Trò Chơi Công Lược Toàn Năng - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


Chương 12


Edit: Mều

Chương 12:

Nếu như không phải nhiều lần suýt bị Khương Ly làm cho tức chết, còn thêm bản thân đi công tác ba ngày cậu còn chưa từng gọi lấy một cuộc thì chắc Giang Trạm sẽ tin lời cậu nói là thật.

Chỉ là không thể phủ nhận, từ tận đáy lòng hắn bởi vì câu nói không biết thật giả của đối phương mà cảm thấy vui vẻ.

Chẳng trách Thẩm Ngọc Chi nói nuôi tiểu tình nhân cũng có thể khiến cuộc sống thêm nhiều màu sắc.

“Khi nào anh về?” Thấy hắn không lên tiếng, Khương Ly hỏi thêm một câu.

Giang Trạm đóng tập văn kiện hội nghị lại, dựa ra sau, ngón tay chậm rãi gõ lên tay vịn: “Ngày mai.”

Buổi chiều hắn còn một hội nghị, lịch trình ghi rõ sáng mai có chuyến bay.

“Vậy à?”

Thanh âm Khương Ly có chút mất mát, Giang Trạm phát hiện có chuyện gì không đúng: “Cậu làm sao vậy? Có chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là…” Khương Ly ngừng lại một chút, thăm dò hỏi, “Anh có thích mấy thứ lông xù không? Tôi có chuyện cần anh đồng ý.”

Thứ lông xù, còn cần mình đồng ý…

Giang Trạm giật mình, đột nhiên nghĩ tới gì đó.

Tuy trước đây chưa từng hẹn hò cũng chưa từng bao dưỡng ai nhưng có một đứa bạn làm ông chủ club thì tình thú, SM giữa nam nữ hoặc nam nam gì đó cũng biết một ít như tai mèo, đuôi cáo, vòng cổ, vân vân… và một số sếch toy khác.

Lúc đó hắn nhìn các “cậu trai trẻ” mang theo tai mèo màu hồng nhạt hầu hạ người khác, hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ mà không có hứng thú gì.

Lúc này nghe Khương Ly hỏi như vậy, trong đầu không tự chủ nghĩ tới Khương Ly đầu đeo tai mèo, gọi là “chủ nhân”, hình như là.. có chút đáng yêu.

Tim đập nhanh không thể khống chế, Giang Trạm đổi tư thế ngồi cố đè suy nghĩ kia đang cuộn trào lên, ngữ khí tận lực bình tĩnh: “Ấp a ấp úng làm gì? Có chuyện nói thẳng.”

“Tôi muốn nuôi thú cưng, anh cho không?”

“…”

Đệt mợ gối chiếc khó ngủ, trong suy nghĩ của Khương Ly mình ngay cả con chó cũng không bằng.

Hình ảnh hường phấn chạy loạn ở trong đầu bỗng chốc tan thành mây khói, Giang Trạm tự đấm ngực một cái.

“Cậu nói lại lần nữa.”

“Tôi muốn nuôi chó hoặc mèo gì đó, anh có để ý không?”

“Để ý.”

“…”

Giang Trạm nói xong không chờ Khương Ly phản ứng liền cúp điện thoại, quăng di động sang một bên, tiếp tục xem tài liệu.

Đọc một hồi, hắn buồn bực ném sang một bên, cầm điện thoại gọi cho Kỷ Thư trực tiếp hạ lệnh: “Đẩy hội nghị buổi chiều sớm hơn hai giờ, sau đó giúp tôi đổi chuyến bay thành tối nay.”

Phân phó xong, Giang Trạm lặng yên cười lạnh một tiếng.

Nuôi thú cưng? Tôi sẽ cho cậu biết ai mới là người nuôi thú cưng.

Một nơi khác, Khương Ly đột nhiên bị Giang Trạm cúp điện thoại có chút không hiểu, không biết bản thân lại đạp trúng chỗ nào của hắn, coi như không thích nuôi thú cưng cũng đâu cần thiết phải tức giận chứ?

“Đúng là tên điên mà.”

Khương Ly nhỏ giọng mắng một câu, mở ra hệ thống cứng nhắc thấy độ thiện cảm không bị giảm thì quyết định đọc kịch bản, dù sao hai ngày nữa là cậu gia nhập vào đoàn phim rồi.

Bỏ ra nửa ngày để học kịch bản, đến buổi tối Khương Ly phát hiện bản thân là một tiên tri, miệng quạ nói gối chiếc khó ngủ thành thật. Ở trên giường, Khương Ly trở mình hồi lâu nhưng không thấy buồn ngủ, thời gian đã là nửa đêm sắp sáng rồi.

Có lẽ bởi vì ban ngày nói chuyện điện thoại với mẹ Khương nên cậu nhớ tới rất nhiều chuyện ở kiếp trước, nghĩ tới che mẹ khi còn sống vẫn luôn yêu thương mình, nghĩ tới sự cô đơn khi ở cô nhi viện rồi nghĩ tới thời điểm gian nan khi mới vừa bước vào giới giải trí.

Ngẫm lại bản thân sống nhiều năm như vậy mà lại không gặp được một người để cậu động lòng, để có thể bầu bạn một đời người, quả thật có chút đáng thương.

Chỉ là ở kiếp trước còn có bạn thân, ở đây lại chẳng có ai để thổ lộ tâm sự.

Khương Ly nằm ở trên giường thở dài, cũng may mình còn một hệ thống làm bạn.

“Tiểu khả ái, mầy ngủ rồi à?”

“Dữ liệu không cần ngủ.” Âm thanh hệ thống truyền đến.

“Ngược lại ký chủ nên nghỉ ngơi, nhân loại bình thường phải ngủ từ bảy tới tám tiếng. Buổi tối ngủ trước mười một giờ là thích hợp nhất. Thân thể người vào buổi tối sẽ tiến vào trạng thái trao đổi chất, đặc biệt là…”

Âm thanh hệ thống vẫn máy móc như mọi ngày, nhưng vào ban đêm yên tĩnh lại cố tình có cảm giác động viên kỳ lạ, dường như vẫn còn có người quan tâm tới chính mình.

Khương Ly nghe nó nói cằn nhằn, nỗi cô đơn trong lòng cũng được giải tỏa phần nào, chờ nó blah blah blah xong mới cười hỏi: “Mầy thật ra là hệ thống bảo mẫu phải không? Bị mầy nói một trận, tao lại càng không ngủ được.”

“…”

Hệ thống trầm mặc nửa ngày mới dừng suy nghĩ muốn khuyên nhủ cậu nghỉ ngơi sớm: “Cậu muốn nói chuyện gì?”

“Gì cũng được, tùy tiện tìm chủ đề nào đó tâm sự giết thời gian thôi.”

Một người một hệ thống bàn chuyện từ nam ra bắc, từ đông sang tây một hồi lâu, Khương Ly cảm thấy cuống họng hơi khô nên đi ra ngoài rót nước. Chưa đi tới phòng ăn thì nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa.

Giang Trạm bây giờ đang đi công tác, phản ứng đầu tiên của Khương Ly là nghĩ tới trộm, tiếp theo là cấp tốc chạy vào nhà bếp rút con dao đi ra định chính diện đối mặt với tên trộm.

Bước chân của cậu vừa nhanh vừa nhẹ, mới vừa đi tới giá rượu thì thấy người tiến vào, bước chân đột nhiên dừng lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Sao lại là anh?”

Người bước vào không ai khác chính là Giang Trạm.

Giang Trạm mặc chiếc áo sơ mi màu xám, nút áo mở ra hai cúc, sắc mặt hơi uể oải, đột nhiên thấy Khương Ly, bước chân của hắn cũng ngừng lại, tầm mắt rơi xuống con dao đang lóe ánh sáng sắc lạnh, lưỡi dao thì đang hướng về mình, hắn không khỏi trầm xuống: “Khương Ly, cậu muốn làm gì?”

Khương Ly ngạc nhiên vô cùng nên nhất thời quên thu dao lại, nghe thấy hắn hỏi mới phản ứng lại, sợ hắn hiểu lầm nên để dao sau lưng, lúng túng nói: “Tôi tưởng là trộm, không nghĩ là anh về.”

“Trộm?”

Giang Trạm vừa nghe vừa ném áo khoác lên sô pha, ánh mắt vẫn dán lên con dao trong tay cậu: “Cho nên cậu muốn liều mạng với trộm?”

Hôm nay tuy vì chuyện Khương Ly muốn nuôi thú cưng nên mới gọi điện cho hắn khiến hắn cảm thấy tức giận nhưng hắn cũng cảm giác được tâm tình Khương Ly tựa hồ không đúng lắm, nghĩ cậu gặp chuyện gì đó khó giải quyết nên gọi Kỷ Thư đẩy thời gian họp sớm hơn, sau tiệc tối liền chạy tới sân bay trở về.

Hắn tuyệt đối không ngờ vừa bước vào nhà nghênh đón hắn là một con dao? Trước không nói tới chuyện hắn hiểu lầm, càng khiến hắn tức giận hơn là Khương Ly còn muốn tự mình bắt trộm?

Nếu quả thật là trộm, đối phương còn mang theo vũ khí thì lỡ có chuyện bất trắc xảy ra thì phải làm sao? Có phải ngày mai chờ đợi hắn về là một thân thể đầy vết thương không?

Càng nghĩ càng nóng ruột, sắc mặt Giang Trạm cực kỳ xấu, đáy mắt âm trầm giống như điềm báo sắp nổi bão.

Khương Ly cho là hắn đang trách cậu vì coi hắn là trộm nên vội cất dao vào trong bếp rồi đi ra nói với hắn: “Xin lỗi Giang tổng. Tôi không cố ý, vì anh bảo ngày mai anh mới về nên tôi đương nhiên không nghĩ tới đó là anh.”

Cho nên là tại hắn?

Giang Trạm không nói gì, nghiêm mặt nhìn cậu, vẫn chưa nguôi giận.

Khương Ly thấy thế, biết mình không thể cùng hắn cứng đối cứng, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, khẩu khí cũng mềm nhẹ hơn: “Anh mới về hẳn rất mệt phải không? Hay là anh tắm trước đi. Để tôi chuẩn bị nước nóng.”

Giang Trạm vẫn không nói gì, Khương Ly coi đó là đồng ý nên nhanh chóng chạy vào phòng ngủ.

Trong phòng tắm, Khương Ly vừa giúp Giang Trạm thử nước vừa thất thần.

Tuy không biết tại sao Giang Trạm lại đột nhiên quay về nhưng đối với chuyện này, cậu ngoại trừ kinh ngạc còn có một chút mừng thầm.

Loại cảm giác đó giống như bản thân đang không vui, muốn có người bầu bạn thì bỗng có một người từ trên trời giáng xuống.

“Một mình cười ngu gì vậy?”

Sau lưng truyền tới âm thanh gọi hồn Khương Ly về, quay đầu lại thấy Giang Trạm đang đứng ở sau lưng, vừa nhìn cậu vừa cởi khuy áo.

Có lẽ là vì ở trên máy bay nghỉ ngơi nên mái tóc của hắn không chỉnh tề như bình thường, tóc mái bên trái hơi rũ xuống che bớt cái trán khiến cỗ khí tức lạnh lẽo giảm đi mà nhiều hơn một tia nhu hòa.

Nước gần đầy thì Khương Ly đứng dậy đi tới trước mặt hắn thay hắn cởi áo sơ mi ra.

“Không cười gì cả, chỉ là đêm nay không cần phải một mình cô đơn nên cảm thấy cao hứng thôi.”

“…”

Chuyện tiếp theo đều diễn ra rất tự nhiên, nước trong bồn tắm đưa đưa đẩy dẩy, Khương Ly cuối cùng lại tắm thêm lần nữa.

Lúc hai người nằm trên giường đã là 4 giờ sáng.

Khương Ly ở trong bóng tối ôm lấy cổ Giang Trạm kéo mặt hắn lại gần, hôn một cái trên môi hắn, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh vì đã trở về.”

Thời khắc này, Khương Ly không vì công lược mà chỉ vì cảm thụ chân thật nhất từ nội tâm.

Giang Trạm liếm qua chỗ cậu vừa mới hôn, giọng mang vẻ ghét bỏ: “Kỳ cục.”

Ngoài miệng nói như vậy nhưng tay lại dịu dàng vuốt tóc cậu.

Khương Ly nghe hắn nói, âm thầm nở nụ cười, không nói gì nữa, cơn buồn ngủ kéo tới, cậu từ từ nhắm hai mắt lại.

Hôm sau lúc Giang Trạm tỉnh lại phát hiện Khương Ly không còn ở trên giường nữa. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi hai người ngủ cùng nhau Khương Ly rời giường trước.

Bây giờ vẫn còn sớm, Giang Trạm không có thói quen ngủ nướng, xốc chăn xuống giường để nhìn xem Khương Ly có phải ra ngoài rồi không. Vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã nghe thấy mùi gạo thơm thanh đạm.

Trong phòng bếp, Khương Ly mặc áo thun màu trắng, quần cộc màu đen đang làm bữa sáng.

Kiếp trước Khương Ly đầu tư một nhà hàng Trung Hoa, thời gian rảnh rỗi đã từng theo bếp trưởng học nấu ăn nên đây cũng có thể coi là một trong những sở trường khác của cậu.

Ở đây có đầy đủ dụng cụ nấu ăn, trong tiểu khu cũng có siêu thị nên mua thức ăn rất thuận tiện. Nếu như không có chuyện gì khác, cậu cũng lười ra ngoài, thường ở trong nhà tự làm cơm.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Khương Ly quay đầu lại nhìn Giang Trạm đã tỉnh dậy, cười cười với hắn: “Anh dậy rồi? Ngồi đợi một chút là có thể ăn rồi.”

Nụ cười của cậu mang theo sự ấm áp, mặt mày cong lên như vầng trăng lưỡi liềm.

Giang Trạm nhìn nụ cười của cậu, tim nhảy lên một cái, trong lúc nhất thời không thể phân biệt rõ là nụ cười của cậu hay ánh nắng ngoài kia ấm hơn, chỉ cảm thấy đáy lòng như bị thứ gì đó bắn trúng, bên tai dần nóng lên.

Lúc này, âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Khương Ly.

“Chúc mừng ký chủ. Độ thiện cảm của nam chính đã tăng 20%, bây giờ đã đạt tới mức 42%.”

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Ly: *mài dao soàn soạt* Chém cá nóc!

Giang – cá nóc: Sớm muộn gì cũng bị em chọc tức tới chết!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN