[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 44
Sau khi dặn dò một ít việc, Kim Tại Hưởng đứng lên hướng đi lên lầu, nhìn bóng dáng anh rời đi, Phác Chí Mẫn thở dài nói:“Tôi còn muốn anh dâu nhỏ chỉ bảo chỉ bảo a!” Nhưng sư phụ của anh thật sự rất lười, lão đại chiếm giữ anh dâu nhỏ mạnh mẽ như vậy, cậu không dám cả ngày quấn lấy anh dâu nhỏ!
Kim Thạc Trấn cùng Mẫn Doãn Khởi nhìn cậu một cái, cùng phun ra ba chữ:“Cuồng chịu ngược!”
Phác Chí Mẫn hừ lạnh nói:“Các cậu biết cái gì? Tôi cái này gọi là tiến tới!”[Mị: Chắc là tiến tới để ăn đòn ạ?]
Kim Tại Hưởng đi vào phòng, nhìn người cuộn như con tôm, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, xốc chăn lên, đem cậu trần trụi ôm lấy. Điền Chính Hy lầm bầm một tiếng, hướng sát tới trong lòng anh, hai mắt cố gắng mở một khe hở:”Hưởng… Buồn ngủ quá…”
Kim Tại Hưởng trìu mến hôn môi cậu, nhẹ giọng dỗ nói:“Ngoan, hôm nay phải đi công ty!”
“Nga…” Bất mãn cọ cọ trước ngực anh, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Điền Chính Hy trong trạng thái mơ mơ màng màng rửa mặt xong, mặc quần áo, bị Kim Tại Hưởng ôm xuống lầu.
Trịnh Hạo Thạc, Kim Thạc Trấn còn có Phác Chí Mẫn đều đi rồi, Kim Nam Tuấn cũng đi làm việc của mình, chỉ còn lại Mẫn Doãn Khởi lười biếng dựa vào sô pha, chờ Kim Tại Hưởng cùng đi công ty.
Nhìn người trong lòng Kim Tại Hưởng như cũ ngủ say không biết chuyện gì, Mẫn Doãn Khởi lắc đầu nói:“Lão đại, anh sao lại muốn mang theo anh dâu nhỏ đi công ty vậy?”
Kim Tại Hưởng lạnh lùng nhìn cậu một cái, Mẫn Doãn Khởi thức thời câm miệng, Kim Tại Hưởng ôm Điền Chính Hy đi ra ngoài. Anh vốn lo lắng một mình cậu ở biệt thự, dù sao cũng từng có sát thủ xông vào, hơn nữa Điền Chính Hy từng rời nhà trốn đi, anh làm sao có thể lại để cho cậu rời xa tầm mắt của anh, chỉ có đem cậu đặt bên người anh mới có thể yên tâm.
…
Trong bệnh viện, Hứa Nhã Lệ ân cần giúp Tần Nhu lột quýt, ý cười đầy mặt:“Tiểu Nhu, bác sĩ nói, con khôi phục rất tốt, sẽ không lưu lại di chứng gì, rất nhanh thì có thể xuất viện!”
“Ân.” Tần Nhu gật gật đầu, có chút không yên lòng, cô nằm viện tới nay kim Tại Hưởng vẫn chưa tới gặp cô, ngay cả điện thoại cũng không điện một lần, hơn nữa khi cô bị thương, sự vô tình của anh, cô đã rõ Kim Tại Hưởng đã hoàn toàn quên cô nhưng cô cũng không thể cứ bỏ qua như vậy. Cô trong lòng không cam tâm, hơn nữa quan trọng nhất là nếu không thể bám lấy Kim Tại Hưởng, đợi người kia tìm được cô…
Nghĩ đến đó ánh mắt lộ ra một chút sợ hãi, cô không muốn tiếp tục trải qua khoảng thời gian sống không bằng chết! Lúc trước bị người kia hấp dẫn, cô không có đường lui cùng anh ta ra nước ngoài. Nhưng đến nước ngoài mới biết được, dịu dàng chẳng qua là vẻ ngoài của anh ta, trên thực tế anh ta cũng là xã hội đen lãnh khốc tàn nhẫn, người tình vô số, đối mỗi một người đều dịu dàng như vậy, nhưng cũng vô tình như vậy, mà bản thân cô cũng lĩnh hội sự vô tình của anh ta.
Nhớ tới quãng thời gian đen tối kia, cô cả người liền phát run, ánh mắt càng phát ra kiên định, cô nhất định phải để cho Kim Tại Hưởng lại yêu thương cô! Cô từng nghe người kia nói qua, có thể có tư cách trở thành đối thủ của anh ta chỉ có điện chủ U Minh Điện cùng Dạ đế Ám Dạ. Thủ lĩnh Dạ đế Ám Dạ quá mức thần bí, không có người biết diện mạo thật của cô ta, ngay cả cô ta là nam hay nữ cũng không có người biết. Điện chủ U Minh Điện cũng thần bí như vậy, nhưng gần đây đã nghe đồn, tổng tài tập đoàn Tuyệt Thế Kim Tại Hưởng là điện chủ U Minh Điện, mặc dù nghe đồn như vậy nhưng lại thật giả khó phân. Nhưng Tần Nhu lại nhận định Kim Tại Hưởng chính là điện chủ U Minh Điện, lúc trước cô chỉ biết Kim Tại Hưởng là pha lẫn hắc đạo, hơn nữa nay nghe đồn như vậy, khẳng định là anh! [Mị *lắc đầu chán nản*: Bệnh ảo tưởng lại nặng hơn rồi.]
Trong lòng cô cũng kỳ vọng là anh, như vậy cô mới có hy vọng!
Đè nén suy nghĩ trong lòng, Tần Nhu nhìn Hứa Nhã Lệ dịu dàng cười nói:“Bác gái đối với con thật tốt!”
Hứa Nhã Lệ lột quýt đưa cho cô, vẻ mặt hiền lành:“Đứa ngốc, rất nhanh sẽ là người một nhà, bác gái không đối với con tốt thì tốt với ai?”
Tần Lôi vừa đến liền thấy một cảnh ấm áp này, ha ha cười nói:“Tiểu Nhu, về sau cần phải hiếu thuận bác gái con thật tốt.”
Tần Nhu nhỏ giọng nói:“Con đã biết!”
“Ha ha… Tiểu Nhu thẹn thùng!”
Tần Nhu đỏ mặt gắt giọng:“Cha!”
Tần Lôi ngồi xuống giường bệnh, thở dài:“Tiểu Nhu, mẹ con mất sớm, cha cũng bận chuyện công ty, lơ là con, thấy con hạnh phúc cha rất an tâm!”
Tần Lôi biết Kim Tại Hưởng là tổng tài tập đoàn Tuyệt Thế, trong giới kinh doanh lăn lộn lâu như vậy, tất nhiên biết năng lực Kim Tại Hưởng, nên đối với con rể này rất vừa lòng. Ông cũng không biết chuyện lúc trước Tần Nhu đính hôn với Kim Tại Hưởng, Tần Nhu cũng không có nói cho Tần Lôi biết chuyện cô cùng người xã hội đen kia, càng không có nói cho ông biết cô bị thương cũng có liên quan tới Kim Tại Hưởng. Bởi vì cô sợ cô là con gái rượu của Tần Lôi ông sẽ sốt ruột, sẽ phản đối cô gả cho Kim Tại Hưởng, sợ sẽ hỏng chuyện!
Hơn nữa kể từ đó, Kim Kiền Vũ cùng Hứa Nhã Lệ cũng đối cô lòng mang cảm kích nên càng thêm hết lòng giúp cô, cớ sao mà không làm!
Tần Lôi tuy rằng yêu thương đứa con gái này nhưng phần lớn tinh lực đều đặt trên công tác, đối với Tần Nhu thật sự biết rất ít.
Lúc trước Tần Nhu sở dĩ đính hôn cùng Kim Tại Hưởng, chẳng qua là vì thấy có cô gái có chủ ý với Kim Tại Hưởng. Tần Nhu không cam lòng người của mình bị người ta mơ tưởng nên mới đưa ra đính hôn. Khi đó cô nghĩ đến Kim Tại Hưởng chỉ là một tên côn đồ, dự đoán Tần Lôi khẳng định sẽ phản đối nên không có nói với ông, lén đính hôn cùng Kim Tại Hưởng.
Tần Lôi đột nhiên nhíu mày hỏi:“Kim Tại Hưởng vẫn không có tới gặp con?” Tuy rằng Kim Tại Hưởng có năng lực nhưng nếu một chút cũng không quan tâm con gái của ông thì thành như thế nào?
Tần Nhu vội vàng hiểu chuyện:“Hưởng bề bộn nhiều việc, chờ anh ấy việc xong rồi sẽ đến gặp con!”
Mắt thấy Tần Lôi mày nhíu càng chặt, Hứa Nhã Lệ vội vàng phụ họa:“Đúng vậy! Tại Hưởng gần đây bề bộn nhiều việc, giống như có một hợp đồng lớn, luôn làm suốt đêm, tôi cũng lo nó ăn không tiêu, nhưng nó nói qua hai ngày thì tốt rồi, chờ việc xong nó sẽ đến bệnh viện gặp Tiểu Nhu!” Trong lòng nghĩ, mặc kệ như thế nào, nhất định phải đem Kim Tại Hưởng tới bệnh viện.
Tần Lôi tuy rằng có chút bất mãn như cũ nhưng không nói gì nữa, ông biết tập đoàn Tuyệt Thế cùng tập đoàn Vũ Văn hợp tác là một hạng mục lớn, bận là tất nhiên!
…
Kim Tại Hưởng mắt nhìn thẳng ôm Điền Chính Hy đi vào thang máy chuyên dụng, cửa thang máy đóng lại, ngăn cách mọi ánh mắt cùng tiếng nghị luận bên ngoài.
“Đinh…” Cửa thang máy mở, Lục Vân tiến lên muốn hướng Kim Tại Hưởng báo cáo hành trình hôm nay, lại bị Mẫn Doãn Khởi vẫy tay ngăn cản.
Lục Vân nhìn Kim Tại Hưởng ôm một người đang ngủ, cũng hiểu được mình tạm thời không nên lên tiếng, nhưng Điền Chính Hy cũng đã tỉnh, vươn tay nhỏ bé xoa mắt, mơ hồ hỏi;“Hưởng, đây là chỗ nào a?”
“Công ty…”
“Nga…” Ở trong ngực Kim Tại Hưởng cọ cọ, Điền Chính Hy tỉnh một chút, Kim Tại Hưởng đem cậu đặt xuống, ôm cậu đi vào văn phòng, chỉ bỏ lại một chữ:“Sữa!”
Đem Điền Chính Hy an trí trên sô pha,Kim Tại Hưởng trực tiếp hướng bàn công tác, lại thấy mặt trên nhiều phong thư giống nhau, nhíu mày, từ bên trong lấy ra gì đó, vừa thấy, sắc mặt thoáng chốc trở nên âm trầm, toàn thân tất cả đều là hơi thở âm lãnh.
Điền Chính Hy cảm giác được thay đổi của anh, vội vàng chạy tới:“Hưởng, anh làm sao vậy?”
Kim Tại Hưởng đảo mắt nhìn về phía cậu, trong mắt tất cả đều là lửa giận, “Ba” một tiếng, toàn bộ ảnh chụp ném trước mặt Điền Chính Hy.
——————————————-
_Hóng không nào, tập sau lại có biến động rồi nha. Hưởng ca ca lại giận nữa rồi!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!