Độc nhất sủng hôn - Chương 77: Tân Tình gả cho anh có được không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
241


Độc nhất sủng hôn


Chương 77: Tân Tình gả cho anh có được không


Người trong ngực đột nhiên không động, Doanh Kình Thương nhận ra được người cô cứng đờ một chút, vội vàng ngồi xuống nhìn cô nói:

“Lúc trước ngừa thai thất bại, đã được năm mươi ngày.

Tân Tình trợn mắt nhìn hắn, mặt đầy vẻ không thể tin, sau đó sờ bụng mình một cái.

“Thật, bác sĩ đã chẩn đoán rồi.”

Doanh Kình Thương không biết tiếp theo nên nói như thế nào.

Tin này tới quá đột nhiên, trong lúc nhất thời Tân Tình không biết nên phản ứng sao, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm bụng, lại nghe thấy Doanh Kình Thương nói thêm.

“Đứa bé này… Sợ là phải bỏ.”

Tân Tình chợt ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Doanh Kình Thương.

Doanh Kình Thương biết cô đang nghĩ lung tung, vội vàng ôm lấy cô: “Đừng suy nghĩ lung tung, là bác sĩ nói vì giai đoạn này tình trạng cơ thể em quá kém, tinh thần lại không ổn định, thai nhi có thể lớn hơn một chút thì sẽ không phát triển nữa. Nếu như bây giờ bỏ, chờ thêm hai tháng, cơ thể em có phản ứng đến lúc đó nếu quả thật không thể sinh được, em sẽ càng đau khổ hơn.”

Tân Tình ô ô khóc lên, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ cùng Doanh Kình Thương có đứa bé. Một là vì đã giải phẫu ngừa thai, còn nữa chính là bọn họ còn chưa kết hôn, đứa bé là chuyện quá xa. Có thể thời điểm vừa mới nghe Doanh Kình Thương nói mình mang thai, cô trước không dám tin tưởng, sau đó cảm thấy rất kích động cùng vui vẻ. Nếu như có đứa bé, cho dù trong tổ huấn họ Doanh nói thế nào, đời này cô cùng Doanh Kình Thương mới chân chính gắn liền, quan hệ vĩnh viễn không thể vào cắt đứt.

“Đừng khóc, chúng ta trước không nói cái này, chờ thân thể em chăm sóc tốt lại nói sau?”

Doanh Kình Thương đỡ cô nằm xuống: “Bác sĩ nói, em phải nghỉ ngơi nhiều, không nên suy nghĩ nhiều.”

Tân Tình hít mũi một cái, không nói ra lời thật là khó chịu, cô kéo tay Doanh Kình Thương không buông, Doanh Kình Thương cúi đầu hôn cô: “Anh không đi, anh ngồi đây nhìn em, ngủ đi!”

Mãi đến ngày thứ ba, cổ họng Tân Tình mới hoàn toàn tốt hẳn, lúc có thể mở miệng nói chuyện, cô thở phào nhẹ nhõm, cô sợ cứ như vậy mà bị câm…

Trương Mật cùng Thi Thiên Thiên lại tới thăm cô, lúc này ba người ôm nhau khóc, Trương Mật vừa khóc, vừa mắng.

“Được rồi, người cũng không có ở đây.”

Tân Tình đã biết Lục Mạn Mạn chết, nhất định là người đàn ông mang mặt nạ giết cô ta, cảnh sát dựa theo miêu tả cô mà ghi chép, đáng tiếc căn bản không có cách nào chắc chắn thân phận của người kia.

Thi Thiên Thiên có chút hâm mộ sờ bụng Tân Tình một cái: “Vậy đứa bé này cậu có muốn hay không?”

“Đương nhiên là không, cậu ấy mới bây lớn!”

Trương Mật không đồng ý: “Dù sao cũng có A Sa rồi, cậu chờ tốt nghiệp rồi cùng Doanh Kình Thương kết hôn sau đó lại sinh!”

Doanh Kình Thương ở bên cạnh hài lòng nhìn Trương Mật, hắn cũng có ý này. Tuổi của Tân Tình vẫn còn nhỏ, hơn nữa một năm nay cơ thể cô vẫn bệnh không ngừng, lần này lại xảy ra chuyện này, bác sĩ cũng dặn dò phải nghỉ dưỡng thật tốt. Nếu có đứa bé, đó là nuôi cô hay nuôi đứa bé.

“Tớ cũng không biết.”

Tân Tình rất mâu thuẫn, vẫn luôn nhìn Doanh Kình Thương, Doanh Kình Thương cười cười nói: “Không gấp, đợi hai ngày nữa.”

Trương Mật quát lên: “Còn chờ cái gì, còn không phải…”

Thi Thiên Thiên che miệng cô, cho cô một ánh mắt, lại nhìn Doanh Kình Thương một chút, sau đó kéo Trương Mật về: “Ngày mai chúng tớ lại đến thăm cậu, trở về trường học!”

Trương Mật bị cô kéo ra ngoài sốt ruột hỏi: “Sao vậy?”

Thi Thiên Thiên liếc cô một cái: “Cậu không nhìn ra là Tân Tình muốn để lại đứa bé kia sao? Nhưng Doanh Kình Thương không muốn Tân Tình để lại.”

“Doanh Kình Thương không nghĩ cưới cậu ấy?” Trong mắt Trương Mật lộ ra tia hung tàn.

Thi Thiên Thiên chọt chọt đầu cô: “Ngốc, Doanh Kình Thương là vì cơ thể Tân Tình, cậu không cảm thấy là anh ta rất vội sao, nhưng vừa rồi cái gì cũng không nói?”

“Vậy cũng không thể kéo dài.” Trương Mật lầm bầm: “Nếu không sẽ càng không bỏ được.”

Thi Thiên Thiên kéo cô vừa đi vừa nói: “Không biết, Doanh Kình Thương nhất định đã có cách.”

Cửa thang máy mở ra, hai người muốn đi vào, cậu Thẩm từ bên trong đi ra, hắn thấy Trương Mật thì ngẩn người một chút, sau đó toét miệng cười một tiếng: “A, đã đi thăm tiểu Tình Tình rồi?”

“Liên quan gì đến anh?”

Trương Mật hất mũi về phía hắn, liếc mắt kéo Thi Thiên Thiên đi vào thang máy, đè nút đóng cửa. Cậu Thẩm nhún vai một cái xoay người đi, Thi Thiên Thiên nghi hoặc nhìn Trương Mật: “Anh ta đắc tội cậu sao?”

Trương Mật a một tiếng:

“Không có sao?”

“Vậy sao cậu đối với anh ấy có thái độ không tốt như vậy?”

“Cậu không cảm thấy loại người thay đổi phụ nữ như thay áo như anh ta rất đáng ghét sao?” Trương Mật mặt đầy vẻ xem thường.

Thi Thiên Thiên quan sát cô nửa ngày, Trương Mật nhịn được không kéo cô ra khỏi thang máy: “Đi mau, sắp trễ giờ học rồi!”

Tân Tình ở lại bệnh viện một tuần, tối hôm đó khi trời tối cô bắt đầu đứng ngồi không yên, Doanh Kình Thương nhìn cô, cô liền né tránh. Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Doanh Kình Thương nắm vai cô hỏi: “Thế nào? Có lời muốn nói?”

“Không… Không!”

Tân Tình cúi đầu, Doanh Kình Thương nắm cằm cô, cảm thấy một chút thịt cũng không có, nhíu mày một cái trong lòng nghĩ không biết lúc nào mới có thể nuôi trở lại như trước.

“Muốn nói thì nói đi, giấu làm gì.”

Tân Tình lấy điện thoại cho hắn xem ngày phía trên, Doanh Kình Thương nhìn một cái, mới phản ứng, khóe miệng cười nói:

“A, thì ra là muốn!”

“Người nào muốn?”

Tân Tình mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn nói: “Anh đừng đổ oan cho em.”

Hôm nay là đêm trăng tròn, nhưng là bây giờ loại chuyện này…

“Em có muốn cũng không được, cơ thể em không tốt, lại còn mang thai.”

Doanh Kình Thương tiếp tục trêu chọc cô, Tân Tình đẩy hắn ra: “Em còn không phải vì anh sao? Anh… Anh không muốn cũng được.”

Doanh Kình Thương thấy cô tạc mao, vội đem người kéo qua dụ dỗ nói:

“Ai nói anh không muốn? Em sờ một cái.”

Hắn nắm tay Tân Tình đi xuống phía dưới, tiểu Kình Thương trong tay Tân Tình nháy mắt liền lớn lên. Tân Tình giùng giằng rút tay về, nhảy lên giường đem mình vùi trong chăn.

“Anh… Anh mau lên đây.”

Giọng cô buồn bực nói. Doanh Kình Thương sững sốt một chút, cô gái này thật muốn?

Mấy ngày nay bọn họ đều phân giường ngủ, Doanh Kình Thương sớm đã không kiềm chế nổi, chẳng qua là cơ thể Tân Tình quả thực không cho phép, chỉ tính ôm ngủ, Doanh Kình Thương suy nghĩ rồi cởi quần áo chui vào chăn. Tân Tình tới vùi đầu ở ngực hắn nói:

“Lúc trước em xem qua trong sách nói, loại chuyện này chỉ cần không đi vào toàn bộ là được, nhưng anh… động tác của anh phải chậm một chút, nhẹ một chút.”

“Thật có thể sao?”

Doanh Kình Thương không muốn làm cô bị thương.

Tân Tình gật đầu: “Hay là làm đi, nếu không em không yên tâm, lúc từ Anh quốc trở về, bác Doanh có dặn dò em qua, nhất định phải làm theo yêu cầu của tổ huấn.”

“Đừng nghe ông ấy.”

Doanh Kình Thương mặt trầm xuống: “Cơ thể em không được, chúng ta sẽ không làm.”

Tân Tình nhìn dáng vẻ kia của hắn, bĩu môi, dùng tay cởi quần áo ngủ của mình ra, một mảnh trắng như tuyết kia khiến Doanh Kình Thương trong nháy đầu óc liền ngây ngốc, theo bản năng hắn liếm môi một cái, đưa tay sờ lên. Sau đó thấy Tân Tình ném quần áo trong chăn ra ngoài, hai cái chân quấn tới.

“Có phải anh không được hay không?” Tân Tình nhìn hắn còn đang ngẩn người, không sợ chết nói.

Doanh Kình Thương trừng mắt nhìn cô, cắn răng nói: “Lập tức em sẽ biết anh có được hay không!”

Tân Tình vì những lời này mà trả giá thê thảm, ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh lại. Thời điểm bác sĩ tới kiểm tra, trong lúc vô tình thấy trên cánh tay cô có vết hôn, liền kéo Doanh Kình Thương ra ngoài răn dạy.

Doanh Kình Thương không thèm để ý, ứng phó qua loa với bác sĩ, đùa sao, đương nhiên hắn biết nặng nhẹ. Tối ngày hôm qua tiểu Kình Thương đều chỉ nhẹ bỏ vào một nửa, nhưng loại cảm giác đó cũng không tệ! Hắn trở về chỗ, sau này có thể thử nhiều một chút.

Tân Tình lại vô cùng hối hận, loại phương pháp này làm cô đặc biệt khó chịu, sau đó Doanh Kình Thương thấy cô khe khẽ kêu đáng thương, tay miệng đều dùng để giúp cô thoải mái một phen. Buổi trưa lúc tỉnh lại Tân Tình vẫn luôn trừng hắn.

“Đừng trừng anh chứ, chờ em khỏe lại, sẽ làm em thoải mái!”

Tân Tình đang dùng cơm, cầm cái muỗng ném qua: “Im miệng.”

“Tốt, em từ từ ăn, anh không nói nữa.”

Doanh Kình Thương suy nghĩ một chút lại nói thêm câu: “Ngày mai chúng ta xuất viện.”

Thịt cá trong miệng Tân Tình nghẹn ở họng, có chút kinh hoảng nhìn Doanh Kình Thương:

“Em… Em còn chưa nghĩ xong.”

“Không gấp, em từ từ suy nghĩ.”

Doanh Kình Thương lại nói những lời này, Tân Tình cúi đầu múc cơm không dám nhìn hắn. Doanh Kình Thương nhìn vẻ mặt của cô cũng biết cô đang nghĩ gì, cũng không nói chuyện, Hôm sau vừa rạng sáng bác sĩ kiểm tra toàn diện cho Tân Tình một lần nữa, bọn họ chuẩn bị xuất viện về nhà. A Triệt thấy Tân Tình ra tới, vội giúp cô mở cửa xe, lúc lên xe Tân Tình dừng một chút, cười híp mắt nhìn hắn nói.

“A Triệt! Cảm ơn anh tìm được manh mối, nếu không Doanh Kình Thương cũng không có khả năng tìm được tôi.”

A Triệt miệng giật giật, không lên tiếng, chỉ cẩn thận lấy tay ngăn ở nóc xe sợ đầu Tân Tình đụng phải, Tân Tình vỗ vai hắn một cái rồi ngồi vào xe. Dì Điền làm một bàn lớn thức ăn chúc mừng cô xuất viện, Tân Tình phát hiện sau hoa viên có một ngôi nhà gỗ thật lớn của Nhạc Nhạc, cậu Thẩm đi theo ăn ké nói.

“Đây chính là đồ dùng cao cấp của thú cưng, bây giờ đồ ăn Nhạc Nhạc dùng đều là tốt nhất.”

Có thể tìm được Tân Tình, không thể không có công của Nhạc Nhạc, ngay cả con chó chiwawa nhỏ của nó Doanh Kình Thương cũng đón nhận, hai con chó sau hoa viên kêu rất vui vẻ. Nhạc Nhạc thấy Tân Tình kích động cái đuôi ngoe nguậy liên tục.

Lúc cơm tối, cậu Thẩm không biết nhớ tới cái gì, lải nhải nói với Tân Tình:

“Ngày mai thợ trang điểm tới trang điểm cho em, buổi chiều em đừng ra ngoài!”

“Sao phải trang điểm?”

“Bởi vì ngày mai phải tham gia yến hội.”

Cậu Thẩm liếc nhìn Doanh Kình Thương.

Tân Tình kỳ lạ hỏi: “Yến hội thương mại của hai người em thích hợp đi sao?”

“Không có gì mà không thích hợp.”

Doanh Kình Thương mặt không biểu cảm gắp một miếng xương sườn cho cô.

Tân Tình gật đầu: “Được rồi, đến lúc đó hai người không chê em vướng bận là được.”

Tối hôm sau Doanh Kình Thương lại không đến đón cô, A Triệt phụ trách đưa cô đi hội trường, Tân Tình có chút thất vọng, hôm nay nhà thiết kế trang điểm cho cô rất đẹp, váy đầm tơ lụa trắng như tuyết dài tới mắt cá chân, trên cổ áo hình tròn đính một vòng đá quý màu vàng, khiến Tân Tình vui mừng là, những đá quý này đều là tác phẩm trong lúc cô rãnh rỗi mài dũa. Tóc không bới lên mà là cột như đuôi ngựa rũ xuống sau lưng, Tân Tình nhìn trong gương đến chính cô còn thấy đẹp, cô rất mong Doanh Kình Thương thấy được dáng vẻ kinh diễm này của cô.

Xe không chạy về phía thành phố, chạy theo hướng bờ biển, lúc đến bờ biển bốn phía một mảnh đên nhánh, Tân Tình nhìn bên ngoài một chút không dám đi xuống.

“A Triệt, đây là chỗ nào?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN