Xí Hoang Nghi Thượng - Chương 114: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 05
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Xí Hoang Nghi Thượng


Chương 114: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 05


Phiên ngoại 2: Đã lâu không gặp thân thích 05

Buổi tối, Ngô Trung lái xe chở Lý Chí đến nhà Hồng Kỳ. Xe vừa dừng, Lý Chí đã bật cửa chạy tót vào nhà, Ngô Trung đỗ xe cẩn thận rồi vào theo.

“Các anh không định mua nhà mới thật à?” Đây là câu cửa miệng của Lý Chí mỗi khi đến đây. Nhà của bọn Hồng Kỳ Phổ Thông ấy à, chỉ có hai người ở thì rộng rãi chán, nhưng nếu chen thêm hai thằng đàn ông to xác vào nữa thì lại trông có vẻ chật chội.

“Ở đây tốt chán, mua nhà mới làm gì, bộ cậu tưởng ai cũng là đại gia như cậu hả? Nhà như vậy mới ấm áp, chứ to quá thì hiu quạnh lắm.” Hồng Kỳ vừa ngủ trưa dậy, tâm trạng tốt nên phá lệ trả lời Lý Chí.

“Ấm áp con khỉ, nóng muốn chết thì có.” Lần này Lý Chí đổ oan cho ngôi nhà rồi, gã đóng nguyên bộ âu phục, cà vạt thắt đến là ngay ngắn, không nóng mới là lạ. Phổ Thông nghe Lý Chí than, bèn bật quạt cho gã, lại đi ra kéo cửa cuốn lên một chút cho gió từ bờ sông thổi vào.

Quần áo trên người Ngô Trung cũng là âu phục với giày da, xem ra hai người vừa tan tầm đã vội đánh xe sang đây.

Phổ Thông đã sớm chuẩn bị đồ ăn, tất cả đều được dọn hết lên rồi. Bốn người ngồi vào bàn, Phổ Thông múc cho mỗi người một bát cháo đậu xanh, trời nóng thế này mà uống cháo đậu xanh thì mát phải biết. Lý Chí cầm đũa, bắt đầu công cuộc càn quét, thích gì thì gắp bỏ vào bát mình, xem Ngô Trung vẫn đang ngồi bên cạnh là không khí. Phía đối diện, Phổ Thông và Hồng Kỳ đến ăn cơm cũng tình nồng ý mật, anh gắp thịt cho em em gắp rau cho anh, bong bóng hồng phấn bay tứ phía. Lý Chí thấy cảnh này, nhớ lại mục đích Ngô Trung đưa mình đến đây, vừa hay trước mặt có dĩa rau, gã bèn miễn cưỡng gắp một cọng rau cho Ngô Trung. Tay gắp rau mà lòng khó chịu không thôi, gã biết Ngô Trung muốn gã học hỏi cách quan tâm chăm sóc người yêu của Hồng Kỳ, cơ mà rõ ràng gã bị Ngô Trung chiếm tiện nghi, cho nên gã mới là người cần được quan tâm chăm sóc đây nè!

Hồng Kỳ nhìn cái mặt xụ một đống của Lý Chí, che miệng cười trộm, đúng là chỉ có Ngô Trung mới trị được tên thiếu gia vô lại này.

Sau bữa tối, Ngô Trung xuống bếp phụ Phổ Thông rửa bát, Hồng Kỳ và Lý Chí thì kéo nhau ra nhà trước xem TV.

“Xã hội đen? Há há” Lý Chí cười muốn nội thương, “Lúc Phổ Thông làm mặt nghiêm thì nhìn cũng giống lắm á.”

“Cười cái gì, tôi đang rầu muốn chết đây này, cậu có kế gì hay hơn không?” Hồng Kỳ vừa pha nước chanh vừa nói chuyện với Lý Chí.

“Đối phó với mấy bà cô mặt dày thì kế này là thích hợp nhất rồi!” Lý Chí sờ cằm, cười khì khì, “Không biết bộ dạng lưu manh của Phổ Thông trông thế nào nhỉ?”

Hồng Kỳ trợn trắng mắt, “Cậu hào hứng thêm chút nữa tôi cũng không để ý đâu.”

“Hì hì, Phổ Thông, đến đây đến đây, mau diễn lại màn đại chiến cọp cái cho bổn thiếu gia xem nào.”

“Rầm! Rầm! Rầm!” Tiếng cửa cuốn bị đập chấn động màng nhĩ bốn người ở trong nhà.

“Ai vậy?” Hồng Kỳ hỏi, nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng đập cửa dữ dội.

Đập một hồi không thấy cửa mở, vị khách không mời bèn hét lớn, “Hồng Kỳ! Mày ra đây cho tao!”

Bấy giờ Hồng Kỳ mới đi ra kéo cửa cuốn lên. Người phá cửa nhà hắn nãy giờ hóa ra là bác gái cả và dì. Sáng mới gặp, giờ lại chạy tới nữa, lần này còn kéo thêm bác cả của Hồng Kỳ vào.

Lý Chí thấy cái mặt đen thui của Hồng Kỳ, radar hóng chuyện lập tức bật lên, đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc, kỳ này gã được tận mắt chứng kiến trận quần nhau giữa “xã hội đen” và “cọp cái” rồi. Quá xá đã!

“Phổ Thông, mau ra đây đi, anh của anh bị người ta ăn hiếp nè!” Lý Chí phấn khởi gọi to.

Sáng nay, sau khi từ chỗ Hồng Kỳ về, bác gái cả đã đến gặng hỏi Phó Liên. Phó Liên lấy danh dự ra thề, là cửa hàng của Hồng Kỳ không liên quan gì đến cô hết, còn bảo bác gái cả không bằng không chứng thì đừng có nói lung tung. Bên cạnh đó, Phó Liên cũng đã nói thẳng rằng cô không thể sắp xếp công việc cho con trai bác gái cả, cũng như nhất định không cho bà ta mượn tiền. Phó Thanh Hoa hỏi, Phó Liên cũng trả lời như thế, còn bảo bọn họ đừng đến gây phiền phức cho Hồng Kỳ nữa.

Phó Thanh Hoa và bác gái cả giận tím người, nhưng ngại thân phận của cháu rể, hai người không dám làm gì Phó Liên, chỉ có thể đến trút giận lên đầu Hồng Kỳ. Hồng Kỳ chỉ là một ông chủ tiệm tạp hóa nhỏ thôi, chẳng lẽ hai người không xử được? Phiền phức duy nhất có lẽ là gã em kết nghĩa chẳng biết chui ra từ xó nào kia, bất quá lần này hai người đã thuyết phục được bác cả của Hồng Kỳ nhập hội, trước mặt người đứng đầu gia đình, Hồng Kỳ dám phản kháng sao? Bọn họ cũng thách Hồng Kỳ đi mách Phó Liên đấy, bây giờ các bác các dì trong nhà đều đứng cùng một chiến tuyến rồi, Phó Liên có thể vì bênh vực một đứa em họ mà trở mặt với cả gia đình à? Không bao giờ có chuyện đó!

Tổng hợp tất cả các yếu tố lại, Phó Thanh Hoa và bác gái cả cảm thấy mình đang chiếm thế thượng phong, cho nên mới dám ngẩng cao đầu lại đây gây chuyện. Tối nay hai người họ muốn quậy banh chỗ này, tốt nhất là quậy đến mức Hồng Kỳ phải nôn tiền ra và cúi đầu xin lỗi họ.

“Bộ anh quịt nợ mấy người này hả?” Lý Chí nhìn ba khuôn mặt đằng đằng sát khí, rồi quay sang hỏi Hồng Kỳ.

“… Đây là bác cả và bác gái cả, còn đây là dì tôi.” Hồng Kỳ định nói là không biết, nhưng ánh mắt lấp la lấp lánh như sợ thiên hạ không loạn của Lý Chí không cho phép hắn nói như thế. Vì vậy hắn bèn đổi câu trả lời, ngữ khí cũng không mang nét châm biếm, chỉ đơn giản là trần thuật thôi.

“Vậy à… Nếu là thân thích của Hồng Kỳ thì mời vào. Xin lỗi, nãy giờ tôi cứ tưởng là con chó con mèo nào sủa nhặng ngoài kia chứ.” Lý Chí trưng ra nụ cười chuyên nghiệp, còn nhiệt tình bước ra ngoài để ba người kia đi vào. Thái độ niềm nở này làm bác cả, bác gái cả và Phó Thanh Hoa chết sững. Đến Hồng Kỳ cũng đoán ra được Chí định sắp bày trò gì.

Ba vị khách không mời mà đến ngơ ngác đi vào, đợi tất cả đã yên vị trên ghế rồi, Lý Chí mới vào trong, kéo sập cửa cuốn lại, xoay người, hung ác quát, “Cha chả, dám tới kiếm chuyện trên địa bàn của đại ca!”

Hồng Kỳ cảm thán, tên này không đi làm diễn viên đúng là uổng thật. Nhưng phải công nhận Lý Chí chu đáo ghê, trước khi “hành sự” còn cẩn thận đóng cửa lại nữa. Nếu để hàng xóm biết tiệm tạp hóa của hắn có nuôi một “đại ca giang hồ”, từ rày về sau chắc không ai dám sang mua đồ hết. Nghĩ đến đây, Hồng Kỳ quyết định cho Lý Chí một like thật bự!

“Cậu, cậu là ai?” Bác cả Phó Hồng Bang nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí ngẩng đầu trừng Lý Chí. Vì lo cho sự nghiệp của con thứ, Phó Hồng Bang mới đồng ý theo vợ tới đây. Mục đích của ông ta đơn giản hơn bà vợ chua ngoa của mình nhiều, ấy là gây áp lực cho Hồng Kỳ, thông qua đó ép Phó Liên phải đồng ý yêu cầu của ông. Tuy gã thanh niên trước mặt trông dữ dằn thật, nhưng là người đứng đầu gia đình, ông ta nhất định không được để thua!

Hồng Kỳ cau mày, sao giờ Phổ Thông còn chưa ra nữa? Y đóng vai chính trong vở kịch lần này đấy! Lúc nãy Lý Chí gọi lớn như thế, không lý nào Phổ Thông không nghe thấy được, còn Ngô Trung nữa, rốt cuộc hai người thậm thò thậm thụt gì dưới bếp thế?

Lúc Lý Chí định dọa cho ba người này một vố nữa, cuối cùng Phổ Thông cũng chịu lộ mặt, “Lại là các người! Xem ra sáng nay tôi ra tay nhẹ chán nhỉ.”

Phổ Thông vừa lên sàn, bác cả, bác gái cả và Phó Thanh Hoa lập tức bị hù hết hồn, cúi thấp đầu, mạnh ai người đó run. Hồng Kỳ đứng quay lưng lại với Phổ Thông, nghi hoặc nhìn biểu hiện của ba người kia, Phổ Thông chỉ mới nói mấy câu mà họ đã sợ khiếp vía rồi á? Hắn tò mò quay sang nhìn Phổ Thông, vừa nhìn một cái, hắn liền đứng hình mất năm giây, trong đầu chỉ có duy nhất một câu: Cái quái gì vậy nè?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN