Nữ Chính Không Định Dọa Người - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Nữ Chính Không Định Dọa Người


Chương 27


Dịch: Lãnh Nhân Môn

Thành phố B rất nhỏ, Tiểu Mi đưa Nam Sơn đi hai ngày thì đã dạo hết những chỗ chơi vui ở nơi này.

Đến ngày cuối cùng, cô bé mời Nam Sơn đến nhà bà ngoại mình, muốn cho cô xem nơi mình trải qua thời thơ ấu.

Trước đây vì ba mẹ Tần đều bận việc nên bà ngoại của Tiểu Mi đã nuôi cô bé tới tận năm mười tuổi.

Đáng tiếc là khi Tiểu Mi lên đại học thì bà cô bé lạiqua đời.

Nam Sơn đồng ý.

– Sau khi bà qua đời em cũng không về nữa. Nơi đó là một làng chài nhỏ, nhà nhà sống bằng nghề đánh cá. Nhưng mà năm bà em qua đời, em đến đó thì thấy có rất nhiều người chuyển đi, họ vào thị trấn hoặc vào nội thành mua nhà ở hết…

Dọc đường đi, Tiểu Mi cứ nói líu ríu không ngừng về phong cảnh nhà bà và chuyện thời thơ ấu.

Vào năm trước, nhà bà ngoại của Tiểu Mi đã đổ sụp vì lâu ngày không có ai ở.

Vì thôn Lý Chu còn rất ít người nên chỉ có hai chuyến xe tới đó, một chuyến vào bảy giờ sáng và một chuyến lúc một giờ chiều.

Xe chỉ dừng ở cổng thôn, mà nhà bà ngoại Tiểu Mi lại ở tít cuối làng, thậm chí còn phải vòng qua một ngọn núi mới tới.

Bởi vậy Tiểu Mi và Nam Sơn định đến đó rồi ở nhờ nhà dân làng một đêm, đi dạo loanh quanh rồi qua hôm sau mới trở về.

Hai người đeo balo, bên trong có quần áo thay giặt, đồ ăn đóng hộp, đèn pin, bật lửa và nhiều thứ khác để đề phòng trong mọi tình huống.

Cả một xe đông đúc, cuối cùng chỉ còn lại Tiểu Mi và Nam Sơn.

Nam Sơn và Tiểu Mi vừa xuống xe thì giật mình kinh ngạc vì cảnh tượng hoang vắng trước mắt.

Hai bên đường lác đác vài ngôi nhà lụp xụp chìm nghỉm trong cỏ dại rậm rạp, thậm chí có vài nhà gần như đổ sập, không có lấy một chút hơi người.

– Chắc là vẫn còn người ở chứ nhỉ.

Tiểu Mi nói với vẻ không dám chắc.

– Mình vào trong xem thử đi.

– Ừ.

Sự thật chứng minh, thôn Lý Chu đã trở thành một ngôi làng chết.

Hai người đi hết nửa thôn, nhưng đến một con chó cũng chẳng thấy chứ đừng nói là người.

Nhà nào cũng chìm trong cỏ dại um tùm, quả trên cây chín rục cũng không ai hái.

Thảo nào cả ngày chỉ có hai chuyến xe về đây.

Bởi vì có lẽ trừ người về viếng mộ ra thì chẳng còn ai tới đây làm gì cả.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, ý tưởng ở nhờ người dân trong thôn một đêm đã tan tành mây khói.

– Trước đây em đã thấy có người lục tục chuyển đi, nhưng không ngờ bây giờ lại hoang vắng thế này.

Tiểu Mi sững ra rồi than thở.

– Về thẳng nhà bà ngoại em luôn đi, mình về sớm có khi còn kịp xe lúc một giờ đấy.

– Đành thế thôi vậy.

Tiểu Mi lần theo trí nhớ đi vòng hơn nửa làng mới tìm ra con đường dẫn đến nhà bà ngoại.

Nam Sơn chỉ vào con đường hẹp quanh co trước mặt, bảo:

– Có người vừa mới đi qua đây.

Trên mặt đất có rất nhiều cành cây gãy rải rác, chỗ bị bẻ vẫn còn tươi nguyên.

Theo lý mà nói thì cả thôn đã chẳng còn ai, lẽ ra đường này không thể có ai đi qua mới đúng.

Tiểu Mi nghĩ ngợi rồi bảo:

– Có khi là đi tìm kho báu đấy.

– Tìm kho báu á?

– Mình vừa đi vừa nói.

Tiểu Mi cầm một con dao quắm đi đằng trước phát quang lối đi.

Họ lấy được con dao này trong kho của một nhà nông, trên tay Nam Sơn còn cầm một chiếc liềm.

Hai người định lúc nào về sẽ trả đồ cho chủ cũ.

Tiểu Mi bắt đầu kể câu chuyện về vụ tìm kho báu kia:

– Ở cách nhà bà ngoại em tầm 100m có một nhà nữa. Em nghe bà nói là họ chuyển tới đây lánh nạn hồi những năm chín mươi ấy.

Tiểu Mi vung dao vài cái để xua mấy con muỗi đang bao vây mình:

– Trong nhà đó có một người phụ nữ đẹp lắm, hình như còn mang theo cả bảo mẫu nữa. Họ vừa đến thì đã nhờ người dân trong làng xây nhà cho, trả tiền công rất hậu. Sau này người phụ nữ kia bỗng dưng lăn đùng ra chết, lúc đó em còn nhỏ nên cũng không nhớ rõ lắm. Một thời gian sau thì nổi lên lời đồn, rằng tuy bà ấy chết rồi nhưng còn cả đống tài sản giấu ở các ngóc ngách trong nhà.

Nam Sơn nghe mà hứng thú dạt dào:

– Thế người bảo mẫu kia đâu?

– Nghe nói bà ấy xử lý xong hậu sự thì đi mất rồi.

Tiểu Mi cười rồi đoán:

– Em thấy nếu bà chủ kia mà có tiền thật thì cũng bịbảo mẫu ôm đi rồi, có khi bà ta bị chính người bảo mẫu kia hại chết ấy chứ. Nhưng chẳng biết từ lúc nào mà người trong thôn lại đồn là trong nhà ấy có kho báu nữa.

Tiểu Mi đẩy một chạc cây ra:

– Ban đầu nhiều người đến tìm kho báu lắm nhưng đều về tay trắng hết, thế nên dần dà ít người đến nữa. Chỉ có em với mấy đứa bạn hồi nhỏ hay vào đó chơi thôi.

Vừa đi vừa nói, thời gian trôi rất nhanh.

Khoảng nửa tiếng sau thì hai người ra khỏi đường núi.

– Đến nơi rồi.

Tiểu Mi chỉ về phía tay trái ở đằng trước.

– Chỗ đó kìa.

Nam Sơn nhìn theo hướng cô ấy chỉ thì chỉ thấy một điểm đen nhỏ xíu.

Mà ở hướng ngược lại chính là biển rộng xanh ngăn ngắt. Cô nhắm mắt lại, mùi biển mặn mòi phả thẳng vào khoang mũi.

Tiểu Mi háo hức chạy về phía điểm đen kia còn Nam Sơn chậm rãi theo sau.

Trước mặt họ chỉ còn một đống đổ nát, cây xà ngang lớn đã mục ruỗng từ lâu, đầu gỗ còn mọc nấm mốc và rêu xanh rì.

Tiểu Mi ngây người nhìn cảnh tượng ấy, nước mắt ầng ậng. Cô bé lẩm bẩm nói:

– Qua mấy năm nữa thì chẳng còn gì rồi.

Cảnh còn người mất chính là khi bạn biết rõ ở đó có một ngôi nhà, nhưng đến khi bạn quay về xem thì nó đã bị san phẳng hoặc bị thay thế bởi một căn nhà khác rồi.

– Còn có một cái cây.

Trước đống đổ nát có một cây đào, trông có vẻ đã già cỗi lắm rồi, chắc là không thể ra quả được nữa.

Nam Sơn vỗ vỗ vai Tiểu Mi an ủi.

Cô đang định nói gì đó thì trời đột nhiên sầm xuống và nổi cơn dông.

Tiểu Mi lo lắng nhìn trời, mây đen đã kéo kín cả khoảng không.

– Chúng ta vào đó trú đi.

Chờ cơn mưa này tạnh thì hai người sẽ về theo lối cũ.

Tiểu Mi nâng tay chỉ về một ngôi nhà ở phía xa, đó chính là ngôi nhà có lẽ có kho báu mà cô vừa kể xong.

Bà chủ nhà ấy giàu có, dùng những nguyên vật liệu tốt nhất để xây nhà, cho nên dù đã lâu không ai ở nhưng ngôi nhà ấy vẫn sừng sững không đổ.

Đi được nửa đường, Tiểu Mi đột nhiên ghé sát tai Nam Sơn mà bảo:

– Nam Sơn Sơn, chị bảo ở đó có ma không nhỉ?

Ngôi nhà cũ ấy đã hai chục năm nay không ai ở rồi.

Nam Sơn ho khẽ một tiếng:

– Không đâu, bọn mình có phải là Cố Thăng đâu, làm sao mà nhọ thế được.

Ngẫm lại thì Cố Thăng đúng là siêu nhọ.

Người ta chuẩn bị một âm mưu mất bảy tám năm, thế mà anh ta cũng dính vào cho được.

– Nè, Nam Sơn.

Tiểu Mi hất cằm về phía bờ cát:

– Ở đằng kia có người vẫy hai đứa mình kìa.

Nam Sơn nhìn qua thì thấy đó là một người đàn ông có thân hình cao lớn, tay cầm một túi to. Anh ta đang vui vẻ chạy về phía họ.

Người đó càng đến gần thì Nam Sơn lại càng thấy quen quen.

Đến khi ba người chỉ còn cách nhau vài chục mét Nam Sơn đã nhận ra người này. Đây chẳng phải là Cố Thăng hay sao? Đang yên đang lành, anh ta chạy tới đây làm cái quái gì thế?

Anh ta bảo cô là mấy ngày này đi nghỉ mát cơ mà?

Nam Sơn nhìn Tiểu Mi rồi bảo:

– Chị bắt đầu thấy chúng mình hơi nhọ rồi đấy.

– Sao lại thế?

Nam Sơn đáp:

– Cố Thăng đến kìa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN