Sa Vào
Chương 15: Xem phim
Thích Tầm Chương nhìn cậu, ánh mắt lóe lên, trầm giọng nhắc nhở: “Khóe miệng.”
Dụ Hạ thè lưỡi liếm đi sữa ở quanh khóe miệng, Thích Tầm Chương dừng một chút, lại hỏi: “Sôcôla trong tủ lạnh phòng sách là cậu mua à?”
“Chú ăn chưa? Ăn ngon không?”
“Vẫn chưa, mới vừa nhìn thấy.”
Dụ Hạ cau mũi một cái: “Vậy chú ăn thử trước đi, ăn thử rồi cháu sẽ nói cho chú biết có phải cháu mua không.”
Thích Tầm Chương có chút buồn cười, lòng dạ đứa trẻ này cũng hẹp hòi thật: “Được.”
Dụ Hạ đi theo anh vào phòng sách, Thích Tầm Chương lấy hộp sôcôla ra, lúc anh phát hiện ra cái này còn tưởng mình đã quên rằng mua lúc nào, nhìn kỹ lại bao bì một lượt cũng không làm sao nhớ ra được, nghĩ tới trong nhà cũng chỉ có thể là tên nhóc kia nhét vào đây.
Dụ Hạ thúc giục anh: “Chú nhanh ăn thử xem.”
Thích Tầm Chương ăn thử một viên, gật gật đầu: “Ngon.”
“Có thật không? Cái vị này có chút không ngọt, chú cũng thích ăn à?”
“Cũng được.”
Dụ Hạ không nhịn được cười: “Sao chú thích ăn sôcôla vậy? Còn thích ăn loại đặc biệt ngọt kia…”
Thích Tầm Chương bình tĩnh tự nhiên mà hỏi ngược lại cậu: “Tại sao tôi lại không thể thích ăn loại sôcôla đặc biệt ngọt?”
Dụ Hạ nghẹn lời trong nháy mắt, nụ cười trên mặt càng đẹp: “Chú thích ăn thật à?”
“Ừm.”
“Chú đương nhiên có thể thích ăn, chỉ là cháu hơi ngạc nhiên, người như chú lại thích ăn cái này.”
Thích Tầm Chương không đồng tình: “Trông mặt mà bắt hình dong là không đúng.”
“Vâng” Dụ Hạ ngoan ngoãn nhận chỉ dạy, “Cháu sai rồi.”
Thích Tầm Chương nhẹ nhàng giải thích: “Sôcôla trong đắng có ngọt, ăn vào có thể duy trì được tỉnh táo, đối với tôi mà nói nó còn có tác dụng hơn cà phê.”
“Thì ra là như vậy, mà chú không sợ ăn nhiều sẽ béo phì sao? Hơn nữa ăn nhiều cũng không tốt.”
Thích Tầm Chương liếc cậu một cái, Dụ Hạ đọc được từ trong ánh mắt anh, chính là đang nói cậu nghĩ rằng tôi tham ăn giống cậu à?
Dụ Hạ hết sức vui mừng: “Vậy bây giờ cháu sẽ trả lời câu hỏi của chú lúc nãy, cái này không phải cháu mua, mà cháu tự làm.”
Thích Tầm Chương lần này ngược lại vô cùng ngạc nhiên: “Tự cậu làm?”
“Vâng, tối hôm qua sau khi chú đi ngủ cháu xuống bếp làm.”
Thích Tầm Chương rất bất đắc dĩ: “Cậu làm cái này làm gì? Vốn dĩ đã thiếu ngủ, mà còn lãng phí tâm tư vào việc này, không phải vì tối qua ngủ muộn quá nên mới cảm lạnh phát sốt chứ?”
“Đâu có đâu ạ” Dụ Hạ khẽ hừ nhẹ, “Cháu thấy vui nên làm, lần sau không làm nữa là được rồi.”
Thích Tầm Chương lại ăn thêm một viên, gật gật đầu với Dụ Hạ: “Đi ngủ đi, nhớ uống thuốc, sốt còn chưa hết hẳn, đêm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải thức sớm đi học.”
Dụ Hạ không chịu: “Bây giờ mới 9 giờ mà, ban ngày cháu ngủ nhiều như vậy, thật sự không ngủ được.”
Thích Tầm Chương vươn tay sờ thử trán cậu: “Hết sốt chưa? Lấy nhiệt kế đo chưa?”
“Đỡ hơn rất nhiều rồi ạ” Đôi mắt Dụ Hạ sáng rực mang theo ý cười nhìn Thích Tầm Chương, “Chú không cần lo lắng.”
Thích Tầm Chương để tay xuống, tiện tay nặn nặn vai cậu: “Đừng lề mề nữa, đi ngủ đi.”
Dụ Hạ bất đắc dĩ trở về phòng, ánh mắt Thích Tầm Chương nhìn xuống hộp sôcôla trên bàn kia, liền vân vê một viên bỏ vào trong miệng, không hề một tiếng động mà cong khóe môi lên.
Sau khi về phòng, Dụ Hạ ngồi vào bàn học bài, lấy một bộ đề môn toán ra làm, mà đầu óc vẫn còn hỗn loạn, làm sao cũng không tịnh tâm được, lại không buồn ngủ, cậu có chút bực bội mà quăng bút, nằm dài ra bàn bắt đầu ngẩn người.
Lúc Thích Tầm Chương đẩy cửa bước vào, cậu vẫn còn duy trì tư thế gục xuống bàn gảy gảy bóp viết, Thích Tầm Chương khẽ gõ cửa một cái, Dụ Hạ nghe tiếng lập tức ngồi dậy, quay đầu nhìn anh.
“Không phải kêu cậu ngủ rồi sao? Không ngủ cũng không học bài, nằm úp sấp trên bàn làm gì?”
Dụ Hạ cười ngượng: “Ngủ không được ạ, nhưng đầu óc lại không tỉnh táo, giải đề không nổi.”
“Vậy thư giãn một chút, ra xem TV đi.”
Con ngươi Dụ Hạ chuyển động, đứng dậy đi cùng Thích Tầm Chương ra phòng khách.
Thích Tầm Chương mở kênh phim ra, tiện tay chọn một bộ phim Hongkong thập niên 90, series Người trong giang hồ, Dụ Hạ “wow” một tiếng, híp mắt cười: “Lúc còn trẻ chú thích xem phim này à?”
Thích Tầm Chương nghiêng đầu nhìn cậu một cái, bình tĩnh giải thích: “Tiện tay chọn.”
Dụ Hạ nhếch mép cười, cậu không tin.
Thì ra Thích Tầm Chương là kiểu như vậy, thích ăn sôcôla, thích xem Người trong giang hồ, cũng thật là…
Tuy là hơi vô lý, nhưng kiểu như vậy đặt lên người Thích Tầm Chương lại dường như vô cùng thuyết phục, càng làm cho cậu cảm thấy thú vị.
“Vậy khi còn trẻ, chú còn thích gì nữa không?”
Thích Tầm Chương nhíu mày: “Còn trẻ? Cậu thấy bây giờ tôi rất già à?”
Dụ Hạ sững sờ, cười ha hả: “Sao có thể, đàn ông 40 tuổi một nhành hoa (*), chú còn tới mấy năm nữa mới 40 mà.”
(*): Ý nói 40 tuổi vẫn còn trẻ.
Thích Tầm Chương bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Trong mắt một đứa trẻ như cậu, ba mươi mấy tuổi quả thật đúng là không trẻ.”
Nghe lời nói này Dụ Hạ liền không vui: “Chú, chú đừng luôn xem cháu là đứa trẻ mà, cháu nói cháu sắp trưởng thành rồi, sắp được 18 tuổi rồi.”
“Sinh nhật ngày nào?”
Dụ Hạ cười nháy mắt một cái: “Hôm tết Nguyên Đán, chú nói xem cháu có phải rất may mắn không? Sinh ra vào ngày đầu tiên trong năm mới, ngày này mỗi năm toàn thế giới giống như chúc mừng sinh nhật cho cháu vậy.”
Thích Tầm Chương nghe không hiểu sao có chút đau lòng, thực ra anh biết ngày sinh nhật của Dụ Hạ là ngày nào, tư liệu lúc trước Lưu Phong đưa cho anh đã được viết rất cụ thể, chỉ là đứa trẻ Dụ Hạ này từ nhỏ đến lớn đều chưa được sống tốt ngày nào, lại bởi vì sinh nhật vào tết Nguyên Đán của mình mà cảm thấy may mắn.
“Ừm, cậu rất may mắn.”
Nghe vậy, mặt mày Dụ Hạ càng thêm hớn hở: “Vậy chú trả lời vấn đề vừa nãy của cháu đi, chú còn thích gì nữa?”
Thích Tầm Chương nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Đọc tiểu thuyết.”
“Đọc tiểu thuyết? Bây giờ cũng còn đọc sao?”
“Thỉnh thoảng.”
Dụ Hạ vô cùng ngạc nhiên: “Công việc chú bận như vậy mà còn có thời gian đọc tiểu thuyết? Chú, chẳng lẽ chú thích đọc mấy loại sảng văn (*) chém giết lẫn nhau, không ngừng nâng cấp bộ mặt mở rộng hậu cung (?) à?”
(*): Loại tiểu thuyết làm cho người đọc thấy sảng khoái, dễ chịu.
“Tại sao tôi lại không có thời gian đọc tiểu thuyết?” Thích Tầm Chương buồn cười nói, “Tranh thủ thời gian một chút thì sẽ có, tôi không có đọc loại cậu nói, chỉ thích mấy loại tiểu thuyết võ hiệp kinh điển trước đây, khác với cậu.”
Dụ Hạ không đồng ý: “Đâu có khác đâu ạ, cháu không thấy như vậy, chú đừng cậy mình nhiều tuổi mà lên mặt, cháu cũng không có đọc mấy cái kia, võ hiệp kinh điển cháu cũng đã đọc qua, chú đừng cho là cháu không hiểu gì hết.”
“Có đúng không? Tiểu Du nó thích xem truyện tranh, phim hoạt hình, chắc sở thích của cậu với nó cũng sẽ không khác nhau lắm nhỉ.”
Dụ Hạ ghét bỏ mà bĩu môi: “Đâu có, cháu với cậu ấy không có chung sở thích, mấy loại cậu ấy nói cháu đều không có hứng thú, hơn nữa còn phí tiền, cả phòng mô hình của cậu ấy đều đã phủ bụi rồi.”
Thích Tầm Chương gật gật đầu: “Vậy cậu thì sao? Có thứ gì đặc biệt yêu thích không?”
Dụ Hạ “A” một tiếng, nói: “Không có, cháu mới lớp 12, làm gì có sở thích đặc biệt gì, nằm mơ cũng chỉ là muốn thi đại học đạt được kết quả tốt thôi.”
“Không nhất định phải là sở thích, cũng có thể là thứ gì đó cậu vô cùng mong muốn.”
“Thứ vô cùng mong muốn…” Dụ Hạ nhỏ giọng líu ríu, cụp mắt nở nụ cười, “Chú không phải là muốn chờ tới lúc sinh nhật cháu tặng cháu chứ?”
“Ừm.” Thích Tầm Chương không phủ nhận.
“Vậy thì không cần đâu ạ, thứ cháu muốn bây giờ chú tặng không được đâu, cháu sẽ tự mình giành lấy.” Dụ Hạ ngồi xếp bằng dựa vào ghế sôpha, nghiêng đầu nhìn Thích Tầm Chương cười.
Lời này của Dụ Hạ nghe hết sức kỳ lạ, ánh mắt Thích Tầm Chương lóe lên một cái, không nghĩ sâu xa, giơ tay xoa tóc cậu, không nói gì nữa.
Tắt đèn trong phòng khách, hai người ngồi dựa vào ghế sôpha, cùng xem phim.
Dụ Hạ thực sự không có tâm tư để chú ý xem trong phim đang diễn ra cái gì, cậu vẫn luôn chóng mặt, uể oải cực kì, nhưng có Thích Tầm Chương ngồi ngay bên cạnh, làm cho cậu đặc biệt an tâm.
Trong bóng tối cậu hơi nghiêng đầu, nhìn lén thần sắc trên mặt Thích Tầm Chương, càng xem lại càng không nỡ dời mắt.
Thích Tầm Chương hình như có cảm giác, ánh mắt từ mà hình TV dời đến trên mặt cậu: “Sao vậy?”
Dụ Hạ cười lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Do dự một chút, cậu lén lén nhích người lại gần Thích Tầm Chương, tới khi cánh tay có thể kề sát được thì mới không động đậy nữa, nghiêng đầu tới gần bên tai Thích Tầm Chương, nhỏ giọng hỏi anh: “Chú, phim hay không?”
Tầm mắt Thích Tầm Chương vẫn như trước dán vào TV, bình tĩnh trả lời: “Cậu cảm thấy thế nào? Trước đây đã xem chưa?”
Dụ Hạ nhẹ giọng, nở nụ cười bên tai anh: “Có nghe nói nhưng chưa từng xem, phim cũng được, rất thú vị.”
Bên trong tiếng cười xen lẫn giọng nói mềm nhũn, dường như còn mang theo khí nóng trong hơi thở của Dụ Hạ, không ngừng tiến vào trong tai Thích Tầm Chương, anh bình tĩnh điều chỉnh lại tư thế ngồi, cách Dụ Hạ xa một chút, ánh mắt Dụ Hạ chìm chìm, thấp giọng gọi anh: “Chú…”
Thích Tầm Chương cuối cùng cũng quay đầu nhìn cậu: “Làm sao?”
“Không có gì, xem phim ạ.”
Thích Tầm Chương: “…”
Tầm mắt của anh lần nữa trở về màn hình, không để ý tới Dụ Hạ nữa.
Dụ Hạ trầm giọng cười cười, không quấy phá Thích Tầm Chương nữa, dựa vào người anh không để ý mà nhìn vào TV.
Nửa tiếng sau, Thích Tầm Chương nghiêng đầu liếc mắt nhìn Dụ Hạ gối lên vai mình ngủ, bất đắc dĩ thở dài, đành ôm người về phòng.
Lúc được đắp chăn lên, Dụ Hạ vô thức cúi đầu dán vào cánh tay Thích Tầm Chương cọ cọ, lẩm bẩm nói mớ ra một câu “Rửa mặt”, Thích Tầm Chương không có cách nào, đành phải để cho cậu nằm ngay ngắn trước, đi vào phòng rửa tay lấy khăn ấm ra.
Khăn ấm phủ đến trên mặt, Dụ Hạ giống như là giành được sự yên bình vô bờ bến, ấn đường vốn đang nhíu lại đã dần dần giãn ra, nhưng vẫn không tỉnh, dường như càng ngủ ngon hơn.
Thích Tầm Chương vươn tay sờ trán cậu một chút, so với lúc sáng đã tốt hơn rất nhiều, xem chừng ngày mai uống thêm một ngày thuốc nữa là có thể khoẻ hẳn.
“Ngủ ngon.”
Để lại hai chữ này, Thích Tầm Chương tắt đèn giường, quay người rời khỏi phòng Dụ Hạ.
Tiếng đóng cửa vang lên, Dụ Hạ nhắm chặt hai mắt trở mình, yên lặng ngủ lần nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!