Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 338: Tụ hội ở thủ đô (1)
Đủ tư cách tham dự hội nghị trưởng lão chỉ có sáu người, mỗi một người đều là võ giả Địa cảnh, toàn bộ Võ Tông cũng chỉ có vẻn vẹn sáu vị Địa cảnh này mà thôi, hơn nữa tất cả đều đến từ Tông môn, Long Hoa cũng là người đỉnh cao duy nhất trong số đó. Bởi vậy có thể thấy được, ở Võ Tông, Tông môn cao hơn thế gia, mà Kiếm tông lại cao hơn những Tông môn khác.
Cả năm người còn lại đều là những cụ ông, trẻ nhất cũng đã hơn bảy mươi tuổi, chỉ có điều màu tóc đen bóng, nhìn qua chỉ giống như người trung niên mới ngoài bốn mươi mà thôi.
Từ lúc đưa ra lệnh triệu tập đến khi năm người chạy tới cũng chỉ mất vài phút, có thể nhanh như vậy hoàn toàn là bởi vì sau tận thế toàn bộ Võ Tông đều rời khỏi Tông môn để đi tới căn cứ thủ đô. Bây giờ họ ở cùng một chỗ, chỉ cách xa nhau mấy khu nhà mà thôi.
Lãnh Phong Trần ở bên ngoài kiêu ngạo vô cùng khi nhìn thấy mấy ông cụ lại đàng hoàng cung kính cúi đầu chào hỏi từng người. Mấy vị trưởng lão hiển nhiên vô cùng yêu thích anh ta, thấy anh ta bình an trở về cũng rất vui vẻ, khó tránh khỏi nói chuyện phiếm vài câu. Mãi đến tận khi Long Hoa chân nhân lên tiếng, bầu không khí mới trở nên nghiêm túc hơn.
Sau một tiếng, cửa chính ngôi nhà Long Hoa chân nhân ở mở ra, mà theo sau đó hai mệnh lệnh cũng cấp tốc truyền tới cấp cao của căn cứ thủ đô. Tiếp đó sẽ thông qua ba mươi mấy nhánh cao thủ Võ Tông phân tán thật nhanh tới các căn cứ trên toàn quốc.
“Triệu tập toàn bộ thủ lĩnh của các căn cứ và chỗ tránh nạn tới thủ đô để cùng thương lượng kế sách đối kháng với tận thế?” Tống Đình ở căn cứ Nhĩ Châu khi nhận được mệnh lệnh như cười như không liếc nhìn người truyền tin, “Được đó, không chừng còn có thể gặp thằng em ngốc nghếch kia.” Hắn là người hiểu rõ nhất căn cứ thủ đô nông sâu thế nào, cũng nắm rõ dã tâm của họ, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc hắn sợ bọn họ.
Nếu như đổi thành lúc thường, căn cứ thủ đô chỉ mời một mình hắn qua thì chắc chắn hắn sẽ không đi, đi chính là tự chui đầu vào lưới. Song lần này là công khai mời toàn bộ thủ lĩnh căn cứ trong cả nước, nếu như hắn không đi, chỉ sợ là sẽ bỏ qua không ít tin tức. Hắn cũng không hi vọng căn cứ Nhĩ Châu lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích đâu.
Người truyền tin vốn còn tưởng rằng phải dùng vũ lực để bức bách không nghĩ tới Tống Đình lại đồng ý thoải mái như vậy, trái lại có chút bất ngờ, ngây người chốc lát mới cứng rắn bổ sung một câu: “Còn phải tuyên bố tin tức tìm kiếm chìa chìa khóa bí ẩn ra ngoài.”
“Tôi được ích lợi gì?” Tống Đình cười mỉm, cúi đầu nhìn hình vẽ chìa khóa bí ẩn trên tay, nhẹ giọng hỏi. Hắn và Võ Tông vốn không phải là láng giềng hòa thuận hữu hảo, dựa vào cái gì phải đi giúp bọn họ làm việc cơ chứ.
Vấn đề này rốt cục nằm trong dự liệu, bởi vậy người truyền tin trả lời cũng cực kỳ thong dong.
“Chìa khóa liên quan đến tận thế, nếu như anh có thể tìm thấy, như vậy cho phép anh cùng hưởng kho tàng bí mật. Còn người dâng lên chìa khóa, Võ Tông có thể che chở cho kẻ đó và toàn bộ thân thích họ hàng, nếu có con cháu đến tuổi, có thể đặc cách cho phép vào Võ Tông tu luyện. Nếu như không muốn những thứ này, bản tông cho phép đề xuất điều kiện, sẽ xem xét đáp ứng.” Cái gọi là xem xét đáp ứng cũng quá đủ để nghiên cứu rồi.
Tống Đình nghe được ý tứ ẩn sâu trong đó nhưng cũng chẳng quá để tâm, hắn suy nghĩ một lát bèn đồng ý ban bố lệnh tìm kiếm chìa khóa bí ẩn trong căn cứ. Đối với cái gọi là bí mật về tận thế, thật ra Tống Đĩnh cũng có xíu xiu hứng thú. Hay hoặc là nói, hắn hết sức hứng thú đối với việc Võ Tông gióng trống khua chiêng tìm thứ như vậy.
Bởi vì Tống Đình đấu với Võ Tông thời gian rất lâu rồi, hiểu đối phương rất rõ, cho nên mới có thể đồng ý sảng khoái, thế nhưng những căn cứ khác thì không giống như vậy. Những nơi khác không quá quen thuộc với người Võ Tông, có kẻ thậm chí còn chưa từng nghe tới.
“Căn cứ thủ đô? Xì, tận thế hơn một năm rồi, trước đây trông tụi mày xuất hiện, tụi mày lại mất tăm mất tích. Hiện tại chết đều chết hết, tụi này tự sống tự dựa vào chính mình, tụi mày lại nhảy ra, câu nói đầu tiên lại còn bảo bọn này nghe lời tụi mày? Nằm mơ hả?” Đây là tâm lý oán hận, tức giận của rất nhiều người.
Còn những người ít nói hoặc có suy nghĩ khác, nghe loại mệnh lệnh truyền miệng này cũng chỉ cười lạnh một tiếng, rồi chẳng thèm để tâm nữa.
Nhưng mà thái độ như vậy lại thường bị đánh một trận, đánh tới mức những kẻ ấy không còn ngạo nghễ nữa, rồi sau đó khi phát hiện cho dù kêu gọi lực lượng tới cũng chẳng thể làm gì được đối phương, bọn họ không thể không khuất phục. Vốn họ định lá mặt lá trái, cứ tạm quy phục rồi tính toán sau, ai ngờ đâu những người truyền tin người lại không đi, tỏ rõ phải theo họ đồng thời về thủ đô.
Ép buộc không hề che giấu! Rất hiển nhiên, khi phái người ra ngoài truyền tin, Võ Tông đã chuẩn bị sẵn việc dùng thủ đoạn ép buộc. Dù sao hơn một năm không có tin tức liên hệ, cho dù là lấy danh nghĩa cơ cấu cao nhất của quốc gia để triệu tập, muốn cho những kẻ mạnh đã tự lập căn cứ riêng ở khắp nơi nghe lệnh cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho nên ngoài việc truyền tin thì thực lực người đi truyền tin mới là chủ yếu.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều từ chối, có thủ lĩnh của hai, ba căn cứ rất tình nguyện liên lạc với trung tâm. Người như vậy trước tận thế thường là nhân viên quân đội hoặc là người của Chính phủ mà luôn giữ mình đoan chính, hoặc là ai đó cảm thấy trách nhiệm gánh vác một căn cứ quá mệt mỏi, lại chẳng có ao ước gì với quyền lực nên muốn gỡ bỏ trọng trách. Bất kể là nguyên nhân gì, những người này sau khi nghe tin từ thủ đô bèn không chút do dự mà đồng ý đi một chuyến.
Căn cứ Bách Hiệp không thuộc về loại hình nào ở trên, Sử Hạo không muốn về thủ đô chỉ đơn thuần bởi vì không muốn nhìn thấy sư phụ của anh ta. Ước chừng là cũng cân nhắc đến điểm này, hoặc là vì để nghiên cứu không gian kia, người Võ Tông phải đến căn cứ Bách Hiệp cũng rất đặc biệt, là một trong sáu vị Đại trưởng lão, Uất Trì Phụng.
Hồ nước trong không gian dù cho đã phong ấn nhưng vẫn có linh khí cực kì nhạt thông qua đất đai, động thực vật, cùng với nguồn nước tản ra, lợi dụng nó để tu luyện đạo pháp có lẽ không đủ, nhưng đối với người tập võ thì sẽ rất bổ ích.
“Quả là tuyệt diệu! Thực sự là một nơi tuyệt diệu!” Uất Trì Phụng đi ra khỏi rừng núi, thỉnh thoảng dừng lại nhìn hoa mầu trong đất, nhìn cây trái sum sê trong núi, thậm chí còn suýt xoa với đám dê bò được chăn thả tự do. Trong quá trình ấy ông ta đã cảm thán như thế hơn mười lần. Sử Hạo đi ở đằng sau lắng nghe vô cùng cung kính cũng không khỏi giật giật khóe miệng.
“Nếu như lão tổ cảm thấy nơi này không tệ, chi bằng ở lại đây đi.” Sử Hạo mở miệng, nói đến đây anh ta dừng lại vài giây rồi tiếp tục: “Chuyển cả Tông môn tới cũng được.” Từ nhỏ anh ta đã lớn lên ở Võ Tông, tình cảm với Tông môn rất sâu đậm, dù cho sau đó bị phế võ công trục xuất khỏi sư môn thì thứ tình cảm này cũng chưa từng thay đổi. Dù sao Võ Tông nuôi anh ta khôn lớn, cho anh đi học, dạy anh võ công, sau đó có chuyện cũng không đuổi tận giết tuyệt, chỉ riêng những điều này đã đủ khiến Sử Hạo khắc sâu trong lòng cả đời. Còn không gian và căn cứ này, Sử Hạo vốn không quá để bụng với những thứ ấy, chỉ cần đồng ý quản lý thật nghiêm túc cẩn thận, người nào thích thì cứ lấy đi thôi.
Nghe nói như thế, thân mình Uất Trì Phụng hơi ngừng lại, quay đầu nhìn Sử Hạo. Khi thấy vẻ mặt anh chân thành, hiển nhiên cũng không phải nịnh hót trái lương tâm, trên mặt ông không khỏi lộ ra ý vui mừng, vươn tay vỗ vỗ bờ vai Sử Hạo.
“Đứa trẻ không tồi, thật là đáng tiếc.” Bên trong lời ấy có dụng ý sâu xa không nói rõ, nhưng cả hai người đều hiểu là có ý gì. Hiển nhiên ông đang ám chỉ chuyện lúc trước Sử Hạo bị phế võ công khổ luyện bao năm rồi bị trục xuất khỏi Tông môn.
“Ơn Tông môn giáo dưỡng một ngày đệ tử không dám quên.” Sử Hạo vội vàng khom người, tỏ rõ cõi lòng.
“Quả là đứa trẻ tốt.” Uất Trì Phụng thở dài, nhưng dù sao ông từng trải nhiều, cũng không đến nỗi vì chuyện mấy năm trước đã xảy ra mà hối tiếc không thôi, chỉ tiếc hận vài câu rồi lại lập tức dứt bỏ, ông lắc đầu nói: “Quá xa. Nếu như ở lân cận thủ đô thì có thể cân nhắc chuyển Tông môn về đây, nhưng ở Tây Bắc này thì…” Nói đến đây, ông lại lắc đầu.
“Không gian này dù có lợi cho người luyện võ, nhưng nếu như chỉ vì nó mà điều động toàn bộ, ngàn dặm xa xôi chuyển Tông môn tới thì chỉ là bỏ gốc lấy ngọn, lầm đường lạc lối.” Ông hiếm thấy mà giải thích nhiều như vậy, đại khái cũng vì cảm thấy đã khiến đứa trẻ này chịu nhiều thiệt thòi.
Sử Hạo nghiêm túc lắng nghe lời dạy dỗ, mắt nhìn thẳng ông. Uất Trì Phụng khẽ gật đầu mới tiếp tục, hiển nhiên nếu như Sử Hạo không làm ra thái độ như vậy, ông ta sẽ không nói nữa.
“Nơi tu hành tất nhiên quan trọng nhưng võ giả chúng ta cái chính vẫn là ở bản thân, rèn luyện gân cốt, mài giũa tâm tính, tất cả điều kiện bên ngoài đều chỉ có thể hỗ trợ chứ không phải yếu tố tiên quyết. Hiện tại sinh vật biến dị hoành hành, đối với người bình thường là ác mộng, nhưng với Võ Tông ta lại là cơ hội tu hành mấy ngàn năm cũng khó gặp được. Có hoàn cảnh bên ngoài như vậy, làm sao cần chấp nhất với một chút ích lợi trước mắt này.”
“Đứa trẻ này không tệ, rất không tệ, con quản lý căn cứ này khá lắm, sau này vẫn tiếp tục quản lý như thế đi. Còn thủ đô, muốn về thăm thì cứ trở về, không muốn về thì phái người khác đi là được.”
Uất Trì Phụng nói xong lời này bèn nghênh ngang rời đi.
Sử Hạo biết chuyến đi tới thủ đô lần này, căn cứ Bách Hiệp tất nhiên phải cử một người đi. Người có năng lực có cái nhìn đại cục trong căn cứ không ít nhưng cân nhắc đến sức chiến đấu của họ, suy nghĩ thêm về lộ trình, anh đành lắc đầu một cái, vẫn quyết định tự mình đi một chuyến thì hơn. Huống hồ với hành vi táo bạo của Võ tông, nếu Sử Hạo không đi, người Bách Hiệp khó đảm bảo không bị bắt nạt. Bây giờ Đằng Tấn dẫn dị chủng rời khỏi Bách Hiệp rồi, nơi đây cũng coi như yên ổn, Sử Hạo rời đi một thời gian hẳn cũng không có vấn đề gì.
Mặc dù là như thế này nghĩ, trước khi đi Sử Hạo vẫn sắp xếp để đề phòng nguy cơ bất ngờ, lo trước khỏi hoạ, nếu không cần dùng hiển nhiên là càng tốt hơn. Đương nhiên, mệnh lệnh tìm kiếm chìa khóa cũng không trì hoãn, anh ta lập tức ban hành ra ngoài. Chìa khóa bí ẩn, cũng chính là mảnh sắt đen mà Sử Hạo đã từng tặng cho Lãnh Phong Trần. Vật này rốt cuộc có bao nhiêu mảnh thì anh ta cũng không rõ, chỉ có thể tận sức kiếm tìm mà thôi.
Thôn Tam gia cũng có người của Võ Tông tới tìm, sau khi ông Lưu thất thử võ công của người mới tới xong bèn sảng khoái đồng ý về thủ đô. Hết cách rồi, thực lực cách biệt quá lớn, không đi không được. Hơn nữa, ông cụ cũng muốn biết tại sao cùng là tập võ mà người khác lại mạnh hơn bọn họ nhiều như vậy.
Căn cứ Bác Vệ, Vân Châu, Đông Châu và rất nhiều trại tập trung lớn bé khác đều có người tìm tới cửa.
Mà ở một thời điểm khác, căn cứ Hi Vọng của Tống Nghiễn nghênh đón cùng một người giống như căn cứ Bách Hiệp. Lúc này, căn cứ Hi Vọng vẫn còn trong giai đoạn xây dựng, nhưng trạm kiểm soát ở năm cửa ngõ và tường phòng ngự đã hoàn toàn xây xong, cao lớn sừng sững hệt như pháo đài, nhìn qua vô cùng hùng vĩ. Người canh gác ở trạm cũng không cần phải đứng ở ngoài trời, trên trạm kiểm soát bố trí không gian để che đậy, vừa đủ để giám sát tình huống chung quanh từ xa lại vừa có thể giữ ấm. Thang để đi lên đi xuống cũng nằm trong lô cốt, khiến cho an toàn của nhân viên được bảo đảm rất lớn.
Lúc này ngoại trừ cổng chính của hai trạm kiểm soát chỉ có thể đi bộ đang đóng chặt, ba trạm có đường thông hành còn lại đều đầy xe tải chở gạch, đá, vật liệu xây dựng… Cũng bởi vậy trên ba tuyến đường này zombie nối liền không dứt, truy đuổi theo đoàn xe, cho nên mỗi một quãng thời gian, người gác bên trong trạm đều phải đi ra ngoài xử lý để tránh cho zombie chèn cứng, ảnh hưởng tới việc xây dựng căn cứ.
Khi Uất Trì Phụng đến nhìn thấy chính là một bức tranh náo nhiệt như vậy. Ông cũng không lập tức gọi cửa đi vào, mà là đứng ở ngoài trạm ngửa đầu quan sát một lúc lâu. Mãi đến tận khi người bên trong trạm phát hiện ra ông, lên tiếng dò hỏi, ông mới gật gật đầu nhỏ giọng cảm thán kiến trúc xây dựng không tồi.
Dựa vào thế núi xây lên, vừa có thể phòng zombie và thú biến dị bao vây lại có thể đề phòng người tấn công, kết cấu này đương nhiên rất chu toàn. Đương nhiên, đối với Uất Trì Phụng thì cũng chỉ là không tồi mà thôi.
Thấy một ông già đơn độc lại đến từ căn cứ thủ đô, người trông coi không khỏi đề cao cảnh giác, vội cử người đi thông báo cho Tống Nghiễn đang bận rộn trong căn cứ, đợi ước chừng năm phút đồng hồ, nhận được câu trả lời khẳng định thì mới dám cho ông cụ vào.
Uất Trì Phụng cũng không giận, chắp tay sau lưng chậm rãi đi vào, vừa đi vừa đánh giá toàn bộ ngã năm bình địa, dáng vẻ ông nhàn nhã tựa như đi ngắm cảnh du lịch. Chiến sĩ dẫn đường không khỏi liên tiếp quay đầu lại nhìn, thật sự là từ sau tận thế còn chưa từng thấy ông cụ nào có thái độ thong dong tự tại tựa hồ không chút ưu sầu gì như vậy.
Thực vật biến dị trong ngã năm bình địa đã xử lý gần như xong xuôi, chỉ có nơi xa xôi kéo tới gần chân núi mới để lại không ít. Đất đai bằng phẳng trống trải bị một lớp tuyết dày bao trùm, chỉ trên đường cái bởi vì có xe qua lại nên mới cực kỳ sạch sẽ.
Ở cuối đường, cách trạm kiểm soát hai dặm là bức tường bê tông màu xám cao vút. Lúc này cổng chính của tường cao mở rộng, chờ đến gần là có thể nhìn thấy quang cảnh bận rộn nhộn nhịp bên trong.
“Người hơi ít nhỉ.” Uất Trì Phụng chỉ liếc mắt một cái đã ước chừng được số lượng người của nơi đây, so với diện tích của ngã năm bình địa, chút người này đúng là hơi ít.
Chiến sĩ dẫn đường không đáp lời, trước khi chưa rõ lai lịch đối phương, anh ta không có ý định nói chuyện phiếm với người ta, để tránh trong lúc vô tình tiết lộ một ít tin tức của căn cứ.
Uất Trì Phụng cũng không để ý lắm, chuyến này đi mục đích chính của ông vẫn là Quỷ Bệnh, căn cứ này kỳ thực không lọt vào mắt ông.
Đến tiếp đón ông chính là Tống Nghiễn và Thẩm Hi. Tuy Thẩm Hi luôn ở trong căn cứ thủ đô thu thập tình báo nhưng lại cũng chưa từng có cơ hội gặp được sáu Đại trưởng lão Võ Tông. Chỉ là khi mấy người nhận được tin tức đã thảo luận một lúc rồi đưa ra kết luận, với độ tuổi như vậy mà dám đi một mình từ thủ đô lại đây, ngoại trừ người của Võ Tông có thực lực cao thì những người khác đều rất khó làm được, cho dù là người dị năng.
Nếu là khách Võ Tông tới thì không thể không khiến người ta lên tinh thần.
Mà ông lão này cũng rất trực tiếp, gặp mặt rồi vẫn không giới thiệu họ tên, cũng chẳng hỏi han gì bọn họ, chỉ nói muốn gặp Quỷ Bệnh. Vừa nghe nói là tìm Quỷ Bệnh, bất kể là Tống Nghiễn hay Thẩm Hi cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời suy đoán trước đó càng được thêm khẳng định. Dù sao sự tồn tại của Quỷ Bệnh ngoại trừ Lãnh Phong Trần thì trong căn cứ thủ đô vốn không ai biết.
Muốn gặp Quỷ Bệnh thì cứ đi, hai người ước gì quăng mớ phiền phức này cho cái tên cả ngày không có việc gì làm chỉ biết nhìn chằm chằm Tiểu Dương Dương kia.
Uất Trì Phụng đi tới chỗ Quỷ Bệnh, thế nhưng khi ông ta nhìn thấy Quỷ Bệnh lại cung cung kính kính cúi người hành lễ lớn, trừ điều này ra thì cũng không làm gì nữa. Không phải là ông không muốn, mà là không dám.
Nếu như những người khác nhìn thấy Quỷ Bệnh chẳng qua là cảm thấy gã không ăn không uống có vẻ kỳ quái thì khoảnh khắc khi Uất Trì Phụng nhìn thấy Quỷ Bệnh lại tựa núi Thái Sơn áp đỉnh, gần như không thể thở nổi, thiếu chút nữa run chân xấu mặt. Cũng không phải Quỷ Bệnh cố ý làm gì để áp chế ông, mà là bởi vì thực lực của Uất Trì Phụng vượt xa những người khác. Thực lực càng mạnh càng có thể lĩnh hội uy thế và sức mạnh sâu không lường được trên người Quỷ Bệnh, không tới cảnh giới nhất định sẽ không cảm giác được. Nó giống như một tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống, con người sẽ kinh hoàng thất thố rồi chạy trốn, mà con kiến nọ lại vẫn chẳng cảm giác được chút nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!