[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 41
Kim Nam Tuấn không biết làm sao khuyên:“Ông chủ, anh đừng vội, Hy nhi là tự mình rời nhà đi!”
“Rời nhà đi?” Kim Tại Hưởng vẻ mặt âm trầm, cư nhiên dám rời nhà đi!
Kim Nam Tuấn cầm tờ giấy trong tay đưa cho anh, Kim Tại Hưởng nhận lấy, lời nói bên trên đơn giản dễ hiểu lại làm cho Kim Tại Hưởng sắc mặt càng thêm âm trầm.
“Hưởng, kỳ thật em hy vọng anh không thấy lá thư này, vậy chứng minh em không có bị phát hiện nhưng nếu phát hiện em đây liền nói cho anh biết là được, miễn cho anh lo lắng. Em phải rời nhà đi thật ra là vì em có hẹn, anh yên tâm, em rất nhanh sẽ trở về!”
“Có hẹn?” Kim Tại Hưởng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt hai chữ kia, cậu cư nhiên dám ra ngoài hẹn hò!
Kim Nam Tuấn do dự nói:”Hy nhi nói có hẹn có thể chỉ là có hẹn với bạn!”
Kim Tại Hưởng hừ lạnh nói:”Em ấy làm sao có bạn?” Kim Nam Tuấn thở dài một tiếng, ông chủ có phải giận quá hồ đồ không? Nếu Hy nhi ngay cả bạn cũng không có, thế khẳng định cũng không có khả năng biết những người khác! [Mị: Em đồng ý hai tay hai chân với anh, Tuấn ca.]
“Lập tức tìm người cho tôi!” Sớm biết cậu sẽ chạy loạn như thế, anh nên cài thiết bị truy tìm trên người cậu!
“Vâng !”
…
Trong xe trên đường lộ, Điền Chính Hy cứ thế trừng mắt nhìn, sau đó lắc đầu thật mạnh, Vũ Văn Cận trong lòng quýnh lên, đưa tay nắm chặt bả vai của cậu, hỏi:“Vì sao? Cậu đối với tôi có chỗ nào không hài lòng sao?”
Cách đó không xa, Doãn Hi An kéo một người đàn ông tai to mặt lớn đi tới, không cẩn thận liếc mắt nhìn thấy hai người, cước bộ dừng lại, trong mắt hiện lên một tia nham hiểm. Nếu không phải tại nam nhân này, Kim Tại Hưởng sao có thể ném cô đi? Cô cũng sẽ không lưu lạc tới nỗi làm người tình của người đàn ông ghê tởm này!
Doãn Hi An mắt quyến rũ như tơ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, giọng nũng nị:“Tình yêu, em còn có chút việc anh lên xe chờ em một chút, được không?”
Thấy người đàn ông không vui nhíu mày, Doãn Hi An vội vàng chu môi đỏ mọng, trên mặt mập mạp của hắn hôn một cái, lắc lắc cánh tay của hắn, ngực đầy đặn cố ý cọ xát trên cánh tay hắn, làm nũng nói:“Được không? Người ta một lát sẽ bồi thường anh thật tốt không được sao?” Nói xong hướng sát trong lòng hắn, ngầm tính va chạm bộ phận mẫn cảm của hắn.
Người đàn ông nhéo mông cô một cái, mê đắm cười nói:“Anh chờ!”
Nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi, Doãn Hi An giận tái mặt, chỉ cảm thấy ghê tởm, này tất cả đều do nam nhân kia! Đảo mắt nhìn về phía hai người thân mật bên trong xe, trong mắt chợt lóe sáng, nụ cười giả tạo lấy di động ra.
Điền Chính Hy nhạy cảm cảm giác được ánh mắt ác ý, muốn xoay người nhìn nhưng Vũ Văn Cận lại cố chấp không cho phép cậu xoay người, nhìn cậu, nhất định phải nghe đáp án của cậu.
Điền Chính Hy mất hứng sự kiềm chế của cậu, nhìn Vũ Văn Cận lái xe đưa mình về nên không cho cậu hai quyền, nhưng ngữ khí lại không ổn:“Tôi lại không thương cậu, vì sao phải làm người yêu cậu?”
Vũ Văn Cận nhíu mày nói:“Chúng ta sau khi hẹn hò, cậu sẽ yêu thương tôi, cho tôi một cơ hội không được sao?”
“Không được!” Điền Chính Hy kiên quyết lắc đầu.
“Vì sao không được?”
“Hưởng sẽ tức giận!”
Hưởng? Lần trước cũng nghe Điền Chính Hy nhắc tới tên này, chẳng lẽ là người cậu yêu? “Cậu có người yêu?”
Điền Chính Hy do dự một chút, lắc lắc đầu, trong lòng cậu Kim Tại Hưởng là người quan trọng nhất, đã không phải người yêu đơn giản như vậy!
“Thế vì sao không thể?”
“Không thể chính là không thể! Hưởng sẽ rất tức giận!”
“Hưởng là ai?” Nếu không phải người yêu cậu, vì sao bọn họ cùng một chỗ anh ta sẽ tức giận?
“Tôi vì sao phải nói cho cậu biết? Hưởng là của tôi, không cho phép cậu giành với tôi!”
Vũ Văn Cận càng ngày càng hồ đồ. Giành với cậu? Hưởng kia là con gái sao? Không đợi cậu nghĩ nhiều, Điền Chính Hy đột nhiên cả kinh kêu lên:“Cậu lái xe nhanh chút! Nếu không trở về, Hưởng nhất định sẽ phát hiện không thấy tôi!”
Vũ Văn Cận như trước không buông tay, nhíu mày hỏi:“Cậu rất sợ anh ta?”
“Tôi không phải sợ anh ấy, Hưởng yêu tôi nhất, tôi không muốn anh ấy tức giận!” Điền Chính Hy cau mũi, Hưởng nếu phát hiện không thấy cậu, có thể lại đánh mông cậu không?
Vũ Văn Cận hoài nghi nhìn cậu:“Anh ta yêu cậu? Vậy cậu thương anh ta không?”
Điền Chính Hy dùng ánh mắt xem thường liếc nhìn về phía cậu:“Tôi đương nhiên thương anh ấy a!”
Vũ Văn Cận sắc mặt trầm xuống:“Cậu đùa giỡn tôi sao?” Điền Chính Hy không phải nói cậu không có người yêu sao?
Điền Chính Hy cũng lạnh mặt xuống, Vũ Văn Cận ta dựa vào cái gì hung dữ với cậu? Thấy cậu tức giận, Vũ Văn Cận vội vàng kiềm chế tính tình của mình, cậu nhóc ngây ngốc này có thể rất nhiều việc căn bản không hiểu, sắc mặt giãn ra, cậu hỏi tiếp:“Cậu nói Hưởng là con trai hay là con gái?”
Điền Chính Hy tuy rằng bất mãn nhưng nhìn Vũ Văn Cận ôn tồn, cậu vẫn trả lời vấn đề:“Con trai!”
“Vậy hai người ở cùng một chỗ sao?”
“Tôi với Hưởng vẫn ở cùng một chỗ a!”
Vẫn ở cùng một chỗ? Anh em? Chẳng lẽ cậu nói yêu, không phải là tình đôi lứa? Vũ Văn Cận cảm thấy có chút nhức đầu, tiếp tục hỏi:“Thế anh ta có hôn cậu không?” Do dự một chút, bổ sung một câu:“Cậu có biết cái gì là hôn không?”
Điền Chính Hy trong mắt rõ ràng viết hai chữ “ngu ngốc”:“Tôi đương nhiên biết a! Hưởng mỗi ngày đều hôn tôi!”
Nghe vậy, Vũ Văn Cận tâm trầm xuống một chút, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi:“Thế anh ta hôn cậu chỗ nào?” Tầm mắt dừng trên trán Điền Chính Hy, trong lòng vô cùng hy vọng người đó là anh trai cậu, chỉ là hôn trán cậu mà thôi.
Nhưng cậu thất vọng rồi, Điền Chính Hy mặt có chút đỏ kéo kéo tóc, tiếng nho nhỏ nói:“Anh ấy chỗ nào cũng có hôn.” [Mị: Ôi tiểu tâm can của tôi, cái cần nói thì dấu, cái không quan trọng lại đem đi khoe!]
Vũ Văn Cận hai tay căng thẳng, ý của cậu là người đàn ông kia đều hôn khắp toàn thân cậu? Một quyền đập lên chỗ tựa trên ghế ngồi của cậu, Vũ Văn Cận mắt đỏ thấp rủa:“Đáng chết!”
Điền Chính Hy nhíu mày bất mãn:“Cậu làm cái gì vậy? Mau lái xe!”
Vũ Văn Cận mắt đầy lửa giận trừng mắt cậu, đột nhiên đưa tay ép cậu lên ghế ngồi, cúi đầu liền muốn hôn cậu nhưng ngay khi hai môi sắp dán vào nhau, Vũ Văn Cận động tác đột nhiên cứng đờ, sắc mặt hóa đen, nổi giận quát:“Cậu cư nhiên dám đánh tôi!” Chết tiệt! Nhìn cậu nhỏ bé như vậy, khí lực sao mạnh như vậy? Đau chết rồi!
Điền Chính Hy thu hồi nắm tay nhỏ dán trên bụng cậu, đẩy cậu ra, khiêu khích đem nắm tay nhỏ tiến đến bên miệng thổi thổi, hừ hừ nói:“Hưởng nói qua không cho phép để người đàn ông khác hôn!” Nói xong còn hướng về phía cậu giơ giơ lên nắm tay, đẩy cửa xe ra chạy ra ngoài.
“Điền Chính Hy… Tê…” Vũ Văn Cận vốn định xuống xe đuổi theo cậu nhưng vừa động liền chạm đến chỗ đau ở bụng, đau đến hít một ngụm khí lạnh, thật sự là đáng chết! Lúc trước bị Vân Thiên môn chủ Vân Môn đánh cũng không có đau như vậy, cậu nhóc kia khí lực rốt cuộc mạnh như thế nào?
…
Điền Chính Hy ôm Tiểu Hùng chậm rãi đi, thì thầm trong miệng:“Mình trở về Hưởng nhất định phát hiện mình rời nhà ra ngoài, làm sao bây giờ? Hưởng có đánh mình không?”
Đi một lát, dừng lại cước bộ, xoa xoa bụng, cậu hình như đói bụng! Móm miệng tiếp tục đi về phía trước:“Người ta thật đáng thương nga! Hưởng thấy mình đáng thương như vậy hẳn là sẽ không tức giận đi? Nhưng còn phải đi bao lâu a?”
Vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước, tuy rằng cậu nói cứ như thê thảm nhưng nhìn bộ dáng của cậu cũng không giống mệt chết đi, nhìn qua cũng không đáng thương!
“Két…” Thanh âm bánh xe ma sát mặt đường vang lên, xe ngừng lại, Điền Chính Hy dừng lại cước bộ, quay đầu liền thấy Kim Tại Hưởng từ trong xe đi ra, trong mắt vui vẻ, đang muốn nhào qua nhưng lại thấy anh sắc mặt âm trầm, cước bộ dừng lại, xoay người liền chạy.
———————————————————–
_Có ai chia sẻ nỗi buồn với mị không, mới sửa xong mà laptop lại hỏng pin rồi, qua trình edit truyện gian nan quá. Huhu…!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!