Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu - Chương 4: Mưu sát chồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
309


Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu


Chương 4: Mưu sát chồng


Giang Dĩ Mạch đứng
lên, vỗ vỗ bụi trên người: “Coi như anh là kẻ ngốc, dám vô lễ với bổn
tiểu thư, bổn tiểu thư cũng tuyệt không tha…” Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, thấy gương mặt tuấn tú bị ngã xuống đất không nhúc nhích, trong
lòng chợt xuất hiện một cảm giác xấu.

“Này, anh tỉnh lại đi!” Giang Dĩ Mạch đến gần, nhẹ nhàng đá người đàn ông ngã xuống đất một cái.

“Mộ Thiên Thần?” Giang Dĩ Mạch lại gọi anh hai tiếng, phát hiện anh đang
nhắm mắt lại không nhúc nhích, trong lúc lơ đãng thấy vết máu trên mép
giường, lòng đột nhiên chùng xuống, tay run rẩy chỉ đặt nhè nhẹ trước
mũi anh, cảm giác không có hơi thở.

Trong nháy mắt sắc mặt Giang Dĩ Mạch trắng bệch, ngã đặt mông trên đất, lầm bầm lầu bầu: “Chết?”

Làm sao có thể?

Mình chỉ đạp anh ta một cái thôi, ai bảo anh ta dám khinh bạc mình, coi như là kẻ ngốc cũng không được.

Giang Dĩ Mạch ôm lấy anh lay lay: “Này, anh đừng có giả chết nha!”

Người đàn ông nhắm hai mắt, bình tĩnh ngủ say không có bất cứ động tĩnh gì.

Giang Dĩ Mạch cũng luống cuống, đêm tân hôn lại náo động vụ án liên quan tới
mạng người, mình không làm thiếu phu nhân nhà giàu cũng không thể vào
ngục ăn cơm tù.

Mộ gia chắc chắn sẽ không tha cho mình, coi như là một kẻ ngốc, nhưng cũng là con trai lớn của Mộ gia, mình xong rồi.

Mặt Giang Dĩ Mạch cúi thấp, suy nghĩ về quá khứ một chút, vị hôn phu thanh
mai trúc mã bị con gái của tiểu tam cạy góc tường, mình phải thay cô ta
chùi đít gả cho một kẻ ngốc, kết quả xảy ra án mạng, mình sẽ ăn cơm tù.

Mà đôi mẹ con tiện nhân kia lại chiếm lấy tất cả những thứ thuộc về mẹ mình và vị hôn phu của mình.

Kiếp trước mình đã làm chuyện xấu gì để kiếp này bị ức hiếp đến mức này?

Giang Dĩ Mạch càng nghĩ càng không cam lòng, cái chết của mẹ mình lại không
hiểu rõ, chính mình lại phát hiện phải đi ăn cơm tù vì tiện nhân cướp
mất vị hôn phu của mình.

Tại sao?

Cô đã làm chuyệnxấu thập ác bất xá, thiên lý bất dung gì?

Mà mẹ con tiện nhân cướp chồng cướp tài sản của người khác lại có thể sống phóng khoáng phong quang?

Thế giới này còn thiên lý không?

Giang Dĩ Mạch đứng lên, nhìn người đàn ông nằm trên đất không nhúc nhích nói: “Mộ Thiên Thần, anh đừng trách tôi, muốn trách thì nên trách người vợ
kia của anh đi! Người tên là Giang Mỹ Kỳ kia mới đúng là vợ anh, nếu
không phài là cô ta cướp mất vị hôn phu của tôi, còn lớn bụng, tôi cũng
sẽ không bị buộc thay cô ta gả cho anh, anh làm quỷ cũng phải tìm cô ta
báo thù, ngàn vạn lần đừng oán trách tôi.”

Mở cửa sổ ra, nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ở lầu hai, đúng lúc phía dưới không có ai.

Giang Dĩ Mạch nắm lấy rèm cửa leo xuống, trong đầu cô chỉ còn một ý niệm,
tuyệt đối không thể ngồi tù, như vậy tiện nghi cho đôi mẹ con tiện nhân
kia.

Hôm nay là ngày đám cưới của cô và tên ngốc kia, lúc này
người của khu nhà này còn chưa nghỉ ngơi, Giang Dĩ Mạch cẩn thận từng li từng tí bò xuống dưới, lặng lẽ đưa đầu ra nhìn ánh đèn cửa sổ lầu dưới
lóe lên, phát hiện bên trong không có ai, mới to gan vội vàng tiếp tục
bò xuống dưới.

Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn
ông cầm chén nước đi vào, giương mắt nhìn cửa sổ đối diện, thấy có một
cô gái ở đó, sửng sốt một chút, Giang Dĩ Mạch thấy mình bị nhìn thấy,
cũng cả kinh, tay cầm rèm cửa đột nhiên kéo một cái, vì không chịu được
trọng lượng của cô mà rách một mảng lớn.

“A…” Giang Dĩ Mạch kêu lên một tiếng, nặng nề ngã xuống.

Người đàn ông vội vàng mở cửa sổ ra, đưa đầu liếc mắt nhìn ra ngoài, lập tức
xoay người đi ra ngoài, khi anh ta ra đến bên ngoài thì phát hiện không
thấy ai nữa.

Giang Dĩ Mạch khập khiễng chạy vào hoa viên phía
sau, chờ người nọ đi, mới lén lén lút lút muốn chạy đi, một cánh tay nhè nhẹ đặt lên vai cô, Giang Dĩ Mạch theo bản năng hất cánh tay kia ra,
đột nhiên nhận ra là lạ ở đâu, xoay người nhìn theo cánh tay thấy được
gương mặt tuấn tú trắng bệch đang cười với mình, nhất thời bị dọa đến
hoa dung thất sắc, khẽ kêu một tiếng: “A…”

Cô vôị vã bịt miệng, không muốn dẫn những người khác tới.

Nhìn gương mặt trắng bệch tuấn tú này, cô cố gắng trấn định, bị sợ đến sắp
hồn bay phách tán, đại não suy nghĩ hỗn loạn, lời nói không mạch lạc:
“Anh không cần hận tôi, nếu không phải vợ anh đoạt vị hôn phu thanh mai
trúc mã của tôi, tôi cũng sẽ không bị buộc phải thay cô ta gả cho anh,
chân tôi cũng không cẩn thận mới đạp chết anh…anh muốn hận thì hận Giang Mỹ Kỳ, là cô ta phản bội anh, trước khi kết hôn còn làm giày rách với
vị hôn phu của chị mình, còn làm đến lớn bụng…”

“Bà xã, làm giày rách có nghĩa là gì?” Gương mặt tuấn tú trắng bệch khờ dại hỏi.

“Biết là làm giày rách là được…” Giang Dĩ Mạch đột nhiên phục hồi tinh thần,
nhìn người đàn ông trước mặt, đưa tay run rấy vuốt vuốt gương mặt anh,
cảm giác rất chân thật.

Cô đột nhiên hung hăng nhéo gương mặt anh một cái, làm người đàn ông đau đến ủy khuất kêu lên:

“Bà xã, đau…”

“Thì ra là anh không chết!” Sau khi Giang Dĩ Mạch trở nên kích động, tức
giận nhào tới: “Anh được đấy, Mộ ngu ngốc, anh dám giả chết gạt tôi, bây giờ anh đi chết cho tôi!”

“Bà xã, anh không có giả chết, em đừng tức giận…” Mộ ngu ngốc ôm lấy người đang đè trên người anh Giang Dĩ
Mạch trẻ con uất ức cầu xin tha thứ.

Trong bóng tối, hai người
không biết là lúc ôm hay là lúc đánh nhau xoay một vòng, lúc Giang Dĩ
Mạch phát hiện, cô đã bị Mộ ngu ngốc đè ở dưới, còn tội nghiệp cầu xin
cô.

“Anh mau xuống cho tôi!” Giang Dĩ Mạch nổi trận lôi đình.

“Bà xã, đừng tức giận có được không? Anh thật sự không có giả chết.”

“Anh xuống trước đi!”

“Bà xã, anh không muốn chết!” Mộ ngu ngốc nằm trên người Giang Dĩ Mạch, sợ hãi ôm chặt lấy cô.

“Mộ ngu ngốc, anh xuống cho tôi…”

“Hai đứa đang làm gì đó?” Đột nhiên một giọng nói nghiêm khắc vang lên làm cho hai người đều im lặng.

Giang Dĩ Mạch không biết người phụ nữ hơn năm mươi tuổi này, nghe giọng nói cảm giác là người rất có địa vị.

“Mẹ, bọn con đang trốn mèo nhỏ.” Tên ngốc hồ đồ nói.

Đường Hân liếc mắt nhìn Giang Dĩ Mạch, sắc mặt trầm xuống: “Hai đứa đi theo ta!”

Giang Dĩ Mạch cảm thấy không ổn, người phụ nữa này vừa nhìn dáng vẻ cũng rất
lợi hại, tên ngốc lúc này đưa mặt tới, nhỏ giọng nói: “Bà xã, em đừng
sợ, mẹ anh là người rất tốt, anh sẽ không nói cho mẹ anh biết, em mưu
sát chồng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN