Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn - Chương 204: Đi tới đế vương tinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn


Chương 204: Đi tới đế vương tinh


Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Sa Nặc Nhân ở trong không gian giới chỉ tìm kiếm nửa ngày, lấy ra một hộp dược tề, “Cho anh. Về sau hắn còn dám áp chế anh, cứ uống cài này đè lại hắn! Em không tin, chúng ta không trị được một lão yêu quái!”

Xích Linh nhận lấy, lấy ra một bình dược tề, chất lỏng trong bình màu sắc rất rực rỡ, phân thành bảy màu, bảy loại màu sắc trong một bình dược tề, ngoài ý muốn là không có dung hợp với nhau, mỗi màu một phần riêng, làm cho cả bình dược tề nhìn qua vô cùng đặc biệt. Xích Linh lắc lắc, mỗi màu sắc theo đó mà lay động, vẫn không có hòa lẫn.

“Này là dược tề gì?” Xích Linh là lần đầu tiên nhìn thấy nó.

“Đây là Bạo Tăng Tề được chế từ Thất Thải Ngọc(1).” Sa Nặc Nhân cười nói: “Này là đồ tốt nha…”

1: ngọc bảy màu

“Xuỵt!” Xích Linh cảnh giác nhìn về bốn phía gian phòng, để ngừa bị giám thị.

“Không có chuyện gì, em đã tạo một vòng bảo vệ tinh thần lực, bọn họ sẽ không nghe được chúng ta nói chuyện.” Sa Nặc Nhân tiếp tục giới thiệu tác phẩm mới, “Bạo Tăng Tề hạ phẩm có thể nâng sức chiến đấu lên một cấp, có thể duy trì trong 5 tiếng đồng hồ; trung phẩm có thể tăng hai cấp, thời gian duy trì 4 tiếng đồng hồ; thượng phẩm trực tiếp tăng lên ba cấp, thời gian là 3 tiếng đồng hồ; cực phẩm liền tăng bốn cấp, thời gian duy trì trong 2 tiếng đồng hồ; em còn xếp dược tề em chế tác vào loại siêu phẩm, dùng nó, tuy rằng chỉ có thể duy trì trong 1 giờ, nhưng là có thể nâng sức chiến đấu lên năm cấp, rất khả quan! Một hộp trong tay anh này, em đặt 5 bình cực phẩm, 5 bình siêu phẩm, bên ngoài đều có nhãn, hẳn là đủ cho anh dùng.”

Lấy cảnh giới hiện tại của xích lính, dùng Bạo Tăng Tề cực phẩm, một chút là sức chiến đấu có thể lên tới cấp 12 cao đẳng, muốn dùng siêu phẩm, hắc hắc, tuyệt đối cuống bá toàn bộ toái ngọc cấp!

Sắc mặt Xích Linh rất nghiêm nghị, dược tề nghịch thiên như vậy, một khi bị rò rỉ, sẽ mang tới phiền toái lớn!

“Em có bao nhiêu Bạo Tăng Tề?” Xích Linh nghiêm túc nói.

“Không nhiều, em chỉ có 4 gốc Thất Thải Chu Ngọc, cũng chế được 4 lồng dược tề, chỉ có 48 bình, 12 bình thượng phẩm, 24 bình cực phẩm, 12 bình siêu phẩm.” Sa Nặc Nhân thành thật trả lời.

Xích Linh đem Bạo Tăng Tề thu vào, dặn dò: “Em phải cất kỹ, loại thuốc này không thể để lộ, nếu không sẽ rước tới phiền toái rất lớn, biết không?”

Sa Nặc Nhân gật đầu, “Ân, em biết.”

Xích Linh cảm giác mình vẫn còn quá yếu, lãng phí thời gian 9 năm một cách vô ích, bây giờ nhất định phải giành giật từng giây nâng cáo sức chiến đấu mới được.

Trên đường đi tới đế vương tinh, Xích Linh vẫn luốn ở trong phòng nâng cao sức chiến đấu, lúc nghỉ ngơi mới tới thăm đại ca.

Ở trên tinh hạm của người ta, Sa Nặc Nhân cũng không dám làm chuyện gì sợ bị Schleyer phát hiện bí mật của mình, cho nên trong lúc rảnh rỗi, cậu không phải tới thăm Xích Lam, chính là ngồi trong phòng nhìn Xích Linh đột phá sức chiến đấu, chẳng qua đây là giả bộ, chỉ cần cậu ở trong phòng, sẽ yên lặng rèn luyện năng lực khống chế phân tử của mình, đối tượng luyện tập vẫn là dao găm, cậu rất nhanh đã có thể khống chế được những hạt phân tử trong cây chủy thủ này, đương nhiên, ngưng tụ dao găm một lần nữa, vẫn là không thể nào đẹp được, song so với trước đã mạnh hơn nhiều. Nếu như bộ dáng trước đó của lưỡi dao giống như bị đập dẹt, thì hiện tại nhiều lắm chỉ như cái răng cưa, đao hình vẫn còn ở đó.

Sa Nặc Nhân không biết tốc độ tinh hạm của Lai Sách đế quốc nhanh bao nhiêu, bất quá có thể khẳng định là Ashton tinh cầu chắc chắn thuộc vùng biên giới của Lai Sách đế quốc, khoảng cách với đế vương tinh khá xa, cho dù như vậy, tinh hạm cũng chỉ đi hai ngày một đêm là đã tới đế vương tinh, tốc độ này quả thực kinh người!

Sau khi tinh hạm hạ xuống, bỏ neo tại vị trí chỉ định, bên ngoài, đội xe huyền phù chờ đợi đã lâu, trong đó, có một chiếc xe huyền phù rất lớn, chính là chuyên tới đón Xích Lam. Trải qua mấy ngày điều dưỡng, kinh mạch Xích Lam đã thông, nhưng vì thân thể còn hư yếu, chưa thể đứng lên, ngược lại ngồi không thành vấn đề. Thời điểm tinh hạm hạ xuống, Xích Lam bị Hall Griffith bế, sử dụng quần áo chùm ở đầu, không để người ngoài nhìn thấy, đi thẳng tới chiếc xe huyền phù lớn nhất kia.

Xích Linh đi bên người Sa Nặc Nhân, nhìn tới thẳng cau mày, anh bây giờ đang là “Hộ vệ” của Sa Nặc Nhân, cho nên đi đâu cũng chỉ có thể theo cậu.

Thân hình Schleyer thẳng tắp, đứng bên ngoài một chiếc xe huyền phù, chờ Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh bước tới, nói: “Em cùng ta một chiếc, hộ vệ có xe của hộ vệ.”

Xích Linh không hề bị lay động, vẫn cứ đứng ở đó.

Sa Nặc Nhân cười nói: “Ta và “hộ vệ” của ta trước giờ như hình với bóng, nếu như hắn đi xe hộ vệ, vậy ta cũng đi.”

Ánh mắt Schleyer lạnh xuống, “Sa Nặc Nhân, ta hy vọng ngươi chú ý đúng mực.”

Sa Nặc Nhân cười cười, “Ta chỉ đáp ứng ngươi lưu lại Lai Sách đế quốc, cũng không có nói phải tiếp nhận an bài của ngươi.”

“Rất tốt, ở đế vương tinh, một khi không được ta che chở, tình cảnh của em sẽ rất gian nan.”

Schleyer cũng không phải hù dọa, Lai Sách đế quốc mặc dù là đại đế quốc đệ nhất Tiên Anh Toàn Tí, thế nhưng thành viên hoàng thất đông đảo, mỗi người đều có thế lực riêng của mình, trước không nói tới những quý tộc kia, chỉ tính riêng hoàng tử cùng công chúa đã có tới 7 vị, hơn nữa xuất thân còn là từ các vị đế phi khác nhau, có thể tưởng tượng được tranh đấu giữa bọn họ nghiêm trọng tới mức nào.

Đế vương tinh, nếu không phải hảo đãi(2), không có chỗ dựa, tuyệt đối chỉ có thể mặc người làm thịt, trừ phi bản thân ngươi có thế lực cường đại, khiến người của những thế lực lớn kia đối xử khác với ngươi, muốn lôi kéo ngươi, mới tới lấy lòng ngươi.

2: được chiêu đãi

Thần sắc Sa Nặc Nhân vẫn bất biến, nói cười chậm rãi, chỉ cần có Xích Linh ở đây, cậu có già phải sợ?

“Đa tạ Đại hoàng tử nhắc nhở, không bằng chúng ta liền như vậy tư biệt đi. Ta sẽ tuân thủ yêu cầu, hảo hảo ở lại Lai Sách đế quốc.”

Schleyer không nói thêm nữa, ném một cái quang não qua cho cậu, “Cầm, ta sẽ tới tìm em nữa.”

Nói xong lên xe rời đi, chỉ cần người ở tại Lai Sách đế quốc là được, hắn có rất nhiều thời gian, Sa Nặc Nhân sớm muộn cũng sẽ vì hắn sở dụng.

Nhìn một đoàn xe rốt cục ly khai, lúc này Sa Nặc Nhân mới nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp đem cái quang não kia ném vào trong không gian hình nút áo không thèm để ý tới nữa.

Xoay người lại nhìn thấy bộ dáng suy tư của Xích Linh, liền hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”

Xích Linh ôm cậu, hai người chậm rãi đi về phía trước, “Tình huống ở Lai Sách đế quôc có lẽ cũng không yên lặng, nếu không Schleyer cũng sẽ không vội vã muốn lôi kéo em như vậy, trong đó chắc chắn có nguyên nhân.”

Sa Nặc Nhân đối với cái này không để ý chút nào, “Hoàng tử nhiều như vậy, tranh đoạt vị trí kia chắc chắn cũng rất kịch liệt, nhất định là vì nguyên nhân này.”

Xích Linh nói: “Trước đó thái độ của hắn với em vô cùng cường ngạnh, trực tiếp phải người tới bắt cóc em về. Hiện tại, hắn lại một mực nhường nhịn em, có thể thấy được tình thế đã rất nghiêm trọng, Schleyer tuyệt đối không phải cái tên sẽ chịu thua và nhượng bộ người khác, hắn nhường nhịn em, chẳng qua là muốn em để cho hắn sử dụng.”

“Chỉ là không biết đến cùng hắn có ý định gì.” Sa Nặc Nhân cũng nghĩ không ra điểm này.

Xích Linh lại vì cậu giải thích nghi hoặc, “Điểm thứ nhất, hắn muốn Phượng Hoàng của em…”

“Sao có thể được! Em tuyệt đối sẽ không cho hắn!” Sa Nặc Nhân lập tức tạc mao, dĩ nhiên dám đánh chủ ý tới Phượng Hoàng!

“Điểm thứ hai, Ngưng Thần Tề cùng Thâm Hải U Lam!” Phỏng chừng xuất xứ thật của Ngưng Thần Tề không dối gạt được.

“Nếu như tôi không đoán sai, Ngọc Phượng Tiên em đưa cho đại ca, phỏng chừng Schleyer cũng có được hàng mẫu.” Xích Linh suy đoán nói, bằng không không thể đột nhiên xuất hiện trong hành cung của Hall Griffith, tên kia lại là đệ đệ ruột của hắn, đương nhiên là trợ giúp.

Sa Nặc Nhân cười lạnh một tiếng, “Có được thì làm sao? Hắn ngoại trừ có thể đo được thành phần bên trong, lại không biết được cái đó là dược tề gì, bởi vì nó căn bản không phải là dược tề, mà là chất lỏng Nguyên Quả, được em pha loang rồi đựng trong bình dược tề, nhiều lắm chỉ có thể coi là “nước trái cây”, ha ha… Ai u!”

Xích Linh gõ cậu một cái, “Đừng đắc ý quá sớm, nghiên cứu ra thành phần bên trong, liền mang ý nghĩa biết được công dụng của Ngọc Phượng Tiên.”

“Bọn họ đã có kỹ thuật cải tạo gen, hoàn toàn có thể dưỡng già, hẳn là không có hứng thú đối với Ngọc Phượng Tiên đi… Không đúng! Ngọc Phượng Tiên còn có một đặc điểm, tăng cường tế bào hoạt tính! Đối với người trọng thương mà nói, có thể bảo mệnh!” Sa Nặc Nhân kinh ngạc thốt lên, lần này nguy rồi!

“Cho nên nói, nếu như Schleyer muốn Ngọc Phượng Tiên từ em, em phải làm sao?” Xích Linh hỏi.

Sa Nặc Nhân khổ não, lại không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.

“Tôi biết một biện pháp, có thể thể thử một lần.” Xích Linh nói.

“Cái gì? Nói mau!” Sa Nặc Nhân cấp thiết nhìn anh.

Xích Linh câu mỗi nở nụ cười, “Đem mọi chuyện giao cho con thỏ kia, tôi và em cũng hết cách với Schleyer rồi, con thỏ kia khẳng định là có rất nhiều biện pháp. Đến lúc đó liền nói, Ngọc Phượng Tiên này là nó cấp, coi như một lời không hợp mà đánh nhau, Schleyer cũng không phải đối thủ của thỏ, vừa bớt việc vừa tốn ít sức.” Còn có thể báo thù cho chính mình. Đương nhiên, lời này Xích Linh không nói, không tìm chút phiền phức cho con thỏ kia, anh sẽ nuốt không trôi cơn giận này.

Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, nói: “Đây đúng là biện pháp tốt, bất quá… Này cũng sẽ khiến sự tồn tại của Pidgey lộ ra ngoài ánh sáng…”

Xích Linh cũng chỉ là để phòng vạn nhất, điểm đặc thù của Sa Nặc Nhân vẫn là lộ càng ít càng tốt.

Hai người đối với cuộc sống ở đế vương tinh không quen, chỉ có thể lần thứ hai để Phượng Hoàng biến thành xe mà dùng. Thời điểm ra khỏi trạm không gian, cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa đột ngột đập vào mắt, bất kể là kiến trúc, không quỹ(3), hay là hoàn cảnh tinh cầu, nhân công điểm tô vẻ đẹp, đối với hai người đồng dạng đến từ đế đô tinh mà nói, đều không thể không tán thưởng đế vương tinh của đế quốc này, đẳng cấp tuyệt đối vượt quá AAA cấp trở lên. Người có thể ở tại đế vương tinh này, thân phận cao quý bao nhiêu, người bình thường phỏng chừng chỉ có thể trông mà thèm.

3: đường ray trên không

Sa Nặc Nhân hạ kính xe xuống, hướng ngoài cửa sổ hít sâu, thở dài nói: “Nơi này thực sự là chỗ tốt, tinh cầu đại phồn hoa, chất lượng không khí vẫn tốt như thế, phóng xạ hạt nhân vũ trụ chỗ này vô cùng mỏng manh, coi như không có kỹ thuật cải tạo gen, người nơi này hẳn cũng có thể sống rất lâu, sinh sôi càng không cần nhắc tới.”

Cũng khó trách đế quân Lai Sách đế quốc lại có tới 7 đứa con, đối với những quốc gia khác mà nói, cùng tuổi trong dòng dõi nhiều như vậy, còn thật không có mấy cái.

Xích Linh nói: “Em chưa từng nghe tới một câu trả lời hợp lý sao? Muốn một hài tử, liền phải cố gắng kiếm tiền, đợi đến khi có thể có được một vị trí ở đế vương tinh, sinh con sẽ không còn là giấc mơ.”

Sa Nặc Nhân cười rộ lên, không nghĩ tới Xích Linh cũng sẽ để ý tới mấy cái đồn đại dân gian đó. Nghiêm khắc mà nói, Xích Linh thật không có một điểm kiêu ngạo, bất kể là thời điểm là vương tử, hay là khi thành đế quân. Kiêu ngạo của vương tử hoàn toàn không nhìn thấy trên người anh, không hư hỏng không kiêu căng, có thể một mình mang theo bốn tên hộ vệ chạy qua chạy lại trong vũ trụ, phỏng chừng cũng chỉ có duy nhất một nhà này.

Phượng Hoàng tại tuyến đường an toàn trên không trung phi hành không mục đích, nó đến nay vẫn chưa được trang bị bản đồ tinh vực này, Sa Nặc Nhân cũng hoàn toàn quên mất chuyện này, chỗ Phượng Hoàng đi qua sẽ tự mình ghi chép lại, thế nhưng nơi không đi qua, nó sẽ không biết gì cả, cho nên chỉ có thể ở trong đường an toàn bay loạn.

Sa Nặc Nhân không có điều khiển, chỉ để Phượng Hoàng tự bay, nhìn về phía Xích Linh bên cạnh, “Chúng ta bây giờ nên đi đâu?”

Xích Linh suy nghĩ một chút, nói: “Trước tiên tìm nơi ở.”

Trường học Lai Sách đế quốc hướng toàn bộ tinh hệ chiêu sinh là trường đại học Thụy Ân, ngôi trường này tại Lai Sách đế quốc phi thường có tiếng, tiếng tăm chỉ đứng sau “Quân giáo đế quốc”, được toàn bộ đế quốc xếp hạng trường tốt thứ hai, tất nhiên, quân giáo đế quốc của người ta sẽ không chiêu nạp đám người nước ngoài như bọn họ, cho nên nói, trường đại học Thụy Ân đối với người ở Toàn Tí lạc hậu giống bọn cậu mà nói, muốn thi đậu, phỏng chừng cũng phải phí một phen khí lực.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN