Hoàng Hậu Vô Đức
Chương 73: Phong ba
Đỉnh Thuận trà lâu là một trong hai trà lâu lớn nhất ở kinh thành, những ngày này mỗi ngày khách quý đều kéo đến trà lâu, người đi tham gia nhiều như vậy cũng không phải do ham mê thưởng thức trà, mà do “Kinh thành đệ nhất miệng” Lưu Tuấn đang ở đó.
Các câu chuyện xưa trong hí khúc, cổ thư, xưa nay đều là những đoạn nhỏ trong một quyển chuyện xưan nào đó, nếu đổi lại tên hay vài địa phương, liền trở thành một quyển khác, đây cũng là chuyện bình thường. Nếu ai có hứng thú với những câu chuyện xưa, lại biết cách biểu diễn hoặc kể chuyện, vậy tốt lắm, ngươi ngồi chờ thu tiền đi.
Chuyện này phải nói đến Lưu Tuấn đầu tiên, không biết hắn từ đâu soạn ra được một câu chuyện xưa. Nói về chuyện đương kim hoàng hậu nương nương, có quan hệ với lần Bắc chinh này của Hoàng Thượng. Hắn vô cùng hoa lệ kể về hoàng hậu nương nương trí đấu với bọn mọi rợ, làm người ta ôm bụng cười không ngừng, nói về chém giết kịch liệt trên chiến trường, lại hết sức kích động lòng người, nói đến quân đội Đại Tề quân uy hiển hách, lại càng được lòng dân chúng. Chuyện xưa này của hắn có tổng cộng năm phân đoạn, ngày đầu kể hết đoạn đầu, ngày kế liền có thật nhiều người nghe trước đó dẫn thêm không ít khách tới nghe. Kể hết phân đoạn thứ hai, lại có thêm nhiều khách nghe hơn. Từ nay về sau khách đến nghe dần dần nhiều, đến một thời điểm nào đó, trong quán trà người đã đầy ắp, nếu người nào không có thân thủ tốt, không thể chen lấn vào trong, liền tới gần cửa sổ nghe. Vừa nhìn liền thấy một vòng đông đúc ở bên ngoài, trà lâu ngày thường nghiêm chỉnh xa hoa, hôm nay lại tụ tập nhiều người, nhìn thật khôi hài.
Chuyện xưa này kể xong một lần, Lưu Tuấn lại bắt đầu kể lại từ đầu, mỗi ngày nói một hồi, khách đến nghe cũng không thiếu. Là quá không thiếu, toàn bộ kinh thành nhiều dân chúng như vậy, còn có người nghe không hết đây. Huống chi một câu chuyện xưa một khi đã trở thành kinh điển, mặc dù mọi người đều biết trước tình tiết, chỉ cần người kể chuyện dùng công phu đúng chỗ, thì luôn có người thích nghe.
Lão bản trà lâu bởi vậy làm ăn phát đạt, còn chuyện Lưu Tuấn đại phát tài, tất nhiên là không cần thiết đề câp đến.
Lại nói những người kể chuyện khác, đầu tiên cũng ngồi nghe Lưu Tuấn kể chuyện xưa, sau cũng bắt đầu ngồi kể lại chuyện xưa này. Lại vì công phu kể chuyện không bằng người ta, người nghe tự nhiên cũng biết được, chỉ vì không thể chen lấn vào Đỉnh Thuận trà lâu, hoặc do không có nhiều tiền, mới đến nghe phiên bản của bọn họ, tóm lại chuyện bọn họ kể không thể nào bằng Lưu Tuấn. Bất quá không cần gấp gáp, sách là vật chết người là vật sống, soạn lại một quyển truyện xưa khác là được rồi. Dân chúng nếu đã thích nghe chuyện về hoàng hậu nương nương, chúng ta soạn nhiều chuyện xưa về hoàng hậu nương nương là được rồi.
Như vậy liền làm thử một lần, quả nhiên người thích nghe nhiều hơn. Nhà khác cũng học theo, đều tự phát huy sức tưởng tượng, miêu tả hoàng hậu nương nương hướng theo nhiều hướng khác nhau mà kể. Có điển cố thực tế, có chủ nghĩa lãng mạn, còn có phong cách huyền ảo cũng không phải trường hợp cá biệt.
Cứ như vậy, trong kinh thành đột nhiên nổi lên một cổ hoàng hậu nương nương hâm nóng, chớ nói tiên sinh kể chuyện, đến cả người khuân vác đầu đường, người bán hàng rong thét to, hoặc là ngoan đồng bảy tuổi trong học đường, đều có thể nói ra như vậy vài câu về hành động vĩ đại của hoàng hậu nương nương. Cái gì nương nương ba lần đùa giỡn Đóa Đóa Ô Lạp Đồ, nương nương ba thỉnh Quan Thế Âm a, nương nương ba đánh bạch cốt tinh a, hay là về phong hoa tuyết nguyệt của hoàng hậu nương nương cùng hoàng đế bệ hạ trong lúc đó, mặc dù lên sách có chút từ dâm mĩ hoa lệ, người nghe cũng chỉ cảm thấy nồng nhiệt, cũng không có người truy vấn loại vấn đề lúng túng vì sao cạnh chỉ hoàng hậu bên có một cung nữ, bên cạnh hoàng đế chỉ có một thái giám này.
Thật giả trong sách dù sao cũng không phân được. Có gánh hát thấy thế, bắt đầu đem chuyện xưa về hoàng hậu nương nương soạn thành hý khúc, lại khiến cho dân chúng một phiên dậy sóng. Trong kinh thành gánh hát thực lực mạnh có bốn phường, được xưng Tứ đại phường, trong đó gánh hát Song Hỷ thực lực mạnh, nhiều thính giả. Trong gánh hát Song Hỷ, người diễn vở này, là một người mập mạp, tên là Thường Tiểu Uyển, có thể nói là kinh thành đệ về hát hý khúc. Trong hí khúc về hoàng hậu nương nương, hắn hát rất được hoan nghênh, buổi diễn chật ních. Có một lần Lưu Tuấn đến Song Hỷ phường đặc biệt nghe Thường Tiểu Uyển diễn hí khúc, tên vở diễn kia nghe rất hay, gọi là《Long Phượng Trình Tường 》. Thường tiểu Uyển mỗi lần mở miệng, đều khiến dưới đải nổi lên âm thanh trầm trồ khen ngợi không dứt, Lưu Tuấn lúc đầu nghe giọng hát cảm thấy tuyệt diệu vô cùng, lại nhìn lên trên đài liền thấy hình ảnh nương nương tròn vo, cũng không biết như vậy là khen ngợi hay bôi xấu hoàng hậu nương nương.
Lưu Tuấn bắt đầu mang tâm trạng thấp thỏm, dù sao nhiệm vụ Hoàng Thượng giao cho hắn, nhưng cũng không hề nói rõ phải làm đến mức độ như thế nào. Vì vậy hắn báo với Kỷ Vô Cữu để cho họn hắn một đường lui. Kỷ Vô Cữu nghe xong hồi báo, long tâm cực kỳ vui mừng, đầu tiên lập tức thưởng Lưu Tuấn rất nhiều đồ, rồi lập tức tìm vài biểu hiện không tốt của tù binh tộc Nữ Chân, thêm bớt bịa đặt sinh sự ra một câu chuyện, sau đó lan truyền để dân chúng truyền lại.
Lại qua mấy ngày, Kỷ Vô Cữu ban thêm bảng hiệu “Sách kinh bốn tòa” cho Lưu Tuấn, sai thái giám đại nội dẫn một đội nghi thức, diễn tấu sáo và trống đưa đến trà lâu Đỉnh Thuận. Lưu Tuấn đã được lão bản trà lâu đặc biệt để lại hắn một khoảng không gian rộng rãi để ngồi kể chuyện, lúc này lại được hoàng thượng ban một bảng hiệu, phải nói phong quang vô hạn, ngay cả một số quan lớn đều đến chiêm ngưỡng ngự bút. Nói thật, Kỷ Vô Cữu mặc dù chữ viết rất đẹp, nhưng lại không thích khoe khoang, bởi vậy phần thưởng ngự bút ban thưởng thường rất ít, rất nhiều trọng thần trong triều đều chưa từng được hưởng qua loại phúc phận này, lúc này một tiên sinh kể chuyện bình được ban cho, thật sự là ghen tỵ chết người.
Từ nay về sau, Lưu Tuấn trước được xưng là tiên sinh kể chuyện cổ tích hay nhất thiên hạ, lại thêm phần tấm biển ngự bút được thưởng, liền khiến kể chuyện Lưu gia thành độc nhất vô nhị.
Lúc Hoàng hậu nương nương nổi danh tứ phía cũng là thời điểm hoàng đế bệ hạ gặp vụ tai tiếng tình dục duy nhất trong nhân sinh của hắn từ khi đăng cơ.
Là như thế này. Hắn đi Thúy Phương Lâu nhiều lần như vậy, tóm lại sẽ có người quen nhìn thấ, ngăn được một người, lại ngăn không nổi tất cả mọi người, bởi vậy sau lần hắn tới Thúy Phương Lâu từ biệt, cho là mình từ đó cùng ba chữ này không còn liên quan đến nhau, lại không ngờ có ngày bị ngôn quan lôi ra mà nói.
Nam nhân đi dạo thanh lâu, ngoại trừ thê tử cùng phụ mẫu mắng, người khác sẽ không xen vào. Nhưng hoàng đế lại không giống vậy, lời nói không dễ nghe, trở thành hoàng đế, đừng trông cậy vào việc có sự riêng tư. Ngươi không ngươi cùng hoàng hậu sinh hoạt vợ chồng vào lúc bàng quan ghi chép, cũng đã rất nhân tính hóa. Hiện tại, ngươi còn dám đi dạo thanh lâu?
Cứ như vậy, Kỷ Vô Cữu lại tiếp tục bị ngôn quan lôi ra mà nói.
Hơn nữa tình huống lần này có bất đồng rất lớn với quá khứ. Trước không phải đã nói rồi sao, hình tượng hoàng hậu nương nương ở dân gian đột nhiên vĩ đại hơn rất nhiều, người nào nhắc tới hoàng hậu nương nương không dựng thẳng ngón tay cái? Vậy mà, trong nhà của ngươi có hoàng hậu nương nương tốt như thế không biết quý trọng, lại vẫn đi dạo thanh lâu?
Kỳ thật, hoàng đế dù sao cũng là chí cao vô thượng, nếu là hoàng hậu bình thường, mọi người cũng không dám có ý kiến phê bình gì, nhưng hoàng hậu nay lại là Cửu Thiên huyền nữ nương nương đầu thai, gả cho ngươi hoàn toàn là nể mặt ngươi.
Kỷ Vô Cữu nghe thấy chuyện này, thực có chút dở khóc dở cười. Hắn lại sợ Diệp Trăn Trăn nghĩ nhiều, liền đem nguyên nhân mình đi thanh lâu một năm một mười toàn bộ nói cho Diệp Trăn Trăn nghe, Diệp Trăn Trăn sau khi nghe xong, trong lòng thập phần xúc động, đêm đó liền an ủi một phen Kỷ Vô Cữu thật tốt.
Kỷ Vô Cữu nếm được ngon ngọt, từ đó bắt đầu hàng đêm cầu xin an ủi không ngừng.
Mặc dù dỗ được lão bà, nhưng dư luận không thể ngồi yên không để ý đến. Lá gan dân chúng hiện nay càng lúc càng lớn, nói chuyện cũng càng ngày càng không kiêng dè gì
Làm sao để giải quyết chuyện này? Không lẽ ra một chiếu thư, nói rõ chuyện trẫm tới Thúy Phương Lâu hay là nói rằng thực ra trẫm vô cũng yêu thê tử mình? Có thể nói chuyện này căn bản không thể nói rõ a…
Kỷ Vô Cữu vốn cho rằng chờ vài ngày, trận phong ba này liền nhanh chóng qua đi. Nhưng danh tiếng hoàng hậu nương nương bên ngoài cao như vậy, hoàng đế cùng hoàng hậu thường được cột chung một chỗ, mọi người phàm là nhắc tới hoàng hậu nương nương, luôn sẽ nghĩ tới hoàng đế, nói một câu hoàng hậu nương nương uy vũ lợi hại cỡ nào, câu tiếp theo sẽ cảm thán Hoàng Thượng thế nhưng lại đi dạo thanh lâu, tặc tặc. Kỷ Vô Cữu đối với chuyện lần này coi như bình tĩnh, nhưng ngôn quan lại không bình tĩnh như vậy, ngày ngày dâng tấu sớ đều nói chuyện này. Rơi vào đường cùng, Kỷ Vô Cữu đành phải chịu thiệt thòi, ra chiếu thư, thừa nhận tác phong sống mình có vấn đề, hơn nữa hứa hẹn sẽ sửa lại, lúc này mới thôi.
Lại có người bám theo ra chủ ý, đề nghị đem hoàng nhân tình ở Thúy Phương Lâu của bệ hạ, Hồng Vân, bắt lại. Kỷ Vô Cữu nghe hai chữ “nhân tình”, không khỏi nheo mắt, trong lòng mắng to người nghĩ kế một tiếng ngu xuẩn. Muốn bắt người, cũng phải có một tội danh, Hồng Vân có thể có tội tình gì?
Bất quá… Kỷ Vô Cữu hé mắt, Hồng Vân vô tội, nhưng trong Thúy Phương Lâu lại có một người, lỗi lầm không nhỏ, hiện tại cũng là thời điểm bắt lại.
Ngày hôm sau, Kỷ Vô Cữu ra lệnh hình bộ bí mật bắt nhốt hoa khôi đầu bảng Thúy Phương Lâu, Liễu Nguyệt cô nương.
Bời vì Liễu Nguyệt cô nương là trọng phạm, nên một mình một gian nhà tù. Có lẽ cân nhắc đến chuyện nàng là cô gái yếu đuối, ngay lúc nhà tù trống không, quan coi ngục cũng không bắt nàng thượng đeo gông xiềng, chỉ nhốt nàng. Liễu Nguyệt là bị đánh ngất rồi ném vào, bắt đầu vừa tỉnh lại liền mở miệng kêu oan, cách một lúc lại kêu một lần, canh thời gian cực kỳ chuẩn. Âm thanh nàng mềm mại êm tai, bên ngoài vài đại lão gia nghe được trong lòng liền bốc hỏa.
Người trông giữ nàng sớm đã được dặn dò, không nên làm khó nàng, cũng không cần để ý tới nàng. May mà nữ tử này mặc dù luôn mồm kêu oan, nhưng cũng không tự tìm cái chết, lúc ăn cơm cũng vô cùng cẩn thận, vô cùng yêu quý sinh mạng.
Cứ như vậy hai ngày, Kỷ Vô Cữu đến.
Liễu Nguyệt ngồi hai ngày trong đại lao, cực kỳ thích ứng, nàng đang đỡ cửa lao kêu oan, sắc mặt hồng nhuận, tràn đầy sức mạnh.
Kỷ Vô Cữu đi vào nhà lao, quan coi ngục bưng cái ghế cho hắn ngồi xuống. Tư thế ngồi của hắn thập phần ưu nhã đẹp mắt, cùng nhà lao đơn sơ có chút không hợp.
Liễu Nguyệt lắc lắc thân thể đi đến trước mặt hắn, thấp giọng nói, “Công tử, là ngươi.” Âm thanh lộ ra một chút quen thuộc cùng thân mật.
“Là ta.” Kỷ Vô Cữu đáp.
“Công tử, cứu ta…” Nàng đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, mắt đỏ ngầu, lã chã chực khóc.
Kỷ Vô Cữu nhướng mày, “Cứu ngươi tất nhiên không thành vấn đề, nhưng phải xem ngươi thành tâm hay không.”
Sắc mặt Liễu Nguyệt liền có chút hồng, ngượng ngùng nói, ” Chỉ cần công tử có thể cứu ta, ngài… Ngài muốn ta làm cái gì cũng có thể.”
Kỷ Vô Cữu nhẹ nhàng đẩy tay nàng đang để trên đùi hắn ra, nói, “Khang Thừa Lộc không chết. Ngươi hiện hô một tiếng vọng ra bên ngoài, hắn có lẽ có thể đáp ứng.”
Liễu Nguyệt cúi đầu nói, “Công tử, ta không biết ngài muốn nói cái gì.”
“Có biết hay không không có quan hệ, ” Kỷ Vô Cữu khoanh tay, nhàn nhã cúi đầu xem nàng, “Muốn sống, ngươi chỉ cần nói cho ta biết một việc.”
“Công tử muốn biết cái gì?”
“Kỷ Ly Ưu ở đâu?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!