Thương Nguyên Đồ
Quyển 2 - Chương 22: Quái vật gì?
Biên: Lan Chi
Nam tử lông mi trắng bạc là đường chủ phân đường Đông Ninh của Thiên Yêu môn, tên gọi Mộ Dung Du. Gã và hai phó đường chủ tin chắc mười phần sẽ dễ dàng vây khốn, bắt sống Mạnh Xuyên.
Không ai ngờ rằng Mạnh Xuyên đang hốt hoảng chạy thục mạng bỗng nhiên quay đầu xuất ra một đao!
Một đao thật kinh diễm!
Một đao lộng lẫy thậm chí hình thành đao quang chói mắt dài hơn mười trượng! Một đao giết chết đồng bạn của bọn chúng.
“Chỉ một đao? Cao lão tam đã chết rồi?” Đồ phó đường chủ không kiềm nổi ý niệm sợ hãi trong đầu.
“Một đao kia…”Mộ Dung Du cũng kinh hãi vô cùng, “Một đao kia quá nhanh, hơn nữa quá đột ngột, ngoại trừ ta có thể ngăn cản, hai người Cao lão tam tuyệt đối không đỡ nổi. Mạnh Xuyên này, năm nay mới mười bảy tuổi! Chém giết Cao lão tam đạt đến Yêu khí ngoại phóng chỉ dùng một đao, hắn rút cuộc là quái vật gì?”
“Mạnh Xuyên mạnh không thua gì một ít thiên tài trong truyền thuyết.” Đồ phó đường chủ cảm thấy hoảng hốt, Mạnh Xuyên quá mạnh mẽ, mạnh không thể tưởng tượng. Trước giờ chỉ có trong truyền thuyết mới có thiên tài khủng bố như vậy.
“Mạnh Xuyên, Mạnh Xuyên…” Nam tử lưng còng chỉ còn lại có nửa người trên, hai tay chống xuống mặt đất, ương ngạnh nhìn chằm chằm vào Mạnh Xuyên. Cường giả như hắn, dù bị chém chỉ còn nửa người trên đều có thể chống đỡ một hồi lâu.
Mạnh Xuyên không có chạy trốn tiếp, mà là ngừng lại, nhìn nam tử lưng còng.
“Phốc.”
Đao quang lóe lên, trên mi tâm nam tử lưng còng chỉ còn lại có nửa người xuất hiện một điểm đỏ, lúc này hai mắt gã trợn tròn xoe, đồng tử mở rộng, hai tay mềm nhũn ngã sấp trên đất không còn động đậy.
Ánh mắt Mạnh Xuyên nhìn về Đồ phó đường chủ nói khẽ: “Đến phiên ngươi.” thân ảnh hắn mơ hồ, trực tiếp xông đến Đồ phó đường chủ.
Mạnh Xuyên từ đầu tới cuối đều đang diễn kịch.
Bởi vì hắn không thể không diễn kịch.
Hắn dựa cảm ứng khí tức phán đoán được, vị nam tử lông mày bạc trắng mắt vàng vô cùng mạnh, còn mạnh hơn cha mình, Liễu thú. Cho dù bản thân dung nhập tâm hồn chi lực, dùng hết toàn lực, cũng chưa biết chắc có đánh lại gã không. Vì vậy Mạnh Xuyên quyết định đánh bại từng người, tiêu diệt kẻ yếu trước! Hắn cố ý chạy thoát thân, dẫn nam tử lưng còng đuổi theo.
một chiêu Bạt Đao Thức này, kỳ thật tốc độ xuất đao là yếu tố thứ nhất, nhưng chiến thuật tâm lý càng quan trọng hơn.
Hắn giả bộ bản thân hốt hoảng chạy thục mạng, địch nhân tưởng chừng có thể dễ dàng đuổi bắt.
Trong tích tắc đối phương đuổi theo thật gần, liền rút đao xuất thủ trong nháy mắt!
Xuất kỳ bất ý, địch nhân trong nháy mắt trở tay không kịp, sẽ bị chậm đi một nhịp, chỉ cần một khoảnh khắc này thôi, đao quang đã đủ lấy mạnh địch thủ.
Vì vậy, tinh túy của Bạt Đao Thức là chiến thuật tâm lý. Có thể triển khai tốt một chiêu này hay không, chiến thuật tâm lý chiếm một nửa. Nửa còn lại nằm ở việc mỗi ngày khổ luyện tám nghìn lần rồi.
Nếu là chính diện chém giết, hai bên ngưng tụ tâm thần cao độ, bản năng toàn lực ứng phó sẽ rất mạnh.
Coi như là Mạnh Xuyên rút đao bổ ra một đao Lôi Đình Cực Hạn Bạt Đao Thức, nam tử lưng còng cũng sẽ lập tức ngăn cản theo bản năng… Một đao kia uy hiếp sẽ thấp xuống hơn một nửa, cũng không mười phần nắm chắc giết chết nam tử lưng còng. Dù sao đối phương cũng là cường giả Vô Lậu Cảnh ngộ ra Thế, lại sở hữu yêu thuật đầy mình.
Chém giết sinh tử chính là như vậy.
Chiến thuật tâm lý, hoàn cảnh, trạng thái lúc chiến đấu… Rất nhiều phương diện quyết định đến kết quả sau cùng.
********************
Chứng kiến vị Mạnh công tử này giết chết Cao lão tam, sau đó bay thẳng đến chỗ bản thân, Đồ phó đường chủ nội tâm run rẩy mãnh liệt.
Hắn sợ!
“Đại ca, cứu ta.” Đồ phó đường chủ quay đầu chạy, trốn tới hướng Mộ Dung Du.
Mộ Dung Du đã toàn lực phóng tới chỗ đồng bạn của mình trước cả khi Mạnh Xuyên đuổi theo Đồ phó đường chủ, cuối cùng tập hợp với Đồ phó đường chủ trước.
“Chịu chết đi.” Mộ Dung Du không dám khinh địch chút nào, hai tay cầm loan đao, bổ về phía Mạnh Xuyên đang vọt tới.
“Hả?”
Mạnh Xuyên nhướng mày.
Qua cảm ứng, hắn thấy rõ trong khoảng cách mười trượng, hai thanh loan đao kia mang theo Yêu khí màu xám bổ tới khiến không khí giống như đậu hũ bị cắt ra. Thậm chí không hình thành đao khí. Thật ra là đao bổ vào bên trên không khí, khiến không khí đè xuống hình thành sóng khí cao áp. Mộ Dung Du đã đạt tới cảnh giới dẫn động lực lượng thiên địa, khiến không khí cũng không hình thành lực cản.
Hai đao này dưới cảm ứng đều hiện ra rất rõ ràng, cũng rất đáng sợ, không thua gì Lôi Đình Cực Hạn Bạt Đao Thức của Mạnh Xuyên.
“Tâm hồn chi lực không dung nhập thân thể, ta không cách nào ngăn cản chiêu số này” Mạnh Xuyên rõ điểm ấy, vèo, thân hình hắn chuyển một cái, nháy mắt đã lách sang năm sáu trượng.
“Soạt”
Mạnh Xuyên thi triển thân pháp, trông như một con sói đi săn, vờn quanh Mộ Dung Du, Đồ phó đường chủ. Thi thoảng lại bổ ra một đao.
Đồ phó đường chủ lòng tin hạ thấp không dám chính diện giao thủ, đều lần lượt tránh né.
“Tốc độ của hắn nhanh quá.” Đồ phó đường chủ liền nói, “Đại ca làm sao bây giờ?”
“Tốc độ so với ta còn nhanh hơn một chút, coi như hắn tu luyện Lôi Đình Thần Thể tốc độ nhanh nhất cũng không nên nhanh như vậy a, hắn đến cùng có căn cơ Thần Ma thâm hậu đến đâu?” Mộ Dung Du có chút không dám tin tưởng, gã ngưng luyện Yêu Đan, tuy rằng không giống Mạnh Xuyên lựa chọn tốc độ cực đoan. Nhưng tốc độ gã cũng không như người thường,vậy mà vẫn bị Mạnh Xuyên áp chế về tốc độ.
Gã không biết Mạnh Xuyên có căn cơ Thần Ma mạnh mẽ, Mạnh Xuyên ở Thoát Thai Cảnh Hậu Kỳ, nhục thân cũng không thua kém Đồ phó đường chủ, Cao phó đường chủ. Hắn tu luyện Lôi Đình Thần Thể tốc độ tự nhiên vượt xa hai vị phó đường chủ.
Cuối cùng hắn lại có được Lôi Đình Diệt Thế Đao, đã học được một chút kỹ xảo đặc thù, có thể khiến trong cơ thể sinh ra tia chớp dày đặc, tốc độ càng nhanh thêm.
Vì vậy dù ở trạng thái bình thường, tốc độ của hắn so với Mộ Dung Du còn nhanh hơn một chút.
“Không thể cùng hắn dây dưa.” Mộ Dung Du truyền âm nói, “Thời gian càng kéo dài, Mạnh tiên cô sợ là sẽ chạy tới. Lúc ấy hai chúng ta chết chắc rồi.”
“Làm sao bây giờ?” Đồ phó đường chủ nói.
“Vị Mạnh công tử này có tiếng nhân hậu, chúng ta liền liền hướng dân cư bên cạnh, ép buộc hắn cùng chúng ta chém giết. Chỉ cần lại gần… khả năng bảo mạng của ngươi so với Cao lão tam còn mạnh hơn, cùng lắm thì thi triển cấm thuật. Còn có ta ở một bên, không lo nguy hiểm.” Mộ Dung Du truyền âm nói.
“Tốt.” Đồ phó đường chủ ánh mắt nheo lại, trong mắt hiện ra ánh sáng màu đỏ, toàn thân Yêu khí màu đen càng thêm nồng đậm, “Thi triển cấm thuật, cũng có thể chịu được trong thời gian ngắn.”
“Oanh.” “Oanh.” Hai người bọn họ trực tiếp phóng tới dân cư bên cạnh, bành một tiếng, trực tiếp phá vỡ tường viện xông vào.
“Muốn chết!” Mạnh Xuyên con mắt đỏ lên.
Hắn vừa rồi xác thực không vội vàng.
Hắn chỉ cần cầm chân bọn chúng, bản thân trước đó đã phóng ra ống pháo hoa cầu cứu, nơi này lại cách tổ trạch khá gần, một khi cô tổ mẫu chạy tới, lật tay là có thể diệt sát hai cao thủ Thiên Yêu Môn này.
Nhưng hai tên cao thủ Thiên Yêu Môn lại như chó cùng dứt dậu, bắt đầu hướng tới người dân bình thường rồi.
“Oanh.”
Mạnh Xuyên bất chấp mọi thứ, trong nháy mắt tâm hồn chi lực dung nhập thân thể, thanh âm trái tim nhảy lên trong cơ thể, thanh âm phổi kéo như cuồng phong gào thét, thanh âm từng tạng phủ khí quan vận chuyển đều vô cùng rõ ràng. Huyết dịch lao nhanh như sông lớn, từng sợi chân khí trong kinh mạch mỗi một chỗ trong cơ thể đều vận chuyển. Nhục thân chân khí lập tức tăng lên tới cấp độ cực cao.
Tốc độ tăng vọt! Lúc trước chỉ là so với Mộ Dung Du hơi nhanh hơn một chút, nhưng bây giờ nhanh hơn nhiều lắm.
Mộ Dung Du, Đồ phó đường chủ hai người bọn họ vừa đụng vỡ bức tường xông vào nơi dân cư, liền phát hiện đằng sau một đạo tàn ảnh lóe lên liền đã tới.
“Quái vật a!!!” Hai người bọn họ đều sợ hãi, tâm thần run rẩy.
Mạnh Xuyên cho tới bây giờ chưa từng bộc phát tốc độ nhanh như vậy.
Lúc trước chỉ là tâm hồn chi lực dung hợp thi triển một đao của Lôi Đình Cực Hạn Bạt Đao Thức, bây giờ triệt để bộc phát tốc độ am hiểu nhất, đã dọa sợ hai người bọn họ.
“Liều mạng.” dưới nguy cơ, Đồ phó đường chủ nháy mắt toàn thân Yêu khí màu đen đều mơ hồ đỏ lên, mùi máu tanh tràn ngập xung quanh.
Mộ Dung Du, cũng cầm đôi loan đao xông về Mạnh Xuyên.
HƯU…U…U.
Tốc độ Mạnh Xuyên cực nhanh, hướng đến Đồ phó đường chủ, hiển nhiên mong muốn đánh bại từng người một.
“Chết đi.” Đồ phó đường chủ biết rõ không có đường lui, quái vật Mạnh công tử này có tốc độ thật đáng sợ, một chút hy vọng trốn đều không có, hắn chỉ có thể ra sức vung đại phủ trong tay.
“Chết.” Mộ Dung Du vung đôi loan đao, đao pháp tinh diệu vô cùng, chỉ thấy một đạo vòng cung xẹt qua chém về phía Mạnh Xuyên.
“Phốc.”
Thân ảnh Mạnh Xuyên mơ hồ, nháy mắt đã đến trước Đồ phó đường chủ, hai thanh loan đao của Mộ Dung Du, Mạnh Xuyên dùng tốc độ siêu tuyệt tránh được một đao, một loan đao khác… Cũng bị đao trong tay Mạnh Xuyên dùng xảo lực thay đổi phương hướng. Nhiều năm ngăn cản mưa tên hàng ngày như vậy, đao chiêu mượn lực hộ thân của hắn cũng vô cùng tinh diệu.
Loan đao đổi hướng, hướng về phía Đồ phó đường chủ.
“Cái gì?” Mộ Dung Du, Đồ phó đường chủ hoảng sợ.
Làm sao lại thành người một nhà đánh nhau.
Mộ Dung Du liền thu lực biến chiêu, Đồ phó đường chủ cũng nhanh chóng né tránh.
“HƯU…U…U.”
Một đao ôn nhu.
Ôn nhu đến mức tận cùng, lặng yên không tiếng động từ trong bóng tối hướng đến.
Đồ phó đường chủ mới tránh loan đao của Mộ Dung Du, vừa thở ra, liền phát hiện một đạo đao quang ôn nhu đã đến cổ của hắn, hắn phản ứng không kịp nữa, đao quang cắt qua.
“Hực….Hực…Hực…” Đồ phó đường chủ buông đại phủ ngã xuống đất, kều rầm một tiếng, hắn nỗ lực che miệng vết thương ở yết hầu, muốn sống sót. Nhưng một đao kia quá độc!
Mạnh Xuyên hạ xuống bên cạnh, băng lãnh nhìn thoáng qua Đồ phó đường chủ đang ôm lấy yết hầu, lại nhìn về phía Mộ Dung Du đang khiếp sợ kia.
“Làm sao có thể? Ta lại thành trợ thủ của hắn sao?” Mộ Dung Du không thể tin được.
Mạnh Xuyên không hề kỳ quái.
Hắn toàn lực ứng phó tốc độ tăng lên đến tình trạng không tưởng, cộng với lĩnh vực trong phạm vi mười trượng của hắn. Vị trí, tốc độ, chiêu số… của Mộ Dung Du cùng Đồ phó đường chủ Mạnh Xuyên đều nắm trong tay, hắn chỉ cần khống chế tốt vị trí, khi đối phương toàn lực ra chiêu, hơi dẫn dắt một chút liền khiến đối phương tự mình đánh mình.
Tranh thủ một chút thời gian, là có thể lấy tính mạng Đồ phó đường chủ.
“Chỉ còn ngươi thôi.” Mạnh Xuyên nhìn về phía Mộ Dung Du.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!