[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 34
Kim Tại Hưởng từ thang máy chuyên dụng đi ra, liếc mắt một cái liền thấy Điền Chính Hy ôm Tiểu Hùng đứng yên lặng, trên mặt biểu tình gì cũng không có, mà Phác Chí Mẫn vẻ mặt lo lắng vòng quanh cậu:“Anh dâu nhỏ, xin anh nói chuyện được không? Cười một cái cũng tốt a, nếu không khóc một cái cũng được!” Như vậy rất dọa người a!
Hai cô gái tiếp tân nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, trong đó một người sắc mặt tái nhợt hơn nữa, rõ ràng đã biết đắc tội người không nên đắc tội.
Kim Tại Hưởng nhíu mày, bước nhanh đến bên cạnh Điền Chính Hy đem cậu ôm vào trong lòng, Phác Chí Mẫn rốt cục nhẹ nhàng thở ra, giao cho lão đại hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Thấy Kim Tại Hưởng như thế, cô gái diễu võ dương oai kia đã sợ tới mức hai chân run lên, mà người kia lại đối Điền Chính Hy có chút tò mò, cư nhiên có thể làm cho tổng tài lạnh như băng dịu dàng đem cậu ôm vào trong lòng như thế, trong lòng không khỏi đoán thân phận của Điền Chính Hy.
“Bé cưng…” Điền chính Hy vẫn không nói lời nào, chỉ trừng mắt anh, hung hăng trừng mắt.
Kim Tại Hưởng ôn nhu vuốt sợi tóc của cậu, dịu dàng nói:“Làm sao vậy?”
Điền Chính Hy như cũ trừng mắt anh, rất nghiêm túc, rất nghiêm túc nói:“Em tức giận!”
“Xì…” Mẫn Doãn Khởi nhịn không được bật cười, thật sự là bộ dáng này của cậu nhìn qua… rất đáng yêu! [Mị: Không phải gì chứ tui tưởng tượng ra cũng thấy đáng yêu ghia.]
Điền Chính Hy trừng mắt một cái liếc qua, Mẫn Dõan Khởi đúng lúc dừng cười, cậu sao có thể quên? Anh dâu nhỏ nhìn qua đáng yêu như tiểu bạch thỏ nhưng trên thực tế là một tiểu ác ma a!
Kim Tại Hưởng cưng chiều nhéo mũi nhỏ của Điền Chính Hy, cười khẽ hỏi:“Ai chọc giận em?” Tầm mắt âm lãnh đảo qua cô gái lạnh run kia.
Nhưng bất ngờ chính là, Điền Chính Hy lại trừng mắt anh nói:“Anh!”
“Anh?” Kim Tại Hưởng có chút khó hiểu, anh sao chọc cậu tức giận?
Điền Chính Hy đưa tay chỉ hướng về người phụ nữ kia hận không thể làm cô ta biến mất lập tức, tức giận nói:“Cô ta nói anh có rất nhiều người tình, người nào cũng quyến rũ hơn em!” Người tình là gì cậu không biết, cho nên cậu thật sự rất tức giận, trong lòng ê ẩm, rất không thoải mái.
Mẫn Doãn Khởi cúi đầu, bả vai không thể ức chế run run, anh dâu nhỏ lại ghen, không biết lão đại lần này có phải gãy tay gãy chân hay không a?
Kim Tại Hưởng sắc mặt thay đổi, tầm mắt ác ma dừng trên người cô gái kia, lạnh lùng nói:“Mẫn Doãn Khởi, không cần tôi dạy cho cậu chứ?”
Nghe vậy, Mẫn Doãn Khởi lập tức dừng ý cười trên mặt, ngẩng đầu lên đã là vẻ mặt lãnh khốc:“Tôi biết làm như thế nào!”
Kim Tại Hưởng trực tiếp ôm Điền Chính Hy đi vào thang máy, Phác Chí Mẫn nhìn thoáng qua, đối Mẫn Doãn Khởi nói:“Tôi còn có việc, đi trước!” Anh dâu nhỏ đã bình an đưa đến bên cạnh lão đại, cậu cũng có thể hoàn thành lui về.
Trong thang máy, Kim Tại Hưởng nhìn Điền Chính Hy như cũ không muốn để ý đến anh, thở dài một tiếng, đưa tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nghiêm túc nói:“Bé cưng, này đều là chuyện trước kia, bây giờ, về sau anh cũng chỉ yêu một mình em, sẽ không chạm vào người khác, em tin anh không?”
Điền Chính Hy nhìn anh, móm miệng, rầu rĩ nói:“Em đương nhiên tin anh a!” Bằng không cậu đã sớm đi rồi, mới không chờ anh xuống dưới đâu! Nhưng trong lòng thật sự không thoải mái được.
Nghe cậu không chút do dự trả lời, Kim Tại Hưởng trong lòng nóng lên, cúi đầu che kín cánh môi phấn nộn mềm mại của cậu. Điền Chính Hy một tay ôm Tiểu Hùng, một tay ôm thắt lưng của anh, đáp lại nụ hôn của anh.
“Bé cưng…” Thanh âm mang theo một tia khàn khàn, nụ hôn cực nóng dừng trên cổ cậu, bàn tay to đã từ dưới vạt áo chui vào.
Vừa hay đây là thang máy chuyên dụng của anh, không có camera, bởi vậy KIm Tại Hưởng mới có thể không bận tâm:“Bé cưng… anh yêu em…”
Điền Chính Hy trong mắt mờ mịt hơi nước, có chút mê loạn:“Em cũng yêu anh…” Cậu càng ngày càng hiểu được cái gì là yêu, cậu biết cậu rất thương anh!
“Đinh –” Cửa thang máy mở, Kim Tại Hưởng ôm lấy cậu, hướng đến văn phòng. Thư ký xinh đẹp vẻ mặt cười đến kiều mỵ đang muốn chào hỏi anh nhưng trong mắt chỉ còn bóng dáng của anh.
Lăng Vi An không thể tin nhìn phía sau lưng của anh, tổng tài cư nhiên ôm một nam nhân vào văn phòng? Kỳ thật này cũng không phải chưa từng có, nhưng vấn đề là, động tác tổng tài sao làm cho cô cảm thấy dịu dàng như vậy? Nam nhân trong lòng anh rốt cuộc là ai?
Nhìn chằm chằm cửa văn phòng đóng chặt, Lăng Vi An nắm tay lại, tự động viên chính mình, mặc kệ người phụ nữ kia là loại người nào, cô cũng phải đoạt lấy tổng tài. [Mị *lắc đầu chán nản* : Có bệnh!!]
Cô tới nơi này làm cũng chỉ mới một tháng, năng lực công tác của cô rất tốt nhưng cô tới nơi này cũng không phải là vì tiền lương cao, công việc tốt, mà là vì Kim Tại Hưởng.
Trong phòng nghỉ của văn phòng, Tiểu Hùng lẳng lặng nằm trên sàn, mà trên giường to như vậy, hai thân thể trần trụi thân mật quấn chặt dây dưa cùng một chỗ, Điền Chính Hy hai chân thon dài trắng nõn quấn chặt trên lưng KIm Tại Hưởng, theo sự va chạm mạnh của anh trong miệng bật ra tiếng rên rỉ.
Cơ thể giao triền, thực cốt hoan ái, hai người đối với tiếng gõ cửa bên ngoài tai điếc mắt ngơ, Lăng Vi An đứng ở ngoài cửa, không cam lòng dậm chân, trở lại vị trí của mình, tầm mắt như cũ thỉnh thoảng lại liếc về hướng cánh cửa kia.
Mẫn Doãn Khởi đi ra thang máy liền thấy cô bộ dáng này, nhíu mày hỏi:“Làm sao vậy?” Anh không phủ nhận cô gái này năng lực quả thực xuất chúng, nhưng nếu cô chưa từ bỏ ý định đánh chủ ý với lão đại, vậy chỉ sợ ở chỗ này ngốc nghếch không được bao lâu.
“A…” Lăng Vi An vẫn không yên lòng, lúc này anh đột nhiên lên tiếng dọa cô nhảy dựng:“Phó… Phó tổng tài…” Lăng Vi An rất nhanh ổn định tinh thần, mang theo chút thăm dò:“Tôi vừa rồi thấy tổng tài ôm một nam nhân vào văn phòng, tôi nghĩ cậu kia có phải bị thương hay không, muốn hỏi có thể giúp đỡ gì không nhưng gõ cửa nửa ngày cũng không phản ứng, phó tổng biết cậu ấy là ai không?”
Tâm tư nhỏ này của cô sao có thể qua mặt được Mẫn Doãn Khởi? Chỉ thấy Mẫn Doãn Khởi đột nhiên tới gần cô, cười đến có chút lẳng lơ, nhưng lạnh giọng nói:“Cô không nên hỏi cũng đừng hỏi!”
Lăng Vi An hoảng sợ, cúi đầu nói:“Vâng.” Trong lòng lại hung hăng rủa cậu, không phải là phó tổng tài sao? Xem tôi thành tổng tài phu nhân sau đó đối phó anh thế nào! [Mị: Tôi đã từng nói với các chế rằng “Bệnh nặng nhất của nữ phản diện là ảo tưởng” chưa nhỉ? Ko biết có ai đòng tình với tôi không *-*]
Mẫn Doãn Khởi lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái rồi mới đứng dậy nhìn về phía cửa đóng chặt kia, đột nhiên nhớ tới Lăng Vi An nói gõ cửa nửa ngày cũng không có phản ứng, đau đầu bóp trán, lão đại sẽ không quên còn có một hội nghị quan trọng chứ? Bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra chỉ có thể hoãn lại.
——————————————————–
_ Gọi là có chút “xôi thịt” nho nhỏ dành cho các readers “ăn mặn” nha ^-^.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!