Thịnh Thế Hôn Nhân
Chương 720: Nắm tay
Mà Hạ Tiểu Tiểu cũng khá đẹp nên dần dần hai người họ mến nhau.
Họ đúng là mến nhau thật, ở bên cạnh một người dịu dàng như Lưu Sinh khiển Hạ Tiểu Tiểu quên sạch quá khứ, làm lại cuộc đời, tính tình cũng thay đổi rất nhiều.
Từ trong mắt của Hạ Tiêu Tiêu, Bạch Nhược Y nhìn thấy được tình yêu của cô ta đối với Lưu Sinh, vì vậy mà cô nhẹ nhàng nở nụ cười, bình tĩnh nói, “Vâng, đúng là chúng tôi có quen biết với nhau, trước kia chúng tôi là bạn, chỉ là tôi không ngờ lại gặp được cô ấy ở chỗ này.” Nghe được đáp án này, Hạ Tiêu Tiêu nở nụ cười cảm kích với Bạch Nhược Y, đôi mắt quyến rũ của cô ta hơi3ươn ướt.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi.” Trông Lưu Sinh có vẻ khá vui, ông ấy quay sang nhìn Hạ Tiêu Tiêu, trong ánh mắt đong đầy yêu thương chiều chuộng, “Lúc đầu Tiêu Tiêu còn rụt rè, giờ mọi người đều là người quen cả sẽ giúp cô ấy hết sợ.
Nào, chúng ta đi vào trong đi thôi.” Tiếp theo, cả bốn người cùng tiến vào bên trong.
Bạch Nhược Y nắm tay Thẩm Đình Thâm, vẻ mặt Thẩm Đình Thâm cực kỳ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi rồi.
Lưu Sinh vừa cười vừa bảo, “Mọi người ở chỗ này chờ tôi một chút nhé, tôi đi lấy bốn cái dây đỏ tới đây.” Người mang theo dây đỏ mới được xem là khách do chủ nhân nơi2này mời tới.
Chờ Lưu Sinh đi rồi, vẻ mặt Hạ Tiểu Tiểu lập tức thay đổi, cô ta khẩn trương nhìn Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm, “Tôi biết trước kia tôi đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô, nhưng xin cô đừng nói cho Lưu Sinh biết.
Anh ấy vẫn luôn cho rằng tôi là một cô gái tốt ngây thơ, anh ấy cũng rất yêu tôi, mà tôi cũng yêu anh ấy.
Còn Bạch Nhược Y nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương sợ hãi của Hạ Tiêu Tiêu, nếu nói cô không hận những chuyện trước kia Hạ Tiêu Tiêu gây ra cho mình thì không phải
Chỉ là bây giờ Bạch Nhược Y đã nhìn thấu yêu hận, cô ghét cô ả Hạ Tiêu Tiêu này.
Nhưng thấy cô ta để ý đến3Lưu Sinh như vậy, cô bắt đầu cảm thấy Hạ Tiêu Tiêu chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ quá yêu người đàn ông mà cô ta yêu thôi.
Thôi, đều đã qua cả rồi.
Bạch Nhược Y cười nhẹ, nụ cười của cô rất hiền hòa, “Chúng tôi sẽ không nhắc đến chuyện trước kia với Lưu Sinh, cô yên tâm đi.”
Tôi thật sự không muốn bởi vì chuyện trước kia mà khiến anh ấy cảm thấy tôi rất bẩn thỉu và buồn nôn.
Tôi…” Nói đến đây, giọng Hạ Tiêu Tiêu hơi nghẹn lại, “Tôi biết hiện tại tôi yêu cầu hai người tha thứ cho việc trước kia tôi làm tổn thương đến hai người, nghe rất ích kỷ, nhưng tôi chỉ muốn nhờ hai người đừng nói thật cho Lưu Sinh biết,9dù hai người có muốn tôi làm cái gì tôi cũng đều có thể làm.” Trên mặt Thẩm Đình Thâm vẫn là biểu cảm núi băng nghìn năm, trong lòng anh chẳng hề gợn sóng.
Nói thật, lúc nghe thấy giọng nói của Hạ Tiêu Tiêu, Thẩm Đình Thâm chỉ kinh ngạc nghĩ cô ta như thế nào lại đến nước Pháp, mà hiện giờ còn có thân phận này.
Vốn Thẩm Đình Thâm đã chẳng để ý tới những chuyện mà Hạ Tiêu Tiêu làm trước kia từ lâu.
Mỗi lần nhớ tới những chuyện cô ta đã làm, anh chỉ cảm thấy Hạ Tiêu Tiêu này quá độc ác.
Chỉ là bây giờ Bạch Nhược Y đã nhìn thấu yêu hận, cô ghét cô ả Hạ Tiêu Tiêu này.
Nhưng thấy cô ta để ý đến Lưu Sinh như3vậy, cô bắt đầu cảm thấy Hạ Tiêu Tiêu chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ quá yêu người đàn ông mà cô ta yêu thôi.
Thôi, đều đã qua cả rồi.
Bạch Nhược Y cười nhẹ, nụ cười của cô rất hiền hòa, “Chúng tôi sẽ không nhắc đến chuyện trước kia với Lưu Sinh, cô yên tâm đi.”
“Cảm ơn, cảm ơn cô.” Lúc này Hạ Tiêu Tiêu mới dám thở phào, đây cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy được điểm thu hút của Bạch Nhược Y, Hạ Tiểu Tiểu mỉm cười, “Cuối cùng thì tôi cũng đã biết tại vì sao cô lại đặc biệt như thể với Thẩm Đình Thâm.”
“Cô không cần phải khen vuốt đuối tôi như vậy.” Bạch Nhược Y né tránh ánh mắt, không quá muốn nói chuyện với Hạ Tiểu Tiểu, “Sở dĩ tôi giúp cô giầu không phải vì tôi đã tha thứ cho cô, mà chỉ là tôi cảm thấy cô và ngài Lưu rất yêu nhau mà thôi.
Tục ngữ có câu hủy một tòa nhà cũng không hủy một nhân duyên mà.” “Dù là thế nào đi chăng nữa cũng cảm ơn cô.” Hạ Tiêu Tiêu đã không còn sự sắc bén ác liệt như trước kia, cô ta bây giờ giống như một con nhím đã nhổ hết tất cả hai nhọn, chẳng còn gì sắc bén để công kích cả.
Vừa đúng lúc Lưu Sinh cũng cầm bổn sợi dây đỏ tới, trên mặt tươi cười như gió xuân, “Nào, đeo cái này vào là bốn người chúng ta sẽ chính thức trở thành khách ở nơi này, mọi người có thể đi tham quan tất cả mọi nơi nhé, còn cả đồ ngọt và các hoạt động đều có thể tham gia.” Lưu Sinh đã mong chờ bữa tiệc này từ lâu, trong căn biệt thự này có rất nhiều đồ vật quý hiếm, bình thường có tìm ở trên mạng cũng không tra ra được ảnh chụp.
Chúng đều là đồ sưu tầm của chủ nhân căn biệt thự này, những vị khách có thể được mời tới đây cũng rất biết giữ quy củ, sẽ không mang ảnh chụp tuồn ra ngoài.
Bữa tiệc này mời đến toàn là đầu bếp cao cấp nhất, những món nhẹ và món chính đều là những món đắt tiền khó có cơ hội được nếm thử một lần.
“Chúng ta cùng lên lầu hai xem một chút đi, bên trong có rất nhiều bức họa nổi tiếng mà tôi vẫn luôn muốn được tới xem một lần.” Trong Lưu Sinh có vẻ đặc biệt kích động, thật ra ông ta và chủ nhân của căn biệt thự này cũng được coi là bạn bè.
Nếu không thì ông ta đã không mời Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm tới đây dễ dàng như vậy, chẳng qua là vì chỉ có các cặp tình nhân mới được đến, nên Lưu Sinh mới mãi mà chưa có cơ hội.
“Được ạ.” Hạ Tiểu Tiểu dịu dàng đáp lời, cô ta tự nhiên khoác tay mình lên tay của Lưu Sinh, hai người vừa nói cười vừa đi lên lầu hai.
Bạch Nhược Y cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, cổ tay cô đang bị Thẩm Đình Thâm giữ chặt lấy.
Vì cô luôn phải dắt anh đi đường, nên anh nắm luôn cổ tay cô, như thế này không khiến không khí giữa hai người trở nên mập mờ, mà lại có thể để Thẩm Đình Thâm dễ dàng cảm giác được hướng đi của Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y nhìn quanh những người khác, bọn họ đều có đôi có cặp, tay của người nữ đều khoác lên tay người nam.
Bạch Nhược Y hơi do dự một lúc, cô mím môi rồi rút tay mình về.
Thẩm Đình Thâm nhướng mày, vừa định lên tiếng hỏi Bạch Nhược Y muốn làm gì, thì lại cảm giác tay cô khoác lấy cánh tay của mình, ngay sau đó anh nghe thấy tiếng nói của cô vang lên, “Đừng nói mấy lời khó nghe để châm chọc tôi, tôi không nghĩ gây ra bầu không khí mập mờ gì giữa chúng ta đâu.
Chỉ là tất cả mọi người trong bữa tiệc đều dùng tư thế này, nếu anh cứ nắm cổ tay tôi như thể trông sẽ rất kỳ quái.”
Bạch Nhược Y nói trước như vậy, cho dù Thẩm Đình Thâm có ý kiến gì cũng bị cô chặn lại rồi.
Lưu Sinh cùng Hạ Tiêu Tiêu đã đi lên cầu thang, ông ta vẫy tay với Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm, “Hai người nhanh lên nào! Chúng ta cùng đi lên trên thôi.” “Chúng tôi tới đây.” Bạch Nhược Y gật đầu, rồi kéo cánh tay của Thẩm Đình Thâm đi về phía cầu thang.
Động tác khoác tay nhau thế này thật sự khiến tim người ta đập nhanh liên tục, chí ít thì đối với Thẩm Đình Thâm chính là như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!