[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 46
“Đưa cho Mẫn Doãn Khởi, bảo cậu ta điều tra rõ cho tôi!” Chỉ để lại một câu lạnh như băng liền trở về văn phòng.
“Ầm”
Tiếng đóng cửa truyền đến, Lục Vân mới hồi phục tinh thần lại, nhìn ảnh chụp trên bàn làm việc, này không phải người lúc nãy tổng tài ôm sao? Còn có… Cận?!
Sửng sốt một lát, vội vàng cầm ảnh chụp đi tìm Mẫn Doãn Khởi, trong lòng nghĩ tìm một cơ hội nhất định phải cùng Vũ Văn Cận nói chuyện cho rõ, xằng bậy cũng phải có chừng mực, sao lại động tới người của tổng tài chứ? Hiện tại tập đoàn Tuyệt Thế cùng tập đoàn Vũ Văn hợp tác với nhau, nếu vì cậu ta mà bị phá hỏng, xem cậu phải ăn nói thế nào với anh họ Lạc đây!
Mẫn Doãn Khởi nhìn ảnh chụp cũng ngẩn người, sau đó trên mặt lộ ra vui sướng khi người gặp họa, chậc chậc… Tiểu tử này lá gan không nhỏ, cư nhiên ngay cả anh dâu nhỏ cũng có ý, xem ra Lạc chỉ sợ đã bị liên lụy. Lắc đầu, không thể trách làm anh em không giúp đỡ, anh cũng không dám đắc tội lão đại a!
Hắc hắc cười gian hai tiếng, sau đó cầm lấy điện thoại gọi cho Trịnh Hạo Thạc, việc này tự nhiên là phải giao cho Trịnh Hạo Thạc đi để ý.
*****
Kim Tại Hưởng ngồi bên người Điền Chính Hy không nói gì, nhìn câu một hồi lâu mới mở miệng:“Bé cưng biết sai rồi đúng không?” Điền Chính Hy gật gật đầu, cậu biết cậu chọc anh thương tâm!
Kim Tại Hưởng không nói gì nữa, trực tiếp đặt lên đôi môi mềm mại của cậu, Điền Chính Hy cảm giác được tay anh chạy dọc trên người cậu, hiểu được ý đồ của anh, ngoan ngoãn đưa tay cởi nút thắt quần áo của anh.
Đối với sự tự giác của cậu, Kim Tại Hưởng rất vừa lòng, cởi áo sơ mi trên người cậu, cả nội y cũng cởi ra, tùy tay ném đi, một bên hôn da thịt trắng nõn của cậu, một bên đưa tay cởi nút quần đùi của cậu.
Điền Chính Hy cả người như nhũn ra tựa vào sô pha, hai mắt sương mù nhìn anh, khẽ thở gấp nói:“Hưởng, lần sau đừng thương tâm được không?” Cậu sẽ rất đau lòng.
Kim Tại Hưởng nhìn cậu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, đáy mắt u lam lưu động dịu dàng, đẩy thắt lưng một cái, đổi lại một tiếng ngâm khẽ sung sướng, đong đưa thắt lưng, thở gấp nói:“Được, nhưng bé cưng không thể nghĩ rời khỏi anh!”
Điền Chính Hy ôm cổ anh, tựa hồ suy nghĩ một chút, mới hiểu được ý của anh, gật gật đầu.
“Không cho phép nói sau này không thương anh!”
“Ân… Sẽ không…”
“Không cho phép để người đàn ông khác dựa vào gần như vậy!”
Điền Chính Hy suy nghĩ càng ngày càng mê loạn, không phản ứng lại, thấy cậu không phản ứng, Kim Tại Hưởng dùng sức đẩy nhanh lưng:“Có nghe không?”
“Ngô… Nghe được… Không cho phép để người đàn ông khác dựa vào gần như vậy…”
Nhìn cậu bộ dáng ngây ngốc, Kim Tại Hưởng dịu dàng ôm chặt cậu, tuy rằng tin tưởng cậu nhưng nhìn ảnh chụp như vậy, anh vẫn muốn giết người! Trong mắt một mảnh âm lãnh, dám mơ tưởng người của anh, nên giáo huấn một chút!
…
Người phụ nữ ngốc Doãn Hi An kia để lại dấu vết không ít, Trịnh Hạo Thạc rất nhanh liền tra được là cô. Mẫn Doãn Khởi nhận được điện thoại của Trịnh Hạo Thạc cùng dấu vết anh truyền tới, liếc xem thường, lão đại chẳng qua là muốn biết ai làm mà thôi, chứng cớ loại này, lão đại mới không lạ.
Nhưng anh vẫn cầm lấy vài thứ này đi ra văn phòng,“Ba”:“Lục thư ký, mấy thứ này lão đại muốn gấp, cậu nhớ đưa cho anh ấy!” Nói xong xoay người liền đi. Lão đại nhìn đến chứng cớ này khẳng định cả người sẽ toát ra sát khí, anh không muốn tự mình lãnh hội đâu!
Lục Vân nghe nói Kim Tại Hưởng muốn gì đó gấp, cũng không xem là cái gì, vội vàng đưa đi, trong lòng nghĩ, phó tổng tài sao chạy trốn nhanh như vậy? Giống như bị quỷ đuổi, không yên lòng cư nhiên đã quên gõ cửa, trực tiếp mở cửa ra.
Tiếng thở dốc ồ ồ hỗn loạn cùng tiếng khẽ rên sung sướng truyền vào trong tai. Tầm mắt đảo đến quần áo ném trên mặt đất, Lục Vân rốt cục ý thức được mình làm chuyện ngu xuẩn gì, xấu hổ đỏ mặt, sững sờ đứng ở nơi đó không nhúc nhích. [Mị: Cái này không những là bị quỷ đuổi, mà còn bị dọa cho sững người rồi.]
“Cút!”
Tiếng nổi giận truyền vào trong tai, Lục Vân phục hồi tinh thần lại, vội vàng lui về phía sau từng bước. “Ầm” một tiếng đóng cửa lại, tim đập nhanh trong lồng ngực, vừa rồi tổng tài liếc mắt nhìn cậu một cái thật là khủng khiếp! Cậu bây giờ cũng cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Đi trở về vị trí của mình, đem đồ trong tay đặt đó, lại ngồi chốc lát, mới hồi phục lại nhịp tim, bắt đầu làm việc.
Kim Tại Hưởng sắc mặt vô cùng khó coi, anh cư nhiên đã quên khóa cửa, cũng may Điền Chính Hy thân mình đều bị sô pha ngăn lại, bằng không anh có thể thật sự sẽ làm thịt Lục Vân.
Thời gian một chút một chút đi qua, Lục Vân thỉnh thoảng lại nhìn văn phòng tổng tài một chút phản ứng cũng không có. Đã 2 giờ rưỡi, tổng tài 3 giờ có hội nghị, hơn nữa buổi tối còn có một yến hội, không thể hoãn lại, nhưng cậu không dám lại đi nhắc nhở, làm sao bây giờ? Ai… Cậu sao bất hạnh gặp cấp trên khủng bố như vậy? Còn là một cấp trên háo sắc. Lắc lắc đầu, kỳ thật loại chuyện này cũng không thể nói Kim Tại Hưởng có cái gì không đúng, dù sao những kẻ có tiền có ai mà không có nhiều người tình. Trong văn phòng chút chuyện này cũng là bình thường nhưng Lục Vân lại rất không thích loại công và tư chẳng phân biệt được, người sinh hoạt cá nhân thối nát.
Lục Vân đột nhiên có chút hối hận, sớm biết như thế nên đồng ý đề nghị của Cận, đi tập đoàn Vũ Văn thì tốt rồi!
Lúc 3 giờ rưỡi, cửa phòng làm việc tổng tài rốt cục mở ra, Kim Tại Hưởng đã thay đổi một bộ quần áo khác. Trên mặt lạnh như băng, một chút cũng nhìn không ra dấu vết hoan ái nếu không chú ý tới trên cổ anh có hai, ba dấu hồng hồng.
Lục Vân nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng ra rồi, nhớ tới Mẫn Doãn Khởi đưa cậu gì đó, vội vàng cầm lấy đưa Kim Tại Hưởng:“Tổng tài, phó tổng nói đây là thứ anh muốn gấp, mặt khác hội nghị mọi người đã đến đông đủ, đang chờ tổng tài!”
Kim Tại Hưởng nghe ra trong khẩu khí Lục Vân có một chút bất mãn, lạnh lùng nhìn cậu một cái, cái gì cũng chưa nói, bắt đầu lật xem.
Lục Vân bởi vì một cái liếc mắt kia của anh, đáy lòng phát lạnh, không dám nhìn anh nữa. Lại cảm giác được hơi thở quanh người càng ngày càng âm lãnh, cậu thật khó khăn mới không để mình xoay người chạy trốn.
Kim Tại Hưởng nhìn thứ trong tay, Doãn Hi An? Tốt lắm! Ngoại trừ về Doãn Hi An, còn có tài liệu của Vũ Văn Cận. Không thể không nói, Trịnh Hạo Thạc làm việc thật là làm người ta không thể phản đối.
Vũ Văn Cận? Kim Tại Hưởng hừ lạnh một tiếng, đi nhanh đến phòng họp. Chờ Kim Tại Hưởng đi xa Lục Vân mới hít thở từng ngụm từng ngụm, cậu cư nhiên đã quên hô hấp, khó trách ngực đến mức phát đau. Lấy lại tinh thần vội vàng đi theo nhưng Kim Tại Hưởng cước bộ dừng lại, xoay người nhìn về phía cậu, âm thanh lạnh lùng:“Cậu không cần đi, về vị trí của cậu, đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào văn phòng, bao gồm cả cậu!”
Lục Vân nhịn không được nhíu mày, tuy rằng trong lòng bất mãn nhưng vẫn là thành thật trở lại vị trí của mình, giữ cửa!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!