Môi Em Thật Ngọt
Chương 14: Bình dấm chua bự nhất Nhất Trung
Beta: Doãn Uyển Du
Chương 14: Bình dấm chua bự nhất nhất trung.
“Vậy em có biết anh và mèo của anh đều rất nhớ em không?”
Khương Ức hơi nhướng lông mày nhìn Giang Cảnh Dương, nói chậm rãi: “Chọc em?”
Người sau đắc chí nhướng cằm, “Vậy em có đổ không, tiểu muội muội?”
Khương Ức cười, “Nhà anh có nuôi mèo à?”
Giang Cảnh Dương trả lời chi tiết: “Không”, anh nhìn cô “Trước giờ vẫn muốn nuôi một bé mèo dễ thương như em vậy, em có muốn cùng anh chăm sóc nó không?”
Cũng tiện để anh chăm sóc em luôn.
Ánh mắt của Giang Cảnh Dương quá chân thành, đồng tử như được che phủ bởi một tầng hơi nước, ngay cả Khương Ức cũng không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.
Khương Ức ho nhẹ, “Mấy lời sến rện của anh là học ai đấy.”
Giang Cảnh Dương một tay chống cằm, ánh mắt ngời sáng dưới hàng lông mi đẹp đẽ như ngọn lửa lộng lẫy nuốt chửng bụi gai, nóng cháy thiêu đốt tầm mắt của Khương Ức.
Khương Ức bị nhìn như vậy cũng mất tự nhiên, hỏi: “Sao thế?”
Giang Cảnh Dương hơi nhấc cằm, ý bảo: “Trên mặt em có gì đó.”
Khương Ức nghe vậy, sờ sờ mặt, “Có cái gì thế?”
“Có hơi xinh đẹp.”
“….”
Tiểu quái thú trong lòng Khương Ức bị lời của anh làm cho bùng nổ, tay cô chụp ngay cuốn sách trên bàn, phang thẳng vào đầu anh.
Giang Cảnh Dương ôm đầu chịu đòn, đã vậy còn cười.
Chu Húc, Du Vũ Huân tránh vào một góc thấy cảnh này, hai người trăm miệng một lời: “Chẩn đoán lâm sàng, lão đại hóa điên rồi.”
– —
Cuối tuần, Khương Ức dậy thật sớm phụ mẹ Khương đi chợ. Trên đường đi gặp được Giang Cảnh Dương, mẹ Khương lâu rồi không gặp Giang Cảnh Dương, nay gặp được thì tay trái nắm tay phải kéo Giang Cảnh Dương lê lết từ đầu chợ tới cuối chợ, cuối cùng còn vô cùng nhiệt tình dẫn anh về nhà ăn sáng cùng.
“Ba cháu vội chuyện ở cục, sao mà chăm sóc cháu được. Sau này cuối tuần cứ đến nhà bác, mấy bữa cơm bác lo được.” Mẹ Khương nhét vào tay anh bát mì vừa nấu xong, cười vui vẻ nói.
Giang Cảnh Dương đứng dậy nịnh nọt: “Dạ, vậy sau này cháu tới bác đừng chê cháu phiền.”
Mẹ Khương cười: “Sao lại thế được, hoan nghênh còn không kịp nữa kìa.”
Giang Cảnh Dương phụ mẹ Khương bưng bát ra bàn, đặt ở chỗ Khương Ức, “Bác trai đâu ạ?”
Tất bật xong, mẹ Khương cũng ngồi xuống, “Ông ấy à, ở trường học mắc việc rồi.”
Trong lúc ăn, Khương Ức một bên húp mì một bên nghe mẹ mình với Giang Cảnh Dương tám chuyện tới khí thế ngất trời.
Cô im lặng, nhưng chủ đề câu chuyện vẫn không tha.
Mẹ Khương thu dọn bát đũa, nói: “Cảnh Dương, cuối tuần cháu dẫn tiểu Ức ra ngoài dạo mấy vòng đi, cứ ở nhà mãi như ở cữ sao được, chán chết.”
Nghe vậy, Giang Cảnh Dương quay đầu nhìn người “ở cữ”, không có lòng tốt cười ra tiếng. “Vâng ạ, sau này cứ cuối tuần cháu sẽ lại tới dẫn em ấy ra ngoài dạo.”
Sau đó, Giang Cảnh Dương một mực chịu đựng ánh mắt khác thường của Khương Ức, giúp mẹ Khương nào là rửa bát rồi lau bàn, xong mới đi tới sô pha.
Mông anh vừa mới chạm vào sô pha, đã bị người cưỡng bức kéo lên. Giang Cảnh Dương còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe Khương Ức lạnh lùng nói: “Anh rảnh như vậy thì mình học bổ túc tiếp đi.”
Mẹ Khương hôm nay không bận tiệm, cả ngày hôm nay đều ở nhà cắn hạt dưa xem phim.
Giang Cảnh Dương cùng Khương Ức ngồi trong phòng đau khổ học hành, một giờ trôi qua, Giang Cảnh Dương bức bối ngửa đầu hét lớn: “Một ngày cuối tuần đẹp đẽ, tại sao chúng ta cứ ngồi đây mà uổng thời gian.”
Khương Ức nhìn Giang Cảnh Dương ngồi phịch ở ghế tựa, “Vậy anh muốn làm gì?”
Giang Cảnh Dương thấy có hi vọng, lập tức ngồi thẳng dậy, “Có bàn đánh bi-da
không?”
Khương Ức lắc đầu.
Giang Cảnh Dương khoát tay, lộn xộn dọn dẹp bàn học: “Anh dạy cho, đi nào, ca dẫn em tới chỗ đánh bi-da, đừng mãi chết dí ở nhà.”
Giang Cảnh Dương dẫn Khương Ức ra phòng khách xin mẹ Khương ra ngoài chơi. Đúng như Khương Ức dự kiến, mẹ Khương đồng ý cả hai tay hai chân, còn nói: “Tuổi trẻ phải đi chơi, bài tập tối về làm cũng được, đi đi, chơi vui nhé.”
Vì vậy, Khương Ức bị Giang Cảnh Dương dẫn tới một nhà bi-da ở Giang Bắc.
Giang Cảnh Dương và Khương Ức một trước một sau đi vào, Khương Ức ngay lập tức nhận ra Đào Tư Dĩnh, Chu Húc hai tên đó đã sớm tới.
Đào Tư Dĩnh thấy người quen, chống gậy bi-da tựa vào bàn, “Ôi Tiểu Ức Ức, bồ rốt cục cũng rời núi.”
Chu Húc động khuỷu tay, tiếng bóng va chạm nhau thanh thúy vang lên, “Cũng chỉ có mình lão đại mới mời nổi cậu tới.”
Khương Ức mỉm cười, Giang Cảnh Dương giữ đầu cô dùng sức gây sự, ngay lập tức đổi đề tài, nói: “Được rồi, đừng chọc em ấy, Du Vũ Huân đâu rồi.”
Đào Tư Dĩnh hất cằm về phía cửa sổ trong suốt, “À, đang bắt chuyện với chị gái nào đó rồi.”
Khương Ức nhìn theo, Du Vũ Huân lúc này đang dùng một tư thế hết sức ngầu lòi ngồi chếm chệ trên bàn bi-da, cũng không biết nói gì với cô gái trước mặt mà chọc người ta cười duyên mãi.
Giang Cảnh Dương nhìn mãi thành quen, không thèm nói gì, cầm đồ căn banh quơ quơ trước mặt Khương Ức, “Kệ cậu ta, đi nào, chơi bóng.”
Chu Húc lại đánh trúng một quả, “Hahahaha, Đào Tư Dĩnh gà gà gà.”
Khương Ức cầm gậy, cầm qua cầm lại mãi vẫn không đúng, nhỏ giọng nói: “Em không biết…”
Cô chỉ mới thấy người ta đánh hồi sơ trung ở trước cửa hàng tiện lợi, với cả thấy tư thế này trên ti-vi, chưa từng thửa qua, ngay cả tay nào cầm gậy cô cũng không biết.
Trong phòng có hai bàn, Giang Cảnh Dương dẫn Khương Ức tới cái bàn còn lại, chuyển gậy trong tay cô từ tay trái sang tay phải, sau đó tự anh cũng cầm lấy một gậy khác làm mẫu, “Tay phải cầm gậy, tay trái mở năm ngón ra, đặt trên bàn, làm như anh này.”
Khương Ức học bộ dáng anh, các đốt ngón tay trái chậm rãi mở ra, ngón cái nhếch lên đặt trên ngón trỏ cố định gậy, sau đó tay phải thoáng dùng sức, gậy đạp mạnh vào bóng, bóng bắn ra một độ cong duyên dáng, lúc va chạm cũng phát ra những tiếng thanh thúy.
Nhưng Khương Ức chỉ có thể đẩy banh ra vài li, cô hơi hoang mang, rõ ràng tư thế của cô khá giống với Giang Cảnh Dương, nhưng sao khác biệt lại lớn như vậy.
Khương Ức nhìn quả bóng chỉ lăn được mấy li, trầm tư suy nghĩ nhớ lại động tác và tư thế của Giang Cảnh Dương hồi nãy, mà ngay lúc hồn cô chuẩn bị vắt vẻo cành cây, phía sau đột nhiên có một bóng đen bao vây lấy cô, một đôi tay xinh đẹp xuất hiện trước mắt, chậm rãi phủ lên bàn tay của cô, một lần nữa hướng dẫn tư thế chơi bi-da.
Khương Ức nháy mắt mấy cái, nhìn bàn tay to lớn cầm lấy bàn tay mình đặt lại vị trí ban nãy, cô nhìn tới mê muội những khóp xương đẹp đẽ trên bàn tay ấy, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh, tâm tình phẳng lặng như mặt hồ bị hòn đá ném vào, gợn lên từng đợt, từng đợt sóng, mãi không tiêu tán.
Giang Cảnh Dương biết tiểu tâm tư của cô, cúi đầu cười rộ lên, giọng nói trong trẻo giống như truyền ra khỏi ngực, hơi khàn khàn, “Nhìn đẹp không?”
Ngay lúc giọng nói phát ra, Khương Ức ngay lập tức quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, đôi đồng tử như hổ phách phản xạ ngược lại hình bóng phóng đại của Giang Cảnh Dương. Anh rất cao, lúc này hơi nghiêng người tựa vào lưng cô, hai tay đỡ lấy mặt bàn, cầm lấy gậy bi-da, gương mặt hai người gần trong gang tấc, Khương Ức đột ngột quay đầu, thiếu chút nữa đã chạm môi Giang Cảnh Dương.
Anh có sườn mặt làm kẻ khác hít thở không thông, một đôi mày kiếm cất giấu đồng tử đen tuyền, đôi môi mỏng manh khẽ cong, xuất hiện tại chỗ sâu nhất trong mắt Khương Ức, chạm tới tận đáy lòng.
Giang Cảnh Dương cảm nhận được ánh mắt ấm áp của Khương Ức, hơi quay đầu, khoảng cách giữa hai người càng gần thêm vài cm, hô hấp hòa quyện lẫn nhau, lông mi khẽ rung cũng có cảm giác chạm tới nhau, tiếp xúc quá gần gũi làm Khương Ức không dám động, càng không dám nói lời nào, lỡ như, lỡ như khẽ nhấp môi, có khi nào liền… hôn.
Cô theo bản năng lùi về sau thì đụng phải cánh tay đặt tại mép bàn, cô bị giam chặt trong không gian của anh, không thể trốn.
Giang Cảnh Dương nhìn rặng mây đỏ trên gương mặt cô, giả đò không biết, cố tình hỏi: “Em sao thế?”
Khương Ức cúi đầu không muốn nhìn, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi: “Anh…anh lùi ra đã.”
Giang Cảnh Dương cong môi cười rộ, nhưng không buông tay: “Anh đang dạy em đấy, không học là bị phạt nha.”
Khương Ức vẫn im lặng không nói, đang bận cúi đầu tìm chỗ để trốn thì lại nghe Giang Cảnh Dương nói: “Đừng nói em định tới không công, đi một chuyến không học được gì thì đã về nha?”
“…..”
Những lời này chọc trúng tử huyệt của Khương Ức, mặc kệ là gì, chỉ cần đã bắt đầu thì không học được cô sẽ không từ bỏ, chắc có lẽ vì vậy mà cô có thể học giỏi như bây giờ.
Khương Ức mặc kệ lời nói của Giang Cảnh Dương là cố tình hay vô ý, cô nghe vậy thì ngay lập tức ngẩng phắt đầu, suýt nữa đã đập vào cằm của Giang Cảnh Dương, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô nói: “Dạy không giỏi cũng phải chịu phạt.”
“Hahaha, vậy phải xem em có muốn học hay không.” Giang Cảnh Dương ngửa đầu cười rộ, lộ ra tám cái răng trắng noãn, cười tới không thấy mắt đâu luôn.
Du Vũ Huân hưng phấn tưng bừng vào phòng thì đập vào mắt là cảnh —- một thiếu niên đứng cạnh một nữ sinh, hai tay cầm lấy tay cô gái, hướng dẫn động tác đánh bi-da.
Cậu ta còn đang tự hỏi từ khi nào phòng này lại xuất hiện hai người lạ, thì khi thấy gương mặt của đối phương, hai mắt lập tức trợn trừng, vô cùng kích động chuẩn bị hét ầm lên thì bên tai nghe được một giọng nói mềm như bông: “Dùng cổ tay điều khiển gậy, thắt lưng hạ xuống, càng thấp càng tốt.”
Sau đó dưới ánh mắt sáng như tuyết của quần chúng, Giang Cảnh Dương dùng một bàn tay nâng cằm Khương Ức: “Cằm phải vuông góc với gậy, nhìn thẳng vào bóng và gậy.”
Khương Ức toàn bộ đều nghe theo, nhiều khi còn đặt ra những câu hỏi, hoàn toàn không bận tâm động tác hai người ám muội cỡ nào dưới con mắt người ngoài.
Sau khi Giang Cảnh Dương hướng dẫn vài lần, Giang Cảnh Dương buông tay để Khương Ức tự thực hành, anh lười nhác dựa vào bàn, vừa vặn nhìn thấy Du Vũ Huân đang sững sờ đứng ở cửa, cùng với Đào Tư Dĩnh và Chu Húc không biết ngừng chiến từ lúc nào lúc này cũng đứng một bên nhìn.
Nhìn theo tầm mắt của bọn họ, Giang Cảnh Dương lại nhìn về phía Khương Ức, ánh mắt dừng lại, mi tâm nhíu chặt, sau đó nghiêm mặt không nói đi tới ghế cầm lấy áo khoác, phủ lên người Khương Ức.
Khương Ức đang chuẩn bị đánh, thì bị động tác của anh làm gián đoạn, cô khó hiểu nhìn lại.
Người sau mặt đen như đáy nồi: “Trời lạnh, lần sau đừng mặc quần đùi đi đánh bi-da.
Khương Ức không hiểu, chỉ nhún vai rồi tiếp tục quay lại chiến đấu hăng hái với bàn bi-da.
Giang Cảnh Dương cũng nhìn về phía đám người trợn mắt há mồm, hơi nâng mắt cảnh cáo: Quản cho tốt ánh mắt đi.
Ba người ngu luôn.jpg….
Tác giả nói ra suy nghĩ: Hiểu thêm về bình dấm chua bự nhất Tân Điền Giang Cảnh Dương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!