Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân
Chương 10: Kinh doanh
– ————————————————-
May là sau đó, Tổ Kỳ trực tiếp biến thành con rùa yên lặng núp trong vỏ rùa của mình, không còn mặt dày quấy rầy Tiết Giác.
Không biết qua bao lâu, Tiết Giác đang chợp mắt liền mở mắt ra, quay đầu liền nhìn thấy Tổ Kỳ thảnh thơi nghiêng người dựa vào trên ghế ngồi, hai tay cầm điện thoại di động, đang tập trung tinh thần mà nhìn cái gì.Tiết Giác thị lực rất tốt, cơ hồ là trong nháy mắt liền nhìn rõ ràng Tổ Kỳ đang lướt weibo.
Lúc đầu hắn còn tưởng rằng Tổ Kỳ vì tẻ nhạt mà xoát weibo, kết quả không bao lâu, hắn liền nhìn thấy Tổ Kỳ mở ra một tấm ảnh, trên tấm ảnh chính là Thạch Hạo kia đang cười đến dương quang xán lạn.
Tiết Giác: “…”
Đắm chìm trong bên trong tiểu thế giới của mình, Tổ Kỳ căn bản không chú ý tới ánh mắt của Tiết Giác, không chỉ ở bên cạnh mở tấm ảnh của Thạch Hạo mà còn phóng to lên để nhìn kỹ.
Như là hận không thể đem nốt ruồi trên mặt Thạch Hạo đếm rõ ràng.
Tiết Giác ho khan hai tiếng, Tổ Kỳ bên kia không có một chút động tĩnh.
Nửa ngày, không thể nhịn được nữa Tiết Giác nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Hắn chính là người đánh đàn dưới lầu nhà cậu?”
“A?” Tổ Kỳ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cậu không nghĩ tới Tiết Giác lại đột nhiên nhắc lại vấn đề này.
Sững sờ chốc lát, Tổ Kỳ phùng má như ngốc tử, “Đúng rồi chính là hắn, hắn so với anh lãng mạn hơn nhiều, anh xem chúng ta đính hôn nửa năm anh đã làm gì cho tôi? Hơn nữa cái gọi là lễ đính hôn là hai người chúng ta ở nhà ăn bữa cơm, người đứng xem cũng không có.”
Tiết Giác bị Tổ Kỳ ai oán một trận á khẩu không nói được gì, một hồi lâu mới nói, “Không phải còn có Trương quản gia cùng tiểu Triệu nhìn sao?”
Tổ Kỳ: “…” Độc thân ba mươi năm tính cách thiết lập hại chết người.
Câu thông không có hiệu lực Tổ Kỳ quyết định không thèm phản ứng với Tiết Giác, tiếp tục tìm kiếm manh mối trên weibo Thạch Hạo.Thời điểm xe tiến vào làng du lịch, Tổ Kỳ cũng đã đem weibo Thạch Hạo xoát hết, trong lòng cậu đã nắm được đôi chút, thu hồi điện thoại di động cùng Tiết Giác đồng thời xuống xe
Tiết Giác vốn là đang tức giận chẳng biết vì sao càng tức.
Trước Tiết Giác còn có thể để ý tới Tổ Kỳ quấy rầy, hiện tại dù cho Tổ Kỳ ghé vào lỗ tai hắn như cái máy líu ra líu ríu không ngừng, nói muốn đi phòng của hắn nghỉ ngơi, hắn cũng hoàn toàn cho là không nghe thấy.
Thậm chí thời điểm đi ngang Trương quản gia, trực tiếp phân phó nói: “Đem cậu ta đưa trở về.” Sau đó cũng không quay đầu lại đi mất.
Tổ Kỳ đầu óc mơ hồ, căn bản không biết cái tên quỷ hẹp hòi Tiết Giác kia lại nháo cái gì, cậu bất quá là tìm một chỗ tạm thời tránh né Bách Quang Kiến mà thôi.
Nhìn bộ dạng Tiết Giác hệt như hồng thủy gặp mãnh thú, giống như chính mình có ý đồ với hắn.
Tổ Kỳ muốn nói lại thôi, thấy Tiết Giác quyết tâm muốn cách xa cậu, đành phải cùng Trương quản gia trở lại chỗ ở của mình.
Còn chưa đến gần đã thấy Tiểu Nhã mặt dài như quả mướp đang canh giữ ở ngoài cửa phòng, liên tục than ngắn thở dài.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Tiểu Nhã liền vội vàng ngẩng đầu, vẻ mặt tuyệt vọng biến mất ngay lập tức, vui vẻ chạy tới: “Phu nhân, ngài rốt cục đã trở lại! Nếu ngày không trở về, tôi liền bị phiền chết rồi.”
Tổ Kỳ nhướn mày: “Bách tổng ở đây?”
“Bách tiên sinh đã ở bên trong đợi ngày cả buổi chiều, ngay cả buổi tối cũng hoãn lại, ông ấy chỉ lo vừa đi thì ngài trở lại không gặp được, còn hỏi ta thật nhiều vấn đề kỳ quái.” Tiểu Nhã oan ức hề hề mà nói.
Tổ Kỳ gật gật đầu, sau đó cùng Tiểu Nhã đồng thời đi vào trong, vốn là cậu dự định tránh Bách Quang Kiến một ngày, để tăng cảm giác thần bí cho bản thân, mà theo tình huống trước mắt đành phải coi như thôi. Vừa đi vào trong phòng, liền nhìn thấy trên ghế salông một bóng người đứng ngồi không yên hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Trương tiểu thư cô trở lại?” Bách Quang Kiến trên mặt tất cả đều là lo lắng, ông ta thấp thỏm xoa xoa tay, “Cũng không biết Tổ tiên sinh tối hôm nay có trở về hay không…”
Còn không có nói hết lời, Bách Quang Kiến bất thình lình nhìn thấy Tổ Kỳ đang đi sát phía sau Tiểu Nhã, nhất thời sắc mặt mừng như điên, không thể chờ đợi được nữa đi tới nắm tay Tổ Kỳ.
“Tổ tiên sinh cậu có thể trở về thật sự là quá tốt, tha thứ cho tôi mạo muội quấy rầy, tôi chỉ là muốn đến hỏi một chút Dã Cúc buổi sáng cậu bán cho tôi còn không?” Bách Quang Kiến mặt mày hồng hào mà nói, thuận tiện thổi phòng một lần tác dụng của Dã Cúc, hốc mắt nổi lên tầng hơi nước cảm kích.
Sớm biết Dã Cúc có công hiệu mãnh liệt như vậy, cho dù là năm ngàn đồng một đóa, ông cũng phải từ trong tay Tổ Kỳ mua lại toàn bộ.
Tổ Kỳ chờ Bách Quang Kiến hơi hơi tỉnh táo một chút, mới mời ông ta ngồi vào trên ghế salông nói chuyện.
Bên cạnh Tiểu Nhã thấy thế kinh ngạc đến con ngươi đều sắp trừng ra ngoài, nghĩ thầm Bách tiên sinh hồ đồ không tính, làm sao đến phu nhân cũng cùng bị hồ đồ rồi.
Bọn họ nơi này nào có hoa bán? Còn là hoa yên giấc dưỡng thần, nếu quả thật có loại hoa này, cũng không cần phát minh ra thuốc ngủ.
“Tiểu Nhã.” Tổ Kỳ phân phó nói, “Cô đi đem Dã Cúc trên ban công kia lấy tới đây.”
Tiểu Nhã thở dài, đi tới trước ban công, đã thấy Dã Cúc vốn tưởng đã bị héo khô vẫn còn tươi xanh, một mùi thơm ngát lan tràn trong không khí.Mới vừa rồi còn có chút mệt mỏi, Tiểu Nhã trong nháy mắt thần thái sáng láng, ánh mắt đều trong trẻo rất nhiều, cô cúi đầu gần Dã Cúc ngửi một cái, nghĩ thầm lẽ nào hoa này thật sự có công hiệu rõ rệt như vậy?
Ôm thái độ hoài nghi, Tiểu Nhã đem Dã Cúc trở lại phòng khách, đưa cho Bách Quang Kiến nhìn thấy đồ vật cầm trong tay cô, trong nháy mắt hai mắt ông ta sáng lên đến như đèn pha.
“Chính là cái này!” Bách Quang Kiến kích động không thôi mà đứng dậy, giống như nhìn thấy phụ mẫu tái sinh, “Không nghĩ tới Tổ tiên sinh cư nhiên còn có nhiều như vậy, tôi có thể mua lại toàn bộ không? Giá tiền cậu tùy tiện đưa ra!!”
“Không vội.” Tổ Kỳ bình tĩnh ra hiệu Bách Quang Kiến ngồi nói chuyện
Thời khắc này Bách Quang Kiến nào còn có thể tỉnh táo lại, ánh mắt của ông ta sáng quắc nhìn chằm chằm Tổ Kỳ từ trong tay Tiểu Nhã tiếp nhận Dã Cúc, chỉ thấy Tổ Kỳ cúi đầu gần Dã Cúc ngửi hai lần, sau đó ngẩng đầu hỏi Tiểu Nhã: “Cảm thấy mệt mỏi sao?”
“Không có.” Tiểu Nhã lắc đầu cười, “Ngược lại là lên tinh thần rất nhiều, Bách tiên sinh nói Dã Cúc có thể yên giấc dưỡng thần, tôi có thể cảm thấy được nó làm tỉnh não nâng cao tinh thần.”
Tổ Kỳ nhìn đóa Dã Cúc nở rộ trong tay, đột nhiên hiểu ra —— e rằng nó cũng không phải đơn thuần trị liệu mất ngủ, mà là tại tình huống đặc biệt sẽ thay đổi trạng thái tinh thần của con người.
Dù sao cậu đem một nắm Dã Cúc để ở trong phòng thời gian dài như vậy, chỉ có đến tối mới có thể cảm nhận được công hiệu của Dã Cúc, đồng thời Dã Cúc đối với chất lượng giấc ngủ tốt đẹp của Tiểu Nhã tựa hồ tác dụng không lớn.
Sau khi cân nhắc xong, Tổ Kỳ liền để Tiểu Nhã dùng báo đem Dã Cúc gói kỹ đưa cho Bách Quang Kiến: “Bách tiên sinh, tôi bây giờ bán cho ông năm trăm nguyên tiền một đóa, nơi này tổng cộng có sáu mươi đóa Dã Cúc, khách quen cũ tôi giảm cho ông 10% là 27000.”
Vốn là vô cùng phấn khởi ngửi Dã Cúc,Bách Quang Kiến nghe vậy sững sờ, không nói một lời ngơ ngác nhìn về phía Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ vội vã bổ sung: “Nếu như Bách tiên sinh cảm thấy được lượng này nhiều, có thể xét mua mấy đóa, chỉ là giá cả thực sự không có cách nào giảm thấp xuống.”
“Không không không, tôi không phải ý tứ này.” Bách Quang Kiến nhanh chóng khoát tay áo một cái, mang đầy kỳ vọng liền mấy phần tiểu tâm dực dực mở miệng, “Tôi chỉ là muốn hỏi thăm, cậu cũng chỉ còn sót lại một nắm như thế này sao?”
Tổ Kỳ cười nói: “Dĩ nhiên không phải, bất quá đồ đã bán đi sẽ không trả lại, cũng không có thể trăm phần trăm bảo đảm có tác dụng, cho nên tôi mới kiến nghị Bách tiên sinh xem xét mua.”
Lời nói này như một chậu nước lạnh ập lên đầu giội xuống, tâm tình tốt đến nổi muốn bay lên trời của Bách Quang Kiến lập tức đáp đất không phanh, sau khi suy nghĩ phát hiện mình vừa nãy quả nhiên là bị vui sướng làm choáng váng đầu óc.
Một lần hữu dụng không có nghĩa là trường kỳ hữu dụng, vạn nhất cái gọi là Dã Cúc công dụng như tiên dược chỉ là một sự hiểu lầm?
Sau khi do dự mãi, Bách Quang Kiến quyết định tạm thời mua một nắm trở lại thí nghiệm một chút, ngược lại Tổ Kỳ có thể bảo đảm nguồn cung dồi dào, ông ta không cần lo lắng vấn đề mua hoa lần sau.
Sau khi dùng điện thoại chuyển tiền cho Tổ Kỳ, Bách Quang Kiến hưng trí bừng bừng vội vàng cáo từ, thời điểm trở về phòng đã thấy một nữ nhân ăn mặc gọn gàng đứng chờ trước cửa.
Nghe tiếng bước chân nữ nhân quay về phía ông ta, trên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ hiện lên sự bât mãn, cay nghiệt mà mở miệng nói: “Không muốn về nhà thì nhanh một chút làm thủ tục ly hôn đi, đỡ phải lãng phí thời gian của tôi.”
Nữ nhân này chính là Trần Mỹ Hinh người vợ mà Bách Quang Kiến đã ly thân nửa năm nay.
Hai năm qua vấn đề mất ngủ cùng rụng tóc của Bách Quang Kiến càng ngày càng nghiêm trọng, ông ta chạy khắp bệnh viện trong ngoài nước chữa trị, nhưng đáng tiếc bỏ ra số tiền lớn lại không có bất kỳ hiệu quả nào.
Hai năm qua, không chỉ có thân thể khỏe mạnh ngày càng sa sút, hơn nữa cuộc sống hôn nhân cũng càng gay go, lần này ông ta cãi nhau một trận với vợ sau đó đơn độc dọn ra, ngược lại cũng bình tĩnh không ít.
Bách Quang Kiến cùng Trần Mỹ Hinh vào phòng, vốn định hai vợ chồng ngồi xuống hảo hảo câu thông một chút, nhưng mà Trần Mỹ Hinh hiển nhiên không có cái tâm này, trực tiếp từ bên trong túi xách lấy ra phần văn kiện vứt trên khay trà.
“Tôi đã nhờ luật sư Chu soạn đơn thỏa thuận ly hôn, ông ở phía trên ký tên đi.”
Bách Quang Kiến đột nhiên ngẩn ra, trong lúc nhất thời cư nhiên không biết nên làm sao phản ứng, ông ta liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của vợ mình, trầm mặc chốc lát mới cầm đơn thỏa thuận lên xem.
Không lâu sau, Bách Quang Kiến sắc mặt biến đổi từ lúng túng đến phẫn nộ, ông ta hất tay ném đơn thỏa thuận, trừng Trần Mỹ Hinh nói: “Thời điểm chúng ta kết hôn bà không mang đến một phân tiền đồ cưới, bây giờ ly hôn lại muốn mang đi phân nửa gia sản Bách gia, dã tâm của bà cũng thật lớn!”
Trần Mỹ Hinh tư thế ngồi tao nhã, cười lạnh nói: “Lẽ nào tôi lãng phí hơn mười năm thanh xuân trên người ông còn không đáng giá chút tiền này? Ông cũng không đi soi gương xem dạng vẻ của mình hiện tại, trên đầu tóc không còn mấy cọng,vành mắt đen cơ hồ muốn che luôn cả cái mặt, tôi cùng ông đi đến hôm nay là đã niệm chút tình cũ rồi.”
Nói đến Bách Quang Kiến tức giận muốn hôn mê, che ngực cảm giác tim phổi đau đớn, ông ta một cước đá vào trên khay trà, nổi giận nói: “Muốn ly hôn? Không có cửa! Bà cút về nhà an phận cho tôi!”
Trần Mỹ Hinh sợ đến vội vàng đứng lên, trợn tròn đôi mắt: “Ông điên rồi sao?!”
“Cút!” Bách Quang Kiến đáy mắt tràn đầy thống khổ và thất vọng.
Trần Mỹ Hinh lần đầu thấy Bách Quang Kiến tức giận lợi hại như vậy, không dám nán lại lâu, cầm lấy đơn thỏa thuận liền nổi giận đùng đùng đi mất.
Bách Quang Kiến ngã người trên ghế sô pha tĩnh tâm nửa giờ, sau đó đi tới trước gương quan sát chính mình —— tóc tai thưa thớt, bọng mắt dày đến dạo người, sắc mặt trắng bệch…
Chính ông ta còn cảm thấy bộ dạng của mình thật dọa người.
Trước đây tuy ông ta không tính là anh tuấn tiêu sái, nhưng cũng là phong độ nhẹ nhàng, không nghĩ tới bây giờ lại sa sút đến nước này.
Bách Quang Kiến viền mắt dần dần hồng, ông ta hít một hơi, đột nhiên thoáng nhìn Dã Cúc đặt ở trên khay trà.
Đây là hy vọng cuối cùng của mình.
Thông báo nhỏ:
Chương truyện nào có dòng Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường thì tức là chương đó đã được beta nếu vẫn phát hiện sạn vui lòng nhắc nhở nhẹ để editor biết. Thiệt ra là edit rồi dò đi dò lại nhiều lần bị hoa mắt quý vị ạ nên nếu đã beta mà vẫn phát hiện sạn thì cmt ngay cho Củ Cải sửa nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!