Nhất Niệm Trường Khanh
Chương 25: Thi Tình Họa Ý (trung) 1
Nổi bật nhất chính là Giác Hải đại tự – ngôi chùa được đích thân Thái Tổ Hoàng đế đề bút viết tên – nằm trên Long Hoa đảo giữa dòng Sa Thủy, bên cạnh Sở Cung. Năm nay Thiên Thụy Đế tổ chức đại lễ Thượng Nguyên ở Giác Hải vào đêm mười lăm tháng giêng, cho nên từ ngày mười bốn, Long Hoa đảo đã bị vệ binh Hoàng đế canh giữ nghiêm ngặt.
Niệm Tư Huyền từ sáng sớm đã đợi Tạ Phong bên bến thuyền, nàng tuy rằng không mấy hứng thú với lễ hoa đăng, nhưng vẫn phải giả vờ chọn lựa các loại đèn lồng. Thiếp thư mời đến đại yến Thượng Nguyên cũng đã đưa ra, đêm nay nàng còn phải tham dự. Niệm Tư Huyền tính toán qua ngày mai sẽ gấp rút đến trang viên thăm phụ thân.
Tạ Phong không đến trễ, Niệm Tư Huyền choàng áo dày, kín đáo đổi sang xe ngựa hắn, một đường ra ngoại thành. Trong xe tràn ngập mùi cao dược trị thương, Niệm Tư Huyền hít lấy mấy hơi hương bạc hà dễ chịu.
Tạ Phong cách xa Niệm Tư Huyền một sải tay, hắn chăm chú lau sạch lưỡi dao nhỏ, gương mặt lãnh đạm không rõ biểu tình:
– Đây là xe ngựa của điện hạ, tuy rằng có chút phô trương, nhưng đến Bách Điệp lâu sẽ ít bị chú ý!
Niệm Tư Huyền tròn mắt, Bách Điệp lâu là một sòng bạc nổi danh, khách khứa nơi này không phú ắt quý. Bách Điệp lâu không chỉ đánh cược bằng tiền, mà còn bằng rất nhiều hình thức quái gở:
– Điện hạ thường xuyên đến nơi này sao?
Tạ Phong gật đầu, đưa chủy thủ ngang tầm mắt, dương quang trong chớp nhoáng lóe lên rồi vụt tắt.
Nửa canh giờ sau, Niệm Tư Huyền đang mơ mơ hồ hồ ngắm cảnh vật nhàm chán hai bên đường, thì ngựa kéo đột nhiên hí vang một tiếng dài rồi ngừng hẳn. Niệm Tư Huyền vén rèm cao hơn, nhìn một cổng đá cũ kỹ dây leo chằng chịt treo đôi lồng đèn đỏ, trên bảng gỗ mới tinh có khắc ba chữ “Bách Điệp lâu”.
Niệm Tư Huyền hơi chần chừ bước theo Tạ Phong, nàng cùng hắn băng qua chính sảnh. Niệm Tư Huyền một tay giữ lấy mũ choàng, tay còn lại được Tố Đan đỡ. Trong hỗn loạn ồn ào liền nghe thấy một gã răng rắc đập bàn.
– Ngươi may mắn mới có thể đánh bại lão tử! Lão tử tiếp tục theo!
Giọng nói nam tử khác hàm chứa giễu cợt vang lên:
– Ngươi còn gì để đem ra? Ngay cả y phục cũng đã thua sạch, trần truồng như vậy chẳng biết nhục nhã sao?
Niệm Tư Huyền cau mày, giọng điệu kia nàng có lẽ đã từng gặp qua đâu đó, Niệm Tư Huyền tò mò dừng lại, nâng mắt nhìn theo. Cả hai người bọn họ đều là khách chơi, đang tung xúc xắc sinh tử.
Sinh tử xúc xắc cá biệt chỉ có hai lượng, sinh và tử, mỗi lượng ba ô xen kẽ nhau. Luật chơi rất đơn giản, nhất tử tam sinh, nếu tung phải một tử liền thua trọn, nghĩa là nếu không thể tung được ba sinh, chỉ có một đường là mất hết.
Gã thua cược từ đầu đến chân trần truồng bộ dáng độc một mảnh vải quấn ngang hạ thân. Đối nghịch gã người kia tử y tím thẫm đang nâng chén rượu vô cùng tiêu sái, dung mạo bị một chiếc mặt nạ vàng ròng bao trọn che kín.
Tạ Phong đi trước một đoạn không thấy nàng đâu đành quay lại, hắn đứng sau lưng nàng, khẽ nói:
– Vô Song công tử!
Niệm Tư Huyền kéo kéo tay áo Tạ Phong, nàng lần đầu đến nơi này, cái gì cũng là mới mẻ, huống hồ còn chưa chắc có lần tiếp theo, Niệm Tư Huyền muốn xem hết ván đấu này. Tạ Phong cũng chẳng vội, hắn che chắn dòng người chen lấn xung quanh bảo vệ nàng, có lẽ cũng muốn xem đến hồi kết.
Một kẻ qua đường dường như muốn khuyên can gã thua bạc, chấp tay đi lại:
– Đức tiểu Vương gia, người cần thiết gì phải chấp nhặt với một tên vô danh tiểu tốt, thân phận người tôn quý…
Xung quanh xì xầm, thì ra gã đó là Đức tiểu Vương gia, hài tử duy nhất của Đức Vương, không chỉ là thứ tử, mà còn là một tên cường hào ác bá. Đức Vương có đất phong rộng lớn ở Khâm Châu, lần này Hoàng đế tổ chức hội hoa đăng, Đức Vương lâm bệnh nặng, mới để Thế tử vào kinh. Nào nghĩ rằng Sở cung còn chưa đến, hắn ta đã vào sòng bạc trước.
Tố Đan hừ một tiếng, khẽ thì thầm vào tai chủ nhân:
– Thua sạch như vậy còn muốn đánh cược cái gì đây!
Niệm Tư Huyền nắm lấy tay Tố Đan ra hiệu im lặng. Phía trước Đức tiểu Vương gia đương nhiên không nghe khuyên can, lôi tay một nữ nhân diễm lệ vứt lên bàn:
– Cược cái thai trong bụng nàng!
Niệm Tư Huyền thất kinh lùi lại, liền đụng phải Tạ Phong đứng sau, hắn ho nhẹ, cố gắng trấn an:
– Quận chúa sợ sao? Nếu sợ chúng ta mau đi thôi!
Niệm Tư Huyền lắc đầu, nhìn về hướng kim diện nam tử kia, nghe một tràng cười lạnh lẽo như chuông ngân:
– Bản công tử trước giờ không hứng thú với thê thiếp người khác, bất quá, canh thai nhi thì ngược lại…còn rất tốt!
Tố Đan không nhịn được liền chạy ra ngoài nôn ọe, Niệm Tư Huyền hai tay siết chặt, không rõ vì phòng kín người đông hay vì kinh tởm, áo nàng đã loang một tầng mồ hôi mỏng. Người xem ván bạc mỗi lúc một thêm đông, trên ba bốn tầng lầu cao, cũng có những kẻ đang tò mò nhìn xuống.
Nữ nhân trên bàn sắc mặt trắng bệch, nàng ta hai tay ôm lấy bụng, nước mắt ngắn dài chảy tràn, miệng ú ớ nói không nên lời, một lúc sau dường như trấn tĩnh, mới lồm cồm bò dậy, ôm lấy chân Đức tiểu Vương gia:
– Thế tử…thế tử…người tha cho thiếp, đó là hài tử của chúng ta…nó còn chưa ra đời…đợi sinh được hài tử…thiếp có chết cũng cam lòng…
Đức tiểu Vương gia thuận chân đá mạnh vào bụng nàng ta một cái, chiếc cằm núc ních thịt ngẩng lên:
– Ngươi thì có giá trị gì để đặt cược, hài tử kia còn có huyết thống thiên gia…
Vô Song công tử có lẽ vì bị ồn ào làm cho phiền chán, y phất tay áo rộng, mất kiên nhẫn:
– Mạnh tay như vậy không sợ thai nhi hỏng mất?
Nữ tử tội nghiệp kia biết không thể van xin được Đức tiểu Vương gia liền quay sang bám lấy Vô Song công tử:
– Công tử…hài tử chỉ mới bốn tháng…chưa thể ăn được…chưa thể…
Mặc kệ nàng ta cầu khẩn, bàn đánh bạc nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ, bày biện đầy đủ, thô sử kéo nàng ta qua một bên, đám đông theo đó lùi ra.
Đức tiểu Vương gia mím môi, cẩn thận đỡ tay về phía trước một mỹ nữ giang hồ y phục kém phần đoan trang:
– Nàng ấy sẽ thay ta! Đại Sở Đổ yêu!
Đổ yêu kì thực cũng chỉ là một loại danh hiệu như Vô Song công tử, nàng ta coi đổ bác như sinh mệnh, nên mới xưng là “yêu”. Đổ yêu lấy ống lắc quét ngang bàn gỗ, ba viên xúc xắc cứ thế loạn xạ bay lên không trung rồi ngoan ngoãn rơi vào ống.
Đức tiểu Vương gia không mở vội, chỉ tay về phía Vô Song công tử:
– Đến lượt ngươi!
Niệm Tư Huyền ngẫm ngẫm, không rõ mấy ván trước Đức tiểu Vương gia dựa vào cái gì để tự tin bản thân có thể thắng được một kẻ cờ bạc chuyên nghiệp như Vô Song. Nàng chăm chú nhìn bàn tay y mang thủ sáo vàng ròng, tinh tế dùng ống lắc đoạt lấy xúc xắc, hoa lệ động tác đảo nhẹ một lượt.
Đức tiểu Vương gia hềnh hệch cười:
– Ngươi chỉ lắc một cái? Chỉ lắc có một cái? Ngươi thua chắc rồi!
Vô Song công tử nhàn nhạt cười:
– Chuẩn bị nước sôi hầm canh đi!
Xung quanh im bặt, Niệm Tư Huyền tuy không đoán trước được kết cục, nhưng nhìn nữ nhân thai tự bốn tháng bị xem như món hàng đã sớm ngất xỉu kia, nàng không thể nén được chua xót.
– Nhưng…
Vô Song Công tử bỗng nhiên tiếp tục:
– Nếu như ngươi dám đánh cược nam căn bản thân, chỉ cần hòa, bản Công tử sẽ trả lại toàn bộ những gì từ đầu ngươi đã thua!
Từ đầu Đức tiểu Vương gia đã mất hai tòa nhà ở kinh thành, một điền trang, một bảo mã, thua luôn cả triều bào ngọc đái. Nhưng chỉ cần một ván hòa này, hắn ta có thể lấy lại tất cả. Đức tiểu Vương gia chần chừ giây lát, lại nghe Vô Song công tử lên tiếng:
– Ngươi chắc chắn mấy phần tam sinh?
Đổ yêu đẩy Đức tiểu Vương gia qua một bên, hai tay chống lên bàn, bộ ngực sau lớp áo mỏng không có gì che đậy cứ thế nghênh ngang đung đưa:
– Mười phần!
Đức tiểu Vương gia nghe theo mỹ nhân bên cạnh, dường như lấy hết can đảm:
– Ta cược!
Vô Song công tử thanh thoát điệu cười:
– Ai nhiều mặt sinh hơn sẽ thắng?
Đổ yêu cũng đồng tình:
– Nhiều mặt sinh hơn sẽ thắng!
Vô Song công tử coi như hài lòng, thong thả rót thêm rượu vào ly ngọc:
– Thành giao! Nhường Đức tiểu Vương gia mở trước!
Đổ yêu xoay vạt áo mỏng nhấc ống lắc lên, ba viên xúc xắc xếp thành một hàng ngang hoàn mỹ, ba mặt sinh đỏ tươi chói mắt hiện ra rõ ràng. Đức tiểu Vương gia run rẩy đến phát khóc, sau đó lập tức đổi lại ha hả cười.
Vô Song công tử nhấp hết ly rượu đắng, đột ngột chỉ tay về Niệm Tư Huyền:
– Cô nương từ đầu xem kịch rất chăm chú, phiền giúp bản công tử việc này!
Niệm Tư Huyền bối rối nhìn Tạ Phong, chỉ thấy ánh mắt hắn không hề phản đối, lại nghĩ dẫu sao bản thân đã choàng áo kín đáo như vậy, có lẽ không ai nhận ra được. Nàng có chút hồi hộp mở ống lắc.
Bốn bề kinh ngạc lặng ngắt như tờ, Đức tiểu Vương gia cũng sững sờ không còn cười nổi.
Hai viên xúc xắc đỏ rực mặt sinh hoàn mỹ, viên thứ ba vỡ ra làm đôi, tạo thành hai mặt sinh vô tiền khoáng hậu.
Niệm Tư Huyền nghẹn giọng, bàng hoàng không tin nổi vào mắt mình:
– Là bốn mặt sinh sao?
Vô Song công tử đặt ly rượu xuống bàn, hời hợt nhắc lại:
– Vừa rồi đã giao ước, ai nhiều mặt sinh hơn liền thắng! Bản công tử thắng rồi! Đắc tội Đức tiểu Vương gia!
Người xung quanh dường như vẫn còn chấn động với một màn trình diễn, không ai bảo ai, nhanh chóng tản ra. Niệm Tư Huyền bị Tạ Phong kéo lấy tay áo:
– Quận chúa chúng ta đi thôi!
Niệm Tư Huyền vội vàng bước theo, khi ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một vệt máu dài văng lên tường trắng, cùng tiếng la hét hoảng loạn của Đức tiểu Vương gia. Tạ Phong điềm nhiên bình phẩm:
– Kẻ như hắn ta, bị nghiền nát nam căn đã là quá nhẹ!
Không khí thoáng chốc loang mùi máu tanh nồng nặc, Niệm Tư Huyền đau lòng nghĩ đến tiểu thiếp hoài thai bốn tháng, không rõ hài tử kia sau khi ra đời nghe được câu chuyện này, liệu sẽ uất hận cha mình đến bậc nào.
– Hổ dữ còn không ăn thịt con…
Tạ Phong không rõ vì sao bất bình, hắn nghiến răng:
– Hổ tuy không thể nhưng người thì có thể!
_________________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!