Hệ Thống Tu Chân Siêu Việt - Chương 100: Giải Dược
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Hệ Thống Tu Chân Siêu Việt


Chương 100: Giải Dược


– Long Tổ Hàn Mặc!

Hàn Mặc trả lời. 

– Long Tổ? Là cái gì?

Lâm Hải nói.

– Quả nhiên tên này không biết sự tồn tại của Long Tổ. 

Hàn Mặc nghĩ.

– Là gì ngươi không cần biết! Nạp mạng đi!

Nói xong Hàn Mặc bộc phát khí thế của Trúc Cơ hậu kì ra.

Trong chớp mắt Hàn Mặc đã đến trước mặt của Lâm Hải và Khải Thành vung lên là hai nắm đấm. 

– Trúc Cơ hậu kì! Chết tiệt!

Hai tên này muốn tránh né nhưng mà đã chậm.

Cú đấm của Hàn Mặc đã đến trước mặt hắn.

Không còn cách nào khác đành phải che hai tay trước mắt đỡ lấy.

– Bịch! Ầm!

Lâm Hải và Khải Thành bị đánh bay.

Khải Thành bị một quyền đánh chết ngay tại chỗ.

Lâm Hải thì đỡ hơn. Bị quyền của Hàn Mặc đánh bay ra sau va nát hết mấy bộ bàn ghế, phụt ra một ngụm máu lớn.

– Chạy!

Bây giờ trong đầu Lâm Hải chỉ có ý nghĩ làm sao chạy trốn khỏi đây.

Nhìn xung quanh thấy được cái cửa sổ Lâm Hải kích động, dùng hết sức bật dậy lao ra cửa sổ.

– Ầm! Tích Tích…

Lao được ra cửa sổ thành công tiếp đất Lâm Hải chạy như tên lửa ngay lập tức không dám chần chờ. 

Nhìn Lâm Hải chạy Hàn Mặc không có ý định đuổi theo vì Hàn Mặc vẫn còn nhiệm vụ. 

Bắt Lâm Hải việc này là của Long Tổ. Hàn Mặc lấy điện thoại ra bấm gọi số của tiếp viên vừa nữa.

– Alo, chào Hàn tiên sinh. Xin hỏi ngài có chuyện gì ạ?

– Long Tuyết Nguyệt tôi đã cứu được rồi còn hung thủ thì để lọt một tên, hắn khoảng 45 tuổi, mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu nâu, đầu gần trọc, trên mặt có một vết chém cắt ngang mắt và có tu vi Trúc Cơ trung kì. Bây giờ hắn đang chạy từ khu ngoại thành phía Tây về hướng xxx. 

Hàn Mặc nói ngoại hình và hướng chạy của Lâm Hải cho cô tiếp viên này.

– Cảm ơn thông tin của ngài thưa Hàn tiên sinh, tôi sẽ thông báo cho các thành viên khác. Xin hỏi vị trí của ngài bây giờ Hàn tiên sinh. 

– Để tôi đưa cô ấy về thằng nhà, không cần phải cho người đến đón.

– Vâng Hàn tiên sinh. 

Cất điện thoại Hàn Mặc bắt đầu cởi trói cho Long Tuyết Nguyệt đang nằm trên ghế.

– !! 

Vừa cởi trói Long Tuyết Nguyệt bỗng hai tay ôm lấy cổ Hàn Mặc thở hổn hển, hai mắt nhu tình, đôi môi đỏ mọng mấp máy.

– Hai tên này cho thuốc gì mà mạnh vậy!

Cả người Long Tuyết Nguyệt bây giờ đã nóng bỏng cả lên.

Hàn Mặc đẩy Long Tuyết Nguyệt ngồi xuống ghế bắt đầu tìm biện pháp. 

– Tiểu Linh có cách nào để giải dược không?

– Đã chậm thưa chủ nhân, nếu là một phút trước người có thể dùng Hoan Hỏa Băng Châm để giải nhưng bây giờ đã không kịp. Chỉ còn một phút là dược tính triệt để phát tác lúc đó cô ấy sẽ xuất huyết mà chết. Bây giờ ngoài âm dương điều hòa ra thì không còn cách nào.

Nghe vậy Hàn Mặc thấy vui vui… à nhầm thấy mộng bức. 

Chẳng lẽ lại phải làm thật nhưng nữ nhân mình đã có nhiều mà không làm thì cô ấy sẽ chết.

Nhìn Long Tuyết Nguyệt. Hai tay cô đã xé đi mấy cái váy của mình trên người bây giờ chỉ còn một chiếc áo lót, bên dưới đã lộ ra chiếc nội y màu hồng. Làn da trắng loáng cũng đã hiện ra trước mắt Hàn Mặc. 

Hàn Mặc trong người cũng đã nổi lên dục hỏa nhưng vẫn chần chờ. 

Long Tuyết Nguyệt bỗng ưỡn lên ôm lấy người Hàn Mặc hôn, cái váy đã rơi xuống để lộ ra hai bắp đùi trắng toát.

– Nóng quá, ta muốn ta muốn…

Long Tuyết Nguyệt khẽ kêu lên.

Bị Long Tuyết Nguyệt làm như vậy toàn thân Hàn Mặc đã nóng lên bởi dục hỏa, mũi muốn chảy máu.

Định đẩy Long Tuyết Nguyệt ra thì miệng của cô đã dán vào miệng của Hàn Mặc, cái lưỡi bắt đầu khuấy động lên. 

Nụ hôn này của Long Tuyết Nguyệt đã làm Hàn Mặc không nhịn được nữa.

– Chết tiệt! Làm vậy!

Hàn Mặc đẩy cả người nóng bỏng Long Tuyết Nguyệt xuống ghế bắt đầu lột quần áo của mình.

Hàn Mặc đè lên thân thể nóng bỏng của Long Tuyết Nguyệt ấn xuống.

Một luồng nóng bỏng đâm vào trong cơ thể của Long Tuyết Nguyệt. 

Long Tuyết Nguyệt hai tay ôm chặt lấy Hàn Mặc a lên một tiếng, thở dồn dập, mắt khẽ nhăn lại.

Trên ghế hai thân thể trần truồng nóng bỏng động đạy cùng tiếng rên rỉ sung sướng thỏa mãn tạo nên một cảnh tượng để người thấy mà thổn thức. 

– Keng, hoàn thành nhiệm vụ. Chúc mừng túc chủ nhận được 15 điểm nhiệm vụ, exp hệ thống x15.

……

Qua một tiếng sau đó những tiếng động mê người đã dừng lại từ lâu. Chỉ còn tiếng chim hót vang vọng từ bên ngoài vào.

– Ưm!

Long Tuyết Nguyệt mí mắt run run, từ trên ghế ngồi dậy.

Cô cảm thấy đầu mình đau nhức, cô từ từ mỡ mắt, rất nhân cô cảm thấy hạ thân mình đau và nhớ lại mọi chuyện vừa nãy. Từ lúc bị bắt cóc trên đường về đây, bị ép uống xuân dược và trong mơ mơ màng màng cô đã có những hành động… 

Nghĩ đến đây Long Tuyết Nguyệt đỏ cả mặt ôm lấy đầu gối chôn đầu vào trong ngực.

Lúc dược tính phát tác trong đầu cô chỉ nghĩ đến chuyện đó không nhìn được người đó là ai. Bây giờ tỉnh lại đã thấy rõ người đó chính là Hàn Mặc. 

– Xấu hổ muốn chết, mình lại làm như vậy với Hàn tiên sinh a a a a….

Để ý lại quần áo của cô đã được mặc lại không cần nói cũng biết là ai làm. Nghĩ tiếp cảnh tượng Hàn Mặc mặc lại từng cái quần áo cho mình cô lại càng xấu hổ mà không biết bộ đồ của mình đã bị chính cô xé đi bây giờ trên người cô là một bộ váy khác.

Bộ váy này là Hàn Mặc lấy từ trong hệ thống ra cho cô.

Tốn mất 5 điểm nhiệm vụ Hàn Mặc được 10 bộ váy. Trong này không có bán lẻ nên Hàn Mặc đang thừa 9 bộ. Đủ loại màu sắc, còn đẹp hơn cả mấy bộ bán trong siêu thị lớn.

Ngó quanh không thấy Hàn Mặc đâu cô đứng dậy đi ra ngoài. 

Cô bước đi khập khiễng, phải dựa vào tường mà đi. Long Tuyết Nguyệt đỏ mặt thầm mắng trong lòng còn Hàn Mặc đang ngồi hút thuốc ở cửa nhà máy đang cười.

Từ lúc mặc quần áo xong là Hàn Mặc đã xuống đây ngồi hút thuốc. Thần thức của Hàn Mặc luôn nhìn chằm chằm vào Long Tuyết Nguyệt chờ cô tỉnh dậy. Hàn Mặc đứng dậy vứt đi điếu thuốc biến mất tại chỗ.

Long Tuyết Nguyệt bây giờ đã đi đến đoạn cầu thang. Cô chần chờ không dám bước xuống vì sợ đau.

– Hàn Mặc chết tiệt, làm xong lại chạy đi đâu mất rồi.

Long Tuyết Nguyệt mắng khẽ mà không biết Hàn Mặc đang đứng đằng sau mình.

Hàn Mặc cười cười đi đến nhấc bổng cô lên bế kiểu công chúa.

– A!

Bị chạm vào lại còn nhấc lên Long Tuyết Nguyệt giật mình hét lên một tiếng.

– Thùng màng nhĩ mất rồi!

Hàn Mặc nói đùa.

Nghe thấy giọng nói này Long Tuyết Nguyệt im bặt lại mắt cũng không dám mở ra. Hai bên mắt đã đỏ bừng như cà chua. Trong đầu suy nghĩ loạn lên.

Dáng vẻ của Long Tuyết Nguyệt bây giờ đáng yêu hết sức Hàn Mặc xúc động muốn hôn cho một hồi.

……………….

– Có lẽ là mình không thu Dương Cẩm Linh đâu. Mà mấy đạo hữu còn nhớ Dương Cẩm Linh là ai không nhỉ.

– Đạo hữu nào rảnh qua ủng hộ truyện Bất Hủ Thánh Đế hộ mình với.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN