Độc nhất sủng hôn - Chương 60: Phá Sản
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Độc nhất sủng hôn


Chương 60: Phá Sản


Hôm Monica đi, Tân Tình tiễn cô ra sân bay. Sự việc trước đó cũng bởi vì Tân Tình kiên trì, Doanh Kình Thương cũng không truy cứu nữa. Nói ngắn gọn sự việc vừa rồi là do Monica xúi giục, đem tài liệu sắp đấu thầu của công ty bỏ vào túi xách Tân Tình. Vốn dĩ là Monica muốn để cho Doanh Kình Thương phát hiện lúc anh ở nhà, cô có thể vu cáo là Tân Tình trộm. Ai ngờ Tân Tình đi công ty Doanh Kình Thương đều không mang túi hàng hiệu mà ngày thường hay mang, cho nên cô vẫn luôn không có cơ hội. Cuối cùng Monica chờ không kịp, trực tiếp báo cảnh sát.

“Cảm ơn cô đến tiễn tôi!” Monica bắt tay với Tân Tình.

Tân Tình mỉm cười nhìn cô: “Kỳ thật cô có thể không làm như vậy, như vậy còn có thể ở lại.”

“Tôi ở lại còn có ý nghĩa?”

Monica cười tự giễu: “Thật ra tôi vẫn luôn biết A Thương không có cảm giác đối với tôi, tôi chỉ là không cam lòng thôi, muốn thử xem ở trong lòng anh ấy, rốt cuộc cô quan trọng đến nhường nào. Quen biết nhiều năm như thế, ngoại trừ cô ta, tôi là người phụ nữ duy nhất có thể tiếp cận A Thương.”

Monica nhìn Tân Tình liếc mắt một cái: “Nhưng mà, hiện tại có cô, cô mạnh hơn so với chúng tôi, anh ấy để ý cô.”

“Tôi hôm nay tới đưa cô, còn có một mục đích.” Tân Tình đột nhiên nói.

Monica biểu cảm thay đổi có chút kỳ diệu, ý vị thâm trường(1) mở miệng nói:

(1) ý vị thâm trường: ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc

“Có phải cô muốn biết A Thương thiếu tôi ân tình gì, còn có, người phụ nữ khác trong miệng tôi là ai đúng không?”

“Ha ha, quả nhiên đã bị cô đoán trúng!”

Tân Tình có chút ngượng ngùng: “Tôi muốn biết Doanh Kình Thương khi còn nhỏ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.”

Như vậy có lẽ sẽ có thể biết được vết thương trên cơ thể của hắn từ đâu mà có.

“Tôi sẽ không nói cho cô!”

Monica đắc ý cười rộ lên: “Nếu A Thương nguyện ý dẫn cô đến Anh quốc, đến lúc đó cô tự nhiên sẽ biết.”

Tân Tình không nghĩ tới cô ta sẽ như thế nói, nếu Doanh Kình Thương thực sự có cái thanh mai trúc mã nào đó, tự kể cho mình nghe, không phải là vừa vặn có thể đả kích cô sao?

“Cô…”

“Được rồi, tôi chờ mong gặp mặt cô ở Anh quốc!” Monica vẫy vẫy tay với cô, kéo hành lý đi.

Sau khi về nhà, Tân Tình nói với Doanh Kình Thương: “Kỳ thật, Monica là một cô gái tốt.”

“Cô tốt hay không có quan hệ gì với anh?”

Doanh Kình Thương cảm thấy kỳ quái, đi tiễn người thế nào mà lại bị thu mua.”

Tân Tình không tính toán thảo luận sâu vấn đề này với hắn, nhớ tới một chuyện khác: “Giản Khiết đâu rồi?”

“Đuổi đi rồi.”

Doanh Kình Thương chán ghét cau mày: “Anh không cần loại người ăn cây táo, rào cây sung.”

Tân Tình gật gật đầu, cô cũng sẽ không vì Giản Khiết mà cầu tình, cô ta hôm nay có thể hãm hại mình, ngày mai lại có thể bởi vì chuyện khác mà hãm hại Doanh Kình Thương, loại người này để lại công ty quá nguy hiểm.

“Việc em trai cô ấy cũng không có quan hệ với tụi mình, cô ấy phải đi cầu xin Đinh Lỗi.”

Doanh Kình Thương thấy cô ngơ ngác nhìn mình, trong lòng mềm nhũn liền hôn xuống. Tân Tình bị hắn gặm hai cái mới có cô hội mở miệng nói: “Đinh Lỗi khẳng định sẽ không bỏ qua hắn.”

“Sai rồi!”

Doanh Kình Thương dứt khoát ôm người vào trong lòng ngực: “Em trai cô ta sẽ lập tức được thả ra.”

Doanh Kình Thương giống như vua tiên đoán, qua mấy ngày sau, Giản Bạch thật sự được thả ra, nghe nói là Đinh Lỗi không hề truy cứu trách nhiệm nữa. Rồi không biết vì nguyên nhân gì, hai chị em Giản Khiết cùng Giản Bạch liền rời khỏi thành phố S.

Tân Tình hỏi Doanh Kình Thương sao hắn biết được rõ ràng như thế, Doanh Kình Thương ném cho cô một câu: “Đi hỏi bạn bè tốt của em đi!”

Cho nên, Tân Tình hiện tại ngồi nhìn Thi Thiên Thiên ở phía đối diện buồn bực hỏi: “Cậu mau nói đi, chuyện là như thế nào, chẳng lẽ Giản Khiết đi cầu xin anh rể cậu?”

Vườn trường vào mùa hè là nơi đẹp nhất, ngoại trừ hai bên đường có hoa đủ mọi loại màu sắc, còn có váy rực rỡ đầy màu sắc của các cô gái, ba người Tân Tình bọn họ ngồi bên cửa sổ của căn tin, hưởng thụ bánh pudding bơ lần đầu tiên căn tin bán vào mùa hè.

“Dừng, anh rể cậu ta hận không thể xé nát Giản Bạch, sao có khả năng vì một người phụ nữ khác vừa khóc liền thả người.”

Trương Mật vừa mở hộp pudding vừa phản bác.

Thi Thiên Thiên gật gật đầu: “Cho nên, là tớ thả.”

“Cậu khi nào trở thành thánh mẫu rồi?”

Tân Tình không thể tin được, ba người các cô thường ngày đều thấy Trương Mật đã lợi hại, nhưng thực tế Thi Thiên Thiên mới là người tàn nhẫn nhất. Thời điểm năm nhất, có mấy đứa con trai lấy cô ra đánh đố, xem ai có thể có được thân thể của cô ấy, kết quả bị Thi Thiên Thiên chỉnh thiếu chút nữa là thôi học.

“Nếu như tớ không thả hắn ra, Giản Khiết kia không phải vẫn luôn có cơ hội ở trước mặt anh rể tớ đi tới đi lui sao? Lại nói, từ lúc bắt đầu đều là do tớ tính toán kỹ lưỡng.”

Tân Tình cùng Trương Mật trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái tươi cười dịu dàng kia, gương mặt này rốt cuộc đã lừa gạt bao nhiêu người.

“Cậu là nói cậu từ lúc bắt đầu tiếp cận Giản Bạch, chính là đã tính kế từ trước?”

Tân Tình đột nhiên lý giải chân chính hàm nghĩa những lời Doanh Kình Thương nói về Thi Thiên Thiên.

Thi Thiên Thiên nhướng nhướng chân mày: “Bằng không thì sao? Tớ cùng hắn không thân, làm gì phải đối với hắn nhiệt tình như vậy.”

“Cậu biết Giản Khiết nhất định sẽ làm em trai cô ấy theo đuổi cậu, như vậy cô ấy có thể theo đuổi anh rể cậu rồi. Sau đó cậu ở quán karaoke đêm đó cũng là giả bộ say, chính là vì say rượu nên mất hết lý trí, tiện thể ăn luôn anh rể của cậu!”

Thi Thiên Thiên cười cười: “Uống say là giả, nhưng tớ không có lên kế hoạch sau khi say rượu mất hết lý trí này.”

“Hắc hắc hắc, đó là anh rể đại nhân đã sớm có ý đồ với cậu, bị cậu bức đến như vậy, liền phải nhanh chóng thông báo.”

Trương Mật làm ôm quyền thủ thế: “Cậu thật là nữ trung họ Gia Cát, bội phục! Bội phục!”

Tân Tình hâm mộ nói với Thi Thiên Thiên: “Nếu như tớ có một nửa lợi hại của cậu thì tốt rồi!”

“Chỗ lợi hại của cậu là chuyên nghiên cứu, đều dùng ở trên thiết kế.”

Thi Thiên Thiên nói: “Đúng rồi, có chuyện tớ muốn nói cho các cậu, học kỳ sau tớ muốn chuyển chuyên ngành.”

“Đã năm thứ tư cậu lại muốn chuyển chuyển ngành? Chuyển qua cái gì?” Trương Mật trừng mắt cô.

“Quản lý xí nghiệp.”

Thi Thiên Thiên uống ngụm chè đậu xanh ướp lạnh, thoải mái duỗi cái eo: “Sau này tớ muốn giúp anh ấy quản lý Đinh thị.”

Tân Tình nghe xong không khỏi nghĩ đến bản thân, lại tưởng tượng, cô cùng Doanh Kình Thương còn không biết đang là tình trạng gì. Rồi đột nhiên cô cảm thấy tiền đồ thật xa vời, hơn nữa địa vị của cô thanh mai trúc mã kia vẫn chưa biết được.

“Cậu đừng nghĩ nhiều.”

Thi Thiên Thiên xem cô như vậy, liền biết cô lại đang lo lắng: “Tớ cảm thấy Doanh Kình Thương nhất định sẽ chịu trách nhiệm, cậu cũng không cần giống như tớ. Anh rể tớ và Doanh Kình Thương là hai mẫu đàn ông khác nhau, Doanh Kình Thương là sẽ không để cậu nhọc lòng việc công ty, cái loại đàn ông bá đạo như hắn sẽ không để phụ nữ hỗ trợ, lại còn là người phụ nữ mà mình yêu.”

Đúng vậy! Tân Tình ở trong lòng phỉ báng: Mình chỉ cần phụ trách ở trên giường hầu hạ hắn là được…

Tân Tình còn không kịp điều tiết cảm xúc của mình thì nhận được điện thoại của Tân Bằng Phi.

“Tân Tình, con có tiện đến công ty không?” Tân Bằng Phi ngữ khí nghe thực suy sút.

Tân Tình nhíu nhíu mày, quả nhiên tới rồi: “Tôi hôm nay có tiết, có việc gì nói qua điện thoại đi.”

Tân Bằng Phi thở dài một hơi mới mở miệng nói: “Công ty lúc trước có đầu tư một khoản tiền lớn ở nước ngoài, kết quả gặp phải biến động tài chính, tất cả đều mất sạch.”

“Ông có ý gì?” Tân Tình ra vẻ kích động hô lên.

Tân Bằng Phi đau xót nói:

“Con đừng kích động, nghe cha nói. Tình huống hiện tại còn không phải thực sự rất tệ, con đi ra ngân hàng xin phá sản, như vậy tiền nợ ngân hàng của chúng ta sẽ không có. Hiện tại tài sản cố định của công ty cha đều để lại cho con, con bán đi, cũng có mấy trăm vạn.”

“Vậy còn ông?”

Tân Tình đánh gãy lời hắn nói:

“Ông còn có cả gia đình phải nuôi dưỡng, vậy ông phải làm sao bây giờ?”

Tân Tình cười lạnh, đáng tiếc Tân Bằng Phi ở điện thoại bên kia không nhìn thấy.

“Con không cần lo lắng cho cha, cha sẽ đi công ty bạn cha làm giám đốc.”

Đại khái là cảm thấy việc này có thể dễ dàng giải quyết như vậy, tiếng Tân Bằng Phi cũng rõ ràng nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Tiếng của Tân Tình mang theo chút khóc nức nở, không thể tin được nói: “Tân thị cứ sụp đổ như vậy sao?”

“Là cha không tốt, là cha đầu tư sai.”

Tân Bằng Phi đã dùng hết kiên nhẫn: “Con phải nhanh chóng đi ngân hàng xin phá sản, bằng không ngân hàng sẽ truy nợ con.”

Tân Tình nức nở hai tiếng: “Được…, con biết rồi.”

Cúp điện thoại, cô lạnh lùng cười ra tiếng: Tân Bằng Phi, tôi tuy rằng không biết Doanh Kình Thương làm gì. Nhưng ông tưởng muốn lấy tiền của tôi nhẹ nhàng như vậy, ông nằm mơ đi!

Tân Bằng Phi tiếp tục mộng đẹp của hắn, sau khi trích sạch tiền của Tân thị, hắn liền chuẩn bị đi công ty mới.

“Đứng lại, nơi này là công ty tư nhân, không thể tùy tiện đi loạn.” Một người bảo vệ ngăn hắn lại.

Tân Bằng Phi vừa nghe hung hăng trừng mắt bảo vệ: “Ông từ đâu ra? Biết tôi là ai sao?”

Hắn đắc ý nói: “Tôi chính là ông chủ của công ty, tôi không cho vào thì ai có thể vào?”

Bảo vệ nghe hắn nói như thế ngây ra một lúc, sau đó liền nhanh chóng phản ứng lại, muốn ngăn Tân Bằng Phi đi vào lần nữa.

“Phi, nếu ông là ông chủ, tôi chính là Đổng sự trưởng!”

Tân Bằng Phi tức giận đẩy ra hắn: “Cút, ngươi bị đuổi rồi.”

“Ông dựa vào cái gì mà đuổi công nhân công ty chúng tôi?”

Một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp mang mắt kính đi tới: “Ông ta tới quấy rối!”

Tân Bằng Phi lúc này cảm thấy không thích hợp, lạnh giọng hỏi: “Người đại diện pháp lý của công ty các ông là ai?”

“Ông không phải cục trưởng cục thuế, dựa vào cái gì phải nói cho ông?”

Người đàn ông mập mạp nói: “Chạy nhanh đi, bằng không tôi báo công an.”

Tân Bằng Phi đứng yên tại chỗ nửa ngày, điên cuồng gọi điện thoại, bên kia điện thoại đều là ở ngoài vùng phủ sóng.

“Không có khả năng, không có khả năng!”

Tân Bằng Phi vừa lắc đầu, vừa nhanh chóng lên xe: “Đi tìm ông chủ Hoàng, hắn nhất định biết Lý Triết ở đâu, khẳng định sẽ biết!”

Biệt thự ông chủ Hoàng, Tân Bằng Phi nhìn thấy chính là con gái mình.

“Ngữ Điệp, ông chủ Hoàng đâu? Mau kêu hắn ra đây.”

Tân Bằng Phi nhìn thấy Tân Ngữ Điệp mới nhẹ nhàng thở ra.

Tân Ngữ Điệp dựa vào sô pha, cười như không cười nhìn hắn:

“Hắn không ở đây, đống biệt thự này hiện tại ở dưới danh nghĩa tôi, hắn tặng cho tôi!”

“Phải không? Vậy thật tốt quá.”

Tân Bằng Phi không nghĩ tới con gái mình có bản lĩnh như thế, có thể thu phục Hoàng Kiện Bân: “Con trước nói cho cha, Hoàng Kiện Bân ở đâu, cho có việc rất quan trọng tìm hắn.”

“Hắn sẽ không gặp ông.”

Tân Ngữ Điệp cười cười: “Ông muốn hỏi hắn cái người Lý Triết mà ông đầu tư ở nơi nào đúng không?”

Tân Bằng Phi nhìn đến Tân Ngữ Điệp cười như vậy, cảm thấy thật xa lạ, trong lòng có một nỗi lo sợ, cứ việc như thế, hắn vẫn là ôm hy vọng hỏi: “Con cũng biết Lý Triết?”

“Tôi đương nhiên biết! Tôi còn biết, nếu ông muốn gặp Lý Triết, hắn như vậy chỉ có thể ở một chỗ.”

Tân Bằng Phi cảm thấy trong lòng từng trận rét run, nói lắp bắp hỏi: “Ở… Ở đâu?”

“Tập – đoàn – Doanh – thị!” Tân Ngữ Điệp gằn từng chữ một.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN