Hoàng Hậu Vô Đức
Chương 90: Giằng co
Hoàng cung đại nội đề phòng sâm nghiêm, người của Kỷ Ly Ưu không thể tự tiện xâm nhập vào hoàng cung để truyền tin, bởi vậy phong thư này bị người dùng tên bắn lên cửa thư phòng của Phương Tú Thanh, trên đó viết “Hoàng Thượng thân gửi”.
Vì thế Phương Tú Thanh liền đưa phong thư này cho Kỷ Vô Cữu.
Bách Hoa sơn ở kinh thành Nam Giao, kỳ thật Kỷ Vô Cữu biết rõ nơi Kỷ Ly Ưu an bài cho Diệp Trăn Trăn ở. Lúc bọn họ đến Thiên Tân liền có thám tử hồi báo, sau đó cử người theo sát từ xa, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ ném chuột vỡ đồ.
Bởi vậy phía trước Kỷ Ly Ưu bọn họ đi vào núi, phía sau thám tử đã quay về hồi báo lại.
Sau khi Kỷ Vô Cữu thu được tin tức, tiến hành an bài một phen, quan trọng nhất chính là làm sao có thể bảo trụ được tính mạng Diệp Trăn Trăn. Muốn bảo hộ người tốt nhất, vậy chỉ có thể nghĩ mọi biện pháp thỏa mãn yêu cầu của kẻ bắt cóc. Kỷ Vô Cữu không dám để cho Diệp Trăn Trăn có nửa phần nguy hiểm, bởi vậy hắn liền một mình lên Bách Hoa sơn. Để đảm bảo ám vệ sẽ không vụng trộm gây ra chuyện gì ngoài ý muốn, trước đó hắn đã trói hết bọn họ lại.
Trên đỉnh núi Bách Hoa sơn có một gốc cây Tùng đại thụ, rễ mọc tràn lan ra khoảng đất chung quanh, một phần nhánh cây nghiên hẳn về một phía vách núi đen, tư thái giống như một bức tượng hướng về vùng thâm sơn mịt mù mà đón dụ tiên nhân đáp xuống.
Hiện tại, Diệp Trăn Trăn bị trói bịt kín miệng, treo trên nhánh cây này, dưới chân của nàng là vực sâu vạn trượng. Người bình thường liếc mắt nhìn xuống phía dưới, tim đều muốn vọt lên đến cổ họng.
Hiện tại thời tiết tốt, trên núi không có sương mù, nàng liếc mắt nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy sơn đạo thấp thoáng cây cối uốn lượn. Lúc thân ảnh Kỷ Vô Cữu xuất hiện trên sơn đạo thì lệ trong mắt nàng lập tức liền tuôn trào.
Làm thế nào, hắn thật sự đến!
Hắn thực sự đến một mình, bước trên sơn đạo, thân ảnh dần dần tới gần.
Trở về! Nhanh đi về!
Kỷ Vô Cữu không nghe được nội tâm của nàng hò hét, hắn cũng không ngẩng đầu nhìn xem phía trước, mà chỉ cúi đầu, một bước lại một bước đi về phía trước. Những bước chân vững vàng mà hữu lực.
Diệp Trăn Trăn khóc đến trước mắt mơ hồ, nước mắt cơ hồ tràn ngập trong mắt nàng, Kỷ Ly Ưu mắt lạnh nhìn bộ dạng chật vật của nàng, rốt cục vẫn nhìn không được, lấy khăn tay ra giúp nàng lau lau nước mắt.
Diệp Trăn Trăn lại nhìn xuống phía dưới lần nữa, đã không nhìn thấy thân ảnh Kỷ Vô Cữu đâu nữa.
Một lát sau, hắn đã lên đến đỉnh núi.
Hắn gầy đi rất nhiều.
Diệp Trăn Trăn vừa khóc, vừa liều mạng lắc đầu với hắn, hi vọng hắn có thể hiểu rõ ý của nàng.
Nhưng hắn lại không quay trở về. Dáng đứng cao dài, thần sắc thong dong, chỉ là ánh mắt khi nhìn về phía của nàng lại lộ ra bên trong một chút thần sắc lo lắng không muốn biểu lộ ra ngoài.
Diệp Trăn Trăn giùng giằng, lại không làm được chuyện gì. Cổ tay nàng bị trói được thập phần đau đớn, nàng đành phải dùng sức tóm lấy dây thừng, để giảm bớt sự đau đớn trên cổ tay.
Đột nhiên, nàng nhớ tới một việc.
Bên này, Kỷ Vô Cữu nhìn thấy Diệp Trăn Trăn như thế, sớm đã đau lòng không thôi, lại không muốn tự rối loạn trận địa, đành phải nắm chặt nắm tay, cực lực khắc chế chính mình.
Kỷ Ly Ưu nhìn đến hắn, khẽ mỉm cười nói, “Ngươi đến rồi.”
Kỷ Vô Cữu không muốn cùng hắn nói lời vô nghĩa, gọn gàng dứt khoát nói, “Thả nàng ra, điều kiện tùy ngươi chọn.”
“Ngươi gấp cái gì, ” Kỷ Ly Ưu chắp tay sau lưng đi dạo vài bước thong thả tại chỗ, “Nên khiến Kỷ Giản Từ ở trên trời nhìn một chút xem. Ban đầu hắn giết chết ca ca ruột của mình như thế nào, thì hôm nay nhi tử của hắn liền sẽ bị ca ca của mình giết chết như thế. Báo ứng a, đây chính là báo ứng, ha ha ha!”
Kỷ Vô Cữu hít sâu một hơi, nói, “Chuyện cũ của trưởng bối, chúng ta không nên bình luận.”
“Ngươi tất nhiên không muốn bình luận, bởi vì cha ngươi chính là đồ súc sinh thí huynh bức phụ!” Kỷ Ly Ưu tươi cười có chút dữ tợn.
“Ngươi…!”
“Như thế nào, ta nói sai sao? A, ta quả thật nói sai, ” Kỷ Ly Ưu nói, ” Chắc hẳn không đơn giản là bức phụ, đúng không? Cái chết năm đó của hoàng đế, sợ cũng cùng hắn…”
“Im miệng!” Kỷ Vô Cữu tức giận đến xanh mặt, “Ngươi muốn gì cứ nói thẳng, không cần dùng liên lụy đến những người khác.”
“Ta càng muốn nói! Phụ thân ngươi đã giết chết bá phụ cùng gia gia ngươi, ngôi vị hoàng đế của ngươi vốn dĩ chính là giành được! Nợ của cha thì con trả, ta hôm nay muốn giết ngươi báo thù, dĩ nhiên, cũng muốn lấy lại những thứ vốn nên thuộc về ta.”
“Một khi đã như vậy, vậy thì động thủ đi.”
“Không vội.” Hắn cười nói, đột nhiên rút kiếm ra, đưa lưỡi kiếm đến gần sợi dây thừng cột Diệp Trăn Trăn.
Kỷ Vô Cữu khẩn trương hô lên, “Không cần! Tất cả mọi chuyện đều có thể thương lượng!”
Kỷ Ly Ưu vẫn duy trì tư thế giơ kiếm không động, “Là thế này, ta không giống phụ thân ngươi lãnh huyết vô tình như vậy, hôm nay ta cho ngươi cơ hội. Giang sơn cùng mỹ nhân ngươi chọn một cái, nếu chọn đúng, ta có lẽ sẽ tha cho ngươi một con đường sống, nếu sai, vậy thì lên trời gặp cha ngươi đi!”
“Như thế nào là đúng là sai?”
“Là do tâm ngươi quyết định.”
Kỷ Vô Cữu nhíu nhíu mày, “Ngươi không cần diễn mấy trò xiếc này với ta, thả Trăn Trăn ra, còn lại tùy ngươi.”
“Xem ra ngươi đã chọn, ngại quá, ta không thể không giết ngươi rồi.” Kỷ Ly Ưu nói xong liền vung tay lên, người của hắn ẩn nấp trên cây gần đó liền châm ngòi thuốc nổ. Xung quanh nhất thời bắn ra vô số hoa lửa, giống như những con rồng lửa di chuyển nhanh chóng trên mặt đất.
Nhìn thấy rốt cục vẫn phải tới kết cục như vậy. Diệp Trăn Trăn tuyệt vọng nhắm mắt lại, lại không dám xem kế tiếp sẽ phát sinh sự tình.
Nhưng đợi nửa ngày, đợi đến khi hai mắt mỏi nhừ, Diệp Trăn Trăn vẫn không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào, chỉ có mùi ngòi lửa thiêu đốt tràn ngập trong không khí.
Diệp Trăn Trăn mở to mắt. Nàng nhìn thấy Kỷ Vô Cữu vẫn hoàn hảo đứng đó, Kỷ Ly Ưu cũng vậy, bất quá biểu hiện trên mặt không quá thích hợp.
Kỷ Vô Cữu nói, “Hiện tại ngươi giết ta, ngươi liền vĩnh viễn không thể trở thành Hoàng Đế. Bởi vì người có thể chứng minh thân phận của ngươi đều đã chết. Cứ cho là ngươi là Kỷ Ly Ưu, nhưng ai sẽ tin tưởng điều này?”
Kỷ Ly Ưu lạnh lùng nói, “Không hổ là nhi tử của Kỷ Giản Từ, ngươi cùng cha ngươi đều là một dạng gian trá.”
Kỷ Vô Cữu không để ý tới trào phúng của hắn, tiếp tục nói, “Ta đã lưu lại mật chiếu, nếu ta chết, liền để Đàm Ký kế thừa ngôi vị hoàng đế. Ngươi muốn làm Hoàng Đế, biện pháp duy nhất chính là bắt trói ta lại, ép ta tự mình hạ chiếu thoái vị.”
Kỷ Ly Ưu đang muốn nói chuyện, lúc này, đột nhiên từ dưới chân núi chạy tới rất nhiều binh lính mang theo vũ khí, bao vây hết tất cả mọi người tại đây lại.
“Quả nhiên ngươi cùng ngươi cha một dạng dối trá, nói một đàng làm một nẻo, ” Kỷ Ly Ưu cười lạnh nói, “Xem ra hoàng thượng đúng là không để ý đến sống chết của Hoàng Hậu, một khi đã như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn.” Hắn nói xong đột nhiên giơ kiếm chém tới sợi dây thừng!
Trong nháy mắt đó, huyết mạch toàn thân Kỷ Vô Cữu cơ hồ đông cứng lại.
Nhưng mà trong nháy mắt, biến cố đột nhiên xảy ra. Người nãy giớ vẫn đang bị treo lơ lửng trước vực đột nhiên tóm lấy dây thừng mượn lực xoay người, hai chân đánh úp về phía Kỷ Ly Ưu, cổ chân đạp một phát trúng cổ hắn!
Kỷ Ly Ưu cầm kiếm theo bản năng chém tới chỗ Diệp Trăn Trăn, nhưng lưỡi kiếm khó khăn lắm mới co thể đụng trúng hông của nàng, lúc này vì đông tác đó đột nhiên dừng lại.
Hai người cùng ngã xuống đất. Lúc này mọi người mới phát hiện, dây thừng trên tay Diệp Trăn Trăn không biết từ lúc nào lại đã buông lỏng ra.
Kỷ Vô Cữu vung tay lên, binh lính ba chân bốn cẳng tiến lên, đem nhóm phản tặc toàn bộ trói lại.
Diệp Trăn Trăn được Kỷ Vô Cữu đỡ lên.
Rốt cuộc lần nữa cầm tay Diệp Trăn Trăn, Kỷ Vô Cữu mới cảm nhận được cảm giác chân thật trước nay chưa có. Trên tay đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, hắn xòe tay, nhìn thấy lòng bàn tay thấm ra vài giọt máu.
Diệp Trăn Trăn áy náy giơ tay lên cho hắn xem, trên ngón trỏ của nàng, đeo một chiếc nhẫn, có đính thạch bào hồng sắc, lộ ra một đầu nhọn.
Chiếc nhẫn này lúc ở Liêu Đông nàng đã dùng qua một lần, sau này không có cơ hội dùng nữa, cũng dần dần quên đi công năng đặc thù của nó, chẳng qua chiếc nhẫn này bề ngoài có chút xinh đẹp, cho nên đôi khi Diệp Trăn Trăn ra ngoài thích liền mang trên tay. Lần này xuất cung, vừa lúc đeo nó, lúc này liền sử dụng.
Kỷ Vô Cữu nghĩ đến trong nháy mắt vừa rồi lòng vẫn còn sợ, nên có chút nghẹn ngào. Diệp Trăn Trăn cũng si ngốc nhìn hắn, hai người nhất thời không nói gì.
Kỷ Vô Cữu đặc biệt muốn ôm Diệp Trăn Trăn vào ngực thật chặt, đương nhiên cục diện hiện tại này lại không cho phép hắn như vậy làm. Lúc này, binh lính chung quanh đã trói Kỷ Ly Ưu lại, liền tiến đến muốn hỏi Kỷ Vô Cữu kế tiếp nên làm gì.
Hắn nheo mắt, hỏi, “Ai gọi các ngươi tới?”
Lúc này từ dưới chân núi đột nhiên bò lên một người, khuôn mặt gầy gộc, mặc trường bào, đầu đầy mồ hôi, vừa thở hổn hển, vừa lại gần hành lễ với Kỷ Vô Cữu, “Thần cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng thứ tội!”
“Phương Tú Thanh”, Kỷ Vô Cữu nghiến răng kìm nén tức giận, gọi cả họ cả tên hắn, “Tự mình điều động quân đội, có phải ngươi muốn mưu phản hay không.”
Phương Tú Thanh quỳ trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp, “Thần tự biết tội mình đáng chết, nhưng mà trơ mắt nhìn Hoàng Thượng một mình mạo hiểm, thần, làm không được.”
Kỷ Vô Cữu mặt trầm xuống nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng phất tay, “Ngươi mang người trở về trước, trẫm trở về trị tội ngươi sau.”
“Vậy Hoàng Thượng ngài…”
“Trẫm sẽ về sau.”
Trên đỉnh núi rốt cuộc chỉ còn lại có hai người bọn họ. Gió nhẹ thổi tới, khiến gốc Tùng Thụ kia đón gió mà lảo đảo vài tán lá ngọn cây.
Bách Hoa sơn sơn như kì danh, trên sườn núi cây tùng đã nở rất nhiều hoa, từ trên đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, hoa nở rực rỡ, muôn hồng nghìn tía, có thể nói là cảnh tượng bát ngát đẹp vô cùng.
Kỷ Vô Cữu vô lại không có tâm tư nhìn những thứ này. Toàn bộ ánh mắt của hắn đều rơi xuống người Diệp Trăn Trăn, không chia một tia một hào nào cho mọi thứ xung quanh. Tuy lòng Diệp Trăn Trăn cũng tràn đầy tưởng niệm, nhưng bị ánh mắt nóng bỏng của hắn chiếu vào liền cảm thấy thập phần ngượng ngùng, đỏ mặt cúi đầu.
Kỷ Vô Cữu đột nhiên ôm chặt nàng vào trong ngực, cúi xuống hôn nàng một cái thiên hôn địa ám. Diệp Trăn Trăn ôm hông của hắn, ngửa đầu nhắm mắt, nghênh đón nụ hôn nồng nhiệt của hắn.
Hắn hôn không hề nhẹ, thậm chí có chút cuồng bạo, quả thực như muốn đem ngươi nàng cả xương lẫn da cùng nhau nhai nát nuốt vào. Diệp Trăn Trăn bị hắn hôn, hai chân như nhũn ra, hắn rốt cuộc buông nàng ra, kề sát tai nàng thì thầm, “Trăn Trăn, ta nhớ nàng.”
“Ta tuyệt đối không nhớ chàng.” Diệp Trăn Trăn nói.
Kỷ Vô Cữu biết nàng nói dỗi, nhưng vẫn như cũ nắm chặt tay nàng, bất mãn cắn một cái vào tai nàng.
“Đã nói chàng với ta cùng chung hoạn nạn, nhưng khi có chuyện chàng lại gánh chịu một mình, rốt cuộc ta có phải là thê tử của chàng không hả? Chàng cho rằng chàng dùng mạng của mình đổi lấy mạng ta, ta có thể sống yên tâm thoải mái được hả?” Diệp Trăn Trăn càng nói, nước mắt rơi xuống càng nhiều.
Kỷ Vô Cữu vội vàng giúp nàng lau nước mắt, ôn như dỗ dành nàng nói, “Được rồi được rồi, là ta sai, về sau sẽ không như vậy, Trăn Trăn nàng tha thứ cho ta một lần này đi, đừng khóc, nàng khóc tâm ta đều muốn tan nát…”
Diệp Trăn Trăn lại đẩy ra hắn, “Chàng về sau vẫn sẽ làm như vậy!”
Kỷ Vô Cữu nghĩ thầm, nàng thật hiểu ta. Nhưng ngoài miệng lại không dám nói nói như vậy, vì thế hắn nói, “Trăn Trăn, đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ làm như vậy đối với ta, đúng hay không?”
“Chàng không giống với ta, chàng là Hoàng Đế, chàng có biết ý nghĩa của chàng đối với toàn bộ thiên hạ hay không?”
Kỷ Vô Cữu liền vội nói, “Trăn Trăn, nàng chỉ biết là ta đối với thiên hạ có ý nghĩa gì, nhưng là nàng có biết hay không, nàng có ý nghĩa gì đối với ta?”
“Ta…”
Kỷ Vô Cữu nâng ngón tay lên che môi nàng lại, nói, “Bất quá chúng ta hiện tại không cần lo lắng về những thứ kia nữa, về sau cũng sẽ không có người có thể gây tổn thương cho ta và nàng, chúng ta về sau sẽ chỉ trải qua những ngày khoát hoạt thôi.”
Hắn cố ý đặc biệt nói hai chữ “Khoái hoạt” tràn ngập mờ ám, Diệp Trăn Trăn sao lại không rõ ý tứ của hắn, chỉ cúi đầu không để ý tới hắn.
Kỷ Vô Cữu nhìn Diệp Trăn Trăn hai má phiếm hồng, trong lòng liền nóng lên. Nhưng mà tuy rằng hắn không bị cản trở, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện giữa ban ngày ban mặt cùng nàng khoát hoạt trên đỉnh núi, cứ cho rằng sẽ không bị người nhìn thấy, bị mấy con khỉ nhìn thấy cũng không tốt…
Vì thế hai người liền ngồi trên đỉnh núi vừa xem cảnh sắc vừa nói chuyện phiếm.
Diệp Trăn Trăn dựa vào vai Kỷ Vô Cữu hỏi, “Ta vẫn có một vấn đề không rõ, những thuốc nổ kia tại sao không nổ?”
“Không có thuốc nổ.”
“A?”
Hắn búng một cái vào trán nàng, “Hắn có thể chôn, ta không thể đào sao.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!