Chỉ Riêng Mình Em
Chương 20
“?”
“Anh bận hả?”
Không nhận được trả lời.
Chắc có lẽ Dịch Thận đã bị gọi đi huấn luyện, hoặc có lẽ anh còn bận chuyện khác. Người ta không thân cũng chẳng quen với cô, trò chuyện với cô một buổi lâu như thế cũng tốt lắm rồi. Hơn nữa, đọc lại mấy tin nhắn cô vừa gửi lúc nãy, quả thật khó mà tiếp nhận…
Nghênh Niệm là người có chừng mực, cuối cùng cô nhắn sang:
“Em không quấy rầy anh nữa! Cám ơn anh đã cùng em trò chuyện lâu thế này!”
Sau khi gửi đi, cô cất điện thoại.
…
Một tuần sau, Dịch Thận gần như không hề nhắn tin với Nghênh Niệm. Cô tìm anh ba lần, chỉ có lần cuối cùng, Nghênh Niệm cẩn thận hỏi, “Có phải em nói gì sai làm anh giận hay không? Nếu em có xúc phạm anh thì cho em xin lỗi.”
“Y Thận” trả lời lại, “Không có. Đang bận.”
Bốn chữ ngắn gọn, nhưng lại khiến Nghênh Niệm an tâm. Chưa kịp bắt đầu tiếp xúc đã đắc tội đồng đội kiêm bạn bè của nam thần, nếu thế thì đúng là “chưa kịp thắng trận người đã hi sinh”.
Nhận được câu trả lời “đang bận” của người ta, Nghênh Niệm không quấy rầy thêm nữa. Trận thi đấu kế tiếp càng lúc càng gấp rút, tần suất huấn luyện của bọn họ sẽ gia tăng.
Trận đấu diễn ra đúng hạn, Nghênh Niệm đã sớm mua được vé, cô thu dọn đồ đạc, đeo một cái ba lô nhỏ, đi thẳng đến nơi tổ chức thi đấu. Kỳ nghỉ hè lần này, vợ chồng Nghênh Diệu Hành và Quan Lam Thu đã quen với việc cô thường xuyên đi xem thi đấu, trước khi lên máy bay, hai người còn quan tâm chuẩn bị đồ ăn để phòng khi cô đói.
Lần này Tiêu Tiêu không đến xem, cô ấy có việc bận nên không thể phân thân ra được. Không có người bạn ngày thường đồng hành với mình, Nghênh Niệm thẳng thắn từ chối lời mời của những người bạn trong nhóm, đến xem một mình.
Số điện thoại người dẫn đội cho cô vẫn còn lưu trong máy của mình, máy bay vừa hạ cánh là cô đã bắt đầu hồi hộp, lẩm nhẩm hi vọng cuộc thi hôm nay của SF sẽ thuận lợi.
Thứ nhất là vì mình là fan của bọn họ, muốn bọn họ thắng là chuyện đương nhiên, thứ hai, chẳng may kết quả cuộc thi không được như mong muốn, thật sự cô cũng không còn lòng dạ nào đi xin chữ ký. Không vì cái gì cả, cô chỉ không muốn thỏa mãn lòng riêng trong lúc tâm trạng anh sa sút mà thôi.
Cô hy vọng có thế nhìn thấy Dụ Lẫm Nhiên đạt được ước muốn, cô cũng có thể vui vẻ mà đứng trước mặt anh, nói với anh một câu chúc mừng.
Trước khi trận thi đấu diễn ra, Nghênh Niệm lén đi mua một cái bánh kem, để địa chỉ là hội trường thi đấu. Nếu SF thắng, cô sẽ mang bánh đến gặp Dụ Lẫm Nhiên.
Cô cầu nguyện rất chân thành, nhưng cô nghĩ mình không thể chi phối được trận đấu, điều duy nhất có thể quyết định kết quả, chính là sự nỗ lực của năm thành viên trên sân thi đấu.
Ôm ấp sự chờ mong và nổi căng thẳng khó nói trong lòng, trận thi đấu đã kết thúc với quá trình vô cùng đặc sắc.
Khán giả đã rời đi, Nghênh Niệm kiềm chế không để mình nhảy cẫng lên, gọi điện thoại cho người dẫn đội.
Dẫn đội hỏi lại vị trí hiện tại của cô, “Cô Nghênh, em đang ở đâu thế?”
“Em đang ở cửa chính của hội trường!”
“Được rồi, em chờ một lát, tôi sẽ đến ngay!”
Nghênh Niệm nói được rồi cúp điện thoại, cô liên hệ với nhân viên đưa hàng đã đến cạnh cửa lớn để nhận bánh kem. Bánh có hơi to nên khi cô xách trên tay rất dễ thấy, lại sợ va chạm sẽ làm hỏng bánh nên cô đành ôm vào ngực để đi cho tiện.
Mấy phút sau, Nghênh Niệm đã đến trước mặt người dẫn đội. Thấy món đồ khá lớn trên tay cô, người dẫn đội kinh ngạc hỏi, “Đây là?”
“Em đặt bánh kem.” Nghênh Niệm cười ngại ngùng, lại hỏi anh ấy, “Có thể mang vào không ạ?”
Người dẫn đội chiều theo ý cô, “Có thể chứ!”
Hai người nói xong rồi đi vào hậu trường. Người dẫn đội có mang theo thẻ công tác nên cả quá trình vô cùng thuận lợi, Nghênh Niệm từng gặp qua không ít chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên cô được tham quan hậu trường thi đấu, cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Hết đi rồi lại rẽ, cuối cùng bọn họ cũng đến được phòng nghỉ của SF. Người dẫn đội đứng ngoài cửa, đưa tay ra hiệu cô đi vào, Nghênh Niệm khẽ gật đầu, cẩn thận bước vào.
Trong phòng nghỉ đều là người của SF. Các thành viên và huấn luyện viên nhìn thấy Nghênh Niệm thì đều kinh ngạc, dẫn đội nói, “Lẫm Nhiên bảo tôi dẫn cô ấy đến.”
Vừa dứt lời, mọi người lại càng kinh ngạc hơn.
Nghênh Niệm gật đầu chào mọi người, ngại ngùng đỏ mặt nở nụ cười, đưa bánh kem trên tay ra.
Huấn luyện viên vội vàng đi đến nhận lấy, “Ôi trời, sao mà to thế? Tốn kém rồi!”
Cô bảo, “Hôm nay mọi người rất giỏi. Chúc mừng.”
Dịch Thận đến gần trêu cô, “Lần trước em cũng nói vậy đó!”
“Hả?” Nghênh Niệm dừng lại, cười nói, “Đúng là rất giỏi mà…”
“Anh phát hiện rồi nha, không có lần nào mà em không nói bọn anh thi đấu rất giỏi cả!”
Thành Nhuận nói chen vào, “Sao, không lẽ người ta phải đến mắng cậu thì cậu mới vui hả?”
Dịch Thận nghe xong thì quay sang nhào qua Thành Nhuận, vừa kêu “anh Nhuận” vừa đánh nhau với anh ấy.
Nghênh Niệm đứng bên cạnh bàn tròn, nhìn xung quanh thì không thấy bóng dáng Dụ Lẫm Nhiên đâu cả, đành hỏi huấn luyện viên, “Dạ, cho em hỏi, đội trưởng Dụ đâu rồi ạ?”
Huấn luyện viên trả lời, “Cậu ta bị gọi đi phỏng vấn rồi, em chờ một lát!” Nói xong thì anh ta mời Nghênh Niệm ngồi xuống.
Bọn người Dịch Thận đùa giỡn một hồi rồi lại lon ton đi sang phía Nghênh Niệm, “Em mua bánh kem hả?”
Cô nói phải.
“Vị gì thế?”
“Chocolate.”
“Anh ăn một miếng có được không?” Dịch Thận sờ bụng mình, vẻ mặt đầy khó xử, “Anh hơi đói.”
Nghênh Niệm nén cười, “Dĩ nhiên rồi.”
Dịch Thận hí ha hí hửng chuẩn bị cắt bánh, Lâm Sơn Khước lại đưa tay gõ lên đầu cậu một cái, “Lão Dụ còn chưa về, cậu gấp gáp thế làm gì? Ngồi xuống đàng hoàng cho tôi!”
Dịch Thận bị đòn, uất ức bĩu môi, nhưng cậu không dám ăn một mình nữa, mà nghe lời nhịn đói ngồi xuống.
Nghênh Niệm mỉm cười không nói gì, im lặng nhìn bọn họ tương tác với nhau. Không có máy quay, không còn khoảng cách, từng người bọn họ đều trở nên chân thực giống như bạn bè bình thường, có thể vươn tay chạm đến.
Yên lặng cảm nhận bầu không khí hài hòa của SF, người mà Nghênh Niệm chờ đợi rốt cuộc đã quay về.
Dụ Lẫm Nhiên mặc đồng phục của đội bước vào cửa, thấy cô ngồi ở đó thì nhướng mắt nhưng không hề kinh ngạc.
“Anh!” Dịch Thận là người đầu tiên nhào tới, “Sao hôm nay anh về trễ thế? Chờ anh lâu lắm rồi đấy…”
Thành Nhuận khinh bỉ, “Anh thấy mày chờ ăn thì có.”
“Cái đít ấy! Em rõ ràng là đang chờ đội trưởng!”
“Biết thế lúc nãy chụp lại cảnh mày thèm đến chảy nước miếng mới đúng…”
Nhốn nha nhốn nháo, tất cả thành viên cộng thêm nhân viên công tác, huấn luyện viên đều tập hợp lại xung quanh bàn tròn, “Nào, đây là tấm lòng của Nghênh Niệm, mọi người đến đây cắt bánh đi nào!”
Nghênh Niệm đứng cùng bọn họ, vào thời khắc này, dường như cô đã trở thành một phần của bọn họ.
Huấn luyện viên mở hộp ra, trên mặt bánh lớn được viết hai dòng chữ.
Hàng chữ thứ nhất là: “Chúc mừng SF chiến thắng!”
Hàng thứ hai, “Tiếp tục cố gắng, thẳng tiến không lùi!”
“Thẳng tiến không lùi… Rất tốt, rất tốt!”
Huấn luyện viên vui vẻ hẳn lên, dường như còn có chút cảm động.
Một giây sau, anh ta để cho Nghênh Niệm cắt bánh nhưng cô vội vàng từ chối, “Không được đâu, em cắt không đẹp, huấn luyện viên cắt thì tốt hơn ạ!”
Trong bầu không khí cười nói vui vẻ, bánh kem được chia ra thành nhiều phần, mọi người bận rộn cả ngày nên bây giờ đã đói bụng, vừa hay xem đây là lót dạ trước khi ăn.
Nghênh Niệm bưng đĩa bánh, ánh mắt lại vô thức nhìn sang Dụ Lẫm Nhiên. Anh đứng cạnh cô, vừa xuống sân khấu không lâu nhưng trông anh không có gì là mệt mỏi. Đang nhìn lén thì bị anh bắt tại trận.
“Nhìn gì thế?” Anh liếc sang.
Mặt Nghênh Niệm nóng lên, lắc đầu, vội vàng ăn một miếng bánh nhằm giảm bớt xấu hổ.
Dụ Lẫm Nhiên chỉ cầm một miếng bánh nhỏ, ăn chừng hai ba miếng rồi cầm đó.
Nghênh Niệm giống như hamster chỉ biết cắm đầu ăn, một miếng lại một miếng, nhưng cũng không thấy vơi đi bao nhiêu.
Dụ Lẫm Nhiên nhìn một lát rồi nói, “Em có mang đồ theo không?”
“Khụ…!” Nghênh Niệm bỗng dưng bị sặc, vỗ ngực mấy cái, mặt cô đỏ lên vì nghẹn, “Anh nói cái gì?”
Dụ Lẫm Nhiên hơi nhíu mày, “Kí tên!” Anh nói, “Em không mang đồ, vậy kí lên đồ đang mặc hả?”
Hóa ra là chuyện này…
Nghênh Niệm thầm trách mình suy nghĩ quá xa, mới có một giây thôi mà đã phóng tên lửa bay đến nơi nào rồi, còn nghĩ sai lệch nữa chứ!
“Không, em không mang.” Cô mấp máy môi, vờ nghiêm túc, “Anh cứ ký lên đồ em đang mặc là được.”
Dụ Lẫm Nhiên không có ý kiến, nhìn cô một cái rồi hờ hững đáp, “Ờ.”
Nghênh Niệm, “…”
Nóng mặt đến luống cuống, Nghênh Niệm cầm dĩa bánh tự trách mình. Sau đó cô lại nghe Dụ Lẫm Nhiên đứng bên cạnh nói, “Miếng bánh có tí xíu, em ăn tới khi nào mới xong.”
Cô ngừng lại, rồi lại tăng tốc ăn cho xong, đặt đĩa và nĩa nhựa xuống bàn.
“… Xong.”
Không dám nhìn anh.
Trước mặt anh, cô như học sinh tiểu học phạm sai lầm đứng trước thầy giáo nhận lỗi.
“Qua đây.” Anh xoay người, bảo cô đi theo.
Nghênh Niệm giống hệt cái đuôi của anh, nghe lời nhắm mắt đi theo sau.
Dụ Lẫm Nhiên đi không xa lắm, đưa cô đến bên cạnh cửa ra vào, tạm thời cách xa mọi người trong phòng. Anh đã chuẩn bị từ sớm, lấy cây bút chuyên dùng để ký tên từ trong túi ra. Ánh mắt nhẹ lướt qua trên người cô, “Ký ở đâu?”
Nghênh Niệm chột dạ hỏi lại, “Anh có thể ký nhiều thêm mấy cái được không?”
Dụ Lẫm Nhiên im lặng vài giây, “Em muốn ký bao nhiêu?”
“Tay áo trái một cái, tay phải một cái, ở mặt trước một cái nữa!”
“Có muốn ký lên trên mặt luôn không?”
Cô sững sờ, “Hả?”
Khóe môi Dụ Lẫm Nhiên nhẹ nhàng cong lên, sau đó lại trở lại bình thường. Không để ý cô còn đang đực ra, trêu cô xong thì mở nắp bút, chuẩn bị ký tên.
“Đưa tay ra.”
Nghênh Niệm bấy giờ mới nhận ra mình bị anh trêu, cô vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ biết ngốc nghếch nghe lời anh giơ tay lên.
Anh đang trêu cô đấy à?
Dụ Lẫm Nhiên ký lên hai bên tay áo của cô hai cái “103”, Nghênh Niệm vừa nhìn thì cuống lên, “Không phải mà, ký tên của anh cơ!”
103 là tên ID của anh, đọc gần giống với tên của anh.
Trên mặt Dụ Lẫm Nhiên bày ra dáng vẻ “Tôi chưa ký xong, em cuống cái gì”, đưa tay ký lên vạt áo của cô ba chữ tuy to nhưng lại xiêu vẹo vì không dùng đủ lực:
– – “Dụ Lẫm Nhiên.”
“Em mặc áo dài tai mà không thấy nóng hả?” Anh đóng nắp bút, thuận miệng trêu cô một câu.
Nghênh Niệm trợn tròn mắt nhìn anh, “…”
Hình như hôm nay Dụ Lẫm Nhiên sai sai chỗ nào thì phải?? Anh vậy mà lại nói với cô nhiều như thế?!
Cô mấp mấp đôi môi, định nói gì thì ánh mắt Dụ Lẫm Nhiên quét tới, hàng chân mày khẽ nhướng lên.
“Áo tay dài lại mặc với váy ngắn, ý tưởng khá độc đáo đấy.”
Giọng nói anh không lộ ra cảm xúc gì, nhưng Nghênh Niệm biết, anh không phải đang khen cô.
Cô lẩm bẩm, “Mặc áo dài tay là do tối trời trở gió…”
Được rồi, thật ra thì cô có thể chịu nóng!
May mà cô mặc áo dài tay đấy chứ? Nếu như cô mặc đồ khác thì sao có thể xin anh ký thêm vài chữ ký chứ!
Dụ Lẫm Nhiên vừa cất bút vào thì Dịch Thận chạy đến, thấy bọn họ đang nói chuyện, cậu cất bước đi tới góp vui. Cậu nhảy lên người Dụ Lẫm Nhiên, đè vai anh xuống, “Hai người đang nói gì thế?” Thấy trên áo cô có chữ ký, cậu cười, “Wow, đội trưởng ký tên cho em rồi hả?” Cậu xoa tay đầy kích động, “Vậy anh cũng ký cho em nhé!”
Nghênh Niệm chưa lên tiếng, Dụ Lẫm Nhiên đã ngắt lời, “Ký chưa xong”
“Thật hả?” Dịch Thận ngừng lại, nhìn ngang liếc dọc xem trên áo cô có còn chỗ nào để cho cậu ký tên không.
Dụ Lẫm Nhiên nhắc cậu, “Ra đây làm gì?”
“À đúng rồi, suýt nữa là em quên!” Dịch Thận vỗ đầu mình, “Em sang kia có việc…” Cậu đang định bước đi nhưng bỗng dừng lại, nhìn sang Nghênh Niệm, “Lát nữa bọn anh đi liên hoan, em đi cùng nhé?”
“Em…” Tiếng chuông điện thoại của Nghênh Niệm cắt ngang lời cô.
Cô cúi đầu xem, người gọi đến là Giang Gia Thụ.
***
Hố mới sắp lên sàn nha ^^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!