Ngừng Nhớ Về Em
Chương 12: Toàn là cáo già cả, giả vờ cái gì chứ?
Nhưng hạng mục này ngay từ đầu tập đoàn Chu thị muốn mời người đứng đầu của Đoàn múa cổ điển của tỉnh – Lương Hiểu Bạch. Chu Minh tự mình gặp mặt Lương Hiểu Bạch, đoạt lấy cơ hội này để mượn hoa hiến Phật mà nâng Nhiếp Thanh Anh lên. Nhiếp Thanh Anh vẫn chưa biết lần tuyên truyền nghệ thuật dân gian của tập đoàn Chu thị mạnh tay thế nào, càng không biết vì cô mà Chu Minh phải gánh bao nhiêu áp lực. May là Nhiếp Thanh Anh nhận giải thưởng là sự thật, cô xinh đẹp cũng là sự thật, Chu tam thiếu lại là con trai của chủ tịch, cho nên lần này tập đoàn mới để yên cho Chu Minh chuyên quyền lần này.
Nhưng cũng vì thế mà Chu Minh và các lão thần trong tập đoàn khó tránh khỏi có mâu thuẫn.
Với chức danh thư ký cao cấp, Trần Linh Linh hơi lo lắng Nhiếp Thanh Anh sẽ phụ lòng tin của giám đốc nhà mình.
Nhưng Trần Linh Linh nhanh chóng phát hiện, Nhiếp Thanh Anh không hổ là nữ thần gây thương nhớ nhiều năm của giám đốc.
Buổi chiều, nhiếp ảnh gia vác camera cùng bọn họ đi xuyên qua các ngõ ngách chụp ảnh cho Nhiếp Thanh Anh. Tuy bọn họ không phải là dân chuyên nghiệp nhưng vẫn có thể nhìn ra nền tảng vũ đạo của Nhiếp Thanh Anh vững chắc thế nào, Nhiếp Thanh Anh có thể dựa vào tưởng tượng của anh quay phim mà bày ra những dáng múa mà bọn họ yêu cầu.
Tóc dài đen mượt như mây, cô gái mặc cái áo hở vai màu bạc hà, phối hợp với quần thể thao màu trắng. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng như tuyết, chính là kiểu nữ thần khiến người ta nhớ mãi không quên. Khung xương của cô vô cùng mềm dẻo, mỗi khi tạo dáng hoặc nhảy múa, khi ánh đèn flash tỏa sáng, càng có nhiều người qua đường dừng bước vì cô.
Mọi người nhao nhao hỏi, “Là ngôi sao nào thế? Mới thấy lần đầu.”
Bọn họ bắt đầu lấy điện thoại ra chụp hình hoặc quay clip lại.
Chu Minh đứng bên cạnh xem với vẻ mặt đầy tự hào. Anh rất vui khi cô gái mình thích được mọi người yêu thích, nhưng cô lại không thuộc về bọn họ. Nhìn mọi người vây xem ngày càng nhiều, anh ra hiệu cho thư ký bảo nhân viên để bọn họ ngăn mọi người đang đứng xem, anh bước qua, vừa tiến vào phạm vi quay phim vừa nắm lấy cổ tay Nhiếp Thanh Anh kéo cô chạy về phía không người.
Nhiếp Thanh Anh chạy rất chậm, anh quay đầu ra sau uy hiếp cô, “Chạy mau nào, cẩn thận bị người ta ăn thịt.”
Nhiếp Thanh Anh, “Sao anh lại nói thế? Anh phỉ báng người qua đường, là phạm pháp đó.”
Chu Minh ngăn cô lại, “Suỵt, em nói linh tinh gì đó! Đừng tăng thêm gánh nặng cho chú cảnh sát nữa.”
Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt như chứa đựng muôn vàng tia nắng, Chu Minh mỉm cười. Trông anh như một cậu bé nghịch ngợm đang vui đùa. Nhiếp Thanh Anh vừa ngỡ ngàng vừa do dự, đến khi anh quay đầu nhìn cô mỉm cười, trái tim khẽ đập loạn nhịp. Không hiểu sao cô lại có một cảm giác rung động khó nói, chỉ biết trong một giây thất thần ấy, mà khi cô lấy lại tinh thần thì Chu Minh kéo cô chạy đến dựa lên một bức tường thở hỗn hển.
Mái tóc trước trán anh thấm đầy mồ hôi, còn anh lại mỉm cười nhìn cô.
Tâm trạng Nhiếp Thanh Anh bỗng trở nên nhẹ nhõm hẳn, đôi môi khẽ mấp mấy, cô ngại ngùng đưa tay lên lau mồ hôi thì mới phát hiện ra tay mình đang bị Chu Minh nắm chặt. Nhiếp Thanh Anh dãy dụa, Chu Minh thấy thế thì buông tay ra, anh vội vàng nói, “Em căng thẳng cái gì? Lúc trước khi anh và Từ Bạch Dương theo đuổi em, cũng đã nắm tay em rồi. Đều là bạn cũ cả, đừng ngại.”
Nhiếp Thanh Anh nghĩ rằng anh đang nói anh đi cùng Từ Bạch Dương, chứng kiến Từ Bạch Dương theo đuổi mình.
Cô có hơi nghi ngờ.
Chu Minh dịu dàng nói, “Để anh đoán xem, có phải em đã nhớ ra anh là ai đúng không?”
Nhiếp Thanh Anh, “…Anh không phải là bạn cùng bàn với Từ Bạch Dương ư?”
Da mặt Chu Minh căng ra, ánh mắt anh trầm xuống, nhìn cô chằm chằm, không thể tin nổi, mình theo đuổi cô lâu như thế mà cô lại không có một chút ấn tượng nào. Anh viết thư tình cho cô, vì cô mà đánh nhau với nam sinh trường cô, cổ vũ cho cô trong mỗi cuộc thi…Chu Minh, “Không lẽ anh không còn thân phận nào khác ư?”
Nhiếp Thanh Anh nhìn anh thật lâu.
Mắc chứng mù mặt đã lâu, nếu để Nhiếp Thanh Anh đối mặt với người khác cô sẽ rất sợ hãi, hoảng hốt. Ở ngoài cô là nữ thần trong mắt mọi người, nhưng bên trong lại là một cô ngốc không thể nhận ra bất cứ ai, phải giả vờ lạnh lùng. Bây giờ cô nhìn Chu Minh, trong đầu lại hiện lên vô số gương mặt xa lạ. Mỗi một gương mặt cố gắng khớp vào Chu Minh, nhưng…
Chu Minh ra vẻ giận dữ gõ vào trán cô, “Cô gái ngốc này! Anh còn là bạn cùng phòng với Từ Bạch Dương nữa!”
Nhiếp Thanh Anh nhẹ nhàng thở phào, “Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi.”
Nhưng Chu Minh biết rõ cô không nhớ anh.
Chu Minh kéo kéo tay cô hỏi, “Nghỉ đủ chưa? Đi, chúng ta tiếp tục chụp nào. Đừng thấy nhiếp ảnh gia của bọn anh không có ở đây, trình độ của Chu tam thiếu anh đây cũng không kém đâu nha.”
Nhiếp Thanh Anh “Ừ” một tiếng, nhìn trái nhìn phải, giúp Chu Minh tìm một chỗ thích hợp để chụp ảnh. Vừa đi được hai bước, Nhiếp Thanh Anh nghi ngờ hỏi anh, “Chu tam thiếu?”
Chu Minh điều chỉnh camera trên vai, hờ hững hỏi lại, “Sao vậy?”
Nhiếp Thanh Anh nói, “Người phục vụ ở quán bar hôm đó không phải nói “thứ tư” mà là “Chu tam thiếu” có đúng không? Cậu ta biết anh. Anh thường đến đó hả.”
Máy quay phim xém tí nữa bị Chu Minh vứt đi.
Anh khiếp sợ, quay lại nhìn Nhiếp Thanh Anh, nóng lòng muốn giải thích mình không phải là công tử ăn chơi như cô nghĩ, nhưng khi anh vừa nhìn thấy ý cười trong mắt cô thì hiểu ngay. Chu Minh dừng lại, đưa tay làm động tác ngắt mũi cô, nhưng không hề chạm vào mũi cô, “A, cô bé lớn gan, dám trêu anh à?”
Nhiếp Thanh Anh nhìn anh, ánh mắt trong veo, hàng mi run rẩy, nét hồng trên gương mặt cô như trời xuân tháng ba, cô khẽ cười rồi cất bước chạy theo Chu Minh, bước chân nhẹ nhàng trông cô dường như rất vui vẻ. Mấy ngày liên tục bị Từ Bạch Dương bám theo ám ảnh, bây giờ mới được thả lõng một chút.
Chu Minh theo thói quen nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô đi chụp hình, mà Nhiếp Thanh Anh đã không còn kháng cự như trước.
Chu Minh im lặng làm tan rã địch ý và kháng cự của cô dành cho mình, cả một buổi chiều, anh trêu cô rồi lại khen cô, giúp cô chụp những bức ảnh thật đẹp. Thư ký Trần và nhiếp ảnh gia đã bị quăng tới nơi nào, Chu Minh đã mang theo nữ thần của mình bay đến vài thánh địa tình yêu. Dĩ nhiên, ảnh chụp nhiều nhưng chọn ra chỉ vài tấm, phần hậu kỳ có thể sẽ chỉnh sửa thêm nhưng Chu thiếu không thèm để ý.
Quảng trường trung ương gần sát với trung tâm thương mại, xung quanh đều là các cặp tình nhân nắm tay nhau đi dạo. Chim bồ câu trắng bay vòng quanh quảng trường dưới ánh nắng vàng rực rỡ. Khi mặt trời ngã về tây cũng là lúc chụp ảnh xong, Nhiếp Thanh Anh ngồi xổm trên mặt đất cho bồ câu ăn. Chu Minh đi mua nước cho cô, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, anh yên lặng một hồi, thầm xin lỗi cô rồi lấy điện thoại ra gọi.
Ánh nắng chiều tà hắt lên gương mặt trắng như sứ, cô chống tay lên đầu gối ngắm nhìn đàn bồ câu, đôi môi nhỏ xinh khẽ mím lại rôì nở nụ cười, vô cùng quyến rũ. Anh đứng từ xa ngắm nhìn cô, đến khi Nhiếp Thanh Anh cảm thấy anh đi quá lâu, bắt đầu nhìn xung quanh thì anh mới từ từ bước tới.
Nhiếp Thanh Anh và Chu Minh ngồi nghỉ ngơi trên một chiếc ghế trắng phía sau suối phun nước, ánh nắng xuyên qua khẽ hở của lá cây, tầng tầng lớp lớp, dưới bóng cây râm mát, bầu không khí vô cùng hài hòa, Nhiếp Thanh Anh cúi đầu hút một hớp trà sữa thì bỗng nhiên từ xa có giọng nói của một người phụ nữ trung niên gọi lớn, “Tiểu Nhiếp.”
Cùng lúc đó, kèm theo một giọng nói kinh ngạc, ngập ngừng hỏi, “Chu Minh?”
“Sao hai người lại ở cùng nhau?”
Nhiếp Thanh Anh nghe thấy thì ngẩn đầu lên tìm kiếm, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xách theo túi lớn túi nhỏ từ trong trung tâm thương mại bước ra. Sắc mặt bà ấy vô cùng khó coi, đây chính là mẹ của Từ Bạch Dương. Bà Từ cứ tưởng mình nhìn lầm, bà dụi dụi đôi mắt, đến khi Chu Minh đứng bên cạnh nửa cười nửa không lên tiếng, “Ồ, dì nhỏ cũng đi dạo phố ư?” Bà Từ liền xác nhận đó là con dâu tương lai của mình, nó dám vứt bỏ con trai mình mà cấu kết với đứa con trai nhà họ Chu ư!
Người bạn đi cạnh bà chính là vợ đương nhiệm của đại gia Chu Kiến Quốc, trẻ tuổi lại xinh đẹp, chỉ lớn hơn Chu Minh vài tuổi, nhưng mỗi lần gặp đều bị Chu Minh bỡn cợt một tiếng, “Dì nhỏ.”
Nhiếp Thanh Anh đứng dậy, cô không biết Chu Minh quen với người phụ nữ bên cạnh bà Từ, nhưng cô không có thời gian để nghĩ nhiều, thấy bà Từ thì lễ phép chào một tiếng, “Dì Từ…”
Bà Từ không thèm để ý đến Nhiếp Thanh Anh mà quay người đi thẳng, chưa được bao xa đã lấy điện thoại ra gọi cho Từ Bạch Dương, “Bạch Dương à, bạn gái con “ăn vụng” sau lưng con đấy, con có biết không…”
Đôi mắt Nhiếp Thanh Anh co rụt lại, vội vàng đuổi theo vài bước nhưng rồi dừng lại. Cô lẳng lặng nhìn bóng lưng của bà Từ, giống như đang xem một đoạn ký ức đã xóa bỏ trong đầu. Cô không hề nhìn thấy Chu Minh đứng sau lưng mình đang trao đổi ánh mắt với người được gọi là “dì nhỏ” kia.
Sau khi người vợ hiện tại của Chu Kiến Quốc sinh được một đứa con gái thì luôn cho rằng mình không thể sinh được con trai. Bà Chu nhỏ này luôn bị mối quan hệ rắc rối ở nhà họ Chu tra tấn, khó có dịp Chu thiếu nhờ cô ta giúp đỡ, cho cô ta một nhành ô liu, cô ta đương nhiên sẽ nhận lấy rồi.
Bà Chu nhỏ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn bà Từ nổi giận đùng đùng lên xe rời đi, rồi lại quay đầu tò mò nhìn cô gái cao gầy bên cạnh Chu Minh nghĩ nghĩ: Hóa ra đây chính là Nhiếp Thanh Anh trong truyền thuyết.
Toàn bộ nhà họ Chu ai cũng tò mò người trong lòng của Chu Minh.
…
Chu Minh đã muốn cướp Nhiếp Thanh Anh về tay mình thì anh sẽ quyết tâm tàn nhẫn, làm việc không chừa đường lui. Một bên để Lương Hiểu Bạch tiếp tục theo đuổi Từ Bạch Dương, một bên để bà Từ chặt đứt khả năng tái hợp của bọn họ. Để lại cho Nhiếp Thanh Anh thời gian tiêu hóa, Chu Minh thừa lúc đó mà làm tăng độ cảm tình của cô với anh, đồng thời cố gắng hoàn tất công việc của mình.
Hợp tác quảng cáo đã thảo luận xong, ký hợp đồng với tiểu minh tinh kia xong xuôi thì cũng đã đến tháng bảy.
Nhà họ Chu có một căn biệt thự ở ngoại ô, hiếm khi Chu thiếu mới về nhà một lần, vừa mới bước vào phòng khách thì thấy có vài người phụ nữ đang tụ tập đánh bài. Bà Chu nhỏ làm cái, bà Từ cũng có mặt ở đây. Thấy cậu chủ về nên quản gia vội vàng ra đón, đồng thời thông báo cho bà Chu nhỏ đang đánh bài với mấy người kia. Ánh mắt cô ta lóe lên như có điều suy nghĩ. Cho nên, sau khi Chu Minh vào nhà, dù anh không nhìn qua nhưng lúc bước lên lầu vẫn nghe thấy mọi người đang vây quanh bà Từ bàn luận, “Thật hả? Con bà muốn cầu hôn Nhiếp Thanh Anh hả? Ghê thật, đã ầm ĩ thế này rồi mà vẫn cầu hôn ư?”
Bà Từ bất đắc dĩ, “Tôi cũng hết cách. Bạch Dương nhà tôi chỉ nhìn trúng mỗi Tiểu Nhiếp, tôi và ba nó đành phải đồng ý thôi. Đúng là nghiệp chướng mà…”
Cầu hôn!
Chu Minh dựa người vào lan can, sắc mặt lạnh lùng. Anh không đi lên lầu nữa mà xoay người bước xuống. Bà Chu nhỏ vội vàng đuổi theo hỏi, “Chu Minh, cậu đi đâu đấy? Tối nay cha cậu về mà hỏi thì sao?”
Chu Minh quay lại, nhìn cô ta.
Anh vui vẻ đáp, “Toàn là cáo già cả, giả vờ cái gì chứ?”
Bà Chu nhỏ đờ người, sau đó kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh mỉm cười nhìn Chu Minh vừa trở về, chưa kịp nghỉ ngơi đã lên xe thể thao phóng đi. Cô ta sờ sờ cái bụng của mình, cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!