50 NGÀY YÊU EM
Phần 15
Phần 15
Hắn thương em. thương con Hồng và cả thằng Trung chuồng nữa. Gặp phải ông bố vợ quái chiêu thế này thì chỉ có nước ngồi nhà mà nhìn nhau thôi.
Hắn đến công ty rồi nhưng quả thật cũng đứng ngồi không yên. Hắn lo cho em chứ đâu có lo cho con Hồng. cái con Sư tử Hà Đông ấy ngày xưa có lúc còn bốc cứt bò ném bọn con trai cơ mà. Ngày xưa nó cũng quái chiêu lắm. Toàn bọc cứt bò vào túi rồi nổ pháo đùng để trả thù đứa nào dám trêu nó. Thảo nào cứ bị ông Bưởi đánh cho liên tục.
Hắn nghĩ đến thế cũng bật cười. Nhưng mà em của hắn đâu có phải con Hồng. Hắn lo lắm… Thôi đành… hắn đi nhanh về phía văn phòng…
Khi hắn vừa về đến nơi. Một cảnh tượng khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười. đây có thể là trải nghiệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của em.
cô gái của hắn… bàn tay dính đầy chất thải của bò may mà bây giờ các cụ đã sinh ra những cái nhà vệ sinh hiện đại chứ không hắn cũng không thể tưởng tượng hình phạt dành cho hai đứa sẽ thảm đến mức nào.
hắn bước lại gần một tay đỡ cho em. với cái thời tiết nóng nực như thế này thì cái thứ sú uế kia lại càng bốc mùi nghiêm trọng. hai mắt em đỏ ngầu sau chiếc khẩu trang. có lẽ cũng muốn nôn nhiều lắm
em thấy hắn mắt tròn xoe bất ngờ.
-cuto… anh về đây làm gì?
con Hồng cũng ngẩng lên nhìn. rồi như bực bội nó gắt
-còn về làm gì. người ta thương mày bỏ cả việc chứ sao?
-đâu cần phải thế. bọn mình vẫn làm được cơ mà…
-làm cái gì với ông bố phát xít của tao. ông bố tao với cái lão hít le đúng là có họ hàng từ kiếp trước mà.
Hai đưa hắn nhìn nhau tủm tỉm cười
-mày nên thấy hạnh phúc vì người ta còn hi sinh tất cả vì mày… còn cái thằng khốn nạn kia… nó đi là đi luôn… được rồi… tối nay tao sẽ cho nó đi toàn tập. một đi không trở lại…
Con hồng vừa nói dứt câu thằng Trung chuồng cũng đỗ xe tới. không biết nó có nghe được câu con Hồng vừa nói không. Nhưng nhìn cái dáng điệu của nó cũng biết là nó vừa phóng xe với tốc độ của 1 tay đua công thức 1.
Nó bước xuống nhìn con HỒng bằng ánh mắt xót xa.
– tưởng đi làm rồi… về làm cái gì?
nó đứng im nhìn con Sư tử đang cằn nhằn. quả thật… có một người yêu con Hồng cũng khó… mà có một người chịu được nó mới chứng tỏ yêu nó chân thành. thôi thì để cho nó khỏi cằn nhắn hắn xắn tay bước lại…
-thôi hai đứa ra kia rửa tay để bọn anh làm cho
Được câu nói mát dạ hả lòng… con Hồng buông ngay cái xẻng trên tay còn em vẫn ngập ngừng…
-thôi kìa… mình khổ vì các lão thế đủ rồi… đi thôi.
nó cũng biết ý chẳng dám lấy tay khều em mà bỏ đi trước để em đi theo. em nhìn lại hắn lưu luyến. hắn cố nở một nụ cười tươi tắn nhất như muốn nói vói em là” em cứ về đi mọi chuyện khác cứ để anh lo”
Thằng Trung chuồng cũng lại gần làm cùng hắn.
-người ta bảo chết vì gái là cái chết rất khoái có lẽ sai.
-tao thấy đâu có sai.
-vâng… giờ thì ai khổ vì ai.
-mình khổ vì mình thôi. ai bảo mày dụ con gái nhà người ta đi đêm như thế.
-cũng tại hai đứa mày…nên tao mới…
-thôi lấy được rồi thì cố mà trả đi. đừng phàn nàn nữa.
hắn cũng tủm tỉm cười.
em và con Hồng rửa chân tay xong thì quay lại.
-này.. sao không về nhà cho mát.
-về làm gì… để lậy ông con ở bụi này à.
-vâng…mất công anh chị lậy tôi nên tôi mang thêm hai cái tải…anh chị làm nhanh cho xong rồi về nhà nghỉ cho mát.
tất cả nhìn ông Bưởi méo mặt. nhất là thằng trung chuồng. đúng là hắn có ông bố vợ thật là biết… ăn hành.
Cuối cùng thì mọi việc cũng xong xuôi. Tuy hắn đã tắm hết cả bánh xà bông rồi mà cái thứ mùi ấy cứ ám ảnh quanh đây. quả là một bài học để đời.
-cuto… Cuto… sang đây
Thằng Trung chuồng đang đứng cửa gọi hắn. nó quả là đúng giờ. chắc cũng là đứa biết sợ hơn Con Hồng. hắn cũng tất tả đi theo. Ông bưởi đang ngồi giữa nhà. khoanh chân gọn gàng trong cái chiếu.
-Cháu chào bác ạ.
-cháu chào chú
-vâng… tôi không dám. mời các anh vào
Hai thằng con trai ngồi khép nép trước mặt ông Bưởi, cả hai thi thoảng liếc trộm xem tình hình ông như thế nào. quả là không khí vô cùng hình sự.
Sau một hồi im lặng ông Bưởi hắng giọng khiến cả 2 giật mình.
-thế nào.? hai anh uống gì?
-Dạ… cháu uống gì cũng được ạ.
hắn có vẻ còn bạo gan hơn thằng trung nhưng quả thật 27 năm sống bên ông bưởi cũng chưa bao giờ cảm thấy mất tự nhiên như vậy
-con hồng đâu. mang chai rượu dưới gầm giường ra đây cho tao.
con Hồng mang chai rượu ra miệng không ngừng lầm bầm cái gì đó khiến ông bưởi quắc mắt nhìn nó. Nó sợ quá quay đầu bước nhanh vào trong buồng rồi ló ló cái đầu ra nhìn hắn và thằng trung 1 cách lo lắng.
-nào… anh Trung… rót rượu đi.
-vâng
bàn tay hắn run run cầm chai rượu lên rót ra 3 chén.
Ông Bưởi khi đã có hơi men rồi ánh mắt trở nên mơ màng. có lẽ ông đang mường tượng đến điều gì đó
-Cuto. Mày ở với tao 27 năm rồi. tao cả bố mày… vui có buồn có… khóc cười đều có. tao coi mày như con… không may đẻ ra 1 lũ vịt giời … thì thôi cũng đành mong cho mày có hiếu… sau này tao chết có đứa chống gậy hương khói cho tao. bây giờ ông Thà ông ấy chết rồi. coi như còn có tao. mày dại… tao cũng phải mang.
-Thằng Trung… ngày xưa mày suốt ngày cởi chuồng sang chơi với thằng cuto. NGười làng người nước cũng ko lạ lẫm gì. Nhưng mà nhà tao chỉ độc 1 đàn vịt giời. người ta toàn bảo lấy con nhà tao về nhỡ lại đẻ 1 lũ vịt giời thì mất giống mày có chịu không?
-Dạ… cháu không quan tâm việc đấy ạ
ông Bưởi gật đầu.
-Con Hồng hơn hai chục tuổi đầu rồi nhưng còn dại lắm. Tao làm như thế là chỉ muốn tốt cho chúng mày thôi. Hôm nay chúng mày biết bảo nhau như thế tao cũng mừng rồi. Nhưng mà con Hồng, con Hương… ra ngoài thế nào tao chưa biết mà về đến nhà tao phải theo lề thói nhà tao. chúng mày đừng có để cái Bụng to ềnh ra thì tao biết ăn nói thế nào với làng nước bây giờ. đừng có bôi gio chát chấu vào mặt bố mày.
Hai thằng con trai ngồi im tủm tỉm. Đúng là con gái là quả bom nổ chậm trong nhà. ông Bưởi trông có vẻ nghiêm khắc nhưng thật ra cũng rất biết điều… ông nói vậy chứng tỏ chúng nó muốn làm gì thì làm chỉ cần đừng để cho cái bụng ềnh lên là được phải không?
Nói là vậy thôi… ông Bưởi lại mơ màng
-Trước khi chết ông Thà đã nói với tao… nếu mày có ưng cái Hương… cứ đồng ý. tao cũng thấy con Hương nó được. cũng mong mày mở mày mở mặt để tao không phải hổ thẹn với bố mẹ mày. Nhưng mà con gái nhà người ta… mình cũng phải giữ gìn cho nó. chúng mày lớn rồi… có ăn có học… phải biết nghĩ. đừng để tao lọc ra gốc ổi tao đánh cho. còn Con Hồng con Hương tao nói trước… nhà tao không có cái kiểu chửa trước đâu nhé. lơ mơ tao cạo đầu bôi vôi.
con Hồng hớn hở thò cổ nói vọng ra
-Vâng. bố cứ yên tâm
-yên tâm cái con mẹ mày. kể từ mai tao cấm ra khỏi nhà. buổi tối hai thằng mày có muốn chơi thì sang đây chơi. tao không cấm. chứ cứ đi khỏi nhà tao chặt chân.
ông Bưởi nói giọng chắc nịch. Cả 4 đứa méo mặt. Tưởng ông đã hiểu ra vấn đề mà ông nói thế khác nào đặt miếng thịt nai trước chuồng hổ.
ôi Ông Bưởi… thế thì làm ăn được gì bây giờ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!