Sa Vào
Chương 31: Lén lút gặp nhau
Thích Tầm Chương nhướng mày: “Lúc nãy ai nhắn tin cho anh? Em cũng chưa chịu ngủ? Ngày mai định mấy giờ thức?”
Dụ Hạ cọ vào lồng ngực Thích Tầm Chương, làm nũng: “Anh không ôm em, em ngủ không được mà…”
“Thật sự ngủ không được?”
“Đúng vậy” Ngón tay cậu chọt chọt vào ngực Thích Tầm Chương, “Em ngủ chung với Thích Du, anh yên tâm như vậy sao?”
“Em dám, anh đánh gãy chân em.” Thích Tầm Chương yên tâm đương nhiên là yên tâm rồi, cơ mà cũng có chút khó chịu, nhưng hết cách rồi, trong nhà có năm phòng, một phòng làm phòng tập thể hình, một phòng là phòng sách, còn phòng ngủ thì chỉ có ba phòng, chỉ có thể phân chia như thế thôi.
“Được rồi, anh dữ như vậy, em đâu dám.”
Thích Tầm Chương hôn cậu một cái, thấp giọng dỗ dành: “Đừng ồn ào nữa, nghỉ sớm chút đi.”
“Ngủ không được, ” Dụ Hạ nằm nhoài trong lòng Thích Tầm Chương, giọng nói có chút rầu rĩ, “Thích Du vừa rồi cứ hỏi anh có phải tìm mẹ kế cho cậu ấy không, em cũng không biết nên nói gì cho phải.”
“Tiểu Du nói mấy chuyện này với em?” Thích Du khẽ cau mày, “Nó còn nói gì nữa không?”
“Còn chuyện này nữa, cậu ấy nói cậu ấy không muốn có mẹ kế, trước đây còn nói nếu anh mà tìm, cậu ấy sẽ ở nước ngoài không về nữa,…nếu như cậu ấy thật sự muốn như vậy, anh có vì cậu ấy mà không cần em không?”
Dụ Hạ mong đợi nhìn Thích Tầm Chương, trong đôi mắt mang theo tia thăm dò dè dặt, Thích Tầm Chương giữ cằm cậu: “Em cảm thấy sao?”
Không nghe được câu trả lời rõ ràng từ Thích Tầm Chương, Dụ Hạ có chút uất ức, cúi đầu kêu rên: “Em cảm thấy gì mà cảm thấy, sao em biết được.”
Thích Tầm Chương nắm cằm cậu, ép buộc cậu ngẩng đầu nhìn mình: “Em muốn nghe anh nói gì? Tự em nói đi, anh sẽ lặp lại theo lời em, nói cho em nghe được không?”
Dụ Hạ giận không có chỗ phát tiết, giơ tay đánh anh: “Sao anh lại như vậy, không muốn nói thì đừng nói nữa.”
Cậu đứng dậy muốn đi, lại bị tay Thích Tầm Chương kéo trở lại, Thích Tầm Chương chuyển mình đặt cậu dưới thân.
Nụ hôn nóng rực rơi xuống, Dụ Hạ phối hợp mở miệng ra, Thích Tầm Chương nhanh chóng đưa lưỡi tiến vào, không ngừng thay đổi góc độ mà hôn sâu, môi lưỡi Dụ Hạ bị cắn đến đau rát, Thích Tầm Chương không dịu dàng chút nào, ngay cả hôn môi cũng mang chút hàm ý trừng phạt.
“A…”
Nếm được mùi máu tanh trong cổ họng, Dụ Hạ cuối cùng cũng quay đầu né tránh, đôi mắt đỏ ửng: “Anh cắn em làm gì? Đau chết mất.”
Thích Tầm Chương vỗ một cái vào mông cậu: “Đau không?”
“Có thể không đau sao?” Dụ Hạ há miệng le lưỡi cho anh xem, “Tự anh xem đi, đầu lưỡi đã bị anh cắn rách rồi, chú à, anh là sói đói hóa thành người hả.”
Thích Tầm Chương nắm cằm cậu tỉ mỉ nhìn kỹ, Dụ Hạ là kiểu người da mỏng thịt mềm, đầu lưỡi bị anh hớp mấy lần đã bị rách, quả nhiên là một đứa nhỏ đáng thương, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ không quên dạy dỗ cậu: “Biết đau thì lần sau cũng đừng cố ý nói mấy chuyện hoang đường thăm dò anh, hiểu không?”
Dụ Hạ không phục lầu bầu: “Anh thật bá đạo mà, cái này cũng không được, cái kia cũng không cho…”
Thích Tầm Chương một lần nữa hôn lên, ngăn chặn cái miệng lải nhải của cậu.
Cứ vài lần như vậy, Dụ Hạ hoàn toàn bị hôn đến mềm nhũn, ngoại trừ ở trong lòng Thích Tầm Chương lẩm bẩm, cũng không nói ra được lời nào.
Thích Tầm Chương ra sức xoa chỗ vừa rồi anh đánh tới đỏ,trong đôi mắt âm u có chút do dự, hai chân Dụ Hạ quấn lên eo anh, dán vào anh tiếp tục đòi hôn.
Thích Tầm Chương ôm cậu ngồi lên người mình, kéo quần cậu xuống.
Giường lớn lắc lư suốt một tiếng, tiếng rên ám muội lúc trầm lúc bổng đều được cố che đậy trong căn phòng khép kín, Thích Tầm Chương ngắt eo Dụ Hạ, thở dốc nhắc nhở cậu: “Đừng có phóng đãng như vậy, nhỏ giọng chút, coi chừng đánh thức phòng bên cạnh.”
Trong con ngươi hơi nước mờ mịt của Dụ Hạ chứa đầy uất ức: “Chú bắt nạt em…”
Thích Tầm Chương đè cậu xuống giường, để hai chân cậu gác lên vai anh: “Em tự tìm.”
Lúc bị ôm vào phòng tắm, Dụ Hạ đã mệt đến ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được, mơ mơ màng màng hỏi Thích Tầm Chương: “Mấy giờ rồi?”
“Gần 2 giờ, ” Thích Tầm Chương mở một bồn nước nóng, ôm Dụ Hạ ngồi vào, “Lát nữa tắm xong em về phòng ngủ đi.”
“Hừ, xong việc liền trở mặt, tên đàn ông vô tình.” Dụ Hạ thả lỏng cơ thể, nằm vào lòng Thích Tầm Chương, ngoài miệng thì oán giận, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy thoả mãn.
Thích Tầm Chương nghiêng đầu hôn cậu: “Cái miệng này của em khi nào mới thay đổi đây? Cứ cố ý chọc tức anh, rất vui sao?”
Dụ Hạ mở to mắt, cười nhìn anh: “Chú ơi oan uổng quá, em chọc tức anh hồi nào?”
“Em không có?”
“Không có mà.”
“Em giả vô tội là hay nhất, ” Thích Tầm Chương nặn mặt cậu, “Thứ nhỏ bé này.”
“Đúng thực là không lớn bằng thứ của chú.” Dụ Hạ tỉnh bơ đáp lại.
Thích Tầm Chương thấp giọng quát lớn: “Ngậm miệng.”
Dụ Hạ hừ nhẹ, Thích Tầm Chương bất đắc dĩ nhắc nhở cậu: “Giả bộ ngây thơ đáng yêu vô dụng thôi, không phải ai cũng thích bộ dạng này của em, cô Tiểu Du chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu em, nói em tâm tư nhiều, sợ Tiểu Du bị em lừa.”
“À, vậy anh cảm thấy sao?”
“Anh cảm thấy gì à?” Thích Tầm Chương phản đối, “Anh cảm thấy em hoàn toàn không có hứng thú đi lừa Tiểu Du, lừa anh còn tạm được.”
Dụ Hạ bĩu môi: “Vậy anh nói chuyện này với em làm gì? Cô biết quan hệ của chúng ta nhất định sẽ phản đối rồi? Nếu Thích Du cũng phản đối thì sao?”
“Em còn đang suy nghĩ chuyện này à?” Thích Tầm Chương bất đắc dĩ cực kỳ, “Sẽ không, không thể nào, anh sẽ không vì bất cứ ai mà không cần em, nghe rõ chưa?”
Dụ Hạ quay người ôm lấy cổ Thích Tầm Chương, cười hì hì hôn lung tung vào cằm anh: “Nói sớm không được sao, phải giả vờ giả vịt dạy dỗ em một trận mới chịu nói lời dễ nghe, thực sự là không quan tâm săn sóc chút nào, còn nữa, giả bộ ngây thơ dễ thương vô dụng với người khác, nhưng mà hữu dụng với anh là được rồi.”
Thích Tầm Chương không thể nhịn được đè gáy hôn cậu, bạn trai là tự mình chọn, vừa nhõng nhẽo vừa ầm ĩ tâm cơ lại nhiều cũng do anh tự tìm, trải nghiệm mới mẻ như thế, anh ngược lại cảm thấy hưởng thụ cực kì.
Tắm xong, Thích Tầm Chương dùng khăn tắm bao lấy cậu, ôm trở vào phòng, để Dụ Hạ nằm úp xuống, lấy thuốc ra bôi cho cậu.
Dụ Hạ nhỏ giọng oán giận: “Sao lần nào cũng phải thoa thuốc vậy? Phiền phức không chứ?”
Thích Tầm Chương vỗ vỗ mông cậu: “Đừng lộn xộn, thuốc này không có tác dụng phụ gì, bảo vệ chỗ này của em, nếu không đến lớn tuổi sẽ bị ảnh hưởng.”
“Ồ.” Dụ Hạ ngoan ngoãn nằm xuống lại, cằm gác lên gối, hiếm thấy mà đỏ tai.
Bôi thuốc xong, Thích Tầm Chương giúp Dụ Hạ mặc quần vào, ôm cậu vào lòng, hôn một cái lên mặt cậu: “Xấu hổ?”
Ánh mắt Dụ Hạ rối loạn, ồm ồm nói: “Làm cũng đã làm, xấu hổ cái rắm.”
“Về phòng ngủ đi?”
Dụ Hạ trở mình nằm sấp lên ngực anh: “Không muốn đi, không có anh bên cạnh em thật sự ngủ không được.”
“Nói nhảm gì vậy, đã 2 giờ rồi, mai còn muốn học bài không?”
“Ôm thêm một lát.” Dụ Hạ chơi xấu, dính sát vào lòng Thích Tầm Chương hơn nữa.
Thích Tầm Chương ôm lấy, vỗ nhẹ lên cánh tay cậu: “Em sao lại thích làm nũng như vậy?”
“Làm nũng không tốt sao? Dù sao anh cũng thích kiểu này mà.” Dụ Hạ híp mắt mơ hồ trả lời, rõ ràng đã buồn ngủ muốn chết, nhưng vẫn không chịu đi.
Thích Tầm Chương mềm lòng xoa tóc cậu, hạ giọng gọi tên cậu: “Dụ Hạ…”
“Hả?”
“Trước đây em nói muốn đi Bắc Kinh học đại học phải không?”
Dụ Hạ nhẹ giọng cười: “Anh còn nhớ à? Trước đó đúng là có nghĩ như vậy.”
“Bây giờ thì sao?”
“Chưa nghĩ xong, ” Dụ Hạ ngước mắt, nhìn Thích Tầm Chương, “Anh thấy em thi đại học ở đâu thì được? Anh tiến cử cho em đi.”
Thích Tầm Chương liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm cơ của cậu: “Muốn anh giữ em lại không?”
“Sao cũng được.”
“Muốn anh giữ em lại cứ việc nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng.”
Dụ Hạ không chịu thua: “Em có muốn hay không không quan trọng, quan trọng là… anh có muốn giữ em lại không.”
“Bắc Kinh trường tốt nhiều, em nên đi.”
“… Ở đây cũng có trường tốt mà.”
Trong mắt Thích Tầm Chương nổi lên ý cười: “Cho nên em muốn ở lại.”
Dụ Hạ: “…” Tên đàn ông gian xảo, một câu nói đã moi được cậu ra.
“Vậy thì ở lại đây đi, thi vào trường tốt nhất ở đây.” Thích Tầm Chương không che giấu tư tâm của mình, Bắc Kinh thực sự quá xa, anh cũng không muốn để Dụ Hạ đi, anh đã cho Dụ Hạ cơ hội rồi, Dụ Hạ đã nhất định muốn ở lại bên cạnh anh, anh cũng sẽ không rộng lượng như vậy mà cho cậu có khả năng đi quen biết nhiều bạn bè mới và nhận thức được những chuyện mới mẻ nữa.
Hơn nữa, để Dụ Hạ dưới mí mắt mình, anh cũng có thể càng dễ dàng chăm sóc đứa nhóc của anh hơn: “Anh có quen biết mấy giáo sư ở đó, chuyện chuyên ngành không cần lo lắng, chỉ cần có thể thi vào, em muốn học nghành gì cũng có cơ hội.”
“Chú ghê thật nha, làm sao em cũng không bay ra khỏi lòng bàn tay của anh.” Dụ Hạ cười ha hả mỉa mai anh, thực ra lại hưởng thụ vô cùng.
“Em còn muốn nhảy ra?” Thích Tầm Chương nhíu mày hỏi.
“Không muốn, ” Hai tay hai chân Dụ Hạ quấn lên, “Anh đuổi em em cũng không đi.”
2 giờ 30, Thích Tầm Chương đánh thức Dụ Hạ muốn ngủ thiếp đi: “Ngoan, nhanh trở về phòng ngủ đi.”
Dụ Hạ ôm cổ anh vùng vằn mấy lần, mới dụi mắt trở về phòng của mình.
Tướng ngủ Thích Du không tốt, nằm ở giữa giường dang rộng hai tay hai chân ra, chiếm hết chỗ nằm của Dụ Hạ, Dụ Hạ ngồi vào giường đẩy cậu một cái, Thích Du mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhắm mắt lại khàn giọng hỏi cậu: “Mấy giờ rồi? Cậu đi đâu vậy?”
Dụ Hạ mặt không đỏ tim không đập tiến vào trong chăn: “Tớ khát nước vào bếp uống miếng nước mà thôi, cậu lo ngủ đi.”
Editor: Ăn mừng trùm cuối USSH cho nghỉ tết thêm một tuần, mình bonus thêm 1 chương luôn ạ =))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!