Độc nhất sủng hôn
Chương 45: Tôi có tay
“Anh muốn gì cứ nói đi.”
Tân Tình cố ý nói.
Doanh Kình Thương nhìn cô một lát, nói:
“Không có việc gì, chẳng qua là tối ăn no quá nên đi cho dễ tiêu thôi.”
Nếu bây giờ hắn mở miệng báo hôm nay là ngày rằm thì Tân Tình có cho rằng sáng nay hắn đưa cô ra ngoài là có mục đích không? Nếu vậy cô còn cảm ơn hắn không? Vừa nghĩ tới việc cô sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt đau lòng, Doanh Kình Thương đã cảm thấy tim mình đau thắt.
“Vậy tôi lên gác đi ngủ trước đây.”
Tân Tình đứng lên, chuẩn bị lên nhà nhưng đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên. Nhìn thông báo trên màn hình, Tân Tình định lên gác nghe, nhưng thấy cái nhìn của Doanh Kình Thương, cô lại do dự rồi quyết định đứng đó nghe luôn.
“A lô, Trần Minh à.”
“Năm mới vui vẻ nhé, giúp em hỏi thăm chú dì.”
“Tối mai à? Anh chờ chút đã.”
Tân Tình quay đầu hỏi Doanh Kình Thương:
“Tối mai tôi có thể sang nhà Trần Minh ăn cơm không?”
Doanh Kình Thương nghe thấy hai chữ ‘Trần Minh’ là bắt đầu khó chịu, bây giờ Tân Tình lại hỏi hắn như vậy, hắn bỗng thấy hết khó chịu nên gật đầu:
“Không thể về muộn, em vừa khỏi bệnh.”
“Ừm.”
Tân Tình cười với hắn rồi nói với người phía bên kia điện thoại:
“Được, không cần đâu, em tự sang. Được, mai gặp nhé.”
Cúp máy, Tân Tình đi lên gác, thấy Doanh Kình Thương vẫn đi qua đi lại thì cười he he, hỏi:
“Anh không lên đi ngủ à?”
“Lát nữa anh lên, em cứ ngủ trước đi.”
Doanh Kình Thương đột nhiên nhớ tới lời bác sĩ, ít nhất phải kiêng chuyện đó trong mười ngày, chắc chắn hắn sẽ không phớt lờ sức khỏe của cô như trước.
Cho tới khi Doanh Kình Thương lên được tới phòng ngủ, bồn chồn tắm xong, mở cửa phòng tắm ra, hắn thực sự ngạc nhiên.
“Tắm xong rồi à? Vậy mau qua đây.”
Tân Tình ngồi bên giường, ngoắc tay.
Lần đầu tiên, tổng giám đốc Doanh cảm thấy não mình không đủ dùng, hắn cố gắng hết sức mới không nói lắp:
“Tân Tình, sao thế?”
“Đêm rằm, tôi nhớ mà.”
Tân Tình nhún vai.
Doanh Kình Thương vừa mừng vừa sợ. Mừng là vì Tân Tình còn đồng ý để hắn chạm vào cô, sợ là bây giờ hắn không được đụng vào cô, làm sao bây giờ?
“Anh không cần nói gì cả.”
Tân Tình quyết đoán kéo hắn lại rồi giơ tay lên:
“Nếu không cần tôi thì anh sẽ hối hận.”
Chẳng biết qua bao lâu, Tân Tình nghe thấy tiếng rên của Doanh Kình Thương.
Hai người đều ngẩn ra. Tân Tình đứng phắt dậy, chạy về phòng. Doanh Kình Thương thì không ngừng nhớ lại khuôn mặt đỏ bừng của Tân Tình khi nãy. Hắn nhắm mắt, lắc đầu rồi vào phòng vệ sinh.
Vì việc này mà sáng hôm sau, Tân Tình không dám xuống nhà. Cô rất xấu hổ khi gặp Doanh Kình Thương. Hơn nữa, tới nửa đêm, cô bỗng nhận ra việc này thật vô lý. Chuyện như dùng tay giải quyết là hoàn toàn không cần thiết. Nhớ tới những lời răn dạy của tổ tiên nhà họ Doanh, đôi bên nam nữ cần phải giao hợp, nếu không nhà họ Doanh sẽ gặp phải hậu quả đáng sợ.
Dùng tay tất nhiên không thể tính là giao hợp, Tân Tình cảm thấy mình thật ngu, vô duyên vô cớ lại hầu hạ Doanh Kình Thương một lần, còn hắn thì mặt mày thỏa mãn. Tâm trạng này cứ đi theo cô tới tận chiều.
“Anh đưa em đi.”
Thấy Tân Tình đã chuẩn bị ra ngoài, Doanh Kình Thương nói. Hôm nay cô mặc một bộ đồ đỏ, tóc búi cao, còn đeo cả một đôi khuyên tai ngọc trai nữa. Tân Tình mặc đẹp như vậy mà lại không phải cho hắn nhìn, Doanh Kình Thương thực sự khó chịu.
Tân Tình không khách khí bởi lẽ bây giờ không thể bắt taxi được. Trên đường, Doanh Kình Thương lúc thì bảo cô không được uống rượu, lúc thì nhắc không được ăn cay, mãi cho tới nhà Trần Minh rồi, hắn mở cửa xe, lại dặn:
“Chín giờ anh tới đón em.”
“Được.”
Tân Tình gật đầu, muộn quá cũng không hay.
Doanh Kình Thương về một mình, thấy nhà lúc này thật vắng vẻ. Trước kia hắn không có cảm giác như thế, hắn vốn là người thích yên tĩnh, thế mà giờ đây hắn lại thấy cảm giác này thật trống vắng.
Vậy là hắn chậm rãi vào phòng Tân Tình, nhìn giường ngủ của cô, nhìn những sách cô đọc, thậm chí còn thấy một quyển sổ trong ngăn bàn nữa. Trong lúc vô tình, hắn nhận ra đó là nhật ký của Tân Tình. Vốn là muốn cất lại, nhưng hai chữ Trần Minh làm hắn không nhịn được mà tiếp tục đọc. Sau đó, tâm trạng hắn lại càng nặng nề.
“Về sớm vậy à, Doanh Kình Thương qua đón em hả?”
Trần Minh tiễn Tân Tình xuống nhà, hỏi. Cô gật đầu:
“Không sớm nữa rồi, phải mất hơn một giờ mới về tới nhà mà.”
Trần Minh do dự chốc lát, lại hỏi:
“Em đừng để ý mấy lời ba mẹ anh vừa nói, họ lớn tuổi rồi nên quan tâm nhiều thôi.”
“Không đâu, chú dì nói phải.”
Tân Tình không để ý. Lúc ăn cơm, cha mẹ Trần Minh ám chỉ rất rõ ràng với cô rằng vợ sau này của anh ta phải là một cô gái liên quan tới chính trị hoặc có thể mang tới lợi ích cho con trai họ, còn một nữ sinh bình thường như cô thì tuyệt đối không được. Tân Tình thông cảm được điều đó, nhưng cô vẫn chạnh lòng.
Khi còn bé, cha mẹ anh ta vẫn hay nói đùa rằng cô sẽ là con dâu họ. Lúc ấy cô cũng ngốc nghếch, nghĩ sau này mình sẽ là vợ anh ta thật, trò chơi gia đình cũng chơi rất nhiều lần. Bây giờ lớn rồi, biết đó chỉ là lời đùa con trẻ, ngay cả thái độ của người lớn cũng khác.
“Tân Tình!”
Trần Minh gọi cô.
Tân Tình đang ngó ngoài cổng xem Doanh Kình Thương đã tới chưa, nghe thấy tiếng gọi, cô quay lại:
“Sao thế?”
“Anh có vài lời cần nói với em.”
Trần Minh tới gần cô, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tân Tình bị sự nghiêm túc của anh ta làm cho giật mình:
“Sao nghiêm túc thế? Anh nói đi, em nghe.”
“Rời khỏi Doanh Kình Thương đi.”
Trần Minh chậm rãi nói:
“Không cần biết quan hệ giữa hai người là gì, anh vẫn mong em rời khỏi anh ta, anh ta không hợp với em.”
Tân Tình bối rối:
“Trần Minh, em… Ôi, anh không hiểu đâu.”
“Anh hiểu!”
Trần Minh sát gần lại:
“Em nợ anh ta cái gì, anh sẽ trả. Anh vẫn là Trần Minh ngày bé, là Trần Minh sẽ bảo vệ em, không cho bất cứ kẻ nào bắt nạt em.”
Tân Tình cúi đầu, cô không để ý ánh mắt anh ta đã chuyển về phía sau mình. Sau đó, mắt anh sáng lên, mau chóng lại gần bên tai cô. Theo một góc độ nào đó, trông như hai người đang ôm hôn vậy.
“Không phải như anh nghĩ đâu, quan hệ của bọn em là…”
Tân Tình chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng “rầm”. Trần Minh ngã xuống đất, Doanh Kình Thương thì nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh buốt.
“Em nói đi, anh muốn nghe xem trong lòng em thì quan hệ của chúng ta là gì.”
Trần Minh đứng lên định kéo Tân Tình lại nhưng Doanh Kình Thương nhanh tay hơn, hắn ôm lấy Tân Tình rồi đẩy cô vào xe. Sau đó, hắn xoay người, cười lạnh với Trần Minh:
“Cách xa cô ấy ra, nếu không tôi không ngại nói chuyện với cha anh đâu.”
Doanh Kình Thương sa sầm mặt cả quãng đường, về tới nhà, Tân Tình còn chưa kịp hỏi vì sao hắn đánh Trần Minh thì đã thấy hắn quẳng nhật ký của cô xuống đất.
“Em muốn cưới anh ta? Em muốn cưới anh ta sao?”
Doanh Kình Thương nổi giận đùng đùng:
“Anh nói cho em biết, dẹp ngay ý nghĩ đó đi, em đã ký thỏa thuận rồi, em chỉ có thể là của anh, những thằng đàn ông khác đừng mơ chạm được vào em!”
Tân Tình bàng hoàng nhặt nhật ký lên:
“Anh đọc lén nhật ký của tôi?”
Cô trợn mắt:
“Sao anh lại hèn hạ như thế?”
“Anh hèn hạ? Vậy em thì sao?”
Doanh Kình Thương đau khổ nhưng vẫn cười lạnh:
“Nếu anh đến muộn vài phút, chắc là hai người đã ôm nhau, còn nếu là tối muộn mới tới, hẳn phải tìm em trên giường.”
Tân Tình hít sâu, lắc lắc hai tay:
“Tôi không muốn cãi nhau với anh, anh nghĩ sau cũng được.”
Nói xong, cô đi lên gác. Doanh Kình Thương đuổi theo sau cô, đẩy cánh cửa đang chuẩn bị đóng lại, túm lấy cô.
“Anh buông ra!”
Tân Tình giãy giụa nhưng làm sao cô thắng nổi Doanh Kình Thương. Nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của hắn, cô không giãy nữa.
Cô buồn bã, dù có thích hay không, chuyện đó cũng không thể cải thiện quan hệ của họ được.
Mua và bán là giao dịch, không cần ai dịu dàng với đối phương, cũng không ai cần áy náy, nhưng cô vẫn không chịu được.
Cô trừng mắt, cố không để nước mắt rơi. Rốt cuộc thì người đàn ông này coi mình là cái gì vậy? Những dịu dàng, quan tâm đó là có mục đích gì? Bỗng cô thấy người mình nhẹ bỗng, Doanh Kình Thương đứng dậy, nhìn cô thật lâu rồi mới đi.
Tân Tình cắn môi, cô thực sự ấm ức nên ôm chăn gào khóc.
Sáng hôm sau, khi Tân Tình thức dậy thì Doanh Kình Thương đã không ở nhà. Nhớ tới chuyện tối qua, cô lại thấy ấm ức. Lần này khác những lần trước, trước đây hắn đối xử với cô như vậy, cô chỉ thấy ghét và tức giận, nhưng lần này cô đau lòng. Nghĩ đi nghĩ lại, nước măt cũng sắp rơi thì điện thoại reo lên.
“A lô.”
“Tân Tình? Em không sao chứ? Doanh Kình Thương có làm gì em không?” Trần Minh lo lắng hỏi.
Cô khịt mũi:
“Em không sao, liên lụy tới anh rồi.”
“Em ra ngoài được không? Anh muốn nói chuyện với em.”
Trần Minh nói:
“Nói cho anh địa chỉ, anh tới đón em.”
Tâm Tình lúc này chẳng có lòng dạ nào ra ngoài:
“Hôm khác đi.”
Cô không muốn nói gì, thật ra cô cũng chẳng biết nên nói gì với anh ta nữa.
“Tiểu Tình.”
Trần Minh khẩn khoản:
“Anh có chuyện rất quan trọng phải nói.”
Ôi, cô thở dài.
“Được rồi.”
Trần Minh đưa Tân Tình tới một quán cà phê rất yên tĩnh.
“Nhớ ra chỗ này không?”
Cô gật đầu:
“Nhớ chứ, khi còn bé, chỗ này là tiệm bánh bao. Anh toàn trộm bánh bao cho em ăn.”
“Ha ha!”
Trần Minh cười cười:
“Tiểu Tình, anh không thay đổi. Lúc bé anh nói em sẽ là cô dâu của anh, bây giờ anh vẫn nghĩ vậy. Em có đồng ý làm cô dâu của anh không?”
Tân Tinh kinh ngạc ngẩng đầu:
“Trần Minh, anh…”
“Chẳng lẽ em không nhận ra à? Tình cảm của anh với em từ bé tới lớn.”
Anh ta nhìn cô.
“Nhưng em luôn coi anh là anh trai!”
Tân Tình lắc đầu:
“Khi còn bé chưa biết gì nên nói muốn thành cô dâu của anh, sau này lớn rồi, em đã coi anh là anh trai.”
Trần Minh cười khổ:
“Bây giờ thì sao? Anh cho em biết, anh không coi em là em gái, em thì sao?”
“Trần Minh, em không thể rời khỏi Doanh Kình Thương.” Tân Tình suy nghĩ, cô quyết định nói rõ ràng với anh ta.
“Vì sao? Vì em thích hắn?”
Tân Tình run lên, mình thích Doanh Kình Thương sao? Đáp án đã ở trong lòng cô, nhưng cô chỉ không muốn đối mặt mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!