Nhất Niệm Trường Khanh
Chương 37: Hồng Trần Phong Ba (trung)
Niệm Tư Huyền ngồi bên quý phi tháp, khăn lụa từng chút cẩn thận làm sạch bụi bám trên cổ cầm. Nàng thở dài mấy bận, dòng chữ “Kỷ Vân Hà” trên thân đàn giữa ánh sáng ban ngày càng thêm rõ ràng nổi bật. Niệm Tư Huyền ngừng lại đôi chút, không tự chủ mà lẩm nhẩm:
– Kỷ Vân Hương.. Kỷ Vân Hương…
Mắt huyền thoáng chốc mở to, Niệm Tư Huyền lần đầu nhận ra người được gọi là Kỷ Vân Hà trên thân đàn của Nhan phu nhân mẫu thân Thuần Hi Quận chúa chính là Hoàng Lân Đại tướng quân một thời danh chấn thiên hạ. Niệm Tư Huyền cắn môi, xem ra mối quan hệ giữa Nhan phu nhân cùng vị chủ công Kỷ gia thật có chút mờ ám. Nhưng mà cổ cầm này không phải vật đặc biệt, lại công khai trưng bày ở biệt viện Trịnh gia, Niệm Tư Huyền đặt đàn sang một bên, càng nghĩ lại càng thêm khó hiểu.
Nắng đã lên cao, Niệm Tư Huyền đoán chừng cũng sắp đến thời giờ, nàng cài thêm một đoán hoa ngọc lên tóc, chậm rãi ra trà thính. Tố Đan còn chưa kịp đun nước thì bên ngoài đã ồn ào một trận cười giọng điệu nam tử ngả ngớn.
Châu Ẩn mắt hạnh sắc sảo liếc về phía cửa lớn, nhấm nhẳn:
– Nhị thiếu lại trêu chọc đám nhị đẳng tam đẳng…
Niệm Tư Huyền khẽ lắc đầu, tính cách Trịnh Thần vốn dĩ không đứng đắn, vả lại hôm nay là nàng chủ động mời hắn đến, cho nên không thể mở miệng trách cứ.
Trịnh Thần thiên thanh y phục lộng lẫy, so với nữ tử càng thêm chỉn chu, một nếp nhăn cũng không hề có. Hắn đội ngọc quan lưu ly trong suốt quý hiếm, trâm cài ngà voi chế tác tinh xảo. Niệm Tư Huyền đoán chừng trên người hắn trang y toàn bộ không dưới ba vạn lượng, thật là một cú đánh vào khố phòng rách nát của Quốc Công phủ.
Niệm Tư Huyền phất tay để hạ nhân lui, chỉ giữ lại hai tì nữ thân cận, nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn:
– Lâu ngày không gặp xem ra muội muội phải chúc mừng nhị ca rồi!
Trịnh Thần đưa làn hơi Long Tĩnh thoang thoảng hương ngang tầm mắt, có chút ngạc nhiên:
– Chúc mừng? Muội đừng nói là…tam Công chúa?
Niệm Tư Huyền gật đầu, khăn tay che môi đỏ, sau hôn lễ đầy đàm tiếu của Lăng Vương, chuyện mà toàn kinh thành quan tâm nhất không phải tân Vương phi thất sủng, Trắc phi hoài thai, mà là tam Công chúa bị Nam Chu Thái tử bức nhục may mắn lại được nhị thiếu Trịnh gia anh hùng cứu mỹ nhân.
Dĩ nhiên ngoài Niệm Tư Huyền thì không có người thứ hai biết được chính Trịnh Thần với bình rượu đầu xuân được đã một tay bài binh bố trận, vừa khiến Nam Chu mất hết thể diện, vừa khiến tam Công chúa nhất kiến chung tình, còn đang ầm ĩ phản đối hòa thân, muốn gả cho hắn.
Trịnh Thần ánh mắt thoáng căng thẳng, rất nhanh đặt ly trà xuống:
– Muội đang uy hiếp ta?
Niệm Tư Huyền khẽ cười, thu khăn lụa vào tay áo:
– Đối với phò mã tương lai…muội sao có thể…huống hồ huynh ngoại trừ một Thái tử lại còn có một Kiến Xương Hầu chống lưng!
Trịnh Thần mím môi, đây chắc chắn là uy hiếp, trước giờ hắn luôn biết người muội muội này thông tuệ, nhưng không nghĩ đến nàng lại còn vô cùng nham hiểm. Trịnh Thần thầm nghĩ đối với nữ nhân vẫn không nên dây dưa, trực tiếp đi vào trọng tâm:
– Vậy muội muốn ta làm gì?
Niệm Tư Huyền sai sử Châu Ẩn rót thêm trà vào tách Trịnh Thần, giọng điệu vẫn như thường lãnh đạm:
– Đi theo hai vị điện hạ như vậy có lẽ huynh biết được không ít bí mật, muội lần trước cũng đã nói qua, muội chỉ muốn làm rõ chuyện Nam Chu thương đoàn bị hạ sát ở biên giới!
Trịnh Thần đăm đăm nhìn nàng, đồng tử dường như không có độ ấm:
– Cho dù biết được sự thật muội cũng vô cách thay đổi, vì sao phải liều mạng như vậy?
Niệm Tư Huyền đặt ly trà xuống bàn, duy trì im lặng, Trịnh Thần giũ ống tay áo, lắc đầu:
– Được rồi, nếu muội đã kiên quyết, thì…
Hắn ngừng một khắc, cẩn thận chọn lựa câu chữ:
– Thái tử điện hạ trước đó có cắt cử hơn một trăm thủ vệ…
Niệm Tư Huyền huyền mâu long lên, nhưng rất nhanh khôi phục biểu tình, nàng cũng chỉ cần bao nhiêu thông tin:
– Đa tạ!
Trịnh Thần đột ngột tiến lại bên cạnh, thì thầm vào tai nàng:
– Dù sao cũng đã tiết lộ…ta còn có thể cung cấp với muội nhiều hơn…chỉ là…
Niệm Tư Huyền chau mày lắng nghe, Trịnh Thần nói xong thì mỉm cười chờ đợi câu trả lời. Niệm Tư Huyền khóe môi nâng lên, cuối cùng nhẹ giọng:
– Thành giao!
Trịnh Thần vui vẻ rời đi, ra đến cổng lớn vẫn theo thói quen cũ trêu chọc đám tì nữ. Châu Ẩn bĩu môi một cái, thầm mắng nhiếc:
– Cặn bã!
Hoa viên, mẫu đơn đã từng đóa nở hồng rực rỡ.
Trong cung mấy hôm nay truyền ra tin tức Du phi nương nương sắp được Hoàng thượng ân chuẩn về Quốc Công phủ thăm nhà. Du phi vào cung đã mười mấy năm, tuy rằng vinh sủng không suy, nhưng hài tử vẫn không có phúc phần, lần này hồi phủ coi như đặc ân hiếm thấy.
Phi tần về thăm nhà bề ngoài vô cùng rỡ ràng, kỳ thực bên trong là một loại hao phí tốn kém vô cùng. Du phi nương nương hồi phủ mười ngày, buổi sáng ngày đầu tiên đích thân Hoàng đế đưa người đến. Sợ rằng chi phí Trịnh gia phải chi ra không dưới mười vạn lượng bạc, ngang bằng với thuế nửa năm của một châu phủ bậc trung.
Bởi thế, thượng tuần tháng tư, Niệm Tư Huyền phải cùng Kỷ thị tiến cung vấn an Du phi nương nương, mục đích chính cũng chỉ để sắp xếp đón tiếp. Xe ngựa hai chiếc dừng trước phủ đã sẵn sàng từ lâu, Niệm Tư Huyền choàng áo mỏng đứng trong bóng râm.
Châu Ẩn che ô bên cạnh nàng, vừa nhìn ra sau vừa thì thầm:
– Lão gia đến!
Niệm Tư Huyền che giấu đi biểu cảm kinh ngạc, tuy rằng Thuần Hi Quận chúa là đích trưởng nữ, nhưng trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy Chiêu Quốc công chủ động đến tìm. Vô cớ gặp gỡ thế này chắc chắn ý đồ không mấy tốt đẹp.
Niệm Tư Huyền dịu dàng thi lễ, không mặn không nhạt lên tiếng:
– Phụ thân!
Chiêu Quốc công trông ra đường lớn đầy nắng, lớn tiếng với Châu Ẩn:
– Chăm sóc tiểu thư sao cho kỹ càng!
Niệm Tư Huyền hơi cau mày, thường ngày không quan tâm, vừa chạm mặt lại ra oai cùng cận nữ nàng:
– Phụ thân hôm nay gặp qua nhi nữ có việc gì hệ trọng?
Chiêu Quốc công hắng giọng, nheo nheo đôi mắt đầy nếp nhăn:
– Chuyện là gần đây trong phủ tiêu xài có chút quá tay, Du phi nương nương hồi phủ chúng ta không thể qua loa, con là trưởng nữ cần có chút trách nhiệm, tốt nhất phải bỏ bạc ra chia sẻ cùng!
Niệm Tư Huyền nhếch môi cười, vội vã như vậy ra đây chính là muốn đòi nàng bạc:
– Nữ nhi không có nhiều…
Chiêu Quốc công nhướng hàng mày rậm, không chút tin tưởng nhìn nàng:
– Tùy ý con, miễn sao không ít hơn một vạn lạng!
Niệm Tư Huyền trong lòng giễu cợt một trận, một vạn lạng không phải số tiền nhỏ, nàng còn chưa gả đi, chỉ dựa vào chút ít đồ cưới mẫu thân để lại. Chiêu Quốc công thật sự ép buộc tàn tệ nữ nhi nguyên phối.
Niệm Tư Huyền cắn lấy môi, vờ như khó xử:
– Nữ nhi…sẽ tìm cách...
Trời cũng không còn sớm, Kỷ thị đã lên xe, Niệm Tư Huyền cũng rời đi, nàng trước giờ chỉ trách cứ Kỷ thị đối xử cùng Thuần Hi Quận chúa độc ác. Nhưng Chiêu Quốc công vốn là phụ thân, lại cùng Kỷ thị hùa vào một giuộc, Niệm Tư Huyền càng nghĩ càng thêm khinh thị Trịnh gia.
Xa mã đến Sở Cung cũng vừa chớm trưa, Hoàng hậu nương nương đã nghỉ ngơi từ sớm. Niệm Tư Huyền cùng Kỷ thị liền đến vấn an Du phi. Trên đường đi, Kỷ thị thái độ lạnh nhạt khác thường, Niệm Tư Huyền cũng im lặng, chầm chậm nhìn theo đường lớn Sở Cung tường đỏ ngói vàng.
Đằng xa có cỗ xe song mã hoa lệ, Niệm Tư Huyền quy củ lùi về một bên. Tuy vậy, xe ngựa không đi qua mà dừng lại trước mặt nàng, Niệm Tư Huyền khẽ ngẩng lên, phát hiện người đi đầu lại là Tạ Phong.
Kỷ thị nhanh chóng phúc thân:
– Tham kiến Lăng Vương điện hạ!
Sau rèm xe nhàn nhạt giọng nói nam tử vang lên:
– Phu nhân không cần hành lễ, bản Vương trên đường hồi phủ lại gặp được phu nhân, tiện thể thăm hỏi mấy câu!
Kỷ thị híp mắt, vui vẻ hãnh diện:
– Điện hạ hảo tâm! Thần phụ xin đa tạ!
Trong rèm có tiếng cười khẽ, xa mã cứ thế rời khỏi, Niệm Tư Huyền thở phào nhẹ nhõm, tuy vẫn mang theo mấy phần chua xót. Hạ Lan Lăng Quân thật sự không còn lưu tâm đến nàng, ngược lại chính nàng hiện tại không hề thanh thản mà còn phát sinh cảm giác mất mát.
Đi thêm một đoạn, Niệm Tư Huyền nhạc nhiên nhận ra Tạ Phong đang từ xa đuổi theo. Nàng đành dừng chân đứng đợi.
Tạ Phong lau đi mồ hôi trên vầng trán trơn bóng, dúi vào tay nàng một lọ gốm nhỏ:
– Thân thể Quận chúa âm hàn, dùng loại cao dược này thay thế mật ong rất tốt!
Chẳng kịp để Niệm Tư Huyền từ chối, Tạ Phong liền gấp gáp giải thích:
– Vật này là của ta, không can hệ đến Lăng Vương điện hạ!
Niệm Tư Huyền mềm mại gật đầu, nhét lọ gốm vào sâu trong tay áo:
– Tạ thủ vệ không cần lo lắng, thời tiết ấm hơn hàn chứng của ta cũng đã đỡ!
Tạ Phong tuấn lãng điệu cười, đôi mắt lấp lánh tinh tú nhìn nàng một giây rồi vội vã quay về hướng xa mã Lăng Vương phủ.
___________________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!