Đế Chế Đại Việt
Chương 32: Elina phiêu lưu ký (2)
Cuối cùng sau một phen hướng dẫn của bà chủ Elina mới có thể gọi là miễn cưỡng dùng được đũa, thế nhưng đám hộ vệ tay chân vụng về thì càng thảm, thậm chí có tên dùng lực quá mạnh bẻ gãy cả đũa. Elina cảm thấy có chút ngượng ngùng, tự nhận mình là người có khá nhiều kiến thức, nhưng giờ đến dụng cụ để ăn uống cũng phải nhờ có người chỉ dạy, thậm chí đến giờ vẫn chỉ gọi là miễn cưỡng. Elina cố gắng khống chế một miếng thịt nướng, mùi thịt thơm phứt bay vào mũi làm nàng không chờ được cắn mạnh một cái. Elina trợn mắt lên. Quá ngon rồi, thậm chí dù là món ăn trong cung đình Bravia vương quốc cũng không được ngon như vậy, nhưng đây lại chỉ là một quán ăn ven đường mà thôi. Elina lại tự thưởng cho mình một miếng thịt nữa nhấm nháp từng vị ngọt chảy ra trong từng thớt thịt, vị hơi cay nồng của hương liệu. Khoan đã, hương liệu. Elina chợt giật mình, đây chính là mùi vị của hương liệu, ở Bravi a cũng có hương liệu nhập từ các đất nướng phương Đông, chỉ là chế biến không được ngon như thế này mà thôi, và giá cả cũng khá đắt đỏ, bình dân cơ bản là không đụng đến được.
Cố kìm nén cảm xúc muốn hỏi bà chủ Elina múc cho mình một chén canh nếm thử. Không quá đặc sắc nhưng mùi vị rất đậm đà. Elina lại hướng đến chén cơm nếp trắng tinh, là thứ lúa gì lại có thể cho ra hạt trắng như vậy, mà còn rất thơm. Nàng khẽ ăn vào một ngụm, hương thơm cơm nếp như lan tỏa khắp vùng miệng. Tuyệt đối ăn ngon hơn bánh mì nhiều. Elina không ngần ngại cho ra một nhận định như vậy.
Mất hết nửa tiếng đồng hồ Elina hoàn thành xong bữa cơm của mình. Nàng không ngờ một mình mình lại có thể ăn nhiều đến như vậy, phải biết trước giờ lượng thức ăn nàng ăn hàng ngày khá khiêm tốn. Mà bên năm bàn còn lại mấy tên hộ vệ đã càng quét không còn cái gì, thậm chí còn phải gọi thêm mấy bát cơm. Thực sự là quá ngon.
– Chủ quán, tính tiền.
Bà chủ mang theo vẻ cười niềm nở đối với Elina nói.
– Của ngài hết bảy mươi sáu tiền, xóa số lẻ còn bảy mươi tiền.
Elina gật đầu thanh toán tiền cho bà chủ, người này thật biết làm ăn. Nàng hỏi.
– Bà chủ, không biết hương liệu các ngươi dùng để nấu ăn là mua ở đâu?
Bà chủ cùng không giấu diếm nói.
– Ngài có thể đi đến các cửa hàng bán hương liệu để mua. Nhưng theo ta biết người ngoại quốc muốn mua hương liệu thì phải liên hệ qua phủ xứ mới được.
Elina nói tiếng cảm ơn liền rời đi tiếp tục khám phá tòa thành dị địa này. Thực ra An Bang thành khá nhỏ, cũng không sầm uất, đi không bao lâu liền hết một vòng thành. Nhưng Elina rất cảm khái, tòa thành thị này tuy không lớn, nhưng lại tràn ngập sức sống, đối với những nông nô thì nơi đây như thiên đường vậy. Bỗng Elina thấy được bên đường một ông lão đang ngồi, nặn những cục bột thành những hình con vật khác nhau, trên sạp bày ra những hình thù con vật thật đẹp đẽ. Elina hiếu kỳ đến hỏi.
– Ông lão, không biết đây là vật gì?
Ông lão thấy có khác hàng liền vui vẻ nói.
– A, bẩm tiểu thư, đây là tò he, rất xinh đẹp, cũng rất rẻ, chỉ một tiền có thể chọn hai cái.
– Tò he? Vậy đây là con gì?
Elina một dạng em bé hiếu kỳ chỉ vào hình một con voi hỏi. Ông lão trả lời.
– Đây là voi, bọn chúng thân thể lớn vô cùng, cao hơn hai người lớn ghép lại, có thể chở vài người cũng không vấn đề gì. Chúng khá hiền lành nhưng nếu chọc đến bị dẫm một cái thì xem như thành đống thịt nát.
– Thực sự có loài vật to lớn đến vậy sao?
Elina biểu thị nghi ngờ nói. Ông lão chép chép miệng.
– Tiểu thư là người ngoại quốc nên không biết, nhưng ta đến từ Cổ Loa cũng không lạ gì, nơi đó còn nuôi mấy thớt voi đây này.
Elina cũng không nói gì nữa quyết định mua hai que, một là hình voi, hai là hình một con động vật hai sừng mà ông lão gọi là trâu về. Ý định nàng sẽ bảo Swits đi điều tra một phen.
Đến phía Tây thành Elina liền thấy được một cửa hiệu bán hàng hương liệu. Nơi đây diện tích cũng chỉ bất quá ba mươi mét vuông mà thôi, tòa nhà làm bằng gỗ, chia làm hai gian, phía trong tiệm cũng không có quá nhiều người. Elina đi vào quả nhiên bên trong bán rất nhiều hương liệu, lại có một số thứ mà tại Bravia còn chưa hề thấy được.
– Chào các vị, không biết các vị muốn mua gì?
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên, trên miệng còn để hai cái ria mép đi đến chào hỏi, hiển nhiên tiếng bản xứ của người này cũng không được trôi chảy cho lắm. Elina nói.
– Chủ quán, bọn ta muốn mua hương liệu, không biết ngươi có thể giới thiệu vài loại được không?
Chủ quán nhìn nhìn đoàn người hỏi.
– Các vị là người ngoại quốc sao?
Elina liền gật đầu, chủ quán nói tiếp.
– Tiểu thư không biết, theo luật từ phủ xứ ban ra, chúng ta chỉ có thể bán cho ngài hàng mẫu, mỗi loại không được quá một lạng. Ngài muốn mua số lượng lớn buộc phải giao dịch trực tiếp tại phủ xứ.
Elina hơi nhếch miệng, quả nhiên chính quyền nơi này biết được giá trị của hương liệu, nên dù cho tại đây giá cả khá rẻ, nhưng đi qua phủ thành tất nhiên sẽ hung hăn làm thịt các thương nhân một bút. Không quan hệ, dù giá có cao thì lợi nhuận của hương liệu vẫn rất lớn, các thương đoàn phương Tây hầu như rất khó mua được hương liệu từ các nước phương Đông, chỉ có thể mua một số lượng nhỏ từ các thương đoàn trung gian mà thôi, nên khi đó giá hương liệu bị đẩy lên vô cùng cao. Ngược lại nếu nàng có thể tại đây lấy được nguồn hương liệu, khi đó thương nghiệp của thương hội sẽ lại có một bước tiến lớn.
Elina gật đầu tỏ vẻ hiểu liền để chủ quán giới thiệu những loại hương liệu, còn có công dụng của nó. Tuy bởi vì bất đồng ngôn ngữ nên lúc nói chuyện cũng không rõ ràng lắm nhưng đại khái nàng vẫn hiểu được. Hương liệu là có loại gia vị cho đồ ăn, cũng có loại đốt lên tạo hương làm thành tỉnh tinh thần, lại còn rất nhiều công dụng mà đến bây giờ Elina mới biết được. Trong lòng nàng không khỏi thầm nói máy mắn mình quyết định đúng khi trực tiếp đi đến Đại Việt, thật là mở mang tầm mắt.
– Phạm Tu tướng quân trở về, Phạm Tu tướng quân chiến thắng trở về rồi.
Bỗng nhiên ở ngoài có người hô lớn, đường phố bỗng nhiên nhộn nhịp hẳng lên, nhưng dân chúng cũng chỉ nép qua hai bên đường, để lại một lối đi rộng rãi ở giữa. Elina tò mò hỏi.
– Chủ quán, chuyện gì xảy ra vậy?
Chủ quán cười nói.
– Là Phạm Tu tướng quân đánh thắng trận trở về, mấy hôm trước phía Tây nghe nói có một tòa thành bảo có khá nhiều sơn tặc uy hiếp đến sự an toàn của bách tính nên Tu tướng quân liền dẫn quân đi thu phục bọn chúng. Tu tướng quân chính là tổng binh của Đại Việt, địa vị không thấp hơn Cao Lỗ phủ xứ.
Elina nghe vậy cũng hiếu kỳ ra phía ngoài xem xét một chút liền thấy từ cửa thành phía Tây một đội quân chầm chậm tiến vào, đi đầu là một người trung niên mặc giáp trụ sáng loáng, gương mặt góc cạnh như đao gọt, đặc biệt là đôi mắt vô cùng sắc bén. Phía sau là bộ binh chia làm hai hàng, ai cũng ngẩng cao đầu, nghiêm chỉnh bước theo nhịp, trên gương mặt tràn đầy sự tự hào, vẻ vang, rõ ràng là sĩ khí cao ngất, mà đi cuối cùng là một hàng tù binh bị trói lại dẫn đi, những tên này sắc mặt hung ác nhưng bây giờ lại vô cùng ủ rũ chỉ biết cúi đầu mà đi thôi. Elina không kiềm được nói.
– Quân đội Đại Việt quả nhiên tinh nhuệ.
Chủ quán cười nói.
– Đúng vậy, quân đội chính là lực lượng vững chắc nhất mà chúng ta có thể dựa vào. Tiểu thư không biết đây là Hải Đông quân cũng không phải là tinh nhuệ nhất. Ta từng ở Cổ Loa, đã từng thấy qua Thiên Tử quân, những người đó mới thực sự là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Elina lần nữa kinh ngạc. Dựa vào quan sát nàng có thể nhận ra những binh sĩ Hải Đông quân này tinh nhuệ tuyệt đối có thể so với binh sĩ nòng cốt của Bravia vương quốc, thậm chí là chỉ thua quốc vương vệ đội một chút. Nhưng không ngờ Đại Việt đây chỉ là quân đội thường mà thôi. Điều này làm nàng không khỏi đánh giá sức mạnh của Đại Việt.
– Phó hội trưởng, ta cuối cùng cũng tìm được ngài.
Bỗng nhiên Swits xuất hiện đưa Elina ra khỏi suy tư. Nàng hỏi.
– Mọi việc đã sắp xếp xong chưa?
– Bẩm Phó hội trưởng, hàng hóa đã đưa vào kho, ta sắp xếp một trăm người ở bên tàu để tiện bề bảo vệ. Ta cũng đã thuê một tòa viện để ngài nghỉ ngơi.
Elina gật đầu nói.
– Tốt lắm, giờ chúng ta về thôi. Chủ quán, mỗi loại hương liệu cho ta đóng gói một lạng.
Mà lúc này Phạm Tu đã trở về phủ xứ gặp mặt Cao Lỗ. Cao Lỗ cười nói.
– Tu huynh vất vả rồi. Mọi việc vẫn thuận lợi chứ?
Cao Lỗ và Phạm Tu lúc gặp mặt nhau liền so kè một trận lập tức trở thành tri kỷ thân thiết, Phạm Tu lớn tuổi hơn nên trở thành anh. Tính ra trong các quan chứ cấp cao Đại Việt Phạm Tu chính là người lớn tuổi nhất.
– Không có việc gì. Chỉ là hơn một trăm tên sơn tặc mà thôi. Giết quan một lần bắt được ba mươi hai tên, thu được một số tài vật, cũng cứu được vài thiếu nữ bị bắt, còn cần phiền phức Lỗ đệ sắp xếp.
Phạm Tu cởi ra mũ giáp khách khí nói. Tiêu diệt một đám sơn tặc cũng không khó, đối với Phạm Tu cũng chỉ là một hồi luyện binh mà thôi. Cao Lỗ nói nói.
– Tu huynh, phía dưới vừa mới có tin tức nói Hoa Hồng Đen thương hội đã đến, ta nghĩ chẳng mấy chốc sẽ tìm đến phủ xứ mà thôi.
Phạm Tu nghe vậy liền cười nói.
– Cứ theo kế hoạch của Lữ Tổng Quản mà làm thôi. Hung hăng làm thịt bọn họ một trận.
Cao Lỗ nói.
– Bên Lữ Tổng Quản cũng truyền tin đến nói rằng hiện tại bên phía Cổ Loa đang làm việc rất khẩn trương, hi vọng chúng ta bên này sẽ lưu giữ đám thương nhân này lâu một chút, kéo đến cuối mùa Đông là tốt nhất.
———-
Đáng lý đặt là Elina du ký nhưng lỡ đặt là phiêu lưu ký rồi nên lười sửa lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!