Thần Tượng Nữ Phụ
Chương 5: Hào quang của thiên thần sa ngã
“Dù sao tôi cũng chỉ mới 17 tuổi thôi, trước sau gì cũng phải đợi lên đại học chứ. Chẳng lẽ anh có thích loại tay mơ à.”
Đặng Hiểu Văn ngẩn người, giờ hắn mới nhớ ra Lộ Lộ bất quá chỉ mới 17 tuổi,
cảm thấy lời cô không phải không có lý. Hắn cũng không dại tới mức quan
hệ với một cô gái vị thành niên để phá hỏng sự nghiệp của mình vì hứng
thú nhất thời.
Tay của hắn bất giác nới lỏng, Lộ Lộ thở phào một
hơi. Nhìn thấy gương mặt vui vẻ vì thoát qua đại kiếp lại khiến Đặng
Hiểu Văn cau mày, cười ái muội nhìn Lộ Lộ.
“Mà hình như nãy giờ tôi chưa hề nói gì tới việc đó, có vẻ cô rất mong muốn được quan hệ với tôi nhỉ?”
Nghe vậy, Lộ Lộ xanh mặt, chưa kịp phản ứng đã bị bổ ngã xuống thảm cỏ. Đừng đùa! Ngay tại đây sao? Lộ Lộ tuy tâm hồn đã già dặn nhưng chưa từng nếm mùi đời, lại nói mặt mỏng cực kì với chuyện tình dục này.
“Khoan… khoan đã! Tôi mới 17, 17 có nghe không?” Lộ Lộ cố gắng vớt vác lí do cũ, mong Đặng Hiểu Văn đổi ý.
“Nghe chứ…” Đặng Hiểu Văn ngân dài giọng, giữ chặt Lộ Lộ đang muốn chạy
trốn, phả hơi thở nóng bỏng vào tai cô “Tôi cũng muốn thưởng thức trái
cấm một lần.”
Lộ Lộ cơ thể tê dại, lần đầu tiên trinh nữ như cô
lại tiếp xúc gần như vậy với con trai, da thịt trắng mịn bất giác đỏ
ửng, mắt long lanh bao phủ một lớp sương mê người. Cổ họng Đặng Hiểu Văn khô khốc, cơ thể vì thú tính mà tăng nhiệt độ.
Đặng Hiểu Văn bất ngờ xé chiếc váy đen mềm mại của Lộ Lộ như dã thú, cô đơ mặt đau lòng.
Bộ váy này đắt lắm đó, Lộ Lộ cũng rất thích nữa, lòng cô như nhỏ từng
giọt máu. Hu hu, vẫn là bọn nam chủ đều là cầm thú, cái gì cũng thô lỗ,
toàn là một bọn sống nửa dưới.
Tay Đặng Hiểu Văn bắt đầu sờ loạn
cơ thể cô, mùi hương thoang thoảng của hoa oải hương xông vào mũi hắn,
Đặng Hiểu Văn nhếch môi, thô bạo đẩy nội y tam giác, dùng ngón tay xâm
nhập vào khe hẹp ẩm ướt của Lộ Lộ.
“Aaah…” bất ngờ bị chạm vào
nơi mẫn cảm, Lộ Lộ run rẩy cong người, phát ra âm thanh yêu kiều. Không, thật xấu hổ, cơ thể cô bắt đầu không chịu nổi được kích thích, phải
nhanh… đi khỏi nơi này.
—-
Quan Thượng Phong bước ra
công viên để hóng mát cho khuây khỏa, bữa tiệc chỉ toàn những nụ cười
giả tạo, ánh mắt si mê toan tính thật khiến hắn buồn nôn. Hắn vốn hạn
chế đi những bữa tiệc như thế này, nhưng hôm nay lại có một nhà đầu tư
tiềm năng cho công ty, muốn bỏ lỡ cơ hội cũng thật khó.
Ánh đèn
đường chiếu vào gương mặt tuấn mỹ của Quan Thượng Phong, hắn hơi khựng
bước. Người kia, không phải là Đặng Hiểu Văn sao? Một idol như hắn sao
lại có thể làm chuyện lộ liễu như vậy? Nếu lỡ có một nhà báo lén đột
nhập thì sao? Có lẽ sẽ náo loạn lắm đây.
Còn cô gái kia… hình như là cô gái đứng cạnh lão già Phan Cảnh Liêm, con gái lão ta?
Quan Thượng Phong nhếch môi cười lạnh, bất quá cũng chẳng liên quan tới hắn. Đang tính phất áo bỏ đi, một âm thanh dồn dập vang lên “Là anh sao Quan Thượng Phong?”
Đặng Hiểu Văn bên này nghe thấy thanh âm của Lộ
Lộ cũng giật mình dừng động tác khiêu khích, mắt ngước lên tìm bóng dáng Quan Thượng Phong.
Lộ Lộ nhân cơ hội vụt gượng dậy, ào tới quoàng lấy tay Quan Thượng Phong kéo hắn đi, nhe răng giả bộ quen biết “Đi… đi thôi.”
Cả hai người đàn ông đang mơ màng không hiểu chuyện gì xảy ra, Đặng Hiểu
Văn chợt tỉnh ngộ. Hay lắm Lộ Lộ, cô dám thoát khỏi tay tôi, lại yêu
thích người đàn ông khác? Quan Thượng Phong? Không ngờ Phan Lộ Lộ cô lại trèo cao tới vậy, tôi sẽ ngước mắt chờ cô bị hắn đá ra khỏi cửa, lúc đó đừng có quay lại cầu xin dưới thân tôi. Đặng Hiểu Văn ánh mắt lóe tinh
quang quái dị, khiến cho đó không lạnh mà run.
Đi khoảng một đoạn dài, Lộ Lộ vội buông tay chỉnh trang y phục, thở phào. May quá, cô vẫn
chưa bị bóc tem, coi như không thua thiệt gì. Còn về tên đang chằm chằm
nhìn cô Quan Thượng Phong kia, Lộ Lộ cũng lười đóng kịch. Hôm nay thật
đã quá mệt mỏi rồi, cô không muốn giả vờ si mê trai đẹp hay thanh cao… Lộ Lộ khiêu mi bỏ đi.
Quan Thượng Phong lấy lại tinh thần từ
lâu, nhìn cô gái trước mắt không nói gì. Tới khi Lộ Lộ đã không còn bóng dáng, hắn mới quay đầu đi hướng ngược lại.
Con gái tử thù của
hắn, là ghê tởm hay kì lạ? Hắn nhận ra gương mặt quen thuộc ở quán bar
buổi tối hôm đó, chính là Phan Lộ Lộ. Không ngờ lại là con gái của Phan
Cảnh Liêm, thật đáng tiếc. Quan Thượng Phong phát hiện ra tài năng và tố chất của cô chắc chắn sẽ nổi tiếng ngang tầm với Tà Uyển Như, đã tính
mời cô ta.
Hắn thật không hiểu hai cô gái đó, một người thì ngu
ngốc, vụng về, một người lại dâm đãng, ghê tởm nhưng khi lên sàn diễn,
họ đều khoác một lớp da hào quang và mỹ lệ cuốn hút ánh nhìn, đôi mắt
đầy nhiệt huyết đam mê.
Nhưng nếu thật chọn một trong hai người
để làm ca sĩ đại diện cho công ty, Quan Thượng Phong sẽ chọn Tà Uyển
Như. Quan Thượng Phong hơi nhăn mày, đầu nhớ lại khuôn mặt Phan Lộ Lộ
ban nãy, ánh mắt thờ ơ như nhìn thấu tâm tư hắn, như biết hết tất cả về
hắn. Cảm giác này thật khó chịu.
Lộ Lộ nặng nề trở về nhà, ngôi
biệt thự xa hoa vừa quen thuộc vừa lạ lùng, không một bóng người. Thật
sự rất lạnh! Nhưng cũng tốt, Lộ Lộ cô đang muốn ở một mình. Tâm trạng cô thật sự rất tệ. Vừa mới suýt tí nữa thì bị cưỡng bức thì ai mà vui
được, đã vậy cô còn bị hiểu lầm là tự chủ động nữa chứ. Quá đáng! Quá
đáng mà. Lộ Lộ chỉ muốn sống thoải mái một chút, tại sao cứ bị tên đó
chèn ép thế này. Có lẽ… ừm, Lộ Lộ có đọc vài bộ truyện xuyên không qua tiểu thuyết, đúc kết kinh nghiệm rằng: có bạn trai càng sớm càng tốt.
Cái linh hồn xuyên nữ phụ không thể trốn được nghiệt duyên, càng né tránh
càng bị hành, càng nhây lâu càng bị nhiều nam chủ hứng thú. Lộ Lộ đương
nhiên không ảo tưởng tới mức đó, nhưng chính nhờ ngày hôm nay làm cô
dâng lên nguy cơ chẳng lành. Vẫn nên đề phòng là tốt nhất.
Nhưng quan trọng là… biết kiếm ai đây? Lộ Lộ giờ không muốn tiếp xúc da thịt với bất kì ‘giống đực’ nào, thậm chí là nắm tay.
Đang vò đầu rối rắm thì điện thoại Lộ Lộ bỗng rung lên, là tin nhắn? Lộ Lộ
thở dài bật điện thoại lên, thật không ngờ là tin nhắn riêng của Bạch mã hoàng tử.
BMHT: sao sáng giờ không onl gì hết vậy? Đi chơi với trai hả?
Lộ Lộ nghiến răng nghiến lợi, đi chơi với trai cái rắm, bổn tiểu thư đàng hoàng, ngay thẳng đi chung với ma ma thân yêu đây.
Tôi là nữ phụ: hứ, ta đây rõ ràng là đi làm đẹp với ma ma, đầu óc đen tối!
BMHT: ta đây chỉ hỏi đi chơi với trai thôi, không biết ai đen tối đây.
Lộ Lộ chịu thua, nhắn tin với tên này thực ức chế. Mà… hay là Lộ Lộ quen bạn trai qua mạng đi? Chỉ cần cái mác gái có chồng là được! Không biết
mặt, không xâm phạm đời tư, quan trọng nhất là không nắm tay hay làm mấy hành động yêu đương phát mửa. Thật đúng ý cô!
Tên Bạch mã hoàng
tử này tuy nói chuyện toàn bới móc, nhưng cùng quan điểm với Lộ Lộ, mà
đã nói thì phải chửi mới bộc lộ hết tinh hoa phong phú của ngôn từ chứ
đúng không? Lộ Lộ không muốn kiểu hòa thuận anh anh em em tí nào, nghe
nhão quá!
TLNP: mị có ý kiến này nè, cưng với mị quen nhau đi! Quen qua mạng đó!
Đầu internet bên kia bỗng nổi hết da gà, con nhỏ này tự nhiên đổi xưng hô vậy trời, lại còn…
BMHT: bị gì vậy? Tức quá hóa điên rồi hả?
TLNP: mị rất nghiêm túc nha! Trong lớp ai cũng có em iu, anh iu hết, chỉ có
mị là FA. Mị chỉ cần cái mác thôi, dù sao cũng là quen qua mạng, đâu
thua thiệt gì đúng không?
Bạch mã hoàng tử nghĩ nghĩ cũng không sao, lại nhắn sang.
BMHT: Ok. Nhưng làm ơn đừng có mị với cưng giùm, nghe nổi hết da vịt.
TLNP: Vui mà, ta mới xem anime hồi hôm qua, tự nhiên thấy lạ lạ nên nhắn lun.
…
Lộ Lộ đã có bạn trai… qua mạng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!