Dù phải chờ bao lâu... anh vẫn yêu em !
Dù phải chờ bao lâu... anh vẫn yêu em ! - Chương 42
~~~~
Tất cả điều đó chính là tóm tắt sau hơn 3 tháng dài đằng đẵng từ sau cái đêm kinh hoàng đó…
Rồi tôi cũng trở lại là tôi, là Trần Thiên Nam như bình thường…
Nhưng chỉ là vẻ ngoài thôi, bên trong tôi vẫn còn bất thường lắm…
Tôi đã từng nói tôi lo sợ rằng một ngày nào đó em không có tôi thì sẽ ra sao?
Bây giờ tôi lại lo cho bản thân mình hơn…
Tôi nhớ Bảo Nhi rất nhiều, tôi nhớ mọi thứ về em…
Những dòng chữ lúc em sửa cho tôi khi tôi làm sai một bài tập nào đó…
Nay đã chìm sâu vào giữa cơ man những trang giấy khác và có lẽ tôi sẽ không một lần nào đủ can đảm để nhìn nó nữa…
Chậu sen đá vẫn nằm ở đó…
Nhưng sao đìu hiu và ảm đạm thay…
Tôi lặng lẽ tiến tới nâng nó lên và đặt xuống bàn, vẫn nhớ như in lời dặn của em, tay từ từ tưới vào chậu, nhẹ nhàng như cái lần đầu tiên em cầm tay tôi mà hướng dẫn cặn kẽ…
Bây giờ bàn tay đó ở đâu?
Tưới xong, tôi cầm lên, nhìn sâu vào đó, tôi thấy được hình ảnh của em, đồ rằng nó là thứ lưu giữ những kỷ niệm gì đẹp nhất giữa chúng tôi. Những hình ảnh cùng nhau làm bài, học bài, cùng nhau đi học về giữa buổi trưa nắng oi ả hay những lúc cùng nhau dạo chơi giữa những con phố đông đúc tràn ngập ánh đèn…
Từng dòng ký ức cứ hiện lên như một cuốn phim, một cuốn tự truyện của 16 năm cuộc đời…
Rồi tan đi nhanh chóng, như tình yêu của tôi và em…
Nếu là ngày xưa, tôi rất thích cái khoảng lặng mà tôi đang phải đối diện…
Đó là lúc tôi và em đang thầm trao cho nhau sự yêu thương không thành lời, là lúc em nhẹ nhàng tựa vai, khoác hờ tay tôi. Đó là lúc tôi vuốt nhẹ tóc em, đưa tay kéo em vào lòng mà vỗ về… Đấy! Khoảng lặng ấy tôi đã từng mơ ước rằng kéo dài mãi mãi…
Nhưng thực tại thì không, tôi không hề muốn nó diễn ra, tôi muốn nó nhanh chóng biến mất…
Khoảng lặng trước mắt tôi thật ra cũng là sự im lặng thôi, không còn một tí âm thanh gì quẫy nhiễu…
Nhưng khác một điều, nó không có Bảo Nhi, không còn hơi ấm, không còn nụ cười và ánh mắt dịu dàng của em…
Xung quanh tôi, chỉ còn là bóng tối của sự cô đơn mang hình hài tĩnh lặng đang chực nuốt lấy tôi nếu tôi gục ngã, dù chỉ là một khoảnh khắc…
Đến đây tôi chợt nhận ra, mình không mạnh mẽ như mình vẫn tưởng…
Thẫn thờ cất chậu sen về chỗ cũ, tôi chợt phát hiện…
Tay trái, ngón áp út… Nơi đó vẫn còn chiếc nhẫn mà em đã trao cho tôi ngày ấy…
Chiếc nhẫn là chứng nhân tình yêu của tôi và em, tình yêu vụng dại ngây thơ mà trong sáng…
Tôi tháo ra, nằm ườn trên giường và mắt không thể rời khỏi “vật định tình” ấy…
Vẫn còn sáng, vẫn còn óng ánh. Cũng phải thôi, tôi giữ rất kỹ mà…
“Nhi đã đi đâu hả? Biết Nam đã lo cho Nhi đến mức nào không?”
“Ơ… Nhi chỉ… Nhi chỉ…”
“Nhi… chỉ muốn… mua một thứ gì đó kỷ niệm cho chúng ta thôi…”
Tôi xoay chiếc nhẫn sang mặt chữ “N”
Chữ “N”…
Là Nam, và là Nhi…
Là tên của tôi và em…
Tôi đã từng nghĩ điều này rất bình thường…
Nhưng bây giờ thì mới biết, đôi khi chỉ cần lưu giữ cái tên em trong tâm trí thôi là đã thấy rất quý giá, và mới thấy trân trọng em như thế nào…
Tôi ngồi dậy, cất chiếc nhẫn vào hộp để rời bỏ phần nào những nỗi nhớ về em và bước ra ban công, đón chào những tia nắng hoàng hôn hiếm hoi của buổi chiều, miệng khẽ nhẩm như đang nói với gió và nhờ gió truyền thông điệp này đến em:
– Sống tốt nhé, Bảo Nhi! Cho anh nói câu này một lần thôi, yêu em!
~~~~
Ngừng ký ức ở quá khứ, bây giờ trở về với thực tại là tôi đã 20 tuổi và đang là sinh viên năm nhất, kém Hoài Phong một năm…
Lý do vì sao chắc các bạn cũng biết rồi…
Mới đó mà nhanh thật!
Giờ ai cũng đã khôn lớn, trưởng thành hết rồi. Còn đâu cái thời nghịch ngợm, cùng nhau đi học về hay những buổi cúp cua để sau đó ăn vài trận đòn no nê đến nỗi thay cả cơm…
Xem nào…
Hoài Phong thì tôi đã giới thiệu rồi, đang học chung trường kiến trúc và hiện là một đứa vô công rỗi nghề…
Nói vậy thì cũng oan cho nó. Vốn dĩ nhà nó cũng thuộc dạng giàu nên ba mẹ nó bắt nó chăm lo cho việc học hơn là è cổ ra kiếm tiền. Nhưng vốn con trai mà, hiếu động lắm, nó cứ theo nài nỉ tôi cho nó làm chung ở quán cà phê mà tôi đang làm…
Diệu Linh thì lúc đầu định thi vào đó luôn cho ở gần… bạn trai của bả…
Nhưng rút cuộc thiếu nửa điểm, rớt cái oạch vào ngay trường Sư phạm. Thôi kệ! Nghề chọn mình chứ mình đâu chọn nghề được. Cũng chăm kiếm tiền lắm! Nghe đâu đang làm gia sư môn Hóa cho một trung tâm nào đấy, vừa có đồng ra đồng vào và lại vừa có thêm kinh nghiệm sau này đứng lớp mà giảng dạy, mà gõ đầu và trừng trị những đứa hậu bối lỳ lợm cỡ… tôi chẳng han…
Đấy! Ai bây giờ cũng có công việc nên tần suất gặp nhau rất khó…
Những năm tháng bên nhau thời học sinh…
Là kỷ niệm hết rồi…
Bảo Nhi cũng thế…
Nói vậy nhưng không có nghĩa là tôi hết yêu em đâu!
Tôi còn rất nhiều nữa là đằng khác…
Đó cũng là lý do khiến 4 năm trời nay tôi chẳng có thêm một mối tình nào nữa mặc dù tôi biết vài cô gái đã có ý với tôi…
Nhưng xin lỗi, xin lỗi rất nhiều!
Trong tim tôi chỉ có một người con gái thôi! Ai nói tôi ngu thì tôi chịu, miệng đời mà!
Mà bây giờ thì tôi cũng chẳng có nhiều thời gian để nghĩ về em nữa…
Vòng xoáy giữa học hành và công việc cuốn tôi đi nhanh quá, tối về thì chỉ biết è ra mà ngủ vì quá mệt mỏi cho một ngày dài…
Dù đôi lúc gặp những đôi tình nhân đi với nhau vào quán cà phê mà tôi đang phục vụ, một ý nghĩ cũng đã vụt qua, rất nhiều lần…
“Đáng lẽ anh và em cũng sẽ như thế này, Bảo Nhi ơi!”
Hôm nay, cũng như mọi ngày, sau giờ học xong, tôi về nhà đánh một giấc đến 4h…
Đúng 4h, tôi bật dậy và bắt đầu vệ sinh cá nhân, chải chuốt cẩn thận để chuẩn bị đến giờ giao ca…
– Làm tốt nha em! – Anh Bình cười với tôi. Anh là người phục vụ ca trước và tôi sẽ là người thay thế.
– Vâng! Hẳn rồi ạ! – Tôi cũng cười. – Anh về cẩn thận!
– Ừ em! – Anh Bình gật đầu rồi đi ra bãi xe.
Giờ còn sớm, quán cũng khá vắng nên tôi thảnh thơi đặt ba lô vào tủ của nhân viên rồi ra tám chuyện với chị quản lý…
– Hi chị! – Tôi vẫy tay.
– Chào nè, hôm nay đến sớm thế nhóc? – Chị Huyền cười.
Thật sự lần đầu gặp tôi đã ấn tượng với chị lắm. Lớn hơn tôi hai tuổi thôi nhưng lại chững chạc và hiểu đời, tất cả vẻ như luôn giấu sau đôi mắt có chút buồn và nụ cười phảng phất nỗi sầu vô hạn. Tôi nghĩ có lẽ chị đã từng chịu cú sốc gì đó quá lớn nhưng tôi cũng không hỏi vì tôi hiểu mình không nên xen quá nhiều vào chuyện đời tư của người khác.
– Dạ! Tới sớm để nói chuyện cho chị đỡ buồn ạ! – Tôi giả vờ diễn sâu. – Mà thấy vui quá rồi nên thôi, chị cho em xin phép nghỉ một bữa nha?
– Xạo này! Đừng có mà kiếm cớ lười nha! – Chị Huyền đánh vào vai tôi.
– Ui, em có lười đâu! – Tôi phồng miệng. – Chả phải em luôn là người siêng năng nhất còn gì…
– Thua em luôn rồi đó! – Chị Huyền bĩu môi. – Hôm nay có gì vui không?
– Cũng như mọi ngày thôi chị. – Tôi đáp, tay xếp lại những chiếc ly đã khô ráo ngay ngắn vào chỗ.
– Thế à? Cuộc sống của nhóc bình lặng quá nhỉ? – Chị cười.
– Sân si chi cho mệt chị ơi! – Tôi bâng quơ đáp nhưng chợt nhận ra chị im lặng…
Cảm thấy có một chút bất thường, tôi lay chị:
– Chị! Em có nói sai thì cho em xin lỗi…
Nào ngờ chị lại mỉm cười, ra hiệu bảo rằng chị không sao rồi mới chậm rãi nói:
– Không! Chị còn phải cảm ơn em nữa đó!
Rồi tôi chưa kịp hiểu ất giáp gì, chị đã giục:
– Có khách kìa, em ra xem dùm chị đi!
Tôi còn nán lại định hỏi thêm chút nhưng…
Dáng người đó…
Chẳng phải…
Tôi vô thức bước đi như người mộng du, cả cơ thể như bị chi phối bởi một sức hút nào đó…
Và cứ thế tôi bước đến chỗ vị khách bí ẩn đó đang ngồi như một cỗ máy được lập trình sẵn, thậm chí còn quên luôn cả việc hỏi khách uống gì…
– Cho một ly cà phê đen không đường! – Vị khách đó vẫn không ngước mặt lên.
Giọng nói này, đúng là em rồi…
Là giọng nói tôi thường gặp trong mơ…
Là giọng nói mà tôi chẳng tìm ra thứ âm thanh nào hay hơn nó…
Đây là… Bảo Nhi sao?
Nhưng đến đây, tôi chợt nghĩ rằng có lẽ em chưa biết đến sự xuất hiện của tôi vì nếu không chắc có lẽ em đã không ngồi đây hoặc bét lắm là cho tôi vài cái tát vì chuyện năm xưa rồi…
Nhưng cuộc sống sắp tới của tôi sẽ như thế nào đây?
Tôi im lặng vào trong, làm đúng theo yêu cầu của em. Từ khi nào mà em biết uống cái thứ đắng nghét và gây nóng người này? Ngày xưa em luôn rất ít uống và nếu có cũng chỉ là cà phê sữa thôi…
Chẳng lẽ vì em hận tôi, muốn thay đổi hết mọi thứ liên quan đến tôi?
Thấy sắc mặt (có lẽ) là nhợt nhạt của tôi, chị Huyền e ngại hỏi:
– Nam? Em sao vậy? Mệt à? Hay là nghỉ đi!
– Em không sao! – Tôi xua tay.
Cả khoảng thời gian sau đó, tôi phục vụ nhưng tâm hồn thì cứ để ở ngay chiếc bàn kế cửa sổ, nơi cô gái nhỏ nhắn, có phần gầy gò hơn trước đang vận quần jean và áo thun đen cùng chiếc nón snapback bụi bặm mà tôi chẳng thể nào tìm được nếu cô gái đó đang ở 4 năm trước…
Em thay đổi nhiều quá, Bảo Nhi à!
Chẳng hiểu em đang nghĩ gì mà mắt cứ nhìn ra bên ngoài, vẻ như chẳng để ý đến chung quanh, thỉnh thoảng đưa tách cà phê lên và nhấp một ngụm…
Để rồi đến khi tôi bở hơi tai vì khách ngày một đông thì em lại đi mất, để lại đó là một tờ polime màu xanh lá…
Thế là cả buổi hôm đó, tôi cứ như người mất hồn…
Một mai, nếu gặp lại nhau giữa cái Sài Gòn tưởng rộng lớn mà rất nhỏ bé này…
Tôi biết làm sao để đối mặt với em?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!