chết người nhưng có thể cứu Dương Phàm một mạng. Đáng tiếc, lửa tắt rồi.

Yasuo Ma Kiếm nghe hắn nói nhảm dồn dập mà cảm thấy đầu váng mắt hoa, nội tâm có loại xúc động muốn ngất thêm lần nữa. Loại này chú văn…căn bản là hành hạ năng lực nghe hiểu của con người a!

Mặc dù nghe không hiểu gì nhưng nhìn hắn vẻ mặt lầm lì trong lúc miệng xì xà xì xầm như đọc thần chú thật sự rất đáng sợ, đến mức nó phải lên tiếng đánh lạc hướng để hắn không tiếp tục làm như vậy nữa:

– Ngươi nói ghét ta vậy sao còn ở lại đây làm gì?

– Ghét ngươi?Ta nói “không ưa ngươi”, chưa từng bảo là ghét ngươi.

Hắn nhét hết mấy thứ lỉnh kỉnh vào tay nải rồi đứng dậy duỗi lưng một cái, thở dài nói:

– Ta ở lại vì cái “không ưa ngươi” ít hơn cái “không ưa bọn kia”. Với lại đây là ta chủ động tách nhóm, ngươi mới là bị vất bỏ. Nếu quyết định đú theo ta thì sau này gặp chuyện đừng có mà gào mồm lên.

– Ta mới không vô vị như vậy!

Yasuo Ma Kiếm tức giận dậm chân nói:

– Ban đầu còn thấy ngươi điềm đạm nho nhã, sao càng lúc lại càng nhiều chuyện như nữ nhi thế!?

– Chưa vả ngươi gãy cái răng nào, đấy chính là điềm đạm nho nhã.

Hắn đưa tay ra trước mặt Yasuo Ma Kiếm, cặp mắt chán chết nhìn xuống khiến nó không phân biệt được là hắn đang chán ghét hay an ủi:

– Tự đi hay ta dìu ngươi?

Nó hơi bực mình đánh vào tay hắn một cái, sẵng giọng:

– Ta có chân, ta tự đi được!

– Ờ. Cố bắt kịp nhé.

Dứt lời hắn bất ngờ nhắm hướng đường mòn chạy vụt đi. Cũng không biết là hắn đang cố thể hiện hay gì mà phương vị này thế nhưng lại ngược với hướng Dương Phàm vừa rời khỏi.

– Ô hay. Cái tên…

Yasuo Ma Kiếm buồn bực nhìn theo bóng lưng hắn, nội tâm không khỏi hoài nghi liệu có phải mình đã chọn nhầm rồi không.

Không lâu sau.

– Hai đứa các ngươi lăn ra đây cho lão tử!

Diệp Chiến sầm sập chạy quanh gốc cây nơi bọn họ vừa nghỉ chân, đôi mắt ráo rác nhìn quanh tìm kiếm nhưng tuyệt nhiên không thấy hai thành viên quý báu nằm chết ở đâu.

Vừa lơ đễnh một thoáng mà hai thằng này đã lẩn đi mất, bọn trẻ ranh bây giờ có còn chút ý thức nào không vậy?

– Bỏ đi. Thế này cũng tốt, ta đỡ phải mặt dày đuổi bọn chúng.

Dương Phàm nhếch miệng cười gằn. Ngay từ đầu gã đã không có ý định dẫn theo hai kẻ tàn phế, chỉ là không ngờ bọn hắn lại chủ động rời đi như vậy.

Đây cũng không phải lần đầu Dương Phàm phải vượt khảo nghiệm khi thiếu thành viên. Mấy năm trước cũng là hai thành viên gặp phải yêu thú bị loại ngay buổi trưa ngày đầu tiên nhưng gã và Diệp Chiến vẫn dư sức xoay xở để sinh tồn đến ngày hôm sau, thậm chí còn tìm được một trong số những pháp khí bị ẩn giấu. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên gã thấy kẻ rời nhóm nhanh đến thế, chẳng lẽ bọn này bị Ngạo Long đánh đến ngu rồi?

– Nhưng…Dương huynh, hành lý toàn bộ đều ở chỗ hắn.

Diệp Chiến trong lúc lười nhác vô lo vô nghĩ đưa đồ cho hắn xách, ngàn vạn lần không ngờ đến hắn không nói nửa lời liền trực tiếp bỏ đi rồi. Trong tay nải chứa y phục, vũ khí và nhu yếu phẩm mà Diệp Chiến đã chuẩn bị kĩ lưỡng để sinh tồn ở nơi hoang dã này, tốn biết bao nhiêu linh thạch mà giờ lại tiện nghi cho hắn mới điên chứ!

– Ta đã tính đến chuyện này rồi.

Dương Phàm đưa tay lên khoe ra chiếc nhẫn ngọc tỏa hào quang mờ nhạt màu trắng sữa, nhàn nhạt nói:

– Lương thực, vũ khí đều nằm ctrong đây cả. Phải rồi, mấy món bảo bối của ta đâu?Vừa nãy bận bịu chưa kịp thu vào, ngươi đã gói gọn lại rồi chứ?

Sau khi chiếc la bàn được Dương Phàm cầm đi thì chỉ còn chậu gỗ và mảnh vải màu vàng thêu hình bát quái. Chậu gỗ tinh xảo cầu kì, thoại nhìn thì có vẻ bất phàm, kì thực cũng chỉ là phàm vật mục đích để thu hút ánh mắt của kẻ có ý đồ xấu.

Bảo bối chân chính là tấm vải màu vàng kia, chỉ cần thu nhập đủ nguyên liệu là nó có thể biến vật vô tri thành pháp bảo. Dương Phàm mua được nó ở khu chợ đen với giá 100 linh thạch, sau đó là chuỗi ngày chật vật học cách dùng tấm vải tạo ra một la bàn dò tìm pháp khí. Có thể thấy vì lý tưởng của mình Dương Phàm đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Thế nhưng ngay sau khi nghe Dương Phàm nói vậy bản mặt của Diệp Chiến lập tức xị ra báo hiệu một tin chẳng lành:

– Dương huynh…Mấy món đó ta quả thực đã gói gọn, chỉ là… toàn bộ đều cất trong tay nải rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN