[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 38
Điền Chính Hy nhìn anh một cái, đem cả khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng anh, rầu rĩ nói:“Em chán ghét hai người kia, em yêu anh, Hưởng không cần không vui.”
Nghe qua có chút lộn xộn nhưng Kim Tại Hưởng cũng hiểu được cậu muốn an ủi anh, trong lòng ấm áp, cằm vuốt ve đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng nói:“Anh không có không vui.”
Điền Chính Hy đẩy anh ra, ngửa đầu nghiêm túc nhìn mặt anh:“Thật sao?”
“Uhm.” Ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của cậu, Kim Tại hưởng dịu dàng cười:“Thấy bé cưng anh sẽ không còn không vui.”
Điền Chính Hy nhếch miệng ngây ngô cười, gật đầu nói;“Thấy Hưởng, em cũng rất vui!”
Kim Tại Hưởng cưng chiều hôn lên môi cậu, một tay ôm lấy cậu hướng đi lên lầu, Điền Chính Hy nhìn về phía sô pha:“Tiểu Hùng…”
Liếc mắt một cái về sô pha, Kim Tại Hưởng nhíu mày, trong lòng có chút không vui, nhìn về người trong lòng, bá đạo nói:“Không cho phép ôm!”
Điền Chính Hy không nỡ nhìn Tiểu Hùng một cái, ủy khuất tựa vào trong lòng anh, tùy ý anh ôm đi. Kim Tại Hưởng cúi đầu liếc mắt cậu một cái, khóe miệng gợi lên ý cười thản nhiên.
Kim Tại Hưởng ôm cậu đi vào phòng tắm, thấy cậu vẫn là bộ dáng ủy khuất, không khỏi bật cười, hôn môi cậu một cái, nhíu mày hỏi:“Bé cưng thích anh hay là thích Tiểu Hùng hơn?”
Điền Chính Hy ôm cổ của anh cọ cọ:“Đương nhiên thích Hưởng hơn a! Người ta không có tức giận.”
Kim Tại Hưởng đặt cậu đứng vững, một bên mở nước, một bên giúp cậu cởi quần áo, buồn cười hỏi:“Thế vì sao bộ dáng lại không vui?”
Điền Chính Hy chu miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo:“Tiểu Hùng là Hưởng tặng cho em a!”
Kim Tại Hưởng dừng một chút, bởi vì là anh đưa nên cậu mới thích như vậy? Cưng chiều nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, ánh mắt càng thêm dịu dàng, ôm cậu ngồi vào bồn tắm lớn, để cậu tựa vào trong lòng mình, thuần thục giúp cậu tắm.
Điền Chính Hy thoải mái tựa vào trước ngực anh có chút mơ màng ngủ, nhìn trên người cậu dầy đặc vết hôn, Kim Tại Hưởng ánh mắt tối sầm lại, khan giọng hỏi:“Bé cưng, mệt lắm không?”
Điền Chính Hy ở trên người anh cọ cọ, mơ mơ màng màng:“Có chút mệt.”
Nghe vậy Kim Tại Hưởng trong lòng thở dài một tiếng, tuy rằng rất muốn cậu nhưng lại sợ thật sự mệt đến cậu. Ban ngày đã muốn qua chút, trong lòng có chút bất đắc dĩ nhưng cố tình tiểu bạch thỏ nào đó không biết tâm trạng của anh, không biết sống chết trên người anh sờ loạn:“Bé cưng…”
Điền Chính Hy đã gần ngủ, nghe được anh gọi cậu bất mãn oán giận nói;“Hưởng, gọi gì em.” Nói chuyện đồng thời vừa vặn đụng đến cái kia.
Kim Tại Hưởng hút một hơi lạnh, thanh âm càng thêm khàn khàn:“Bé cưng, buông tay!” Anh không phải thánh nhân, cậu còn nháo như vậy nữa đừng hòng ngủ!
Điền Chính Hy rốt cục ý thức được giọng nói của anh có chút không đúng, vươn tay kia xoa mắt, hơi chút thanh tỉnh, sau đó thấy rõ trong tay nắm cái gì vội vàng thu tay, rụt lui thân mình, yếu ớt nói:“Em… em không phải cố ý…”
Kim Tại Hưởng thở dài một tiếng, hoàn toàn không có biện pháp với cậu. Điền Chính Hy lén liếc mắt nhìn anh, thấy sắc mặt anh không tốt chút nào, thật cẩn thận hỏi:“Hưởng, anh… rất khó chịu sao?”
“Không có việc gì, ngoan ngoãn đừng lộn xộn.” Điền Chính Hy ngoan ngoãn gật đầu, không dám lại động, thỉnh thoảng lại trộm ngắm anh một cái. Kim Tại Hưởng trong mắt không khỏi lộ ra mỉm cười:“Nhắm mắt lại!”
Điền Chính Hy ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Kim Tại Hưởng để cho cậu ngửa đầu tựa vào trong lòng anh, lấy vòi hoa sen gội đầu giúp cậu. Tóc của cậu rất mềm, mượt, tựa như thuận theo người cậu. Nhịn không được cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn của cậu, Điền Chính Hy đột nhiên mở mắt ra nhìn anh, Kim tại Hưởng bất đắc dĩ nói:“Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nếu không sẽ vào mắt.”
Điền Chính Hy ngoan ngoãn gật đầu, lại nhắm mắt lại, chờ Kim Tại Hưởng giúp cậu gội xong rồi mới phát hiện cậu đã ngủ. Giúp cậu làm khô tóc mới nhẹ nhàng đem cậu đặt lên giường, đang muốn nằm lên theo lại vang lên tiếng đập cửa.
Có chút không vui nhíu mày, Kim Tại Hưởng kéo chăn qua cho cậu, sau đó mới mặc áo tắm vào mới ra mở cửa. Đóng chặt cửa, nhìn Phác Chí Mẫn, ý bảo cậu có việc gì thì nói.
Phác Chí Mẫn vẻ mặt nghiêm túc nói:“Lão đại, có người xông vào biệt thự!”
Kim Tại Hưởng mím môi, có thể xông vào biệt thự bản lĩnh thật sự không nhỏ! Đang nghĩ lại nghe thấy trong phòng truyền đến động tĩnh rất nhỏ, trong lòng căng thẳng, vội vàng một cước đá cửa văng ra, đúng lúc thấy một người phụ nữ mặc đồ bó màu đen rất nhanh tới gần phía giường to, súng trong tay sớm nhắm ngay Điền Chính Hy.
Điền Chính Hy nhạy cảm ý thức được nguy hiểm tới gần, đột nhiên mở mắt ra, tầm mắt lạnh như băng tập trung người tới gần, tay phải rất nhanh nâng lên, người nọ đột nhiên thân hình dừng lại, đồng thời trong tay Kim Tại Hưởng bắn ra lưỡi dao cắt cổ họng cô ta. [Mị: Chỉ giơ tay phải ra thôi mà làm cho người ta đứng yên a… ^-^]
“Ầm” một tiếng, người phụ nữ kia té trên mặt đất, muốn chết cũng không thể!
Kim Tại Hưởng rất nhanh xuất hiện bên giường, đem cả người Điền Chính Hy ôm chặt vào trong ngực, sắc mặt âm trầm, trong mắt đều là tia máu, thanh âm giống như đến từ chín tầng địa ngục lộ ra âm hàn tê buốt:“Ném ra ngoài tiên thi* cho tôi!”
*tiên thi : tiên là roi, côn… chắc là quất roi thi thể
Phác Chí Mẫn run lên, nhìn về phía Kim Tại Hưởng, phát hiện anh không có một chút ý nói giỡn, vội vàng định thần, nghiêm mặt nói:“Vâng!” Này vẫn là lần đầu tiên nhận được mệnh lệnh tiên thi nhưng đã từng có rất nhiều lần đầu tiên, bọn họ cũng có chút quen. Nhưng lão đại bình thường cũng chỉ có một diễn cảm, cũng chỉ có dính đến chị dâu nhỏ mới có thể làm cho anh biểu hiện tức giận rõ ràng như vậy, muốn trách chỉ có thể trách sát thủ này xui xẻo!
Nhìn Kim Tại Hưởng sắc mặt âm trầm, Điền Chính Hy nhẹ nhàng kéo tay áo của anh, lại ôm anh cọ cọ, an ủi nó:“Hưởng, em không sao.”
Kim Tại Hưởng cái gì cũng chưa nói, chỉ ôm cậu càng chặt, Điền Chính Hy cũng đưa tay ôm chặt anh, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ trên lưng anh, dùng ngữ khí như dỗ em bé:“hưởng, đừng sợ…”
Hẳn vốn rất buồn cười nhưng Kim Tại Hưởng lại cười không nổi, anh không dám tưởng tượng nếu cậu có chuyện gì, anh sẽ như thế nào!
Sáng sớm hôm sau, Phác Chí Mẫn đem đến một kim bài nhỏ, khoảng đầu ngón tay, mặt trên có một chữ “Ám”, đó là trải qua thủ pháp đặc biệt khắc lên, không thể giả tạo.
Kim Tại Hưởng đem Điền Chính Hy ôm vào trong ngực, dịu dàng cho cậu ăn cháo, ngữ khí cũng âm trầm:“Tốt lắm! Ám dạ cư nhiên phái ra kim bài sát thủ, thật sự là coi trọng tôi!”
Ám Dạ tổng cộng chỉ có năm kim bài sát thủ, ngoài Dạ đế, sát thủ xuất sắc nhất ra, cư nhiên điều đi kim bài sát thủ, xem ra Ám Dạ thật có dự định hoàn thành tốt nhiệm vụ này!
Kim Tại Hưởng không nói nữa, đợi Điền Chính Hy ăn no mới giúp cậu lau miệng, tiếp tục nói:“Bảo Hạo Thạc mau chóng tìm được Đoạn Phi Ưng, tôi chỉ cần thi thể, mặt khác dặn xuống, toàn lực đả kích Ám Dạ!”
———————————————–
_ Mị up thêm chương này nữa để hoi mọi người một chuyện a. Mị muốn chuyển bộ đam mỹ H văn (đã đề cập qua chút xíu), nhưng lại sợ mn không thích “Ác ma chi sủng” nữa. Vậy nên nếu có chuyển, mị mog các readers sẽ yêu thích cả 2 bộ ạ, còn nếu chuyển bộ kia mà “tổn hại” đến bộ mình yêu thích nhất thì đau lòng lắm a. Mong mn góp ý ạ!!! Thanks ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!