Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 2 - Chương 55: Thiếu
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ba Lâm xác thật rất tủi thân, ở chung với bọn họ lâu như vậy Tiểu Hoàng Nhi lại là linh thú, sao có thể không dọa bọn họ nhảy dựng?
Đội trưởng cũng không thông báo trước một tiếng, khiến cho bọn họ chuẩn bị tâm lý một chút cũng đều không có……
Tiểu Hoàng Nhi cười tủm tỉm nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngụy Quan, trong mắt to chứa đầy ý cười ngây thơ: “Ngươi muốn giết mẫu thân của Hoàng Nhi? Nhưng mà Hoàng Nhi sẽ không bỏ qua cho bất kì người nào muốn giết mẫu thân, đáng tiếc ngươi còn khó coi hơn Bạo Phong Hổ kia, khiến Hoàng Nhi không muốn ăn ngươi.”
Cơ thể của Ngụy Quan chấn động, nâng khuôn mặt tái nhợt lên, hắn nhìn vào ngọn lửa trước mặt, môi khẽ vừa động, kinh hãi thật sâu trong mắt đều biểu hiện ra……
Ầm ——
Một tiếng vang mãnh liệt chấn động không trung, nhưng trong nháy mắt ngắn ngủn, toàn bộ thân thể của hắn đã bị ngọn lửa che trời lấp đất bao phủ.
Từ đây, trong Lưu Nguyệt Môn không còn người tên Ngụy Quan này.
Mọi người hung hăng nuốt nước miếng, đáy mắt trừ chấn động thật sâu ra còn có tia sợ hãi……
Khó trách…… Khó trách thiếu chủ sẽ lau mắt mà nhìn với thiếu nữ trẻ tuổi này, không tiếc trừng phạt La Phàm cũng muốn bảo vệ nàng, đơn giản là nàng xác thật có năng lực khiến người ta kiêng kị……
“Phế vật Ngụy Quan này!”
Ở chỗ không xa, La Phàm nhìn thấy một màn này ánh mắt chợt tối sầm lại, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Khó trách nàng có thể bình yên vô sự trở về, xem ra muốn động thủ với nàng, chỉ bằng vào những đệ tử đó còn không có năng lực này, duy nhất có thể lợi dụng cũng chỉ có môn chủ đại nhân, tuy bây giờ ta đã tới Luyện Trận Sư lục cấp rồi, nhưng cũng chỉ có thể luyện chế trận pháp lục cấp cơ bản nhất, vẫn không thể luyện chế Tiên Thiên Trận, chờ ta có thể luyện chế ra Tiên Thiên Trận, cống hiến cho môn phái to như vậy, không sợ môn chủ không thay ta trừng phạt nữ nhân này!”
Quan trọng nhất chính là, chờ ông ta luyện chế ra Tiên Thiên Trận, thì có thể tạo thành Tiên Thiên, lúc đó hoàn toàn có thể thu phục một số cường giả Tiên Thiên Trận trung thành như một.
La Phàm cong khóe môi lên, cười lạnh một tiếng.
Ông ta không phải không nghĩ nhân cơ hội đi vấn tội Quân Thanh Vũ, thật sự là vừa rồi Ngụy Quan ra sát chiêu trước, còn dùng linh thú Tiên Thiên đối phó với nàng, bây giờ hắn lao ra đi hỏi tội nàng tổn thương đồng môn, chẳng phải là rơi vào kết cục khi dễ vãn bối sao?
Quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ ông ta luyện chế ra trận pháp Tiên Thiên, đó là ngày chết của nữ nhân này!
“Hừ!”
La Phàm phất vạt áo, nhìn Quân Thanh Vũ lần cuối cùng rồi xoay người biến mất ở dưới ánh mặt trời ……
Trên quảng trường, ở dưới tiếng mọi người thổn thức chấn động, mặt của Quân Thanh Vũ luôn không biểu tình, ánh mắt thanh lãnh không biết nhìn phương nào, hình thành đối lập mãnh liệt với ồn ào chung quanh, như một thế giới cô độc.
……
Hoa Lạc Y mới từ sau núi xuống đã nghe thấy mọi người đang nghị luận trận chiến của Quân Thanh Vũ và Ngụy Quan, nàng đột nhiên ngẩn ra, đột nhiên nâng bước chân lên ngay lập tức đi về phía phòng tu luyện số chín.
Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, lo lắng trong lòng mới thả xuống.
“Hoa Lạc Y?”
Quân Thanh Vũ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía nữ tử tuyệt mỹ đang đi đến.
Hoa Lạc Y ở trước mặt nàng dừng chân lại, mắt đẹp nhìn thiếu nữ đứng ở trước người, dấu ngọn lửa giữa mày như thiêu đốt, khiến khuôn mặt như yêu nghiệt kia của nàng càng thêm diễm lệ.
“Thực lực của Ngụy Quan cũng không kém, ngươi…… Có bị thương hay không?”
Ánh mắt của nàng cực kỳ phức tạp, đáy mắt chợt lóe cảm xúc u ám không rõ.
“Ta không sao? Nhưng thật ra Hoa Lạc Y ngươi……” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ dời xuống dưới, dừng ở trên cánh tay bị ngoại vật xé nát của nàng, trên da thịt vốn trắng nõn còn mang theo vết máu nhàn nhạt, một vết sẹo kinh hãi khó coi.
Hoa Lạc Y vội vàng che cánh tay của mình lại, lắc đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ cong lên tươi cười yêu nghiệt: “Vừa rồi chiến đấu với một linh thú, không cẩn thận bị thương, ta về phòng chữa thương trước.”
Nàng hơi rũ mắt xuống, đi qua từ bên cạnh Quân Thanh Vũ, lại không ngẩng đầu nhìn nàng một cái……
Quân Thanh Vũ nhìn chăm chú bóng dáng của nữ tử biến mất, trong ánh mắt chứa một tia thâm ý: “Hình như hôm nay nàng có chút không bình thường, chẳng lẽ là bởi vì Liễu hồ ly?”
Ở trong khoảng thời gian mình không ở đây, bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
“Mẫu thân!”
Tiểu Hoàng Nhi chớp đôi mắt, nâng mắt to lên nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Hơi thở trên người Hoa a di quái quái.”
“Hoàng Nhi, con nói rõ rang đi.”
“Hoàng Nhi cũng không biết.” Tiểu Hoàng Nhi lc lắc đầu, nghi hoặc nói: “Từ trước kia hơi thở của Hoa a di bắt đầu khác với mẫu thân, hơn nữa vừa rồi nàng đi qua, Hoàng Nhi cảm nhận được trên người nàng có một cảm giác rất nguy hiểm……”
Ngay cả nàng cũng không nói được loại cảm giác này là cái gì.
“Khác với ta?” Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút, đây là có ý tứ gì?
“Là khác với mẫu thân, cũng khác với Vân di, Hoàng Nhi cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là vì sao.” Tiểu Hoàng Nhi chớp mắt to, dù sao nàng mới sinh ra không bao lâu, vẫn không hiểu biết với rất nhiều chuyện……
Lại vào lúc này, một tiếng cười sang sảng từ ngoài viện truyền tới ——
“Ha ha, tiểu nha đầu, không nghĩ tới mấy tháng không thấy, thực lực của ngươi cũng đã có thể đánh bại Ngụy Quan đệ nhất bảng Tinh Anh, thật đúng là khiến lão phu lau mắt mà nhìn.”
Hỏa Vân từ ngoài sân đi vào, liếc mắt một cái đã thấy được Quân Thanh Vũ đứng ở giữa sân, mỉm cười đi về phía thiếu nữ.
Nhìn khuôn mặt thanh lệ xuất trần của thiếu nữ, ông bất giác nhớ lại đại hội võ giả năm đó.
Khi đó nàng cũng chỉ là một võ giả Hậu Thiên lục cấp mà thôi, lại ở mấy năm ngắn ngủn trưởng thành tới trình độ như thế, chỉ sợ ngay lúc đó mọi người cũng không thể nghĩ đến……
“Hỏa Vân trưởng lão.” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ nhìn về phía lão giả, với
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!